Đinh Tử không thể không thừa nhận, giờ khắc này nàng xác
thực luống cuống, lúc trước nàng cũng cho là mình không gì không làm
được, chỉ cần nàng muốn, trên đời này không có gì có thể làm khó nàng.
Thế nhưng bây giờ nàng phát hiện ý nghĩ này thực sự rất buồn cười. Đối
mặt thời khắc sinh tử này, hành động đầu tiên của nàng lại là ngơ ngác,
khi nàng kịp phản ứng muốn dập tắt lửa, lại có người nhanh hơn nàng, đem nàng ôm vào lòng, thân thủ không quan tâm kéo y phục của nàng, cánh tay của người kia vững vàng đem nàng ôm trong ngực, xả rụng áo khoác của
nàng, thấy phía mông còn có ngọn lửa nhỏ bốc lên, theo bản năng vươn tay không ngừng vỗ dập lửa.
Mặt người nọ tối sầm, trong mắt lóe ra kinh ưu, thế mà lại có thể phân
tâm cảm giác được thân thể Đinh Tử trong lòng mình cứng ngắc, hắn hung
hăng vỗ vào mông Đinh Tử, căn bản không hiểu thương hương tiếc ngọc,
Đinh Tử càng về sau càng cảm giác được cái đau này so với cảm giác bị
lửa thiêu càng thêm đau.
Đinh Tử chăm chú nắm lấy vạt áo người này, như cảm giác được nàng khẩn
trương, người nọ thế nhưng dùng thứ âm thanh ôn nhu nhất của mình từ nhỏ đến lớn, nói: “Đừng sợ, có ta!”
Không biết chuyện gì xảy ra, Đinh Tử muốn nói, thế nhưng lúc này nàng
chỉ có thể khóc, nước mắt căn bản không thể khống chế. Nàng ôm thật chặt thắt lưng người này, vùi đầu trong lòng hắn khóc rống, nam tử nhanh
chóng cởi ngoại bào trên người xé ra một mảnh vải thật to, trực tiếp đắp lên chỗ Đinh Tử bởi vì bị hỏa thiêu mà lộ ra da thịt trên phần mông,
chăm chú ôm, tay gắt gao ấn ở nơi đó. (Sally: Ca chưa cưới người ta về
nhà, đã ăn đậu hũ người ta như vậy, càng ăn đậu hũ ca càng nghiện thì
phải)
“Mau đi theo ta, hậu sơn có một sơn động, mau đi vào!”
Người trong thôn bởi vì chạy thoát thân nên không ngừng tán loạn. Thôn
trưởng chống quải trượng, không ngừng ho, thân thể run rẩy, lại giả vờ
bình tĩnh nói.
Lam Thanh Lăng vừa nghe, lập tức quát: “Yên tĩnh cho ta, nghe thôn trưởng an bài, không muốn chết thì đi theo chúng ta!”
Lam Thanh Lăng che chở Đinh Tử, tập hợp người của chính mình, che chở
Thái hậu, cùng thôn trưởng chạy về phía hậu sơn. Lúc này tâm tình Đinh
Tử đã bình phục, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng tình hình của mình
thế nào. Lúc nãy không chỉ bị Lam Thanh Lăng che chở, vừa rồi lửa kia
đốt nóng da thịt của nàng, bây giờ nàng cũng sợ bị lộ ra chỗ không nên
lộ.
Nói cho cùng nàng vẫn là nữ nhân, đối với loại sự tình này sao có thể hoàn toàn không quan tâm.
Đại hỏa không ngừng bốc lên, toàn bộ làng nhất thời rơi vào trong biển
lửa, người của Thủy Tự Đắc lại tử thủ ở năm mươi mễ (Tên gọi một thước
tây (mét) bên ngoài, một là sợ bị lửa vô tình cuốn vào, lại càng sợ Lam
Thanh Lăng, Đinh Tử sẽ thừa dịp loạn mà chạy đi.
Mấy người Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng các thôn dân dưới sự hướng dẫn
của thôn trưởng đi tới một tảng đá lớn bị san bằng ở chỗ giữa hai sườn
núi, hắn gõ quải trượng không ngừng tìm một chút, đột nhiên kêu lên: “Từ nơi này đẩy ra.”
Đây chính là một khối đá ngang ba thước dài bốn thước, một người căn bản đẩy không xong, còn có người bắt đầu oán giận phản ứng.
“Thôn trưởng, ngươi có phải bệnh không, mang chúng ta tới đây lánh
nạn, nơi này có chỗ nào ẩn núp, ở đây tất cả đều là đá, ngươi muốn chúng ta chết hết ở chỗ này sao, a, lửa sắp đốt tới rồi!”
“Chạy mau, không thể đợi ở đây, chạy mau!” Có vài người căn
bản không tin, sau khi thấy được diện tích ngọn lửa che phủ lại gia
tăng, toàn bộ hướng bốn phía chạy trốn, nhất thời một số ít người theo
thôn trưởng tới cũng chạy đi.
Lam Thanh Lăng nhăn lại mày, những người này thực sự là quá ngu xuẩn,
thôn trưởng cũng bộc lộ vẻ thất vọng, đây là thôn dân của hắn. Hắn không phải không muốn cứu, thế nhưng dưới tình huống như vậy hắn căn bản
không có khí lực gì khuyên những người này, chỉ nghe Lam Thanh Lăng ra
lệnh: “Người của ta nghe lệnh, toàn bộ nghe thôn trưởng phân phó, đẩy đá!”
“Tảng đá kia đẩy ra thật có đường sống sao?”
“Đẩy hay không đẩy đều là chết, sao không thử một chút, vạn nhất đây là cơ hội cứu mạng đâu.” Các thôn dân cũng thảo luận mấy câu, gật gật đầu nghe theo thôn trưởng mệnh lệnh mà hành động.
Đinh Tử từ trong lòng Lam Thanh Lăng vươn đầu, vừa vặn Lam Thanh Lăng
cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người vừa giao nhau, Đinh Tử đột nhiên
cảm thấy trái tim một trận nhảy lên, chỉ có thể lắp bắp nói: “Cám ơn… Thế tử ơn cứu mạng, tay ngươi…” Người này không phải thừa dịp cứu nàng liền ăn đậu hủ của nàng chứ, chỗ đó có tay một người nam nhân, Đinh Tử cảm giác trong lòng cực kì không
được tự nhiên, “Ta có thể tự mình đi lại.”
Lam Thanh Lăng trong mắt chớp động quang mang nào đó, mặt không chút thay đổi nói: “Cháy hỏng đầu óc sao? Loại thời gian này thế nào thả ngươi xuống, nếu không
phải ta xuất thủ đúng lúc, thân thể ngươi liền bị người ở chỗ này thấy
hết, ngươi sau này làm sao còn lập gia đình. Thực sự là hồ nháo, chẳng
lẽ ngươi xem trọng người nào trong bọn họ, nói với ta, ta đưa ngươi cho
hắn mang đi.”
