Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 87

Đã kết thành liên minh với đội ngũ Châu Phi, cũng bắt đầu tìm kiếm cách đối phó với cuồng sư thú, hầu như tất cả mọi người đều tán thành cách tiêu diệt từng bộ phận của cuồng sư thú.

Tuy rằng hiện nay cuồng sư thú đang ở trong Tác Mã thành, nhưng chúng còn phải kiếm ăn, cũng không thể không ra khỏi thành để đi săn, mà thời điểm khi ra khỏi thành thì không thể có chuyện tất cả cuồng sư thú đều đi ra, bọn họ chỉ cần chờ một vài con cuồng sư thú đi ra sau đó liệp sát là được.

“Đi trước, xem xét tình huống, bên trong.” đội trưởng đội Châu Phi, ngay ngày hôm sau với tiếng trung bập bẹ, không trôi chảy đưa ra thỉnh cầu với Trần Mộc.

Ánh mắt đối phương có chút kỳ quái, dường như đang chịu đựng điều gì đó, Trần Mộc nghĩ một chút rồi đồng ý, quả thật cũng phải đi xem tình huống ở trong thành.

Nếu phải đi điều tra, đương nhiên Khương Tuấn Hoành là thích hợp nhất, cậu ta cũng chủ động yêu cầu nhận nhiệm vụ này, nghĩ nghĩ, Trần Mộc để Tiết Mỹ Lệ đi theo, là dị năng giả tốc độ, Tiết Mỹ Lệ có thể hành động yên lặng không một tiếng động, tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh, tuy rằng lực công kích bình thường, nhưng tuyệt đối sẽ không liên lụy tới người khác.

Sau khi hai người rời đi, Trần Mộc để cho Lý Quân và tiểu lang đi thăm dò hoàn cảnh chung quanh. Đội Tây Á và đội Australia, vừa nghe đến nhiệm vụ phải nhận là gì, cũng đã tỏ vẻ muốn bỏ cuộc, có lẽ lúc này bọn họ còn đang ở phụ cận Uy Tư thành thể nghiệm cuộc sống dã ngoại, nhưng còn đội Bắc Mĩ nhất định sẽ tham gia trận đấu. Đội Nam Mĩ nhất quán đều có quan hệ rất tốt với đội Bắc Mĩ, chỉ sợ cũng sẽ hỗ trợ, hơn nữa còn thái độ mập mờ của đội Châu Phi……

Ngoại trừ phải điều tra rõ tình huống ở trong thành, còn phải đem tình huống ở ngoài thành cũng điều tra rõ ràng, như vậy mới có thể biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Lý Quân trở về hơi sớm, tiểu lang đối với mùi hương rất mẫn cảm, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện tung tích của người khác, Trần Mộc suy nghĩ một chút, dị năng giả tiên đoán kia có thể đã đi tìm một nơi an toàn khác, muốn phát hiện ra bọn họ quả thật cũng không dễ dàng.

Thời điểm Tiết Mỹ Lệ và Khương Tuấn Hoành trở về, đã gần đến nửa đêm, tình huống của hai người khi trở về cũng không giống nhau, Khương Tuấn Hoành vậy mà lại bị Tiết Mỹ Lệ cõng trở về.

“Tuấn Hoành, diễm phúc thật sâu đấy? Có điều cậu cũng vô dụng quá? Ngay cả phụ nữ cũng không bằng?” Dư Giai cười hỏi, đợi đến khi Khương Tuấn Hoành đến gần, người khác mới phát hiện không đúng, sắc mặt của Khương Tuấn Hoành trắng bệch, vừa thấy đã biết tình trạng rất không tốt.

“Đã xảy ra chuyện gì? Các người bị phát hiện?” Trần Mộc lập tức hỏi.

“Không có, đội trưởng, đột nhiên anh ấy cứ như vậy, tôi chỉ có thể cõng anh ấy trở về.” Tiết Mỹ Lệ thật buồn bực. Tuy rằng diện mạo của mình nhìn chung cũng khá bình thường, nhưng nói thế nào cũng là con gái, vậy mà phải cõng một tên đàn ông trở về…… Cảm giác này không tốt một chút nào, cho dù cô không có loại may mắn được anh hùng cứu mỹ nhân, cho anh ta cũng coi như có tư sắc, cô cứu vị anh hùng này chỉ sợ cũng không được gọi là “Mĩ”, nhưng trên lưng phải cõng một người đàn ông to lớn chạy xa như vậy, cô vẫn cảm thấy rất mệt!

