“Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?” Lúc này Linh nhi ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi.
Đinh Tử vuốt tóc nói: “Vào đi, hầu hạ ta thay y phục, ta hơi đói bụng.”
Linh nhi, Ngọc Du cùng nhau vào phòng, nhìn thấy Tuyết Hoa tựa hồ có chút ngoài ý muốn. Trong ba nha hoàn thì Linh nhi là người nói chuyện thẳng thắn nhất, vội vã cười nói: “Tuyết Hoa tỷ tỷ không hổ là đại nha hoàn nổi danh trong An Vương phủ, làm việc so với chúng ta có nhãn lực hơn, ngươi xem chuyện chúng ta mới nhớ tới mà Tuyết Hoa tỷ tỷ đã tiến vào làm rồi, thực sự là không bằng. Tuyết Hoa tỷ tỷ sau này cần phải chỉ giáo nhiều a.“
Linh nhi trên mặt một bộ dáng khiêm tốn hiếu học, nhưng Tuyết Hoa lại cảm thấy lời này thoại lý hữu thoại (còn hàm chứa ý khác), nhất thời cũng không tìm được chỗ sai trong lời nói của Linh nhi, chỉ ngượng ngùng cười: “Linh nhi muội muội nói gì thế, chúng ta đều là nô tỳ hầu hạ chủ tử, đương nhiên phải chiếu cố nhau rồi.”
“Nói đúng a, Tuyết Hoa tỷ tỷ tốt bụng sẽ chiếu cố mọi người.” Ngọc Du cùng Linh nhi vừa đi qua hầu hạ Đinh Tử, vừa cùng Tuyết Hoa tán gẫu. Hai người vây quanh Đinh Tử, Tuyết Hoa tự nhiên đứng ở xa xa cười cùng các nàng nói chuyện, Đinh Tử cười thấp ra tiếng, “Các ngươi cũng không tệ, chỉ cần làm việc nghiêm túc thì chủ tử sẽ tự nhiên xem ở trong lòng, tâm tư nhỏ này ta còn không biết sao, không cần ở trước mặt ta lấy lòng, ta nhớ kỹ.”
Mọi người cười cười, Linh nhi cùng Ngọc Du vì Đinh Tử thu xếp thỏa đáng, Tuyết Hoa rời đi trước một bước để thu xếp bữa tối. Linh nhi đỡ tay Đinh Tử, khinh thường nói: “Làm hạ nhân mà không biết vị trí của mình, còn muốn leo lên đầu chủ tử, bằng nàng cũng xứng. Hừ! Ngay cả một đầu ngón tay của tiểu thư cũng không bằng.”
Linh nhi, Ngọc Du cũng là nha hoàn hầu hạ, đối với một ít ý nghĩ trong lòng các nha hoàn há có thể không biết, dù bản thân không có nhưng nhìn thì sao có thể không rõ.
Đinh Tử cười nhạt, trong nháy mắt nhìn thấy một bà tử mặc áo lam đậm vội vã đi vào Lam Nguyệt viện. Đinh Tử vừa nhìn, chính là Thủy ma ma lúc trước đi Thị Lang phủ thay mặt Lam Thanh Lăng tặng đồ cưới, sau khi nàng vào trong phủ đã nghe ngóng được: Thì ra Thủy ma ma này vẫn là quản sự ma ma trong Lam Nguyệt viện, quản lý ẩm thực cùng cuộc sống hằng ngày của Lam Thanh Lăng, hiện tại thêm một Đinh Tử, các nha hoàn bà tử viện này, không qua tay bà tuyệt đối sẽ không phân công.
Mặc dù Ngô Song là An Vương phi chưởng quản quỹ trong An Vương phủ, thế nhưng trong phủ mỗi viện vẫn đều có chủ tử quản lý chính mình, không có phát sinh chuyện lớn còn chưa tới phiên Ngô Song đến nhúng tay. Thủy ma ma thế lực cũng không thể nói là nhỏ. Từ khi Đinh Tử vào phủ, Thủy ma ma vẫn vội trước vội sau, Đinh Tử cũng ít có thể nhìn thấy bà, hôm nay cũng thật đúng dịp.
Đinh Tử cười nói: “Thủy ma ma sao vội như vậy, đi vội vội vàng vàng như thế.”
Thủy ma ma vừa nhìn thấy Đinh Tử lập tức dừng bước lại, cười nói: “Nô tỳ thỉnh an Thế tử phi! Thế tử cùng Thế tử phi vừa đại hôn còn có không ít thứ cần đặt mua, ngày mai Thế tử phi phải ra mặt nên Thế tử đã phân phó xuống, nhất định không thể để cho Thế tử phi mất mặt, nô tỳ hai ngày này vội vàng thu mua, làm lỡ công vụ, khiến Thế tử phi thêm phiền toái.“
Người ta tất cả cũng là vì tốt cho ngươi, vì ngươi giữ gìn mặt mũi, ngươi còn có cái gì để oán giận bất mãn đâu. Cho dù mấy ngày nay Thủy ma ma chạy vô chạy ra, cố ý sơ sẩy chức vụ quản sự trong An Vương phủ, ngươi còn có thể nói ra người ta có gì không phải đây!
