Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 89

Trong khu vực dị năng của cuồng sư thú, đến thời điểm rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, Trần Mộc lựa chọn hoàn toàn thú hóa cùng A Hổ.

Từ sau khi A Hổ ăn thiên thạch, hình thể trở nên rất lớn, lực công kích cũng tăng cường, nhưng con mèo lớn trong ánh lửa lúc này, so với A Hổ đã biến lớn còn muốn lớn hơn một chút, hơn nữa, tại thời điểm thú hóa, con người sẽ chiếm vị trí chủ đạo, tư duy của linh thú sẽ lâm vào giác ngủ đông, đồng thời đặc tính của con người vẫn tồn tại như lúc trước.

Nhưng sau khi hoàn toàn thú hóa với A Hổ, trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng khiến cho Trần Mộc khiếp sợ, vốn cứ nghĩ là sẽ thất bại thảm hại, có ai ngờ đến lại còn một tia hi vọng?

Hắn không thể dùng được dị năng không khí của mình, nhưng sau khi hoàn toàn thú hóa, hắn lại có thể sử dụng dị năng của A Hổ. Hỏa diễm bùng nổ trong nháy mắt, vậy mà giúp hắn cản lại tất cả phong nhận, dù sao, mặc dù dị thú cấp mười có khu vực dị năng, nhưng lực công kích của dị năng chưa chắc đã mạnh bằng dị thú cấp chín.

Cuồng sư thú nhìn thấy trạng thái của Trần Mộc, phẫn nộ rống lên một tiếng, lập tức chạy tới chỗ Trần Mộc, các loại công kích dừng trên người nó, nhưng nó đã tiêu hao lượng lớn sức lực để tạo ra khu vực dị năng, cũng không còn sợ mấy thứ này nữa.

Trần Mộc biết, tuy rằng sau khi toàn toàn thú hóa với A Hổ, không biết vì sao lại có thể sử dụng dị năng hệ hỏa trong khu vực dị năng của cuồng sư thú, nhưng sức mạnh của hắn so với cuồng sư thú thì vẫn kém hơn nhiều lắm, có điều, tuy rằng kém, nhưng hắn lại khát vọng một trận chiến, trong chốn u minh, dường như là chạm đến điều gì đó……

Có điều, Trần Mộc vẫn lựa chọn xoay người chạy trốn ( =))))– cho dù muốn đánh, cũng không nên lấy cứng đối cứng! Cuồng sư thú nhìn thấy hắn chạy trốn, nổi giận gầm lên một tiếng theo sát phía sau, vô số phong nhận dừng trên người hắn, nhất thời máu tươi bắn ra khắp nơi. Cuồng sư thú đang muốn đuổi theo người phía trước bầm thây vạn đoạn, lại nghe được một vài âm thanh nho nhỏ truyền đến, nó có thể nghe thấy âm thanh ấy rất rõ ràng, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy đứa nhỏ mình vừa vất vả sinh hạ bị một quái vật hai chân ôm đi, còn chạy về hướng ngược lại.

Cuồng sư thú sửng sốt, liền xông ra ngoài, nhưng động tác của người nọ lại hết sức linh mẫn, vậy mà tốc độ cũng không hề kém nó! Nó là một con sư tử cái, sinh dục là bản năng bẩm sinh, nhưng sau khi trở thành dị thú cấp mười mấy trăm năm, đây mới là lần sinh sản thứ hai, đương nhiên rất xem nặng đứa con của mình, lựa chọn giữa giết chết kẻ thù và đoạt lại con, nó lựa chọn đoạt lại con mình.

Trong lúc nhất thời áp lực biến mất toàn bộ, Trần Mộc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiết Mỹ Lệ ôm cuồng sư thứ con chạy về ngoại thành. Cô là dị năng giả hệ tốc độ, nếu so về tốc độ thì trong đội ngũ không người nào có thể sánh bằng, cho dù tốc độ của Trần Mộc khi không có lực cản của không khí, cũng không thể so được với cô! Tình huống hiện tại, đem cuồng sư thú dẫn đi quả thật là một ý kiến hay, cho dù về sau nó có tìm tới báo thù, dưới tình huống đám đàn em của nó đã chết sạch thì cũng dễ đối phó hơn nhiều, hơn nữa, nó vừa rời khỏi, bọn họ muốn “Thu phục tác mã thành” liền đơn giản hơn. Nhưng dù con dị thú cấp mười đã không còn ở đây, nguy hiểm vẫn gần ngay trước mắt — chung quanh vẫn còn không ít cuồng sư thú cấp chín, có con đang dây dưa với nhóm đội viên, có con cũng đã chạy trốn, hiện tại còn khoảng hai mươi con.