Đinh Tử trên mặt có thể gọi là đủ mọi màu sắc, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận, vươn tay oán hận nhéo thắt lưng Lam Thanh Lăng một cái.
Lam Thanh Lăng không lộ vẻ gì, chỉ là trên mặt có một chút vặn vẹo,
nhưng lại cắn chặt răng không nói lời nào, biểu hiện trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong mắt hiện lên tia đau, không để ý tới Đinh Tử, nhìn
mọi người đẩy tảng đá lớn.
Đinh Tử trong lòng tức giận, cái gì mà nàng xem trúng người nào, thử hỏi có nữ tử chưa kết hôn nào, mông bị người sờ còn có thể yên lặng, mặc dù Lam Thanh Lăng chỉ là ôm, cái gì cũng không động, nhưng cũng không được tự nhiên. Mặc dù nàng biết nơi đó bị đốt lộ da thịt, nhưng Đinh Tử cũng không cách nào nhẫn nại nam nhân dựa vào nàng gần như vậy, còn nghi ngờ kẻ nào đó có hành vi lưu manh.
Đinh Tử nghiến răng nghiến lợi, tai Lam Thanh Lăng có thể nghe thấy rất
rõ ràng thanh âm nàng tốn hơi thừa lời, trong lòng âm thầm cười. Không
khí khẩn trương một khắc sinh tử trước liền đột nhiên biến mất không
thấy, tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Hắn có lòng tin bọn họ không chết được, vì người trong lòng này, bọn họ
cũng không thể chết! Nghĩ nghĩ, cánh tay Lam Thanh Lăng không khỏi siết
chặt hơn, đem Đinh Tử ôm chặt hơn vào trong ngực.
Đinh Tử nhìn hỏa thế xa xa, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Lưu Đình cùng Ngọc Du lạnh lùng nói: “Dược liệu của chúng ta có mang ra không?”
Lưu Đình mang ra một bao bố thật to.
Nàng là danh y, dược liệu đối với nàng mà nói chính là chí bảo, bởi vì hiểu
y, nàng càng hiểu được cần dùng sở trường của mình bảo vệ tính mạng của
mình. Dược cứu mạng trong lúc gặp nạn tại dã ngoại tuyệt đối không thể
thiếu, ngay lúc lửa vừa nổi lên, lúc nàng nhảy dựng lên thì phản ứng đầu tiên cũng là mang theo bọc lớn dược liệu chạy ra bên ngoài trước.
“Mang ra rồi.”
Đinh Tử trong mắt hiện lên sấm lãnh quang mang: “Ta nhớ trong dược liệu cũng có quặng ni-trát, ka-li, lưu hoàng còn có than củi, hiện tại còn có không?”
Lưu Đình sửng sốt, có chút không rõ ý tứ Đinh Tử nhưng vẫn trả lời: “Có đầy đủ tất cả dược liệu.”
Đinh Tử khóe miệng câu cười: “Thế tử, ngươi cảm thấy lấy hiểu biết của chúng ta về tính tình Thủy Tự Đắc, hắn hiện tại sẽ ở nơi nào?”
Lam Thanh Lăng lóe ra tiếu ý không rõ: “Vì phòng ngừa chúng ta đào
tẩu, hắn tất nhiên sẽ ở phụ cận coi chừng, chạy ra một hắn sẽ giết chết
một. Nhưng xung quanh làng cháy lớn, bên trong lại có bệnh dịch tả, hắn
cũng sẽ không dựa vào gần quá, để ngừa bị hỏa lan đến hoặc bị nhiễm bệnh dịch tả.”
“Hắn đem chúng ta bức đến mức này, không cho hắn phần đại lễ sao được, Thế tử chỉ sợ sẽ không đồng ý đi?” Đinh Tử nghiêng đầu, giả vờ đáng yêu nháy mắt, Lam Thanh Lăng thật có
xúc động muốn gõ cái đầu nhỏ tà ác kia của Đinh Tử, bất quá cuối cùng
chỉ gật gật đầu phối hợp.
Lưu Đình nhìn dược tính quặng ni-trát, ka-li, lưu hoàng này, còn cả than củi thì lập tức minh bạch ý nghĩ Đinh Tử. Cùng Ngọc Du liếc mắt nhìn
nhau, hai người cởi ra bao đồ, cấp tốc lấy ra ni-trát, ka-li, lưu hoàng
còn có dùng tới than củi nhóm lửa, chừa lại một bao bố bình thường trang bị số lượng.
Đinh Tử nhìn thấy gật gật đầu: “Lưu lại một chút, còn lại tất cả đều cầm đi đưa cho người của Thủy Tự Đắc, thừa dịp trận đại hỏa này còn
chưa có lui để cho bọn họ cũng hảo hảo cảm thụ ngọn lửa kinh tâm động
phách!”
Nghe thấy lời của nàng, tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn đến Đinh Tử
trên mặt kia quỷ mị tiếu ý tà ác, cũng không khỏi rùng mình một cái. Nữ
nhân này quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, quá ác, quá độc! Bất quá không có người phản đối, trong lòng sau khi kinh ngạc, tất cả đều là tiếu ý tà ác. (Ax =))))))
Thủy Tự Đắc ép bọn họ không chết không ngừng, tình hình của bọn họ vốn
chính là không phải ngươi chết thì ta vong, người của Thủy Tự Đắc đều
chết sạch mới phải, muốn đồng tình bọn họ vậy thuần túy là đồ ngu, người điên!
Đinh Tử luôn luôn không phải người thích ăn mệt, bởi vì việc xảy ra bất
ngờ nên các nàng bị buộc đến bước này, trong lòng Đinh Tử đã sớm tích
đầy vô tận hận ý, kế tiếp trên người nàng lại bị lửa cháy, lại bị Lam
Thanh Lăng nhân cơ hội chiếm tiện nghi, lại có tức mà nói không nên lời, trong lòng một đoàn hỏa, nàng nếu như không đem Thủy Tự Đắc hành hạ đến người ngã ngựa đổ, nàng sẽ không gọi Đinh Tử.
Lưu Đình, Ngọc Du rất nhanh làm tốt hỏa dược, đứng dậy chạy đi mấy bước, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thật sâu tiếu ý, cấp tốc cầm trong
tay gì đó hướng trong hỏa trận ném.
“Bang bang phanh!” Nhất thời đám cháy “Bùm bùm” vang
lên âm thanh bạo liệt, thôn dân trong thôn còn đang bốn phía chạy trốn,
sửng sốt xong, bị dọa toàn bộ hướng chỗ sơn động chạy, thôn dân trong
thôn nhất thời như chim về tổ.
Bên ngoài làng Thủy Tự Đắc cũng hoảng sợ, bất quá cũng không coi là
chuyện lớn, lửa ở đây thế lớn như vậy, đốt tới mức này sẽ có dị trạng
cũng là chuyện thường xảy ra, vì thế bọn họ căn bản không để ý.