Đinh Tử chau chau mày, nghe ra trong lời nói của Thủy ma ma có ý tứ khác, khóe miệng tươi cười nhàn nhạt. Nàng đang tự hỏi Tuyết Hoa có phải là do Thủy ma ma an bài hay không? Lại nói tiếp bốn người Tuyết Hoa, Tuyết Bích, Tuyết Uyển cùng Tuyết Nhi mặc dù là đại nha hoàn bên người Lam Thanh Lăng, kỳ thực chính là dự bị thông phòng cho Lam Thanh Lăng.
Bình thường nữ tử gả vào phu gia, bản thân cũng sẽ mang theo hai thông phòng, Đinh Tử không có chuẩn bị, nhưng nếu tướng công có yêu cầu thì Hỉ nhi, Linh nhi cũng trực tiếp có thể nâng lên thành thông phòng, cùng nhau hầu hạ phu gia.
Đinh Tử đã không dự bị, Tuyết Hoa tự nhiên càng để bụng, hơn nữa các nàng so với người bình thường đối với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Lam Thanh Lăng hiểu rõ hơn, khả năng được đưa lên làm thông phòng rất lớn. Cũng không lạ khi Tuyết Hoa động tâm tư, chỉ là nếu phía trên không có ám chỉ thì các nàng làm sao sẽ lớn gan như vậy? Đinh Tử có chút không tin, người phía sau là Thủy ma ma – người lãnh đạo trực tiếp của các nàng, hay là chủ tử khác trong phủ, Đinh Tử hiện tại còn không biết, cho nên nàng muốn thử một lần.
“Thực sự là làm phiền Thủy ma ma, vậy ngươi mau đi đi, Thế tử trở về phái người thông tri bản phi một tiếng.” Tay Đinh Tử khoác lên trên tay Linh nhi, tươi cười nhợt nhạt ôn nhu, không xa cách nhưng cũng không thân thiết, bước đi nhẹ nhàng đãng đãng, dáng người ưu mỹ, nhìn từ xa như một bức họa. Thủy ma ma thu hồi tầm mắt, lúc quay đầu rời đi, trong mắt lại hiện lên một mạt khác thường.
Lúc đi tới nhà ăn, không cần Thủy ma ma đến báo cáo, Lam Thanh Lăng đã ngồi ở chỗ kia. Hai nha hoàn Tuyết Hoa, Tuyết Bích đứng ở bên người Lam Thanh Lăng, trên bàn cơm đã bày đầy các loại thức ăn làm cho người ta thấy thèm, nhưng Lam Thanh Lăng mảy may chưa động, nhìn thấy Đinh Tử xuất hiện, vừa muốn đứng dậy, Đinh Tử đột nhiên hành lễ: “Thiếp thân thỉnh an Thế tử.”
Lam Thanh Lăng chân mày hung hăng nhăn lại, không có đứng lên, gật gật đầu: “Ngồi xuống đi.”
Vừa mới vừa ngồi xuống, Đinh Tử than nhẹ một tiếng, cẩn thận quay đầu nhìn Lam Thanh Lăng, thấy hắn đã cầm lấy chiếc đũa. Hỉ nhi đã sớm một bước đi tới nhà ăn, hiện tại ngoài mặt không phải rất tốt, ở chỗ tối mắt lạnh nhìn Tuyết Hoa, Tuyết Bích sau đó múc canh cho Đinh Tử: “Tiểu thư, canh này bổ khí dưỡng thần, là canh độc đáo nhất An Vương phủ, nô tỳ nghe xong cố ý bảo Ngao ma ma quản sự phòng bếp làm, ngài nếm thử đi.”
Đinh Tử lại nhẹ nhàng lay động đầu, nhìn Lam Thanh Lăng không nói lời nào, buông bát nói: “Chuyện gì?”
Đinh Tử mím chặt môi, ánh mắt rưng rưng, bộ dáng có chút ủy khuất, tay Lam Thanh Lăng đặt ở trên đùi nắm chặt thành quyền mới nhịn xuống xúc động, không có tiến lên ôm lấy Đinh Tử, biểu hiện trên mặt lãnh lãnh đạm đạm. Lại nghe Đinh Tử cẩn thận hỏi: “Thế tử lúc trước đi nơi nào, làm cho thiếp thân không tìm thấy a.“
Lam Thanh Lăng mím môi, hừ nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là tiến cung, nàng ở trước mặt Hoàng tổ mẫu thất lễ như vậy, ta đương nhiên phải trấn an một chút, nếu không nàng sau này còn như thế nào làm người. Nàng tiến cung không phải một lần hai lần, có một số việc nên rõ ràng, lần này sao lại phạm vào chuyện hồ đồ này. Lúc đó ta ở đấy, không thể không về phe nàng, hi vọng Thái hậu không trách tội, nhưng chuyện nàng vì vương phi cầu tình thế nào không trước hỏi qua bản Thế tử, nàng đem ta để vào đâu?”