Trần Mộc lập tức nhào lên lưng một con cuồng sư thú cấp chín, một ngụm cắn lên cổ nó, đồng thời khiến cho không khí hít vào trong người nó nổ tung, không bao lâu, con cuồng sư thú kia đã không thể dậy nổi nữa, hắn có thể giết thoải mái, người khác lại không hẳn, hơn nữa, dị thú cấp chín đã có một chút trí tuệ.

Mấy người trong đội Châu Phi, trong lúc đám người Trần Mộc chống lại con cuồng sư thú cấp mười kia thì đã đánh nhau với những con cuồng sư thú chung quanh, tổn thất mất hai người, hiện tại, lại chết thêm hai người nữa, mà trong đội ngũ của Trần Mộc, Đỗ Trọng cũng đã bị trọng thương.

Đỗ Trọng là dị năng giả hệ thủy, cũng giống như Khương Tuấn Hoành, Dư Giai đều là đội viên hệ phụ trợ không cần xông lên phía trước, nhưng lúc trước Khương Tuấn Hoành phát hiện con của cuồng sư thú, cũng là cậu ta và Chu Dật Cẩn che dấu Tiết Mỹ Lệ đến bắt, sư tử bảo vệ con non cũng không ít, Chu Dật Cẩn còn bị cắn thương phần eo, lại càng đừng nói cậu ta.

Cao Viện Viện khởi động lồng phòng hộ, Dư Giai dùng dị năng chữa trị cho Đỗ Trọng, còn có những người đội viên khác khi bị trọng thương, đều sẽ được đưa đến đây để chữa trị, đội Châu Phi tử vong bốn người, cũng là bởi vì không có cách nào chữa khỏi.

Nơi này đã trở thành một địa ngục Tu La, khắp nơi đều là thi thể, nếu ở trong trường hợp như vậy hẳn sẽ khiến cho mọi đều người vô cùng sợ hãi, nhưng khi chạm đến thời khắc tử vong, ngược lại không còn ai sợ hãi nữa, mỗi người đều chỉ có một ý muốn– giết sạch chúng nó!

Nơi này tụ tập không ít người, đương nhiên sẽ có cuồng sư thú tới gần, Chu Dật Cẩn phối hợp với Cao Viện Viện, xây dựng phòng ngự, nhưng thời điểm khi hai con cuồng sư thú liên hợp tấn công, những đám thực vật này bị xé mở, lồng phòng hộ đã bị phá vỡ.

Cao Viện Viện trong lúc nhất thời có chút sợ đến ngây người, tạo ra một lồng phòng hộ mới rồi xông ra ngoài, phía sau là Dư Giai, Đỗ Trọng, Khương Tuấn Hoành, những người này đều là những đội viên đã vô cùng quen thuộc của cô, còn có hai đội viên Châu Phi cao lớn mới quen, đều ở phía sau, so với cô, những người đó hoàn toàn không có lực công kích!

“A!” Một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, trong khoảnh khắc lồng phòng hộ hình bán cầu bị phá vỡ, lại có một lồng phòng hộ mới xuất hiện ngay phía trước cô, càng thêm cứng rắn, móng vuốt sắc bén của dị thú cấp chín vậy mà cũng không có cách nào phá vỡ!

Cao Viện Viện tóc tai bù xù, phát ra tiếng thét chói tai, thời điểm biết cái chết được dự đoán không hề đến, đột nhiên ngây người, cảm thấy cả người thoát lực, sau đó, lồng phòng hộ mới xuất hiện cũng giống như bọt xà phòng nháy mắt bị phá vỡ.

Chu Dật Cẩn vừa dùng dị năng giúp An Bình Chí trói trụ một con cuồng sư thú, vừa lấy ra một sợi dây leo đem Cao Viện Viện kéo lại:

“Mau khởi động lại lồng phòng hộ!”