Đương nhiên lúc này hỏa dược ầm ầm nổ tung, lúc bị ném tới trong đám người mà Thủy Tự Đắc phái ra, bọn họ cũng là tuyệt đối không nghĩ đến .
Chỉ thấy từng bọc hỏa cầu “Sưu sưu sưu” phá không không ngừng từ cửa thôn bay ra ngoài, thập phần tinh chuẩn nhắm hướng đám người của Thủy Tự Đắc mà đến.
“Bang bang phanh!” Tiếng nổ mạnh lập tức vang lên.
“A, cứu mạng a!”
Theo hỏa dược công phá, không ít người bị nổ thân thể tứ tung, còn có
chút người thì bị dư chấn cùng hỏa tinh dấy lên y phục, chật vật lăn đầy đất, lại phát hiện vô ích, lửa kia giống như là đổ dầu, làm thế nào
cũng không dập tắt. Lúc này bọn họ canh giữ ở cửa thôn, đây là một
khoảnh đất trụi lủi, một cái giếng nước cũng không có, căn bản không thể nào dập tắt lửa để tự cứu chính mình.
Thủy Tự Đắc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ có mấy hỏa cầu không cẩn
thận bay ra ngoài, thế nhưng giết phân nửa người của hắn. Thủy Tự Đắc
kinh hãi, hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng cửa thôn, trong lòng đấu
tranh kịch liệt, nếu như hiện tại đi thì Lam Thanh Lăng bọn họ rất có
thể mượn cơ hội trốn ra, hắn tùy thời có thể bỏ mạng.
Hắn dám đi lúc này sao! Hiển nhiên là không!
Thế nhưng hỏa cầu lại không cho Thủy Tự Đắc quá nhiều cơ hội tự hỏi, một quả rồi một quả ném ra bên ngoài, người của hắn lăn đầy đất, kêu khóc
chửi bậy.
“Phốc, phanh!”
Lại là một âm thanh phá không, “Phốc, xôn xao” Thủy Tự Đắc ngồi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy trên đầu đột nhiên bay đến thứ gì đó. Hắn
dùng một tay bắt được, là một cái đầu mở to mắt, bị tạc vết thương đầy
mặt, huyết nhục mơ hồ, còn đang không ngừng chảy máu. Thủy Tự Đắc bị dọa vung tay ném một cái, trái tim “bang bang phanh” nhảy không
ngừng, trên mặt dọa nhất thời đỏ lên, rất có dấu hiệu sung huyết não,
thiếu chút nữa bị cảnh tượng kinh khủng này làm cho đau tim mà chết.
Tại lúc hỏa cầu bay ra ngoài, Thủy Tự Đắc kéo ngựa đột nhiên kêu to lên: “Chạy mau!”
“Phanh!” Một hỏa cầu cuộn trào mãnh liệt nổ tung ngay phía
sau, con ngựa kia nhất thời bị kinh hách, chân trước giương cao, đầu
ngẩng cao, tê kêu một tiếng, đem Thủy Tự Đắc không hề phòng bị quẳng
xuống đất. Ngựa hoảng bốn chân đạp loạn, Thủy Tự Đắc vừa đứng dậy chỉ
cảm thấy trên người đau xót, nhất thời “Ngao” một tiếng phun ra một búng máu. Con ngựa kia một cước giẫm nát bụng Thủy Tự Đắc, vết
thủng khá lớn, Thủy Tự Đắc đau đến trợn mắt nhìn thẳng, con ngựa kia lại bị dọa tiếp tục phát điên nhưng thật ra cứu Thủy Tự Đắc một mạng, nếu
nó giẫm hai chân, Thủy Tự Đắc lúc này đã báo danh chỗ Diêm vương rồi!
“Đại nhân, ngươi không sao chứ?” Sư gia trong lúc rối ren sớm không biết núp ở chỗ nào, lúc này nhìn thấy Thủy Tự Đắc, lập tức xông lại nâng hắn dậy.
“Phốc, phốc.” Thủy Tự Đắc há miệng phun ra một búng máu, hiện
tại cũng không để ý đau đớn trên người, hắn đã sớm hoảng loạn, căn bản
bình tĩnh không được. Chính hắn cũng bị trọng thương, không ly khai khả
năng chính là chờ chết, “Đi mau, hồi Liễu thành, phốc…” Nói xong lại ói ra một búng máu lớn, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sư gia trong lòng cũng là một trận hoảng loạn, lập tức kêu to: “Mau, mau trở lại Liễu thành.”
Vốn một đoàn người bây giờ tất cả đều hoảng loạn tựa như điên rồi hướng
bên này chạy. Sư gia vừa nhìn vừa hoảng sợ, người mang tới thế nhưng tổn thất hơn phân nửa, hai mươi mấy người này đủ cho bọn họ mất đầu.
Mấy người này cũng không là thủ hạ Liễu thành của Thủy Tự Đắc, đây chính là người mà Lâm vương gia phái tới giết Đinh Tử a, trời ạ! Chừng một
trăm người, thế nhưng chỉ còn hai mươi mấy người, bọn họ tránh được một
kiếp này, còn có thể có mệnh hay không a! Sư gia trong lòng tuy là nghĩ
như vậy, nhưng chạy thoát thân quan trọng hơn đành kêu người đỡ Thủy Tự
Đắc chạy thoát thân.
Lưu Đình cùng Ngọc Du ôm mấy bao hỏa dược còn chưa có châm, cười híp mắt chạy đến bên người Đinh Tử: “Chủ tử, đám cẩu Thủy Tự Đắc kia tựa hồ chạy trốn.”
“Mở! Mau vào!” Lúc này mọi người đã đẩy ra tảng đá lớn, phía
sau tảng đá lớn thế nhưng thực sự là một hang động lớn sâu không thấy
đáy, trong lòng mọi người vui vẻ, hỏa thế phía sau bởi vì mấy vụ nổ lại
lần nữa gia tăng nguy hiểm. Mọi người cầm lấy cây đuốc cấp tốc vọt vào
trong sơn động. Mọi người hợp lực đem đá kéo che lại chỉ chừa một khe
hở, cửa động vẩy một chút bụi bặm, ở đó một khắc nữa hỏa thế chợt dâng
cao, ánh lửa ngút trời chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, thành trấn xung
quanh xa xa cũng có thể nhìn thấy tình cảnh như thế, kinh hãi một đêm.
Trong sơn động mọi người cũng không chịu nổi, bên ngoài hỏa thế không
ngừng, không khí sơn động so với bình thường nóng hơn rất nhiều, cũng
may cái sơn động này vốn ẩn ở trong núi, quanh năm ẩm ướt, mọi người chỉ cảm thấy nóng cũng không tới bị nướng thống khổ.
“Không ngờ trong thôn còn có chỗ lánh nạn như vậy!” Thái hậu được bảo vệ ở chỗ tối trong sơn động, hướng về phía thôn trưởng gật đầu nói.