“Dị năng bị cạn kiệt?” Trần Mộc nhìn về phía Dư Giai đang kiểm tra cho Khương Tuấn Hoành.

“Thân thể cậu rất tốt, có lẽ là chịu kích thích gì đó.” Dư Giai nhíu mày. Khương Tuấn Hoành với anh ta cũng rất quen thuộc, lúc trước nhìn phải hình ảnh không tốt gì đó, cậu ta đều rất bình tĩnh, lại nói tới thời điểm phải đánh một ngàn con bọ chó thú, Khương Tuấn Hoành cũng rất thờ ơ, còn chỉ huy người khác bổ nhào về phía một con bọ chó đang nhảy cao hơn mười thước, nhưng hiện giờ, tại sao lại có thể chịu kích thích đến mức độ này?

“Nôn!” Khương Tuấn Hoành lập tức phun ra, sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Cậu ta hít vào thở ra vài hơi thật sâu, lúc này mới mở miệng:

“Đội trưởng, cuồng sư thú này là loại ăn thịt người.”

“Thực nhân sư?” Thực nhân sư đã tồn tại từ trước mạt thế, lãnh địa bị con người xâm chiếm, diện tích sinh tồn nhỏ đi, sau đó cùng với con người trở thành láng giềng, có vài con sư tử sẽ lựa chọn lấy con người làm thức ăn, đối với sư tử  là một loại mãnh thú mà nói, trên người nhân loại không có da lông rất khó xé rách, chất thịt lại nộn, có thể nói là loại thức ăn mĩ vị nhất, một khi có sư tử từng ăn thịt con người, chúng nó sẽ cho rằng con người là loại thức ăn ngon nhất.

Tình huống hiện nay, con người lấy dị thú làm thức ăn, mà dị thú phản kháng giết chết con người để làm thức ăn, dị thú thích ăn thịt người cũng không hiếm thấy. Từng tồn tại ở liên minh người Hoa, có một đám chuột thú thích lấy con người làm thức ăn, chúng nó ẩn núp ở bên cạnh các thành thị, săn bắt những thợ săn dị thú cấp thấp mới ra khỏi thành làm thức ăn, khiến cho sóng to gió lớn một hồi, sau này liên minh phải mất rất nhiều công phu mới có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng. Bởi vậy đàn sư tử ở trong thành lúc này là thực nhân sư cũng là bình thường, đánh hạ một thành thị, ăn thịt con người……

“Đúng vậy, thực nhân sư……” Khương Tuấn Hoành lại phun ra:

“Dị thú ăn thịt người tôi đã thấy không ít, thậm chí tôi còn từng dùng dị năng, nhìn một trường hợp dị thú ăn thịt người, nhưng hôm nay lại không giống như vậy, tôi chưa chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu phải hình dung, thực sự chỉ có thể dùng bốn chữ: cực kì bi thảm.”

Hồi tưởng lại tình huống lúc trước, Khương Tuấn Hoành cảm thấy bản thân cả người vô lực.

Có được dị năng điều tra, sẽ không tránh được việc từ nhỏ đã phải nhận những tin tức mà mình không nghĩ tới, chẳng hạn như khi còn nhỏ cha mẹ ở phòng cách vách cởi hết đồ “Đánh nhau”, lại chẳng hạn như, anh trai nhỏ hàng xóm ở bên ngoài thì tỏ ra kinh thường món đồ chơi của cậu ta đến khi về nhà lại khóc lóc om sòm lăn lộn muốn bố mẹ mua cho một bộ như vậy, hay như ông bà ngoại của cậu ta trước mặt thì tỏ ra tươi cười tốt đẹp sau lưng lại đang cùng nhau mắng thầm…….

Ngày còn nhỏ, cậu ta không biết những thứ mà trong lúc vô tình mình nhìn thấy là không thể kể lại với bất kì ai. Khi đó cậu ta tỉnh tỉnh mê mê liền nói ra những trường hợp mà bản thân ” Xem ” được, sau đó cũng sảy ra những lần bị người khác răn dạy, những người tuyệt giao với cậu bởi vì dị năng của cậu cũng không hề ít. Dần dần cậu cũng trở thành một con người trầm mặc giống như cha mình. Cho dù nhìn thấy bất kể thứ gì, cũng không bao giờ chia sẻ với người khác, mà dị năng điều tra cao cấp của cậu cũng là cha cậu giúp cậu giấu giếm.