Đinh Tử có chút ủy khuất, khẽ cúi đầu, vai có chút run run, than nhẹ một tiếng nói: “Thiếp vừa vào phủ, nhân sinh không quen, trong nhà này vương phi là đương gia, thiếp tự nhiên muốn kéo gần quan hệ cùng bà, việc này hiện tại là việc cấp bách, thiếp thân tự nhiên muốn làm cho bằng được. Ai biết năm đó phát sinh nhiều chuyện như vậy, thiếp thân hiện tại cũng rất hối hận, Thế tử thế nào cũng không an ủi một câu, liền mắng thiếp thân , thiếp thân ủy khuất.”
“Ba!” Lam Thanh Lăng vỗ mặt bàn, mang trên mặt mấy phần giận dữ, “Phải, đây là bản Thế tử sai, nàng ủy khuất.” Lam Thanh Lăng phất tay áo một cái rất nhanh ly khai.
Tuyết Hoa, Tuyết Bích liếc mắt nhìn nhau vội vàng đuổi theo, còn chưa đi ra ngoài liền nghe Ngọc Du bất mãn nói: “Cô gia cũng thật là, tiểu thư rõ ràng là vì hắn, mới muốn cùng vương phi làm tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, hắn ngược lại trách tiểu thư.”
“Ngọc Du chớ nói lung tung, Thế tử khẳng định có suy nghĩ khác.” Hỉ nhi lập tức trách cứ.
Linh nhi lại càng bất mãn nói: “Tiểu thư vừa mới gả vào, Thế tử cứ như vậy hờ hững, sau này còn phải hiểu rõ.” Nói xong nhìn Tuyết Hoa cùng Tuyết Bích vừa đi không đi ra, hừ lạnh một tiếng, hai người không xoay người lại, vội vã đi ra nhà ăn, khóe miệng cười đắc ý. Những năm gần đây Thế tử rất ít khi giận dữ với các nàng, xem ra Thế tử đối xử với các nàng so với Đinh Tử Thế tử phi này khá hơn nhiều! Dù cho không có tâm tư cũng không khỏi vui vẻ một chút.
“Tuyết Bích ngươi xem Thế tử đi đâu.” Hai người vừa mới ra khỏi phòng Tuyết Hoa liền hỏi.
“Tựa hồ đi sương phòng.” Tuyết Bích híp mắt nói.
Tuyết Hoa tự nhiên cũng nhìn thấy, điều này đã nói lên Thế tử đêm nay sẽ không ngủ cùng một chỗ với Thế tử phi, không thể nói đây không phải là một cơ hội. Vốn ở trong các phủ khác, tuổi ở khoảng Thế tử thì di nương, thông phòng ít nhất cũng phải có năm ba người, nhưng hắn trước đây rất ít để cho nữ nhân đến gần. Hiện tại ngoại trừ một nữ nhân là Đinh Tử thì không còn ai khác, nhưng hắn hiện tại đã thành thân, cũng lĩnh hội chuyện nam nữ, các nàng không cho là với niên kỷ như Thế tử lại sẽ thích trằn trọc một mình ban đêm.
“Tuyết Bích, hôm nay đúng lúc là ta trực đêm cho Thế tử.” Tuyết Hoa đột nhiên mắt lạnh nhìn Tuyết Bích, trong mắt mang theo mệnh lệnh uy hiếp. Tuyết Bích cười lạnh, nàng tự nhiên rất rõ ràng, dục niệm của nàng đối với Lam Thanh Lăng so với Tuyết Hoa cũng không ít, nhưng nàng còn không có ngu như vậy. Thế tử phi mới gả vào trong phủ, ngày thứ hai liền muốn bò lên giường chủ tử, chết như thế nào cũng không biết, “Tất nhiên, ta hôm nay sẽ không tranh cùng ngươi!” Chờ ngươi chết, đến lúc đó còn xứng cùng ta tranh giành sao!
Hôm nay Tuyết Hoa tựa hồ đặc biệt nhiệt tình, một mực ở Lam Nguyệt viện vội trước vội sau, hầu hạ Đinh Tử rửa mặt, nhìn Đinh Tử trực tiếp nằm xuống xong mới lui ra ngoài.
Tối nay trực đêm là Ngọc Du, nàng cười lạnh đến gần, nhìn Đinh Tử vốn đã nằm xuống, hiện tại đã ngồi dậy mở mắt sáng sủa: “Thật là một kẻ chán sống, đã chiếu theo lời chủ tử đi làm.”