“A!” Cao Viện Viện lại bảo một tiếng, một lần nữa khởi động lồng phòng hộ, đồng thời lấy ra một viên tinh hạch của dị thú bổ sung sức mạnh, vậy mà cô có thể đột phá! Vậy mà cô có thể đột phá! Về sau, cô chính là cao thủ cấp chín, đến một trăm tuổi cũng không mang vẻ mặt nếp nhăn!

Lúc này, nhìn thấy một con cuồng sư thú đang muốn tiến vào lồng phòng hộ lại bị Chu Dật Cẩn dùng dây leo cuốn lấy, sau đó bị Trần Mộc đốt cháy sém, cô lại cảm thấy ghê tởm sợ hãi.

Làm một cô gái, bị Băng Phượng đặc biệt chăm sóc, bị Đệ nhị đặc biệt chỉ điểm, bị đặt trong đội ngũ này, chính là bởi vì cô có tiềm lực, chính là bởi vì ông ngoại của cô cũng là một trong những dị năng giả cấp mười, là thành chủ của Thức tỉnh chi thành. Mẹ của cô cho tới bây giờ cũng chỉ là một cao thủ cấp tám, bị Đệ nhị trách cứ vì được nuông chiều từ bé, không phải trải qua nguy hiểm, sau đó, cô liền trở thành một thành viên trong đội ngũ này, hiện tại, cô thật sự đã đột phá!

Tiểu lang cũng đi theo vào thành, nó và cuồng sư thú có thực lực không sai biệt lắm, nhưng những con cuồng sư thú lúc này hầu như đều đã bị thương, ngược lại tiện nghi cho nó, lập tức liền giết chết hai con, còn có Lý Quân và đám người  Trương Viêm, thực lực cũng không kém.

Hai, ba mươi con cuồng sư thú, rất nhanh đã bị giết chết, Trần Mộc vừa muốn giải trừ thú hóa, Chu Dật Cẩn lại đột nhiên ném một bộ trang phục tác chiến lại đây. Hắn nhanh chóng biến thành bán thú hóa rồi mặc quần áo, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất tràn đầy máu tanh– vốn, đây là đồng phục tác chiến của Chu Dật Cẩn, cũng đã dính đầy vết máu, có dính nhiều thêm một chút cũng không sao.

Thời điểm trong nháy mắt bị con cuồng sư thú kia cưỡng ép, hắn cảm thấy dường như mình đã đụng đến một cánh cửa, nhưng sau đó cuồng sư thú bị Tiết Mỹ Lệ dẫn đi, cũng khiến cho hắn mất đi cảm giác đó, nhưng khi đó mặc dù hắn có khả năng đột phá, nhưng cũng có khả năng sẽ chết, nếu hắn chết, trong tình huống bị cuồng sư thú cấp mười tàn sát bừa bãi, những người khác phải làm sao bây giờ?

Có điều, Lena tính kế thật đúng là lợi hại! Cỗ thi thể bị tàn phá đến không nhìn ra hình dạng này, ngay cả Trần Mộc cũng có chút không nỡ nhìn.

Công tác thống kê thương vong, bởi vì sau khi Trần Mộc thoát thân liên tục giết chết cuồng sư thú, cũng bởi vì Cao Viện Viện đột phá, cho nên đội ngũ của bọn họ hoàn toàn không có thương vong, nói cách khác, chỉ có đội ngũ Châu Phi tử vong bốn người.

Thời điểm đám người Trần Mộc thu thập thi thể, đều là con người, hơn nữa bên trong những người này cũng có đủ loại thiên chi kiêu tử, bị vỡ thành mấy khối chết chung một chỗ cũng có chút khó coi.

“Trần Mộc!” Chu Dật Cẩn tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Trần Mộc. Dị thú cấp mười đáng sợ như thế nào y biết, vừa rồi y thật sự rất sợ hãi, may mắn Trần Mộc không có việc gì.

“Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại cũng chỉ chờ Tiết Mỹ Lệ rở lại.” Trần Mộc mở miệng. Tình huống lúc đó hắn cũng không rõ ràng lắm, có điều Tiết Mỹ Lệ có thể quyết đoán như vậy là rất không tồi, tuy rằng con dị thú cấp mười kia lợi hại, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Tiết Mỹ Lệ không bị đuổi kịp thì sẽ không sao, mà tốc độ của Tiết Mỹ Lệ hắn lại có tự tin.