Bọn họ sống ở nội thành của Thức tỉnh chi thành, không ít lần nhìn thấy những người trước mặt thì sáng bóng như tiên sau lưng lại vô cùng xấu xa, cũng không thiếu những lần nhìn thấy chuyện người bình thường không thấy được, thậm chí có đôi khi bọn họ còn biết, có vài người bị oan khuất, nhưng mặc kệ bọn họ nhìn thấy cái gì, bọn họ cũng không thể nói ra, một khi nói ra, bọn họ cũng không thể sống yên ở trong thành thị này nữa, không ai thích một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi mình.

Có điều cho dù là như vậy, Khương Tuấn Hoành vẫn rất thích dị năng của mình, giống như cha của cậu ta, tuy rằng không ưa những người trong cùng đội ngũ đi săn với mình, nhưng lại vẫn như trước cười hi hi ha ha đi săn với họ, xem một vài thứ bát quái ngạc nhiên cổ quái, sau khi trở về còn có thể tâm sự với con trai mình. Sau đó trong lúc vợ mình tắm rửa thì lén lút dòm trộm, khi vợ chuẩn bị cho mình một kinh hỉ thì vừa cười trộm vừa phải nghĩ xem làm thể nào để biểu đạt rằng mình rất ngạc nhiên, thậm chí còn có thể khinh bỉ đại nhân vật ở cách vách kĩ thuật kém, lực kéo dài kém…….

Nhưng hôm nay, Khương Tuấn Hoành lại hi vọng bản thân không có năng lực như vậy, bởi vì ngay lúc trước, dị năng này đã mang đến cho cậu ta cảm xúc vô cùng tồi tệ, trong nháy mắt nổ tung. Bởi vì nguyên nhân như vậy, khi đó cậu ta liền có cảm giác bản thân ngay cả đứng cũng không vững.

Có điều, tuy rằng như thế, bị một cô gái cõng trở về thì vẫn có một chút ngoài ý muốn.

Ngay sáng sớm, bọn họ đã bắt đầu lén lút vào thành, bởi vì có dị năng điều tra, còn là cao cấp, thời điểm cậu ta và Tiết Mỹ Lệ tới gần cũng không bị những người khác phát hiện, sau đó, cậu ta liền thấy được một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Đó là một phòng ở trống trải, phía trước có lẽ là sân thể dục, hiện tại, khung cảnh nơi đây vô cùng bẩn thỉu hỗn loạn, một nhóm người cả nam cả nữ trần truồng đứng túm lại một chỗ, ước chừng có hơn một ngàn người.

Bên ngoài sân vận động, có vài con cuồng sư thú đang đùa giỡn, có lẽ cũng là trông coi, sau đó, có vài con cuồng sư thú đi ngang qua sẽ ném vào bên trong một vài thi thể của dị thú côn trùng– có lẽ bản thân những con cuồng sư thú đó cũng không muốn ăn thịt dị thú côn trùng.

Mỗi lần có thức ăn được ném vào trong, những người đó sẽ xé mở thi thể của dị thú, lập tức ăn sống, mà khiến cho người ta càng thêm sợ hãi là trong số những người đó cũng có người vì bị bệnh mà ngã xuống, nhưng khi người vừa ngã xuống không bao lâu sẽ bị một con cuồng sư thú tha ra ngoài……

Người ở nơi đó, biểu cảm trên gương mặt đều là chết lặng, ở nơi đó có cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi, mà kinh sợ nhất lại là trí tuệ của đàn cuồng sư thú, chúng nó làm như vậy, có thể xem như đang nuôi dưỡng con người đúng không?

Ngoại trừ việc đàn cuồng sư thú nuôi dưỡng con người, cảnh tượng ăn thịt người đáng sợ ở bên ngoài cũng khiến cho Khương Tuấn Hoành cảm thấy ghê tởm. Không biết có phải do sư đàn này có trí tuệ hay không, những con người bị nuôi dưỡng ở nơi đó tất cả đều trần truồng, sau đó, không phải con sư tử nào trong đàn đó cũng ăn thịt người, vì thế, đủ loại chuyện phạm tội kinh tởm đều được trình diễn bên trong một ngàn người đó, những người này phần lớn đều là đàn ông cường tráng, rất rõ ràng, trẻ con và phụ nữ phần lớn đều không thể chống chọi lại được……

“Không biết, sau khi chúng nó ăn hết tất cả những người đó, liệu có lấy thành thị kế tiếp làm mục tiêu hay không……” Khương Tuấn Hoành vừa nói xong liền nhìn thấy sắc mặt của tất cả những người khác đều thay đổi, Cao Viện Viện và Tiết Mỹ Lệ là hai cô gái duy nhất ở đây cũng sắp nôn đến nơi rồi.