Đinh Tử nhướng chân mày: ” Tuyết Hoa này cá tính có phần quá dễ đoán.”
“Chủ tử không phải đã nói rằng nếu là con tốt thí bị bỏ rơi thì chủ nhân của nó sẽ không quan tâm nhiều nữa sao?”
Đinh Tử gật gật đầu, không nói thêm nữa: “Sửa sang lại, hành động đi.“
Ban đêm, một nữ tử mặc quần áo mỏng manh màu phấn đào, nhẹ chân đi tới sương phòng, cẩn thận mở cửa phòng, nương theo bên ngoài ánh trăng, nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng trên giường có người. Nữ tử hai má phiếm hồng, hô hấp thập phần gấp, nàng bước liên tục nhẹ nhàng đến gần bên giường, tay nhỏ bé trắng nõn giật lạị đầu sàng. Người trên giường xoay mặt vào tường, chỉ để phần tóc mảnh màu mực thùy rơi trên gối, mực sắc đen bóng, ở dưới ánh trăng ôn nhu tản ra lấm tấm quang mang, Tuyết Hoa nhịn không được sờ sờ mái tóc kia.
“Thế tử, tối nay là Tuyết Hoa làm nhiệm vụ.“
Trên giường Lam Thanh Lăng chưa động, tóc đen đắp nghiêng mặt, chỉ lộ ra một chút da thịt, Tuyết Hoa hô hấp lại nắm thật chặt, vươn tay đặt lên nơi bả vai Lam Thanh Lăng, ôn nhu nói: “Thế tử, bữa tối ngài dùng chưa được bao nhiêu, có cần nô tỳ chuẩn bị cho ngài một chút rượu và thức ăn hay không? Người thiên kim quý thể không thể tổn thương a.” Tuyết Hoa trong miệng nói như vậy, tay dần dần có động tác đặt lên gò má Lam Thanh Lăng, dưới tay da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, so với nàng là nữ tử còn mềm mại hơn, quả nhiên là Thế tử, từ nhỏ kim tôn ngọc quý da thịt so với người bình thường thật là tốt.
Tuyết Hoa trong lòng khẽ động, tay lại chậm rãi nhẹ nhấc lên, sau đó xuống phía dưới tìm kiếm, đặt trên da thịt mềm mại: “Ân...” Trên giường truyền đến thanh âm khàn khàn, vừa mới mò đến da thịt Lam Thanh Lăng, Tuyết Hoa lập tức bị dọa buông lỏng tay, nhìn Lam Thanh Lăng không có dấu hiệu thanh tỉnh, trái lại càng thêm lớn mật. Tay đang muốn đi xuống tiếp, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng người.
“Tiểu thư, ngài đã ngủ chưa?” Nghe thanh âm hẳn là giọng của Ngọc Du, “Tiểu thư, người làm sao vậy, trong phòng tựa hồ có thanh âm gì a, tiểu thư ngài không có sao chứ.”
Tuyết Hoa vừa nghe, mày nhăn lại, cảm giác có cái gì không đúng, chẳng lẽ là Thế tử phi phái người theo dõi nàng sao, hừ!
Chỉ cần nàng hôm nay cùng Thế tử có phu thê chi thực, Thế tử phi vì thanh danh, cũng vạn không dám đối với nàng thế nào! Trái lại có thể làm cho nàng càng thêm danh chính ngôn thuận. Tuyết Hoa một chút nhẫn tâm, liền đi cởi y phục Lam Thanh Lăng, bên ngoài Ngọc Du lại kêu hoảng lên: “Người đâu mau tới a! Trong phòng tiểu thư có người, ta thấy được bóng người, mau tới a, trong phủ có trộm đến!“
Ngọc Du đột nhiên thét chói tai một tiếng, toàn bộ Lam Nguyệt viện đều loạn cả lên.
“Kẻ trộm ở đâu?”
“Tiểu thư… Tiểu thư trong phòng có bóng người!”
“Cái gì, Thế tử phi! Chuyện gì xảy ra?” Thủy ma ma mau chạy đến, giận dữ hỏi, đây chính là Thế tử phi, chủ tử trong An Vương phủ, nếu vào trong phòng là nam nhân, toàn bộ An Vương phủ, thậm chí Đinh Tử sau này cũng không thể gặp người.
Cửa phòng nhà giữa đột nhiên mở rộng ra, một thân ảnh thon dài lao tới như một cơn gió, trực tiếp đá văng cửa sương phòng, mới vừa đi vào, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó một phấn y nữ tử bị hung hăng ném ra, ngay tại chỗ lăn hai vòng, nữ tử kia “ngao” ói ra một búng máu, kinh khủng ngẩng đầu.
