Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 82

Dị thú côn trùng vĩnh viễn là loại dị thú có số lượng nhiều nhất, nhưng thực lực cũng không cường. Chiến xa một đường đi qua đã tông chết không biết bao nhiêu con, mục tiêu của đám người Trần Mộc là sống sót, đương nhiên cũng không chủ động đi khiêu khích những loại dị thú quần cư, tất nhiên, những con dị thú lạc đàn sẽ trở thành bữa cơm trong bụng của bọn họ.

Trần Mộc biết, trước tiên bọn họ phải tìm được một điểm dừng chân, lộ thiên ngồi trên đất gì đó…… Nếu thật sự có một đám ngựa vằn thú, linh dương thú chạy tới địa phương mà bọn họ đang ngốc ở đó…… Hoặc là, có một đám linh cẩu thú cảm thấy hứng thú với bọn họ…… Cho dù Chu Dật Cẩn rất tự tin với độ rắn chắc của ba chiếc chiến xa này, hắn cũng không muốn nhìn ngắm dị thú qua cánh cửa xe.

Hơn nữa, hiện nay những dị thú cao cấp ngay cả thành thị cấp ba mà còn có thể công hãm, mấy chiếc chiến xa này của bọn họ……

Thông báo cho Khương Tuấn Hoành dùng dị năng tìm kiếm điểm dừng chân thích hợp, Trần Mộc lại để Lý Quân cưỡi lang thú đi bốn phía xem xét tình huống, chỉ có dị thú mới càng thêm hiểu biết phạm vi lãnh thổ của dị thú.

Tốc độ của lang thú rất nhanh, bởi vì do bọn họ không quen thuộc địa hình nên di chuyển có chút chậm, lang thú  lại không cố kỵ những thứ này.

Dần dần nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, trời cũng bắt đầu tối. Trần Mộc nhíu mày, nếu không tìm được địa phương thích hợp để dừng chân, có khả năng buổi tối bọn họ sẽ phải phân một nửa lực lượng để gác đêm, hơn nữa, cho dù có người gác đêm, những người khác ngủ cũng sẽ không ngon, còn có khả năng sẽ gặp phải các loại nguy hiểm.

“Ngao ô!” Đột nhiên, âm thanh của lang thú vang vọng trong không trung, đồng thời, giọng nói của Khương Tuấn Hoành cũng vang lên từ trong bộ đàm:

“Lý Quân cưỡi lang thú chạy tới! không đúng, phía sau còn có một đám linh cẩu thú!”

Linh cẩu thú? Trần Mộc lập tức rời khỏi chiến xa. Loại dị thú này cấp bậc không cao, phần lớn là cấp bảy, con đầu đàn mạnh nhất cũng chỉ cấp tám. Có điều, tuy rằng chúng nó cấp bậc không cao, nhưng lại dám đoạt thức ăn trong miệng của cuồng thú sư, trên thảo nguyên này, bọn chúng nổi danh là kẻ cướp.

Cho dù là dị thú cấp chịn, khi đối mặt với một đàn linh cẩu thú cũng chỉ có thể buông tha con mồi của mình, nếu hiện tại có một đám linh cẩu thú chạy tới nơi này, như vậy, bọn họ sẽ phải trải qua một hồi chiến đấu gian khổ!

Dư Giai là dị năng giả chữa bệnh, dị năng của Khương Tuấn Hoành là điều tra, hai người ở lại trong xe không cần đi ra, Đệ nhị và Băng Phượng cũng không có ý muốn chiến đấu, Trần Mộc khiến cho Cao Viện Viện khởi động lồng phòng hộ, bảo vệ ba chiếc chiến xa và những người ngồi bên trong, tất cả những người khác đều xuống xe chuẩn bị chiến đấu.

“Lý Quân đã sắp đến gần rồi, ước chừng linh cẩu thú có khoảng bảy tám mươi con.” Khương Tuấn Hoành đem tình huống điều tra báo cho mọi người, sau đó, không cần cậu ta nói cũng đã có thể nhìn thấy thân ảnh của lang thú.

Linh cẩu thú không lớn, sắc trời hiện giờ cũng đã đen, nương bóng đêm và bụi cỏ để che dấu, chúng nó có thể che dấu rất tốt, đồng thời, chúng nó cũng có chiến lược của mình, vị trí luôn luôn thay đổi, lại có thể cam đoan những con tấn công sẽ luôn ở trong trạng thái tốt nhất, khi một kích không trúng, sẽ lập tức đổi con khác lên thay.