“Nhất định phải giết chúng nó!” Đội trưởng đội Châu Phi đã rơi lệ đầy mặt, một lúc sau thì kiên định mở miệng. Khi nãy, anh ta vừa cảm thấy vô cùng kích động, phiên dịch lại nội dung lời nói của Khương Tuấn Hoành với đồng đội mình, vừa dùng nắm đấm liên tục đập xuống mặt đất, trên bàn tay lúc này đã nhuốm đầy máu.

“Sẽ giết chúng nó!” Trần Mộc mở miệng. Một con dị thú cấp mười lấy con người làm thức ăn, hắn cũng không hiểu được tại sao liên minh Châu Phi còn chưa phái người tới diệt nó.

Có điều, trái ngược với liên minh người Hoa và liên minh Bắc Mĩ, liên minh Châu Phi phải đối mặt với rất nhiều dị thú vô cùng hung mãnh, quả thật không tốt đẹp gì, cũng khó trách, bọn họ muốn đem nhiệm vụ này làm nhiệm vụ của giải đấu thế giới, còn đem đội ngũ của quốc gia mình trở thành pháo hôi — Những người trong đội Châu Phi này đều là công kích và phòng ngự, hoàn toàn không có hệ phụ trợ.

Trước khi tham chiến, Đệ nhị không thiếu lần nhắc nhở Trần Mộc, phải cẩn thận dị năng giả hệ tinh thần của đội Châu Phi, nhưng hiện tại nghe nói dị năng giả hệ tinh thần rất lợi hại này căn bản không tham chiến, liên minh Châu Phi…… Thật đúng là vô lại!

Sắc mặt của Chu Dật Cẩn cũng không tốt, từ nhỏ y đã sinh sống ở Nghiên cứu chi thành, cuộc sống an dật, ngay cả những mặt đen tối của xã hội cũng chưa từng tiếp xúc, càng đừng nói tới những thứ như thế này, nghe thấy tình trạng ở nơi đó chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Cho dù có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng ngày thứ hai, khi gặp nhóm sư tử ra ngoài săn bắt thuận tiện mang một vài thi thể của dị thú côn trùng đã chết về, nhân mã của cả hai đội ngũ vẫn quyết định ra tay. Lúc này trong bụng mỗi người đều là một cỗ lửa giận, nếu không phát tiết chỉ sợ sẽ nghẹn hỏng bản thân.

Sau một tuần, đám người Trần Mộc đã giết chết năm con cuồng sư thú, từ ngày đầu tiên khi bọn giết đến sau này, những con cuồng sư thú ra ngoài săn bắt đều kết thành đội, giết được năm con cuồng sư thú cũng là do bọn họ giết được một đội ngũ chỉ có bốn con cuồng sư thú và một con ban đầu, có điều từ lần ấy trở đi, đội ngũ của cuồng sư thú đi săn đã tăng lên mười con một đội.

Vừa muốn nhanh chóng giết chết được cuồng sư thú, lại muốn chạy trốn trước khi viện binh của chúng đuổi tới, điều này quả thực không dễ dàng, bởi vậy, sau vài lần, đám người Trần Mộc buông tha việc tập kích sư quần.

“Hạ độc không được sao? bên trong còn có trên trăm con sư tử, muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng.” Cao Viện Viện mở miệng, từ khi nhận được tin tức của thực nhân sư, cô lại càng sợ hãi, những buổi tối gần đây khi đi ngủ đều luôn dựa vào người Tiết Mỹ Lệ.

“Tuy rằng hiện nay độc dược cũng không ít, nhưng cuồng sư thú đã là dị thú cấp chín, tính cảnh giác rất mạnh, không phải thức ăn do chúng tự săn được thì sẽ không ăn, muốn khiến chúng nó trúng độc rất khó, cho dù thật sự trúng độc, độc dược cũng đâu phải ôn dịch còn có thể lây bệnh?” Chu Dật Cẩn mở miệng, thật đúng là vô cùng bất đắc dĩ, ngoại trừ chờ đợi cơ hội, bọn họ cũng không thể làm được nhiều hơn.