Mọi người cũng kinh nghi bất định, lại lúc ngẩng đầu lên, lại thấy Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử đang khẩn trương mặc y phục, bên ngoài che áo choàng lớn, bốn phía không lọt gió ôm đi ra, Đinh Tử oa ở trong lòng Lam Thanh Lăng, trên mặt phi thường kinh khủng: “Thế tử, này… Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Mọi người vừa nhìn như thế không khỏi yên lòng, thì ra là Ngọc Du nhìn lầm rồi, bóng người kia không phải là Tuyết Hoa sao, mặc dù nàng ăn mặc rất quái, chỉ mặc phấn sa y lộ thịt, ân … lộ thịt?
Mọi người khẽ nhếch miệng, nhìn gương mặt xanh đen Lam Thanh Lăng vừa vọt vào cứu người, cùng với Đinh Tử mất hồn mất vía, này… Nếu Thế tử ở trong phòng, nha hoàn bò lên giường còn bình thường một chút, Thế tử phi ở trong phòng, Tuyết Hoa làm cái gì vậy?
Tuyết Hoa lúc này cũng bối rối, không khỏi lẩm bẩm nói: “Làm sao lại như vậy, Thế tử phi sao lại ở bên trong, ta tận mắt thấy đến Thế tử vào sương phòng a!” Đứng ở một bên Tuyết Bích cũng hết sức kinh ngạc, nàng một mực ở chỗ tối nhìn, xác thực nhìn thấy Lam Thanh Lăng vào sương phòng, sau đó Tuyết Hoa đi vào, Đinh Tử bên này Tuyết Hoa là hầu hạ nàng nằm xuống, làm thế nào lúc này hai người thay đổi gian phòng, Tuyết Hoa trái lại câu dẫn thành Thế tử phi? Này… này, dù là chúng bọn hạ nhân ở vương phủ kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, rõ ràng là Tuyết Hoa câu dẫn lầm người, bị người trở thành kẻ trộm bắt tại chỗ.
“Cái gì? Thế tử ở trong phòng là ngươi có thể đi vào sao, ngươi… ngươi… ngươi lại vẫn…” Đinh Tử tức giận đỏ mặt, giãy ra từ trong lòng Lam Thanh Lăng, “Thế tử gia thứ tội, là thiếp thân không phải, thiếp thân nghĩ ngài là chủ tử một viện, sao có thể ngủ sương phòng, ngài dù không thích ta, ta cũng không thể khiến ngài mất mặt. Thiếp thân cũng nghĩ việc này là thiếp thân không đúng, cố ý mời ngài bồi tội để ngài hồi phòng, thiếp đang ở sương phòng nghỉ ngơi, không ngờ quấy rầy đến chuyện tốt của Thế tử, là thiếp thân không phải, còn náo đầy sân mọi người đều biết, thiếp thân có tội a!” Đinh Tử khóc thê thảm, bộ dáng thập phần nhu nhược khiến người thương, Lam Thanh Lăng hiện tại còn phải giả bộ, biết rõ Đinh Tử đang diễn trò, hắn cũng không chịu nổi, ôm lấy Đinh Tử an ủi.
“Thủy ma ma, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Lam Thanh Lăng trầm mặt, an ủi Đinh Tử tựa ở trong lòng, biểu tình trên mặt hận không thể ăn thịt người. Lam Thanh Lăng mới cưới Đinh Tử hai ngày, nha hoàn trong viện liền bắt đầu đùa giỡn thủ đoạn muốn bò lên giường hắn, quả thực thật không có quy củ. Còn nữa, mặc dù trong mỗi phủ cũng có thông phòng di nương này nọ, nhưng không có chủ tử đồng ý mà bò lên giường thì chính là phạm vào tối kỵ, hơn nữa nếu phá hư cảm tình của Thế tử cùng Thế tử phi, Tuyết Hoa chết cũng không thể chuộc tội!
Thủy ma ma diện vô biểu tình nhìn Tuyết Hoa nói: “Không hiểu tôn ti, hành sự phóng đãng, Tuyết Hoa mang xuống đánh chết!”
Tuyết Hoa vừa nghe nhất thời ngây ngẩn cả người, mạnh mẽ bò mấy cái ôm chân Lam Thanh Lăng liền kêu khóc lớn lên: “Thế tử tha mạng a, nô tỳ oan uổng a. Tối nay là nô tỳ trực đêm, có nô tỳ trong phòng rất bình thường a, còn nữa Thế tử ngài cũng không ở trên giường, nô tỳ hành sự phóng đãng chỗ nào a, nô tỳ oan uổng a.”