“Tôi và Chu Dật Cẩn chủ công, Tiết Mỹ Lệ và Đỗ Trọng bao vậy phía sau linh cẩu thú, Trương Viêm và An Chí Bình đứng ở hai bên, hôm nay, phải đem chúng giết sạch sẽ!” Trần Mộc hiện giờ đã nhìn ra, Lý Quân đem những con linh cẩu thú này tới tám phần là muốn giết sạch bọn chúng, anh ta là người ổn trọng, muốn làm như vậy khẳng định có lý do của anh.

Thảo nguyên, quả thực chính là chiến trường của Chu Dật Cẩn, y khống chế những cây cỏ này sinh trưởng, cuốn lấy năm con linh cẩu thú, còn không đợi năm con linh cẩu thú này giãy dụa giống những con khác, các loại vũ khí đã liên tiếp bắn lên người của chúng, có hai con lập tức bị mất mạng, ngược lại ba con khác đã giãy khỏi trói buộc, chạy tới nơi xa xa.

Mở màn trận chiến đã có lợi thế, tất cả mọi người vây quanh đều đi lên, vũ khí công nghệ cao còn có dị năng cùng nhau tiếp đón đám linh cẩu.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn phối hợp rất tốt, mỗi lần Chu Dật Cẩn mới cuốn lấy một con, Trần Mộc lập tức sẽ giết đối phương, cấp bậc của linh cẩu thú không thấp. Lúc đầu Chu Dật Cẩn có thể cuốn lấy bốn con là bởi vì đối phương không phòng bị, hiện tại, chỉ khi đối phương không để ý y mới có thể cuốn lấy một con, đồng thời, những thực vật trưởng thành bên cạnh y cũng đã mọc thành một bức tường.

Trần Mộc đã bán thú hóa với A Hổ, nhảy một cái đã đè xuống đầu một con linh cẩu thú, móng vuốt chui vào thân thể đối phương, dùng lực một chút đã đem nó chẻ thành hai nửa, đồng thời, dị năng cũng không qua loa, nếu trong phạm vi bên cạnh hắn có linh cẩu thú, hắn sẽ khống chế không khí mà chúng hít vào tự bạo, linh cẩu thú không phải con người, chúng không biết phòng bị dị năng này như thế nào ngược lại đã tiện nghi cho hắn.

Lý Quân và tiểu lang cũng nghiêm túc, rõ ràng tiểu lang cũng không có hảo cảm với loại động vật này, một thoáng chốc đã có thể cắn chết một con. Lý Quân sức lực lớn, các phương diện tố chất của thân thể lại tốt, sức chiến đấu cũng không kém.

Biểu hiện của những người khác lại không tốt như vậy, An Bình Chí dùng băng trùy và băng ám sát chết một con linh cẩu thú, bản thân lại bị một con khác lén cắn lên vai, dị năng hệ hỏa của Trương Viêm cũng thấy rõ, hấp dẫn không ít linh cẩu thú vây quanh cậu ta, một khi dị năng trong tay cậu ta dừng lại, sẽ lập tức công kích — đây là do linh cẩu thú luôn rất sợ lửa.

Mỗi người đều cùng thi triển thần thông, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chiến đấu cùng nhau, Tiết Mỹ Lệ và Đỗ Trọng phối hợp không tốt lắm đã đi tới phía sau linh cẩu thú, nhưng lại để hơn hai mươi con linh cẩu thú chạy trốn, ngược lại những con khác đã bị giết tại chỗ.

Trần Mộc đã thấy được, lần này để xổng hai mươi con dị thú, hoàn toàn là vì sự phối hợp của bọn họ. Ở thời điểm mấy con linh cẩu thú nhằm về phía Tiết Mỹ Lệ, tuy rằng Đỗ Trọng đã giúp đỡ, nhưng lại chọn sai đối tượng, khiến cho Tiết Mỹ Lệ không thể thi triển được, cuối cùng còn để chúng nó chạy trốn, cũng là do Đỗ Trọng không biết  thực lực và năng lực của Tiết Mỹ Lệ.

Trần Mộc nói phương pháp phối hợp tốt nhất trong tình huống vừa rồi, nhưng cũng nghe ý kiến của những người khác, dù sao đối với người của Thức tỉnh chi thành, hắn cũng chỉ hiểu biết đối phương trên các văn bản mà thôi.

Có điều, tuy rằng đã để chúng chạy trốn không ít, nhưng con đầu đàn đã bị giết chết, cũng đào được một miếng huyết tinh hạch, A Hổ phấn khởi tràn đầy hứng thú. Con thủ lĩnh này chết trong tay Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, Trần Mộc cũng lấy miếng tinh hạch này.