Thôn trưởng thở dài lắc lắc đầu: “Khụ khụ, thôn chúng ta qua nhiều
lần biến cố, đã không biết có bao nhiêu người rời thôn đi tìm đường sinh tồn. Bởi vì thôn chúng ta là chỗ dựa mang tính đặc thù vững chắc, từ
lúc tổ tiên chúng ta chuyển đến nơi đây, liền vì thôn mà nghĩ ra biện
pháp bảo mệnh này. Mỗi đời chỉ truyền cho thôn trưởng, không phải thời
gian làng có nguy cơ bị diệt, ai cũng không thể một mình tiến vào đây.
Ta cũng vậy từ lúc nghe cha ta nói, thời gian lâu lắm rồi, lâu đến chính ta cũng muốn quên mất.”
“Hiện tại trốn tới đây, mặc dù nhất thời cứu được tính mạng, thế
nhưng trong thôn đa số người đã bị lây bệnh dịch tả, sớm muộn gì cũng
chết.” Thôn trưởng lắc đầu thở dài, trên mặt không giấu được sầu khổ.
“A, tiểu thư ngươi mau nhìn!” Đột nhiên Lưu Đình lớn giọng nói, Lam Thanh Lăng cởi ngoại sam trên người, Đinh Tử lập tức đắp lên người, cùng nhau đi tới chỗ Lưu Đình, lại thấy Lưu Đình chỉ ở một chỗ bên kia
trên vách núi đá, không bao trùm toàn bộ hang động, một loại thực vật
mọc dài đứng thẳng hàng, có ba, bốn phiến lá mọc vòng, mỗi phiến lá có
năm chỗ lõm lớn trên rìa lá cây, chỗ lõm lớn trên rìa lá cây lá lại có
ba tới bốn chỗ lõm nhỏ, lá màu lục, rìa cùng mặt trái phiến lá có lông
mịn màu trắng, mềm mại mà bóng loáng.
Đinh Tử trong mắt hiện lên vui sướng, hái xuống một nhánh ngửi một cái, lập tức vui vẻ nói: “Được cứu rồi, thực vật này tên là ngải cỏ, có thể ôn nhuận, trừ hàn, trừ
ướt, trị nhiều loại tật bệnh. Sách thuốc cổ ghi chép: cây ngải trị bách
bệnh. Tái sinh tiên, chỉ thổ huyết hạ lỵ, hạ bộ nặc sang, phu nhân lậu
máu, lợi âm khí; sinh cơ, tích phong hàn, trên người có tử khí. Cỏ này
đối với bệnh dịch tả có công hiệu lớn, vốn chuyến này chúng ta mang dược vật không nhiều, nhưng chủng loại lại không ít, mà ngải cỏ này số lượng quá ít, ta trước hạ lệnh chế phương thuốc nếu là cộng thêm ngải cỏ, trị liệu nhất định hiệu quả gấp bội, ở đây khắp vách đầy ngải cỏ, số lượng
nhiều như vậy đủ cứu thôn dân .”
“Thật sao?” Thôn trưởng trong mắt thoáng hiện cảm xúc mừng như điên, những thôn dân khác bị bệnh dịch tả cũng lên tiếng hoan hô cổ vũ
kêu to.
Đinh Tử khẳng định gật đầu: “Không sai, chúng ta chờ hỏa thế giảm
xuống, trở lại trong thôn nhìn xem còn cái gì có thể dùng thì lấy đến
đây, trước lúc bệnh tình được khống chế chúng ta vẫn nên đợi ở chỗ này.
Thủy Tự Đắc bị dọa chạy, nhưng khó đảm bảo hắn không chết tâm quay trở
lại, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này chúng ta liền được cứu rồi.” Trên mặt mọi người hiện lên vui sướng, đầu tiên Đinh Tử hạ lệnh cho Lưu Đình cùng Ngọc Du ngắt lấy ngải cỏ, sau đó phân công các thôn dân, bởi
vì hoàn cảnh hiện tại có hạn, chỉ có thể cho thôn dân tự mình nhai nuốt
giảm bớt bệnh tình, đồng thời cũng cho Lam Thanh Lăng, Đinh Tử nhai dự
phòng.
Lam Thanh Lăng đi tới, nhìn khắp trên vách động, nhìn cỏ không chớp mắt chút nào hướng Đinh Tử hỏi: “Những thảo dược này còn có thể cứu bao nhiêu người?“
Đinh Tử nhìn Lam Thanh Lăng một cái, nói: “Nếu đều lấy ra thì có thể cứu người nửa thành, Minh thành từ khi phong tỏa đến bây giờ, lấy tình
huống các thôn dân xem ra, bên trong tình hình nạn dịch sợ là càng thêm
nghiêm trọng, chờ chúng ta thoát hiểm đi nơi đó, sợ rằng người Minh
thành còn lại không dưới nửa thành.”
Lam Thanh Lăng trên mặt rất là lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng trong mắt rõ ràng ẩn nhẫn thứ gì đó, trầm mặc một lát nói: “Hái xuống, lưu cho thôn dân đủ số lượng, những thứ khác để ta đưa đi Minh thành.”
Đinh Tử sửng sốt, nhìn Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái: “Tình huống Minh thành so với ở đây càng thêm nghiêm trọng rất nhiều, không có người hiểu y đi vào, căn bản không có tác dụng.” Lam Thanh Lăng trong mắt lóe ra nhìn Đinh Tử, Đinh Tử thuận tay tháo ngải cỏ trước người xuống, thở dài một tiếng, “Nếu như có thể còn sống trở về, thân phận của ta đủ xứng phối với ngươi đi, kỳ thực ta cho tới bây giờ chưa từng muốn gả vào hoàng gia, nhưng đây
chính là số mệnh đi, chúng ta rốt cuộc nhân lực vô pháp thắng thiên.” Lam Thanh Lăng trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, hắn cũng không nói gì. Sau khi từ Bạch Vân am trở về, là hắn vô tình hay cố ý nhắc tới cảnh ngộ
của mình, hắn cũng không ngờ Thái hậu thế nhưng cũng cùng Đinh Tử gặp
nhau như vậy. Hai người đồng thời chú ý đến Đinh Tử.
Lam Thanh Lăng ở trước mặt Thái hậu không chút nào ẩn giấu đi lại với
Đinh Tử sau Bạch Vân am, hắn đối Đinh Tử để ý bất thường. Nếu không phải nhờ quan hệ của Lam Thanh Lăng, Thái hậu có thể chỉ đối với Đinh Tử có
chút hứng thú, tuyệt đối không thể quan tâm quá phận. Nếu không phải Lam Thanh Lăng, Đinh Tử chỉ sợ cũng không được thăng đến mức nhị phẩm nữ
quan, không có Lam Thanh Lăng đề nghị, lần này Thái hậu xuất hành cũng
sẽ không mang theo Đinh Tử.