“Cút ngay!” Lam Thanh Lăng chán ghét nhíu mày bỏ qua Tuyết Hoa, Tuyết Hoa lại lau mặt trừng mắt Đinh Tử, Tuyết Hoa chỉ là làm việc rất xúc động rất cao ngạo, còn không ngốc đến mức tình huống bây giờ còn không biết nàng đây là bị Đinh Tử tính kế, nàng cười lạnh nói: “Nô tỳ vẫn nghe nói Thế tử phi là một người khoan dung rộng lượng, lại không biết như vậy… Ha ha, nô tỳ trong phủ qua nhiều năm như vậy, vẫn là tận tâm tận lực hầu hạ Thế tử, vạn không dám có cái gì sơ sẩy chậm trễ, Thế tử phi mới vào phủ ngày thứ hai, lại cảm thấy nô tỳ chướng mắt sao? Thế tử phi nếu thật sự cảm thấy nô tỳ hầu hạ không tốt, ngài nói rõ, nô tỳ chắc chắn sẽ sửa tốt, nhưng cũng không cần làm nhục nô tỳ như vậy.” Tuyết Hoa khóc phải gọi là bi phẫn, người trong viện này rốt cuộc cùng nàng ở chung đã lâu, Tuyết Hoa tính tình cao ngạo mặc dù có chút khinh thường người, nhưng trước đây cũng chưa từng xuất hiện hành vi câu dẫn Lam Thanh Lăng, thế nào Thế tử phi mới vừa vào phủ liền gặp chuyện không may, vậy không phải là Thế tử phi bụng dạ hẹp hòi, nhìn không được bên người Thế tử có nữ nhân khác sao, đây quả thực là hành vi của ghen phụ!
Lại không biết lúc trước Tuyết Hoa há là không có nghĩ tới câu dẫn Lam Thanh Lăng, chỉ là nàng căn bản không có cơ hội tới gần người, sao có thể có cơ hội câu dẫn đây.
Chúng hạ nhân Lam Nguyệt viện sắc mặt khác nhau nhìn Đinh Tử đều mang theo tầm mắt quan sát, Thủy ma ma càng mong mỏi Đinh Tử không nói lời nào, Lam Thanh Lăng môi chặt mím môi, hí mắt nhìn mấy hạ nhân này.
Lam Thanh Lăng thân là nam tử nên ít can thiệp vào chuyện hậu viện, hơn nữa hắn đối với An Vương phủ không có cảm tình, ở trong phủ cũng không muốn nhìn thấy bọn người Ngô Song, Lam Nguyệt viện này chỉ là chỗ ngủ của hắn, đối đám hạ nhân này hắn chưa bao giờ để ở trong lòng. Hiện tại bọn hạ nhân này lại dám hướng về phía chủ nhân của viện lộ ra biểu tình không tin, quy cư đều bị chó ăn rồi sao, thế giới này lấy cường vi tôn, chủ tử nói đó là tất cả, các nàng vạn không có lý gì bất mãn chỉ trích hay hoài nghi.
Lam Thanh Lăng không phủ nhận đây là tức giận bởi vì Đinh Tử trong lòng hắn chịu ủy khuất, trong mắt của hắn hiện lên lãnh phong.
“Chuyện gì xảy ra, ta nghe nói Lam Nguyệt viện có trộm, có tổn thương gì không?” Lúc này Ngô Song ngồi kiệu mềm hạ kiệu ở ngoài Lam Nguyệt viện, mới vừa vào viện liền hỏi, nói xong cũng nhìn thấy Tuyết Hoa mặc đơn bạc quỳ trên mặt đất khóc rống, Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử biểu hiện trên mặt lạnh lẽo.
Đinh Tử nhẹ khóc nức nở một tiếng, dùng khăn tay lau mặt, nàng lúc này tóc chỉ vội vội vàng vàng chải vuốt hai cái, còn có chút mất trật tự, mắt khóc có chút sưng đỏ, bộ dáng có chút chật vật: “Làm cho mẫu phi quan tâm, không phải đại sự gì, chỉ là một nha hoàn gác đêm trong viện đi nhầm phòng, thủ sai người, làm người khác cười nhạo, thực sự là chuyện mất mặt.” Đinh Tử nói lời này rõ ràng muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, việc này cứ như vậy bỏ qua, thế nhưng Tuyết Hoa cũng không nghĩ như vậy.
Đã biết chuyện này là Đinh Tử cố ý hãm hại nàng, dù lần này Đinh Tử bỏ qua cho nàng, nàng tương lai ở Lam Nguyệt viện cũng không cách nào sinh sống, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, nàng không cần thiết khiến vương phi đột nhiên qua đây lại không được biết rõ sự tình. Còn nữa chuyện bảo nàng hôm nay câu dẫn Thế tử đã bại lộ, không bằng cứ náo lớn, làm cho Thế tử không thể không thu nàng vào phòng, bất luận phương pháp là như thế nào, chỉ cần đạt được mục đích, còn giống nhau sao!