“Tại sao anh dẫn chúng nó tới?” Vừa lau vết máu trên người, Trần Mộc vừa hỏi. Trận chiến này bọn họ thắng, nhưng ngoại trừ hắn và Chu Dật Cẩn, những người khác đều bị thương, ngay cả Lý Quân, cũng bởi vì linh cẩu thú đặc biệt thù anh mà cứ tre già măng mọc nối tiếp nhau tấn công, cuối cùng còn bị một con cào rách bả vai.

“Nơi mà những con linh cẩu thú này ở rất tốt.” Lý Quân chạy khắp nơi, phụ cận cũng không có ngọn núi nào, chỉ có nơi ở của linh cẩu thú là thích hợp đặt chân nhất.

“Thì ra là như vậy.” Trần Mộc cười cười. Hắn vẫn tin tưởng ánh mắt của Lý Quân, bên trong mấy người bọn họ, vẫn là Lý Quân có kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại nhiều nhất, phải biết, anh đã sống ở dã ngoại một mình hai mươi mấy năm rồi!

Đám người Trần Mộc lái chiến xa, đi theo lang thú tiến tới sào huyệt của linh cẩu thú, không bao lâu liền thấy được một ngọn núi, ngọn núi này không lớn, phía trên còn có cây cối và cỏ dại. Tuy rằng Trần Mộc đã che lấp nhưng vẫn có thể nhìn ra những dấu vết hoạt động của dị thú.

“Ở bên kia có một cái động, bên trong có mấy chục con linh cẩu thú, có vài con chính là những con vừa rồi đã chạy thoát.” Khương Tuấn Hoành chỉ vào một chỗ mở miệng.

“Chúng ta xuống xe.” Trần Mộc mở miệng. Sào huyệt có thể chứa nhiều linh cẩu thú như vậy khẳng định cũng không nhỏ, nói không chừng ngay cả chiến xa cũng có thể để vào trong đó, nếu có hai cái cửa động thì càng tốt hơn.

Linh cẩu thú không để lại hai cái cửa động, nhưng sau khi giải quyết nốt đám linh cẩu thú này, Trần Mộc vẫn không nhịn được mà cảm thán, nơi tốt như vậy lại để cho một đám dã cẩu ở……

Ngọn núi này có một cái hang động rất lớn, còn có một vài lỗ nhỏ được linh cẩu đào ra, thậm chí ở phía sau còn có cả lỗ thông gió.

Có điều, cửa của cái động này cũng không lớn, chiến xa không thể đi vào, nhưng đồng thời, lỗ thông gió cũng không nhỏ nên bọn họ hoàn toàn có thể đi vào từ đó.

“Đem nơi này quét tước sạch sẽ còn chiến xa thì giấu ở bên ngoài, dù sao chiến xa không có hơi thở sinh mệnh cũng sẽ không khiến cho dị thú chú ý.” Trần Mộc dùng không khí để đám thi thể dị thú đang trôi lơ lừng cùng một chỗ, lại bảo Trương Viêm dùng hỏa thiêu, mặt khác để cho Đỗ Trọng dùng dị năng hệ thủy đem nơi này rửa qua một lần. Về phần mùi hương đáng sợ sau khi đốt, đều bị Trần Mộc khống chế không khí đưa ra ngoài theo lỗ thông gió.

Trong huyệt động của những con linh cẩu thú này còn có bảy tám con con cũng bị bọn họ giết chết, nhưng không ai  muốn dùng chúng làm thức ăn. Thịt linh cẩu thú nổi tiếng là khó ăn, cuồng sư thú sau khi cắn chết chúng cũng sẽ không ăn thịt của chúng. Đám người Trần Mộc tình nguyện ăn thịt của đám dị thú côn trùng cũng không muốn ăn thịt của linh cẩu thú vừa chua lại chát này.

Cao Viện Viện tay nghề khá tốt, một thoáng chốc đã làm được vài món ăn, hương vị cũng không tồi. Hôm nay có vài người bị thương, Dư Giai làm dị năng giả hệ trị liệu liền được an bài công việc chữa trị.

Trên tay cậu ta phát ra một loạt các ánh sáng lục sắc, sau đó, miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, bên trong ba lô của cậu ta cũng có rất nhiều các loại thuốc chữa thương.