Vừa nãy, Chu Dật Cẩn cởi đồng phục tác chiến ra cho hắn, bản thân lại mặc mỗi quần áo lót màu trắng, trên người quấn quanh không ít thực vật, dưới sự phụ trợ của chiến trường, thật sự là sạch sẽ không nói nên lời. Thậm chí Trần Mộc còn có một loại xúc động muốn đè đối phương ra hôn, nhưng tình huống nguy cấp, hắn vẫn phải nhịn xuống.

“Cô ấy sẽ không sao chứ? Là em để cô ấy làm vậy.” Chu Dật Cẩn nắm chặt tay, không biết tại sao lại có dự cảm bất hảo, nhưng khi đó Khương Tuấn Hoành phát hiện con non, y làm chủ lực cùng với Đỗ Trọng đối phó với những con cuồng sư thú chung quanh, để Tiết Mỹ Lệ đi hấp dẫn dị thú cấp mười là lựa chọn tốt nhất, dù sao, cho dù là y hay là người khác thì tốc độ vẫn chậm hơn Tiết Mỹ Lệ.

“Cô ấy sẽ không sao” Trần Mộc mở miệng. Nếu Tiết Mỹ Lệ xảy ra chuyện, Chu Dật Cẩn nhất định sẽ tự trách, nhưng bọn họ là một đội ngũ, dưới tình huồng như vậy phải chọn lựa là việc rất bình thường

“Em thả lỏng một chút.”

“Ừ.” Chu Dật Cẩn đáp lại, ngẩng đầu nhìn liền thấy mặt trời vừa mới mọc lên cao, hy vọng Tiết Mỹ Lệ có thể trở về sớm một chút.

Trần Mộc dẫn người quét tước chiến trường, lấy tinh hạch của cuồng sư thú, người của đội ngũ Châu Phi dưới sự dẫn dắt của đội trưởng và Khương Tuấn Hoành chỉ dẫn bắt đầu tìm kiếm người sống sót, không bao lâu, một vài người quần áo rách nát, như ong vỡ tổ chạy đến. Mấy người đội ngũ Châu Phi hét khàn cả giọng, lại hoàn toàn không có hiệu quả, những người này ghé trên thi thể cuồng sư thú, dùng nắm đấp đập, dùng miệng cắn, phát tiết cảm xúc của bọn họ.

Cảnh tượng thật hỗn loạn, cũng thật bi ai, đội trưởng của đội Châu Phi đứng trong đám người, vốn đang muốn duy trì trật tự, lúc này lại đột nhiên khóc lên, anh ta khóc rất lớn, giống như một đứa trẻ con, há to miệng, lớn tiếng gào rống, nước mắt theo hai gò má chảy xuống. Anh ta dùng tay ôm lấy một cô gái, cô gái kia lại lần nữa đánh tới thi thể của cuồng sư thú, miệng phát ra những tiếng kêu không rõ nghĩa, kêu kêu, thậm chí còn quay đầu cắn lên người đội trưởng.

“Anh ta làm sao vậy?” Chu Dật Cẩn hỏi, dùng ngôn ngữ của liên minh Châu Phi.

“Đó là chị gái của anh ấy.” Một đội viên chỉ vào người phụ nữ kia mở miệng, trên mặt anh ta cũng có nước mắt, trường hợp như vậy, thật đúng là rất thê thảm.

“Chị gái của anh ta……” Chu Dật Cẩn trầm mặc, không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này sống rất khổ sở, hơn nữa, dưới tình huống gần như chỉ có toàn đàn ông, một người phụ nữ còn sống tới tận bây giờ cũng không dễ dàng.

“Anh rể của anh ấy cũng là một cao thủ, lúc trước thấy tình huống không thể ngăn được, liền che chở cho vợ con sống sót, nghĩ cách liên hệ bên ngoài tìm người cứu viện, bọn họ không ngờ tới vẫn không có người tới cứu……” Đội viên này cũng khóc lên:

“Chị đứng trong một góc, nơi đó còn có chữ mà chồng chị ấy khắc xuống…… Anh rể của anh ấy trước đó không lâu vì bảo vệ vợ con mà đã bị đánh trọng thương, sau đó bị cuồng sư thú tha đi, con gái của chị ấy cũng…… Lúc sau thì chị ấy phát điên, có điều sau khi bị điên, ngược lại không có ai đụng đến nữa, chúng tôi cũng chỉ biết được tình huống nhờ những người ở nơi ấy.”