Buổi tối hôm nay Trần Mộc không cần gác đêm, sắc trời lại sớm, liền dắt Chu Dật Cẩn rời khỏi doanh địa. Mấy ngày nay thần kinh của mọi người đều rất căng thẳng, chỉ sợ cuồng sư thú sẽ đuổi đến cửa, sắc mặt của Chu Dật Cẩn cũng kém đi không ít, có đôi khi hắn nhìn thấy cũng rất đau lòng, duy nhất còn vô ưu vô lự chính là đám linh thú này, mỗi lần nhìn thấy A Hổ và hai nhóc liệp báo đùa nghịch với nhau, mọi người mới có thể lộ ra tươi cười trên nét mặt.

Hai người không ai nói chuyện, lẳng lặng nắm tay đi tới, hiện nay, đội ngũ Châu Phi cũng đã đánh bạc tính mệnh của mình, điều này làm cho bọn họ cũng trở nên lo lắng, những người lo lắng cho tính mạng của mình cũng không phải chỉ có Cao Viện Viện.

“Anh đã đến rồi?” Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi đến phụ cận một ngọn núi nhỏ, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Cô là ai?” Trần Mộc và Chu Dật Cẩn nhanh chóng hợp thể với linh thú của mình, sau đó toàn thân đều đề phòng.

“Hai người không cần lo lắng, tôi cũng không có lực công kích.” Giọng nói của thiếu nữ thật ngọt ngào, nói tiếng Anh. Hiện nay tiếng Trung và tiếng Anh đều là ngôn ngữ được nói rộng rãi, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đều có thể nghe hiểu:

“Tôi đã chờ hai người ở nơi này một ngày liền, cũng bởi vì sợ Khương Tuấn Hoành kia phát hiện ra tôi, thật đúng là chán ghét, có điều, dị năng của cậu ta có thể nghe được người khác nói chuyện, có lẽ lúc này cậu ta cũng đã tự mình hiểu lấy mà không theo dõi hai người nữa, tôi nói chuyện với các anh có lẽ cậu ta cũng không biết.”

Lúc này Trần Mộc thông qua dị năng đã biết được chỗ phát ra giọng nói, ở lòng đất phía trước cách chỗ bọn họ không xa, cất giấu một người. Bọn họ không lựa chọn địa doanh cố định, nhưng đối phương lại nói đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi, còn là hai người bọn họ……

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn liếc nhau, trong đầu đều hiện ra tư liệu của một người — Lena! dị năng giả hệ tiên đoán của Bắc Mĩ!

“Hai người biết tôi đúng không? Tuy rằng bọn họ đã giấu tôi rất kĩ, nhưng nếu muốn dùng tôi, dù sao cũng phải cho tôi tự do, mà chỉ cần tôi có tự do, liền có thể đem tin tức truyền ra.” Lena nằm trong một thiết bị có hình quan tài, mở miệng. Một ngày trước cô đã để White đem mình chôn ở chỗ này.

“Lena tiểu thư?”

“Đúng vậy,” Lena đáp lại

“Tôi tới nơi này là muốn hỏi hai người, có muốn giành lấy thắng lợi hay không.”

“Đương nhiên muốn, điều này vốn đâu cần nhiều lời hỏi lại?” Trần Mộc lập tức trả lời. Hắn không biết rốt cuộc Lena này là vì điều gì, nhưng dị năng của Lena tuy rằng lợi hại, lại không am hiểu chiến đấu, lúc này hắn đã đến gần đối phương, tùy thời đều có thể đem đối phương đưa vào chỗ chết, cho nên cũng sẽ không sợ hãi.

“Tôi có thể nói cho hai người, các người sẽ thắng” Giọng nói của thiếu nữ truyền ra từ thiết bị, có chút sai lệch cũng có chút xa xăm

“Dị năng của tôi nói cho tôi biết, tuy rằng trong thành là một sinh vật rất cường đại, nhưng vẫn có cách đối phó, hơn nữa, các người cũng rất cường đại…… Mỗi lần tôi đặc biệt muốn biết một đáp án, dị năng sẽ nói cho tôi biết.”