Người nào lực vô pháp thắng thiên, toàn là bởi vì quan hệ của Lam Thanh
Lăng, hắn đối với Tiết Vũ thấy có cảm giác nguy cơ. Từ khi hắn nghe nói
hai vị lão phu nhân An Quốc Hậu phủ cùng Thị lang phủ âm thầm tiếp xúc,
hắn liền phái người tìm hiểu, vô cùng có khả năng có liên quan đến việc
Tiết Vũ cùng Đinh Tử đính hôn. Đinh Tử mặc dù làm hôn sự của hai phủ bị
trì hoãn thế nhưng Lam Thanh Lăng cảm thấy như vậy còn chưa đủ.
Ý nghĩ của hắn muốn là trực tiếp lúc du ngoạn bắt được tâm của Đinh Tử,
đáng tiếc hắn phát hiện tâm Đinh Tử vẫn tự do như biểu hiện bên ngoài.
Bọn họ đều là người thông minh, thập phần rõ ràng tất cả biểu hiện của
Lam Thanh Lăng rốt cuộc là vì cái gì. Thế nhưng Đinh Tử chưa từng có
biểu hiện thái quá, có thể Đinh Tử đối với hắn có hảo cảm, lại không đủ
để thích, càng không phải là yêu.
Lam Thanh Lăng rất không thăng bằng, hắn thậm chí thỉnh thoảng ở trong
đầu nghĩ tới, nếu lúc trên đường du ngoạn trở về mà Đinh Tử còn chưa
động tâm, hắn dù ỷ mạnh cũng muốn cưỡng bức Đinh Tử, hắn không thể cho
phép Đinh Tử ở trước mặt hắn ly khai, rơi vào ôm ấp của nam nhân khác.
Mặc dù đây chỉ là một ý nghĩ trong nháy mắt, hắn không có suy tính hay
hành động qua.
Hắn không ngờ Đinh Tử ở trong chuyện này đã nhận mệnh, nhìn nàng trào
phúng cong cong khóe môi, Lam Thanh Lăng cảm thấy tâm hung hăng bị nhéo, hung hăng xiết, đau xót không ngừng.
Hắn vươn tay, dừng ở giữa không trung, cuối cùng hạ trên vai Đinh Tử, nắm thật chặt: “Ngươi thích Tiết Vũ?”
Đinh Tử quay đầu nhìn phía Lam Thanh Lăng: “Thích hay không? Hẳn là có một chút.”
Biểu tình trên mặt Lam Thanh Lăng trong nháy mắt thay đổi rất khó nhìn, Đinh Tử lại không thấy được ,tiếp tục nói: “Hắn diện mạo đẹp đẽ phi phàm, tướng mạo khí chất phi phàm, hắn cũng là
người con có hiếu, tính tình khiêm tốn hữu lễ, chính yếu là, hắn thích
ta. Nam tử như vậy rất khó làm cho người ta không thích. Thế nhưng ta
không muốn gả cho hắn.”
Lam Thanh Lăng sửng sốt, hỏi: “Vì sao? Hắn đã tốt như vậy, vì sao ngươi không muốn gả cho hắn?”
Đinh Tử cười nói: “Thế tử, kỳ thực chúng ta là cùng loại người,
ngươi nên minh bạch, một người hai tay nhuộm đầy máu tươi, sợ nhất đụng
tới cái loại người trắng thuần một mảnh này, sợ làm dơ hắn, sợ đem màu
trắng thuần đó nhuộm đỏ. Ta cùng với Tiểu Hậu gia là người của hai thế
giới, chúng ta căn bản không có tương lai. Ta cho tới bây giờ chưa từng
tự hỏi đem hai người chúng ta ở cùng một chỗ, chưa từng!”
Lam Thanh Lăng khóe miệng cong cong: “Ngươi nói không sai, các ngươi không xứng. Nhưng ngươi quyết định gả cho ta!” Đinh Tử nhợt nhạt cười, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ: “Quyết tâm hay không quyết tâm cũng không có khác biệt, ta chỉ có thể gả cho ngươi.”
Dù kiếp trước nàng là đại công chúa, hôn nhân cũng không thể tự chủ,
huống chi là nàng bây giờ. Từ khi được Thái hậu chú ý tới, mấy vấn đề
này nàng đã từng nghĩ qua, chỉ là nàng vẫn không muốn suy nghĩ sâu xa.
Bởi vì nàng cảm thấy có lẽ có một tia hi vọng, nàng thà rằng tin vào hư
vô gì đó, cũng hi vọng cả đời này nàng có thể cho tâm tự do một ít.
Nhưng vòng vòng vo vo, nàng phát hiện. hiện thực chung quy là hiện thực, có một số việc nàng thay đổi không được, trùng sinh (trọng sinh) mấy
lần cũng không có cách nào thay đổi.
Lam Thanh Lăng rất không thích biểu tình nhận mệnh kia của Đinh Tử, trên tay không khỏi nặng thêm, hung hăng lôi kéo, vai trái Đinh Tử dính ở
trong ngực Lam Thanh Lăng, nghe Lam Thanh Lăng kiềm chế nói: “Từ giờ trở đi, Đinh Tử ngươi chính là nữ nhân của Lam Thanh Lăng ta, ta sẽ
giúp ngươi hoàn thành tất cả điều ngươi muốn, nhưng ta muốn lòng của
ngươi, ta muốn nó hoàn toàn thuộc về ta, bất luận phí bao nhiêu thời
gian cùng tâm huyết!” Đinh Tử thấp giọng cười, lòng của nàng chỉ thuộc về nàng, không sẽ thuộc về bất luận kẻ nào!
Ngoại trừ Trí nhi, không có nam nhân nào đáng giá cho nàng trả giá!
Mẫu hậu nói rất đúng, không nên hi vọng xa vời vào chân tâm một người
nam nhân. Hắn có lẽ có tâm, có thể không có, hắn có thể trả giá một
ngày, mười ngày, thậm chí một năm thật lòng thật dạ, nhưng mà không có
người nam nhân nào có thể bảo đảm cả đời không thay lòng.
Các nữ nhân trời sinh đều phải vì đạt được nam nhân sủng ái mà tranh
đấu, ngươi có thể là người lưu lại bên hắn nhất thời, cũng sẽ không là
cả đời, nếu đã không vì sao không tranh đấu cho bản thân một mảnh trời
riêng.
Trong Hậu viện mới là chiến trường của nữ nhân, chỉ có ở trong này đạt được thắng lợi, các nàng mới có thể đứng vững gót chân.
Nàng mặc dù cảm thấy mẫu hậu nói rất đúng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy
nàng không nên như vậy, nàng vẫn muốn nghĩ không giống người thường,
nàng muốn phản đối mẫu hậu, những lời này đều là sai, nữ nhân tại sao
phải vì nam nhân tranh đấu, nàng vì sao không thể vì mình mà nói.