“Anh rể của anh ta rất không tồi.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Những người đàn ông còn sống xót ở nơi này cũng không ít, xem tuổi không nhỏ, nói vậy chắc hắn đã có vợ con, nhưng hiện giờ vợ con bọn họ đang ở nơi nào?

Lập tức có thêm mấy trăm người, có điều những người này chỉ ăn thi thể của cuồng sư thú, ngược lại khiến cho đám người Trần Mộc không cần nấu thêm cơm để đút cho bọn họ.

Một buổi sáng, sau khi hỗn loạn trôi qua, Trần Mộc cũng liên hệ với người của Uy Tư thành, tỏ vẻ bản thân đã làm xong nhiệm vụ, buổi chiều sẽ có người đến tiếp đón bọn họ.

Nhưng mặc dù có tin tức chính xác như vậy, mọi người lại vẫn chau mày như trước– Tiết Mỹ Lệ còn chưa trở về.

“Tôi sẽ ra khỏi thành đi tìm.” Khương Tuấn Hoành mở miệng. Tuy rằng lúc trước cậu ta xem Tiết Mỹ Lệ là người qua đường, nhưng sau nàyTiết Mỹ Lệ đối  với cậu ta cũng có ơn. Nếu cậu ta lái chiến xa đi tìm, trước mắt có thể phát hiện ra nguy hiểm, mà tìm người cũng tiện.

“Tôi cũng đi!” Chu Dật Cẩn mở miệng. Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng không thể không để ý đến sống chết của Tiết Mỹ Lệ, hơn nữa, dù sao cũng là y để Tiết Mỹ Lệ dẫn cuồng sư thú đi……

“Mọi người đều đi cả đi” Trần Mộc mở miệng, lại nhìn về phía đội trưởng đội Châu Phi đan trấn an chị mình

“Cứu viện rất nhanh sẽ tới, các anh không thành vấn đề chứ?”

“Chúng tôi không thành vấn đề!” Tuy rằng biết sẽ có khả năng gặp phải nguy hiểm, anh ta vẫn mở miệng, nhưng khác với anh ta, những người sống sót lại ngăn cản đám người Trần Mộc, quỳ trên mặt đất dập đầu, chính là không muốn để cho bọn họ rời đi, có điều, đám người Trần Mộc cũng không phải bọn họ có thể ngăn được.

Ngồi trong chiến xa, đi về phía trước, Khương Tuấn Hoành dám cùng Trần Mộc, Chu Dật Cẩn ngồi sau một chiếc chiến xa, Trần Mộc biết cậu ta có lời muốn nói, đợi xe vừa khởi động liền quay sang nhìn cậu ta.

“Thời điểm tôi quét tước chiến trường liền nhặt được thứ này.” Khương Tuấn Hoành lấy ra một túi plastic, bên trong khối huyết nhục còn lưu lại một vật thể bằng kim loại.

“Đây là cái gì?”

“Bom trong cơ thể?” Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đồng thời mở miệng.

Chu Dật Cẩn nhìn hai người khác, mới nói:

“Đây là một loại trang bị được phát minh hơn một trăm năm trước, có thể đặt ở bên trong người, có điều khiển, một khi người này phản bội, có thể nhanh chóng mở ra, chảy thuốc độc từ bên trong ra, khiến người này nháy mắt tử vong. Có điều, tuy cái này được gọi là bom, kỳ thật nó không phải bom, mà là một loại thuốc độc chí tử.” Cái loại trang bị tùy thời đều có thể khiến cho người ta chết đi này, đối với người bị mang trang bị, quả thật có thể gọi là bom.

“Nó đã bị mở ra?” Trần Mộc thấy được lỗ nhỏ phía trên.

“Đúng vậy, có điều vật như thế này đã sớm bị cấm, người bình thường cũng sẽ không bao giờ để vật như vậy vào trong cơ thể của mình đúng không?” Chu Dật Cẩn mở miệng. Vật như vậy tồn tại trong cơ thể mình, không thể không có cảm giác gì, nhưng là……

“Là ở trong cơ thể của Lena ở đội Bắc Mĩ, lúc còn chưa tới chiến trường thì tôi đã thấy cô ấy chết rồi, sau đó cơ thể lại bị cuồng sư thú xé nát…… Thời điểm tôi kiểm tra thi thể của cô ấy thì phát hiện thứ này.” Khương Tuấn Hoành mở miệng, bọn họ tới chậm, hắn cũng thấy được đối phương tử vong, có điều, không phải vì vậy mà cô gái kia mới đem cơ hội nói cho bọn họ chứ?