“Cho nên cô tới nơi này, chỉ vì muốn nói cho chúng tôi biết là chúng tôi có thể thắng?” Này là có ý gì vậy?

“Nửa đêm ngày kia là ngày thích hợp nhất, các người có thể thắng.” Lena mở miệng. Cô không thể nói rõ bản thân rốt cuộc muốn làm gì, có điều cũng cứ theo tâm ý của mình mà đến thôi.

“Vì sao chúng tôi phải tin tưởng cô?” Trần Mộc hỏi lại, đội Bắc Mĩ còn là đối thủ của bọn họ, sao bọn họ có thể đi tin tưởng một cô gái là vũ khí bí mật của đội Bắc Mĩ?

“Chị tôi đã nói, nguy hiểm đến từ đại dương, khi đó tôi cũng không hiểu được là vì sao, nhưng hiện nay tôi cũng ẩn ẩn cảm giác được. Có điều, tôi nói cho bọn họ, kỳ ngộ đến từ đại dương, tôi cũng tốn rất nhiều công phu mới có thể khiến cho bọn họ hoàn toàn tin tưởng, muốn dẫn đầu khai chiến với sinh vật biển thì không thể, sinh vật biển xâm nhập có thể mang đến kỳ ngộ rất lớn.”

“Không phải bọn họ đã nói có được dị năng giả tiên đoán là có thể có được thiên hạ sao? Tôi lại cố tình muốn khiến cho bọn họ cái gì cũng không thể chiếm được.”

“Chị tôi muốn tôi phải sống thật tốt, nhưng tôi đã không còn muốn tiếp tục nữa rồi, hai người xem, nơi này trống trải như vậy, có thể tự do chạy trốn, tự do bay lượn, chết ở chỗ này tốt lắm có phải hay không?”

Lena nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra tình cảnh ở trong phòng thí nghiệm, nơi đó, nơi đó chỉ có những bức tường trắng muốt.

Sau này cô mới biết được, tổ tiên của các cô dựa vào dị năng có thể nhìn thấy trước nguy hiểm mà tránh thoát được quả bom kia, nhưng lại không thể cứu được tín đồ và người yêu của mình, sau đó, đã bị Bắc Mĩ bí mật mang đi.

Sau khi bà sinh ra một cô con gái liền rời khỏi nhân thế, nếu con gái của bà có thể di truyền dị năng của bà, như vậy tất thảy đều rất tốt đẹp, cố tình con gái bà lại hoàn toàn không di truyền dị năng của bà, mà Bắc Mĩ đối với loại dị năng thần kì này có một tình thế bắt buộc, bởi vì khi ấy có một truyền thuyết, có được dị năng giả tiên đoán là có được thiên hạ.

Thời điểm con gái bà bị phát hiện là không di truyền dị năng của mẹ mình, liền bị mang vào phòng thí nghiệm, từ đó, cô sống chính là để sản xuất ra những quả trứng.

Một đám trẻ con sinh ra từ thụ tinh ống nghiệm, được nuôi dưỡng trong bụng của cô hoặc là trong bụng người khác mà trưởng thành, nhưng lại vẫn không thể di truyền được dị năngt……

Một đời lại một đời, bọn họ sinh ra ở phòng thí nghiệm, cũng chết trong phòng thí nghiệm, sau này, bởi vì những đứa trẻ được sinh ra quá nhiều, những đứa trẻ mười lăm tuổi không thức tỉnh dị năng, sẽ bị tiêu hủy.

Tiêm vào thuốc “Yên ổn”, chết trong giấc mộng của mình, cuối cùng, bị đẩy vào một cái lò thiêu.

Ban đầu cô hoàn toàn không biết, những anh chị em có cùng huyết thống với mình sau khi biến mất sẽ đi tới nơi nào, sau này mới hiểu được, những anh chị bên người cô, nơi quy tụ cuối cùng đều là cái lò thiêu kia, bọn họ ở nơi đó biến thành tro bụi, đều không thể thấy được.

Cô và chị gái mình là may mắn, bởi vì các cô đều thức tỉnh dị năng tiên đoán mà mấy trăm năm rồi không có ai thức tỉnh, mà các cô cũng là bất hạnh, bởi vì các cô là sinh đôi dính vào nhau. Đầu của hai người dính vào nhau, chỉ có thể làm quái vật cùng tiến cùng lui, mà nếu làm phẫu thuật, trong hai người chỉ có một người có thể sống, dù sao, đầu óc cũng là bộ phần thần bí nhất trên cơ thể con người, mà đầu của dị năng giả lại càng không thể động vào.