Sau khi mẫu hậu chết, nàng càng thêm cảm thấy hẳn là như vậy, cuộc sống
của nàng cùng hoàng tử không khác, phấn đấu cả đời, tâm đến cuối cùng
đều là lãnh huyết, nhưng nàng vẫn chạy không khỏi số phận bị gả vì lợi
ích.
Cả đời này nàng trọng sinh liền vì Trí nhi mà nỗ lực, nỗ lực vì mình
sinh tồn, lặp lại lời của mẫu hậu, một mực tại hậu trạch tranh đấu không ngớt. Đây có thể chính là thứ mà mẫu hậu cảnh cáo nàng, nàng phải tranh đấu vĩnh viễn không ngừng, hiện tại nên nhận mệnh, sống cuộc sống không khác gì của mẫu hậu kiếp trước.
Đã thay đổi không được, liền chấp nhận đi.
Cuộc sống của nàng có thể nhận, nhưng tâm tuyệt đối sẽ không đổi!
Nàng không phủ nhận quan điểm của mình đối với Lam Thanh Lăng có thay
đổi. Nếu nàng chán ghét nam nhân này, Đinh Tử cũng tuyệt không có khả
năng ủy khuất mình, nhưng nếu như nhất định phải trải qua số phận không
khác nữ tử khác, vậy thì tìm một người nhìn thuận mắt đi, tâm của hắn
thì đừng suy nghĩ, vật kia chính nàng đều không cần, huống chi người
khác!
Lam Thanh Lăng nói kiên định: “Ta nói được thì làm được, lòng của ngươi chỉ có thể là của ta!” Đinh Tử cười khẽ, thanh âm êm dịu nói: “Dự đoán được trái tim của ta, Thế tử ngươi đã nghĩ tới cái giá phải trả sao, ta cũng không dám nói như vậy đâu?”
“Tin ta!”
“A ~ nếu như ngươi cả đời chỉ có một nữ nhân là ta, có thể ta sẽ hỏi một chút trái tim của ta, dù nhìn cũng không thể được.” Đinh Tử trào phúng cười, căn bản không tin tưởng trên đời có loại nam tử này!
Biểu tình trên mặt Lam Thanh Lăng bắt đầu thay đổi, nhìn thật sâu vào
Đinh Tử, tay nắm vai nàng đổi thành ôm thắt lưng, mặt hai người chỉ cách một làn chỉ, song phương cũng có thể cảm giác được nhiệt khí mà đối
phương thở ra, Lam Thanh Lăng sắc mặt âm lãnh: “Ta kiếp này chán
ghét nhất đó là nam nhân háo sắc, ta cả đời này không có nữ nhân nào trừ ngươi ra, ngoại trừ nữ nhi của chúng ta thì trong cuộc đời này ta sẽ
không có người nữ nhân thứ hai. Nếu vi phạm lời thề này, ta nguyện chịu
thiên lôi đánh, vĩnh viễn bất lực!”
Đinh Tử cả kinh, đột nhiên đẩy Lam Thanh Lăng ra, trên mặt đều là không dám
tin tưởng. Vĩnh viễn bất lực! Đây là lời thề độc ác nhất đối với một
người nam nhân, Đinh Tử môi mím thật chặt, không nói gì.
Từ khi Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử bắt đầu biểu hiện thân mật, Lam Trác
cùng Lưu Đình, Ngọc Du liền vây quanh ở cách đó không xa, các thôn dân
lúc này vội vàng chữa bệnh, không người chú ý tới đây, dù nhìn qua cũng
nhìn không ra thứ gì.
Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử nhìn thẳng vào mắt nhau, sau một lúc lâu, Đinh Tử nhẹ giọng nói: “Lời này ta sẽ xem xét thật giả.”
“Tất nhiên!”
Đinh Tử mặt mày cười duyên: “Nếu tương lai ngươi vi phạm lời thề,
không chỉ bị thiên lôi đánh xuống, còn có bất lực, nữ nhân ngươi đưa vào phủ ta sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ, ngươi dám có nữ nhân khác, không cần thệ ngôn, ta là người thứ nhất thay ngươi hoàn thành, cắt nó, đừng
cho là ta không dám! Như vậy, ngươi cũng không thay đổi lời thề của
mình, đúng không?”
Lam Thanh Lăng khẽ cười: “Ta tin, ngươi đến lúc đó sẽ cắt nó, ha ha
ha, ta phi thường tin. Vì nó, ta cũng sẽ không vi phạm lời thề của mình
có phải hay không, tương lai có thể nhìn thấy nó chỉ có thể là ngươi.” (Á … :”>)
Đinh Tử mặt nhất thời đỏ bừng, trong lòng xấu hổ nhíu mày nghẹn nói: “Thế tử thế nào lại học du côn lưu manh, nói thô tục như vậy?”
Lam Thanh Lăng đưa tay ngắt ngải cỏ, thuận miệng nói: “Sợ rằng chỉ có lời nói thô tục này mới là thật, mấy ngôn ngữ đã qua trau chuốt gì đó chỉ là dơ bẩn, ngươi nguyện ý nghe sao?“
Đinh Tử cũng thu thập ngải cỏ, nàng không biết Lam Thanh Lăng có quá khứ thế nào, nhưng từ trong đối thoại của hắn cùng với Thái hậu, Đinh Tử
cảm thấy hắn tựa hồ đã trải qua rất nhiều thứ không muốn ai biết, tính
tình của hắn chính là không cần Lâm Giai Thiến cố ý nói xấu cũng không
tốt đi nơi nào, thế nhưng nàng nhìn thấy Lam Thanh Lăng đích thực chân
thành. “Không muốn! Ta xem lúc Thế tử tính kế người khác rất đáng
yêu, nhất là ở biệt viện Liễu thành đối với Thủy Tự Đắc, nếu là giống
vậy thì ta tình nguyện Thế tử thô tục một chút.” Lam Thanh Lăng
chau chau mày, trên mặt tiếu ý càng đậm, con ngươi đen như mực, sâu u
vọng không thấy đáy, lóe ra ánh sáng ngọc quang: “Ta thấy ngươi đối với cách ta xử trí những nữ nhân kia rất hài lòng đi.” Đinh Tử từ chối cho ý kiến, chọn nhướng mày cũng không nhìn Lam Thanh Lăng, tiếp tục ngắt cỏ.
Lam Thanh Lăng trầm thấp cười hai tiếng, lúc Đinh Tử bất mãn trừng hắn,
Lam Thanh Lăng mím chặt môi, hai người phân công hợp tác.