“Cậu có chứng cứ chứng minh đây là thứ được lấy ra từ trong cơ thể của cô gái kia không?” Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến, những thứ này cũng đủ khiến đội Bắc Mĩ ăn đau khổ.

“Có chứng cớ! Tôi vừa đến hiện trường, đã bắt đầu dùng bộ đàm liên lạc chụp ảnh, chúng ta không có người chết, tôi lấy thứ này từ trong thi thể, hơn nữa tôi còn lấy một ít máu của cô gái kia, hẳn là có thể xét nghiệm ADN.” Khương Tuấn Hoành mở miệng. Nhân viên phụ trợ nên làm tốt công việc của nhân viên phụ trợ, cậu ta đương nhiên phải lo lắng tốt các mặt.

Đám người Trần Mộc đuổi theo tung tích cuồng sư thú lưu lại dọc đường, một đường đi về phía bờ biển, đi được một nửa thì thấy được thi thể của con cuồng sư thú cấp mười kia.

“Dị thú cấp mười, sao có khả năng chết như vậy?” Trần Mộc lập tức xuống xe, con cuồng sư thú cấp mười kia là bị vũ khí sắc bén giết chết.

“Dựa theo miệng vết thương, có lẽ là do rất nhiều thứ sắc nhọn đâm trên người nó, trong nháy mắt tử vong, có điều, con cuồng sư thú này cũng bị rất nhiều chỗ nội thương, bị người phá hỏng từ phía trong, thực lực của nó đã giảm xuống rất nhiều, hơn nữa nếu nó không chết, loại phá hoại này sẽ còn tiếp tục diễn ra.” Dư Giai lập tức tiến lên xem xét, làm dị năng giả chữa bệnh, có đôi khi còn kiêm chức pháp y.

Trần Mộc đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, con cuồng sư thú này tuy rằng đã trải qua luân phiên chiến đấu mà nhận trọng thương, nhưng muốn giết nó cũng không dễ dàng, mà thủ đoạn như vậy, vô số mảnh kim loại…… Lưu Tần Thiên?

Trần Mộc ngồi trở lại xe, nhìn về phía Khương Tuấn Hoành.

“Ông ta đã mất tích lâu như vậy, làm dị năng giả, cho dù dùng chân chạy bộ cũng đã chạy tới đây rồi ……” Khương Tuấn Hoành sờ sờ cái mũi, bởi vì lúc địa vận động, ba khối lục địa Âu Á Phi càng ngày càng tiếp xúc với nhau, Lưu Tần Thiên nếu đã lẩn trốn xuất cảnh, quả thật rất có khả năng đã chạy tới nơi này.

“Nếu thật là ông ta…… Tiết Mỹ Lệ……” Sắc mặt Chu Dật Cẩn khó coi, Lưu Tần Thiên cũng chỉ biết dùng thủ đoạn như vật sao?

“Nhanh hơn tốc độ!” Trần Mộc mở miệng, cuồng sư thú đã bị giết, tinh hạch cũng không có, cũng không gặp được bóng dáng của Tiết Mỹ Lệ, có điều, nếu thật là Lưu Tần Thiên giở trò quỷ, ông ta cũng sẽ nhanh chóng chờ ở phía trước!

Hết chương 89

Edit: Truyện mà, cũng không thể không có hào quang nhân vật chính, chính là cái đoạn đội ngũ không ai chết ấy, nhưng nó cũng hợp lí, thôi coi như may mắn. Cái truyện này nhân vật chính cũng khổ, so đi so lại thì đều thấy thực lực kém quá xa, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là hạc trong bầy gà, hoàn toàn không thể coi là boss:))) lại còn cứ bị đánh tới đánh lui, lưu tần thiên cũng chỉ có thể coi là nhân vật phản diện số 2, đại boss chính là dị thú hải dương. mà xem xem,c ái sức mạnh của anh Mộc tới đâu rồi:)))
Bình Luận (0)
Comment