Bên trong huyệt động rất rộng, mỗi người một cái lều đều có thể, bởi vì cửa động khá nhỏ nên tiểu lang không vào được chỉ có thể ngủ ở ngoài cửa, nên càng trở nên an toàn. Có điều, Trần Mộc vẫn sắp xếp người trực đêm, hắn và Chu Dật Cẩn trực bốn giờ trước, sau đó, Cao Viện Viện còn có Khương Tuấn Hoành lại trực tiếp bốn giờ sau, hai người bọn họ không tham gia chiến đấu cũng không bị thương, Khương Tuấn Hoành lại là dị năng giả điều tra, trực đêm rất thích hợp.

Sau khi đi tới mảnh thảo nguyên này, vốn Đệ nhị tiên sinh và Băng Phượng nữ sĩ cũng không nói gì, nhưng thái độ như vậy lại khiến cho mọi người muốn biểu hiện trạng thái tốt nhất của mình.

Lỗ thông gió bị chặn lại, cho nên Trần Mộc và Chu Dật Cẩn phải tới bên trong chiến xa ở ngoài để trực đêm.

Bên trong thành thị không thể nhìn thấy bầu trời đêm thuần túy, đương nhiên cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ không khí như hôm nay.

“Thật hoài niệm lúc trước, khi ấy em cũng không lợi hại như bây giờ, còn trốn vào lòng anh sưởi ấm.” Hắn và người của U Minh thành ở phía bắc vài ngày, thật đúng là rất vất vả. Có điều khi ấy mỗi ngày hắn đều có thể ôm Chu Dật Cẩn ngủ, tại sao những ngày như thế lại không biết quý trọng nhỉ?

Nghĩ đến tình huống khi đó, Chu Dật Cẩn cũng có chút cảm khái, khi đó, y cũng không hề nghĩ tới bản thân sẽ thích Trần Mộc:

“Hiện tại em cũng không sợ lạnh.”

“Cho dù em không sợ lạnh, cũng nguyện ý để anh ôm chứ?”

“Đương nhiên không ngại!” Chu Dật Cẩn dựa lưng vào Trần Mộc, ngồi vào trong lòng hắn, hai tay giao nhau.

“Em ngủ một chút đi, anh sẽ trông chừng.” Trần Mộc mở miệng. Hôm nay đánh một trận, Chu Dật Cẩn có lẽ đã mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon mới tốt. Lại nói tiếp, buổi tối hôm trước sau khi hắn và Chu Dật Cẩn cuồng hoan, hắn cũng không dám trêu chọc đối phương nữa, có điều ngay cả như vậy, Chu Dật Cẩn vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, đêm qua hắn còn giúp y bôi thuốc.

“Được.” Chu Dật Cẩn cũng không cự tuyệt, có thể ngủ ở trong lòng của Trần Mộc cũng không tồi.

Phía sau chiến xa cũng không rộng lắm, nhưng một người nằm vẫn có thể, Chu Dật Cẩn nghe tiếng đập của trái tim Trần Mộc, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Thường thường có dị thú côn trùng đi ngang qua nơi này, thi thoảng cũng có một vài con chuột chạy qua, cho dù là ban đêm cũng không thể tránh được có các loại âm thanh.

“Miêu ô!” A Hổ xoanh quanh bên ngoài chiến xa, vốn nó và Tiểu Bảo đang ở bên nhau chỗ phía trước của chiến xa, nhưng nó không an phận, lại chạy xuống chiến xa uy hiếp tiểu lang, cuối cùng bởi vì hai thân hình kém nhau quá lớn, nên đã trở lại, đi vài vòng, chọn thời cơ tốt liền nhảy vào trong chiến xa, ngủ cùng với Tiểu Bảo ở chỗ điều khiển của chiến xa, xoay đến xoay đi quấy rầy Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ có thể nhẹ giọng kêu với cái đứa bên cạnh– nó rất muốn ngủ!

Sau bữa cơm chiều, Trần Mộc đã đem miếng tinh hạch kia đưa cho A Hổ, lúc này, nó không thể phát tiết hết tinh lực của mình.

Trần Mộc không nhịn được mà cười cười, ôm Chu Dật Cẩn trong lòng liền cảm thấy bên ngoài tuyệt không lạnh. Trận chiến hôm nay chỉ là bắt đầu, có điều kế tiếp, vùng đất vốn là địa bàn của linh cẩu thú lúc này đã thuộc về bọn họ.

Vùng đất này và khu không người bên cạnh, đã trở thành nơi dị thú cấp bảy kết thành đàn xưng vương, nhưng khi vào tới trung tâm của thảo nguyên……

Nơi đó, có khả năng có dị thú cấp chín!

Hết chương 82

Edit: Đây là chương bình yên ngọt ngào lãng mạn nhẹ nhàng nhất trong truyện từ đầu đến giờ
Bình Luận (0)
Comment