Nghĩ như vậy, Tuyết Hoa cắn răng một cái, đột nhiên chạy về phía Ngô Song, gắt gao ôm chân Ngô Song khóc lớn: “Vương phi, ngài cần phải làm chủ cho nô tỳ a, Thế tử phi không quen nhìn nô tỳ, muốn đánh chết nô tỳ, nô tỳ oan uổng a. Rõ ràng là Thế tử phi chính mình ghen tị, không cho bất luận nữ tử nào tiếp xúc bên người Thế tử mới làm như thế, nô tỳ chỉ là hạ nhân, nào có lá gan như vậy mà đi câu dẫn Thế tử chứ. Còn nữa, nói cho cùng trong phòng chính là bản thân Thế tử phi, như vậy nô tỳ làm sao câu dẫn Thế tử, sao lại phóng đãng, thế nào không hiểu tôn ti, xử tử nô tỳ như thế, nô tỳ không phục!”
Ngô Song vốn muốn tránh thoát, Tuyết Hoa đột nhiên nói như vậy, Ngô Song lại cứng người nhìn phía Đinh Tử, sâu nhìn hai mắt, thở dài nói: “Sương phòng là Thế tử phi ở sao?” Ngô Song nói lời này rõ ràng tránh nặng tìm nhẹ, không nói phía trước Tuyết Hoa có ý định câu dẫn Lam Thanh Lăng, chuyện vào sương phòng, chỉ nói Đinh Tử có ở sương phòng hay không, nếu là ở, đây chẳng qua là hiểu lầm, ngươi tại sao có thể chỉ trích người Tuyết Hoa!
Đinh Tử trong mắt còn có nước mắt lưng tròng, ở chỗ ánh trăng không chiếu xuống, mang theo mông lung như khói mềm mại đáng yêu, lòng của nàng đang cười thầm:vTuyết Hoa chính là người Ngô Song an bài ở chỗ Lam Thanh Lăng, chính vì muốn khống chế Lam Thanh Lăng sinh hoạt hằng ngày, thậm chí phái nữ nhân ở bên cạnh hắn, mặc kệ Tuyết Hoa có bao nhiêu tâm tư, nàng cũng sẽ không trách tội, ngược lại sẽ ủng hộ. Tuyết Hoa có ngạo khí cùng dã tâm như vậy, chính là hợp ý Ngô Song, tương lai theo Lam Thanh Lăng, không có việc gì thổi một chút gió bên gối, Ngô Song không khó khống chế Lam Thanh Lăng.
Đây cũng là ý tưởng của nàng? Vốn Đinh Tử muốn mượn cơ xử lý Tuyết Hoa chướng mắt này dám đối với nam nhân của mình có dã tâm, mượn cơ hội kiểm tra xem là người của ai, hiện tại nàng trái lại không muốn làm như vậy. Đã biết người nọ là Ngô Song , bà ta hao tâm tư cũng không ít, cứ như vậy không duyên cớ bị xử lý, Ngô Song khẳng định không cam lòng, đến lúc đó khẳng định còn muốn đưa người mới tới, không bằng trước chờ các nàng sai lầm, Tuyết Hoa này giữ lại đối với nàng có lẽ sẽ có tác dụng.
Đinh Tử nghe xong Tuyết Hoa nói, trên mặt có một chút xấu hổ, thật giống như ý tưởng của nàng bị người ta biết mà chột dạ: “Hồi mẫu phi, vốn gian phòng kia là Thế tử ngủ, con dâu nghĩ thầm như vậy không hợp quy củ, liền thay đổi gian phòng. Tuyết Hoa không biết, lúc này mới đi nhầm phòng đi…” Đinh Tử thở dài, lời nói còn chưa dứt, lại là làm cho người ta mơ màng, Tuyết Hoa mặc như vậy vốn làm cho người ta muốn phạm tội, mặc kệ Đinh Tử có đố kị hay không, tâm tư ngươi vốn cũng không thuần khiết. Hiện tại trái lại chỉ trích chủ tử không phải, lá gan đủ lớn!
“Đều là con dâu không phải a, chuyện nhỏ như vậy lại làm ầm ĩ mọi người nửa đêm không ngủ, Ngọc Du ngươi cũng thật là, nhìn thấy bóng người tùy tiện loạn hô cái gì, nhìn nhìn làm cho người ta hiểu lầm đi. Đều là ngươi há mồm bất cẩn, làm hại mẫu phi không thể nghỉ ngơi còn phải đến đây hỏi, ngươi thật là có tội, còn không tự vả mười bạt tay cầu mẫu phi tha tội!” Đinh Tử mang tức giận trên mặt, Ngọc Du biểu tình rất là vô tội, lúc đó nàng nhìn thấy bóng người liền kêu to, sau đó trong viện cũng tiến vào không ít hạ nhân, các nàng cũng thấy rõ tình hình trong phòng, đó là có bóng người dần dần bò lên trên giường, chuyện như là hành vi gây rối, vốn mọi người đối với Đinh Tử có oán, hiện tại không khỏi đều có chút chẳng đáng nhìn Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa chẳng qua là một đại nha hoàn trong phủ, bình thường vênh váo tự đắc lười biếng khi dễ các nàng làm việc không nói, mình đã làm sai còn trách lại chủ tử, thế mà được vương phi xuất đầu, thực sự là quá giỏi a. Vương phi ở trong phủ luôn luôn nhân từ rộng lượng, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng có thể tha thứ đi, loại chuyện này mà lại đi giúp đỡ, trách không được vương phi là từ trên tay tỷ tỷ của mình đoạt phu thượng vị, bản chất còn không phải thấp hèn giống nhau, đồng mệnh tương liên thôi!