Lam Trác, Lưu Đình bên kia đổ mồ hôi lạnh, mọi người cách hai người Lam
Thanh Lăng, Đinh Tử khoảng cách không tính là gần nhưng cũng không xa,
mơ hồ có thể nghe thấy hai người đối thoại, lúc Lam Trác nghe đến đoạn
Đinh Tử xử lý ‘sinh mạng’ của Lam Thanh Lăng, không khỏi nghĩ đến lúc
trước ở trên đường đi Bạch Vân am, cảnh tượng Đinh Tử không lưu tình
chút nào đá ‘sinh mạng’ của lưu manh kia. (mọi người chắc chắn biết
‘sinh mạng’ này là gì a =)))
Không chỉ chủ tử tin, hắn cũng tin nếu như tương lai chủ tử thật có nữ
nhân khác mà vi phạm lời thề, Đinh nữ quan chắn chắn sẽ trực tiếp cắt
chỗ kia của chủ tử.
Ngẫm lại tình cảnh kia Lam Trác liền một trận ác hàn!
Lưu Đình cùng Ngọc Du nghe thấy lời Đinh Tử nói, lại có tâm tư khác, lời nói can đảm như vậy, các nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được. Thế nhưng
nghe xong các nàng lại chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, lời như thế chỉ
có chủ tử dám nói dám làm đi!
Không hổ là chủ tử của các nàng!
Các nàng cũng có thể chờ mong như vậy sao…
Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng, về sau Lưu Đình, Ngọc Du, Lam Trác gần đó
cũng bắt đầu tách ra, một người phụ trách một mảnh đất để thu thập ngải
cỏ trên vách, lưu cho thôn dân đủ lượng thuốc, Đinh Tử cũng lưu lại rất
nhiều dược liệu nàng mang đến.”Những ngải cỏ này, chúng ta muốn đưa
đến Minh thành, nơi đó có rất nhiều người bị bệnh dịch tả, bệnh tình của bọn họ sợ rằng so với các ngươi còn nghiêm trọng hơn, bọn họ cũng cần
cứu tế gấp, trong Minh thành còn có thân nhân của các ngươi. Ta nghĩ các ngươi cũng không hi vọng bọn họ rõ ràng có dược trị liệu mà cuối cùng
lại phải chết đi?” Đinh Tử thu xếp bao quần áo xong nói với mấy thôn dân có ý định ngăn cản bọn họ lấy thảo dược cứu mạng.
Nghe thấy Đinh Tử nói, thôn dân vốn muốn hành động trầm mặc. Trong thôn
đại bộ phận tráng đinh đều ở ngoài sáng trong thành, nếu không cứu tráng đinh, lão yếu phụ nữ và trẻ em còn có thể sinh tồn sao, cộng thêm việc
lo lắng cho thân nhân, bọn họ cũng không cách nào lại nói ra việc cường
lưu thảo dược quyết định.
Thái hậu đứng lên: “Ta cùng đi Minh thành với các ngươi.”
“Không được! Thái hậu, người phải đợi ở chỗ này, ở trong đó quá hung hiểm chúng ta không thể để cho ngài mạo hiểm như vậy.”
Thái hậu lắc đầu, hai tròng mắt nhìn phía cửa động: “Ai gia từ khi
sinh ra đến bây giờ còn chưa có sợ qua cái gì. Lần này quả thật cửu tử
nhất sinh, dù ở chỗ này có thể an toàn hơn, ta thà rằng ở Minh thành
giúp các ngươi cứu thêm mấy bách tính, ta không thể nhìn Thanh Lăng mạo
hiểm như vậy lại ngồi yên không làm gì. Các ngươi nên rõ ràng, Thủy Tự
Đắc sẽ không dừng tay.” Thái hậu nói rất hợp lý, dưới tình huống
phía trước có sói phía sau có hổ, không bằng lao ra bầy sói, tìm một chỗ lánh nạn, trong lòng Thái hậu có thể có tính toán khác, thế nhưng bà đi Minh thành là tâm ý đã định, ai nói cũng vô ích.”Tốt, hai ngày sau, chúng ta lên đường!” Lam Thanh Lăng nhìn Thái hậu, lại liếc nhìn Đinh Tử, đánh nhịp nói.
Hai ngày sau, trong sơn động, bệnh tình thôn dân đã chuyển biến tốt đẹp. Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng mọi người ngược lại đi hướng Minh thành,
dưới sự hướng dẫn của thôn trưởng, ở trong tiếng cảm kích của chúng thôn dân đi hướng hung hiểm nhất – Minh thành.
Mọi người đi hai ngày, đoạn đường này toàn đi bộ, trên đường đói bụng, chỉ có thể dùng chút lương khô còn giữ để đỡ đói.
Dọc theo đường đi Lam Thanh Lăng, Lam Trác thay nhau cõng Thái hậu, chờ đến lúc đi tới Minh thành mọi người đã một thân chật vật, trên mặt đều là
một tầng mồ hôi đen đúa.”Mau mở cửa thành, chúng ta muốn vào thành.”
Trên tường thành Minh thành hơn nửa ngày không có động tĩnh, Lam Thanh Lăng hít sâu một hơi, dùng nội lực hô to: “Ta là An vương Thế tử Lam Thanh Lăng, hiện mang Thái hậu đến Minh thành, ta lệnh cho ngươi các mau mau khai thành.” Lúc này trên tường thành Minh thành, mới có đầu người xuất hiện, cúi
đầu nhìn Lam Thanh Lăng bọn họ một thân chật vật chỉ là cười nhạo nói: “Mau cút, trong thành hiện tại bị nhiễm bệnh dịch tả, sợ chết thì nhanh xéo đi!”
“Chúng ta chính là biết trong thành bị nhiễm bệnh dịch tả, cố ý
mang dược đến đây cứu chữa, không muốn dân chúng trong thành vô tội
thương vong, liền mau mau mở cửa thành cho chúng ta đi vào.”
Đầu tường hai quan binh liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lập tức
rời đi, người còn lại cau mày quan sát một đám người Lam Thanh Lăng Đinh Tử. Nghĩ thầm, dù thật có biện pháp cứu bọn họ, sao sẽ có đồ ngốc sẽ
đến, không sợ bị nhiễm sao. Trong thành sớm đã hướng triều đình gửi thư
cầu cứu, đã bao nhiêu ngày cũng không gặp một người đến đây cứu viện,
tình hình không tốt đẹp lắm.
Không biết Thái hậu, An vương Thế tử này là thật hay giả, cũng bất quá
là cẩm y ngọc thực hơn người mà thôi, mấy chuyện này cũng không hiểu,
bất quá chuyện này cùng hắn không quan hệ, dù sao là tìm chết thì nhiều
người bồi bọn họ chịu chết có cái gì không tốt. Thành binh ác ý nghĩ,
trong khoảng thời gian này nhìn trong thành không ngừng có người tử
vong, tim của hắn sớm đã lạnh lẽo, căn bản không còn hi vọng có thể được cứu trợ.
Lúc này, một người hoang mang chạy đến, hắn sắc mặt tái nhợt, vọt tới
trên tường thành, nhìn thấy người phía dưới, dù Lam Thanh Lăng, Đinh Tử
bọn họ có chút chật vật nhưng ngũ quan đó đường nét lại là không lừa
được ai, người này quá sợ hãi: ” Nghịch tặc lớn mật dám giả mạo Thái hậu và An vương Thế tử, không sợ khám nhà diệt tộc sao, mau cút, mau
cút! Ở đây không có Thái hậu không có An vương Thế tử, đi mau!”.