Dị năng của hai người cũng đến tận năm năm tuổi mới được phát hiện, có đủ loại vấn đề hỏi hai người, khi đó các cô cũng không biết nhiều lắm, dùng hết toàn lực đi cảm giác, sau đó cho đối phương kết quả. Tính cách cô hướng ngoại, chị cô lại hướng nội, cho nên trao đổi với người khác phần lớn đều là cô, nhưng chỉ có cô mới biết, dị năng của chị mình cường đại hơn mình gấp nhiều lần, có lẽ, những người đó cảm thấy cô mới là người có được dị năng đi? Cho nên cuối cùng……

Cô và chị mình, không có khả năng vĩnh viễn chỉ đứng sau màn, mà sau khi hai người có được dị năng thần kì như vậy, những người đó cũng sẽ không giống dĩ vãng đối đãi với hai người như đối đãi với các vật thí nghiệm, thậm chí, bọn họ còn hy vọng dị năng của hai người có thể mang đến lợi ích lớn hơn nữa, mà lợi ích lớn như vậy, rõ ràng không phải một con quái vật có đầu dính với nhau có thể làm được, cho nên, những người đó đã nghĩ cách khiến hai người họ khôi phục bình thường.

Nhưng muốn khôi phục bình thường, sống sót, cũng chỉ có một người.

Tuy rằng cô và chị gần như đều được sinh ra đồng thời, tuy rằng tính cách của chị hướng nội, nhưng cho tới nay, đều là chị gái chăm sóc cô, dạy dỗ cho cô, thời điểm cô khóc trong bóng đêm, cũng là chị an ủi giúp cho cô có thể bình tĩnh lại.

Sau khi cô biết được quyết định kia, đã nghĩ phải hy sinh để thành toàn cho chị mình, cô hi vọng chị có thể có được một cuộc sống hoàn mỹ, cho nên, cô nói cho những người đó sự thật — dị năng của chị cường đại hơn cô rất nhiều.

Nhưng cô lại không thể biết được, những người đó không tin lời của cô, mà chị cô cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên, chị che giấu dị năng của mình, dùng thẻ thông tin, trong lúc cô ngủ đã nói cho những người đó rằng chị không có dị năng.

Buổi tối trước ngày phẫu thuật, cô nghĩ bản thân sẽ phải chết, cho nên quấn quít lấy chị làm nũng, chị cô cũng luôn dung túng cô, an ủi cô, còn kể chuyện xưa cho cô nghe, tuy rằng, cố sự kia hai người đều cùng nhau biết được.

Buổi tối kia, chị cô vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với cô:

“Lena, nguy hiểm đến từ chính đại dương, con người có thể bởi vậy mà biến mất, em phải nhớ kỹ điểm này.”

Khi đó cô không kiên nhẫn nhắm mắt lại lên tiếng trả lời, cảm thấy bản thân sắp chết rồi, cần gì phải quan tấm mấy cái này?

Thuốc tê làm mất đi tri giác, sau đó, tỉnh lại trong cơn đau đớn.

Chị gái đã qua đời rồi, để lại một khối thi thể, còn không hoàn chỉnh, đúng vậy, muốn cho cô giữ lại đầy đủ, chị gái sẽ không thể nào hoàn chỉnh.

Những người đó hy vọng cô kết giao với nhiều bạn trai, những người đó hy vọng cô có thể sinh hạ đứa con di truyền dị năng của mình, cô lại không cam tâm. Thời điểm chị gái còn sống, cô có thể nhận mệnh với cuộc sống này, chị gái đã qua đời rồi, cô cũng không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa. Cô bắt đầu thù hận tất thảy mọi thứ bên cạnh, thậm chí cô còn muốn khiến cho nhân loại hủy diệt, nhưng trong nhật kí cuối cùng chị gái cô đã viết–

“Em phải sống thật tốt, thay chị nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này.”

Chị, em muốn hủy diệt thế giới này, chị, em cảm thấy thế giới này không xinh đẹp chút nào, chị, em tuyệt không muốn sống thêm nữa……

Chị, em sẽ không tự sát, nhưng nếu bị người khác giết……

Hết chương 87

Edit: Con người, so với cuồng sư thú kia thì bên nào hung ác hơn?
Bình Luận (0)
Comment