Lam Thanh Lăng trầm mặt, nhìn nam tử trên tường thành sắc mặt có chút
bối rối, Đinh Tử cũng chú ý tới nam tử kia, mặt mũi thế nhưng cùng Lam
Thanh Lăng có mấy phần tương tự, nhìn y phục của hắn so với thành binh
cũng đỡ hơn một chút, nhất thời minh bạch đây chính là cậu của Lam Thanh Lăng – Ngô Thư Triết.
Trong lòng thở dài, hai cái cữu chất này gặp mặt sẽ không có lời hay, cảm tình sợ rằng còn không cạn!
Đinh Tử lập tức nói: “Ngô đại nhân, chúng ta chuyến này đến đây
không phải là vì chịu chết, chúng ta trên đường đi qua địa giới Minh
thành, ngoài ý muốn tới một làng gần đây, bên trong có bách tính Minh
thành chạy đi bị bệnh dịch tả, bởi vậy thôn dân vô tội mang bệnh. Nhưng
rất may mắn chính là chúng ta tìm được thảo dược cứu mạng, bọn họ ăn
thảo dược bệnh tình đã chuyển tốt, chúng ta lần này đến đây là đưa thảo
dược. Ngô đại nhân mau mở cửa thành đi, còn có thể cứu dân chúng trong
thành một mạng.”
Ngô Thư Triết trong mắt có do dự, Lam Thanh Lăng đột nhiên quát: “Mở cửa thành nhanh lên một chút, ngươi muốn ta ở đây bắn chết ngươi sao?” Lam Thanh Lăng không biết từ đâu lấy ra một cây cung, cài tên liền muốn bắn người, chỉ là phương hướng bắn kia lại là thành binh bên người Ngô
Thư Triết, Ngô Thư Triết sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, hướng về thành
binh phía sau phân phó: “Mau mở cửa thành đưa bọn họ nghênh tiến vào.”
Cửa thành mở rộng ra, Ngô Thư Triết rất nhanh xuống tường thành, hướng về phía Lam Thanh Lăng Đinh Tử bọn họ nhân tiện nói: “Thật có dược để cứu bách tính sao? Trong thành bách tính bệnh chết hơn phân
nửa, nếu không cứu chữa thì ở đây sẽ trở thành tử thành, không thể cứu
chữa nữa.“
Ngô Thư Triết trong mắt có hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt không có huyết
sắc, cước bộ cũng có chút hư, hốc mắt hãm sâu, khí thở ra cũng tựa hồ
mang theo một cỗ mùi thối. Đinh Tử từ lúc hắn đến gần, trong lúc lơ đãng vừa nghe nhất thời kinh hãi! “Ngô đại nhân, ngươi cũng bị lây! Mau mau đỡ Ngô đại nhân đi cứu chữa.”
Đinh Tử nói xong hướng về phía Lưu Đình, Ngọc Du nói: “Các ngươi mau phục dùng một ít ngải cỏ phòng bị một chút, lập tức mang theo dược đi
trong thành cứu chữa, nhớ che mặt, cẩn thận làm đầu. Nhanh đi!”
Lam Thanh Lăng, Đinh Tử thì nâng dậy Ngô Thư Triết, Thái hậu bên cạnh
theo bọn họ cùng đến nha môn Minh thành, lúc đến nơi, một đống người oa ở góc tường, bách tính trên mặt vô thần. Trong thành một mảnh mùi hôi
ngút trời, một ít bách tính bệnh nặng đã chết đi thì nằm la liệt trên
mặt đất, đã không ai nhận lĩnh thi thể của họ, có thể thân nhân của bọn
họ cũng đang bị bệnh, có thể thân nhân của bọn họ đã chết…
Mấy ngày kế tiếp Lam Thanh Lăng, Đinh Tử hướng dẫn người của chính mình
cùng quan binh và bách tính còn chưa bị nhiễm. Những người thân cường
thể tráng ở trong thành bắt đầu dọn dẹp và thu thập tất cả dược liệu ở
các tiệm thuốc trong thành, chỉnh lý ra dược liệu có giúp ích đối với
bệnh dịch tả, bắt đầu phân phát dược, giúp nấu dược liệu, đồng thời đem
bách tính đã chết hỏa thiêu từng nhóm, chỉnh lý vệ sinh trong thành,
Đinh Tử một bên vì cứu chữa Ngô Thư Triết một bên phân công nhiệm vụ,
thỉnh thoảng kiểm tra bệnh chứng của bách tính Minh thành.
Tròn nửa tháng thời gian, bọn họ vội đến chân không chạm đất, thế nhưng
hiệu quả lại là rõ ràng, bệnh dịch tả của bách tính Minh thành đã tốt
hơn phân nửa, tất cả đều ở hướng về phương hướng tốt phát triển.
Chứng bệnh bệnh dịch tả ở Minh thành đã được giảm bớt nhưng mà lúc này
đoàn người Thái hậu, Lam Thanh Lăng, Đinh Tử đã tới Minh thành, bởi vì
bệnh dịch tả mà bị nhốt, tin tức sinh tử chưa biết cũng đã truyền tới
kinh thành, nhất thời dấy lên một trận hoảng loạn. Hoàng thượng cũng
phái binh đến đây kiểm tra, thế nhưng mọi người rất rõ ràng, nước xa
không cứu được lửa gần, sợ rằng đoàn người Thái hậu khó thoát khỏi cái
chết …
Một ngày này, Đinh Tử vừa mới dùng cơm sáng, đang muốn cùng đám người
Lưu Đình đi vào trong thành kiểm tra, đột nhiên đỡ một bên trụ cửa nôn
mửa liên tục, còn chưa có phun hết lập tức hôn mê, Lưu Đình kinh hãi,
vừa muốn nâng Đinh Tử dậy, liền nghe thấy bụng nàng vang lên một trận
tiếng ùng ục, Lưu Đình một kiểm tra sắc mặt Đinh Tử, sợ hãi kêu: “Nguy rồi, tiểu thư cũng bị nhiễm bệnh dịch tả!” Lam Thanh Lăng đi ở phía trước xoay người đi nhanh qua đây, nâng Đinh
Tử dậy, tay đều run rẩy, bọn họ đều rất rõ ràng, lúc bệnh trạng bệnh
dịch tả ở trong thành lần lượt chuyển biến tốt, Đinh Tử đột nhiên bị
nhiễm sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Trong lòng mọi người một trận kinh sợ không gì tả nổi, Lam Thanh Lăng ôm thật chặt thân thể Đinh Tử, nàng tuyệt đối không có việc gì, tuyệt đối! Chỉ là tâm của hắn thế nhưng so với ai khác đều hoảng!