Lão nhân trong An Vương phủ cũng không có nhiều, chuyện hai mươi năm trước rất nhiều người cũng không biết sự tình là thế nào, thế nhưng dưới tình huống không biết truyền thuyết có bao nhiêu cái phiên bản, ít nhất biểu hiện ra Ngô Song đối với các nàng cho dù tốt, trong đáy lòng các nàng vẫn là khinh thường kế vương phi này.
Thời đại này thì di nương hay thông phòng đều bị khinh thường cực kì, hiện tại bọn hạ nhân đối Tuyết Hoa bất mãn, trực tiếp kéo đến trên người Ngô Song.
Ngọc Du lại nghe lệnh, vươn tay, trực tiếp hung hăng quăng chính mình một cái tát, bàn tay này đánh thập phần vang dội, mặt Ngọc Du nhất thời bị vả đến hơi nghiêng, hai má lập tức đỏ, Đinh Tử nhìn há mồm vừa mới muốn nói gì, cuối cùng lại là trong mắt hàm lệ lắc đầu oa ở trong lòng Lam Thanh Lăng: “Thế tử, thiếp thân đau đầu, thiếp thân muốn về phòng.” Cũng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn Ngọc Du tự đánh chính mình nữa, bọn hạ nhân không ít người động dung, đây mới là chủ tử a, nha hoàn của mình bị thương nàng sẽ đau lòng, vốn việc này Thế tử phi cũng là ủy khuất, mới thành thân ngày thứ hai, còn chưa có cùng tướng công của mình ngọt ngào ân ái, thì đã có kẻ muốn bò lên giường.
Ở đây nhiều người là nữ tử, sao có thể không rõ loại đau đớn này, đến bây giờ lại bị buộc đánh nha hoàn của chính mình mới có thể lắng lại, Thế tử phi thực sự là nhu nhược a, dù sao một chữ là có thể áp nàng tức khắc.
Ánh mắt nhìn phía Ngô Song đều mang theo chỉ trích, nhưng lại không dám quá mạnh mẽ sợ chịu tội, Ngô Song trên mặt cười cứng ngắc, không ngờ Đinh Tử thế nhưng ra một kế sách thủ bằng phản công, thế nhưng cho nàng buồn nôn!
Đúng! Là nàng cho nha hoàn chỉ điểm Tuyết Hoa nên bò lên giường, trước khi Lam Thanh Lăng thành thân nàng liền an bài người mỗi ngày niệm cái ý tưởng này cho Tuyết Hoa. Tuyết Hoa vốn là cái nha hoàn dưỡng không được, hơn nữa vì nàng khống chế rất tốt, chỉ cần nàng cho Tuyết Hoa thượng vị, nàng ta bất quá một thông phòng, muốn ở trong phủ cắm rễ chỉ có thể đi nhờ vả nàng. Đến lúc đó nàng muốn cho Tuyết Hoa làm cái gì, nàng ta phải làm cái đó, vì thế Tuyết Hoa vừa nhìn thấy nàng đến, liền trực tiếp cầu xin nàng.
Vốn trong viện này rất nhiều hạ nhân đã sớm đồng tình Tuyết Hoa, nhưng Đinh Tử động thủ trước đánh nha hoàn chính mình, bị mất mặt còn biến thành người bị hại, tình thế đơn giản là chuyện này lập tức nghịch chuyển.
Ngô Song ánh mắt thâm trầm, Đinh Tử đây là bức nàng xuất thủ, bức nàng xuất thủ đối với nàng ta có thể có chỗ tốt gì, hay nàng ta thuần túy vì Lam Thanh Lăng tìm mình phiền phức muốn báo thù, hay là muốn đoạt quyền đương gia trong tay nàng sao?
Hừ! Vị trí quản lý phủ này là An Vương mệnh lệnh giao cho nàng, không có lời của hắn, ai cũng mơ tưởng cướp đi. Ngươi muốn đùa giỡn phải không, ta sẽ theo ngươi vui đùa một chút. Một tiểu nha đầu chưa dứt sữa, thật cho rằng ở trước mặt nam nhân giả bộ nhu nhược, ngoạn chút ít mưu kế liền đấu lại nàng, si tâm vọng tưởng! Thời gian nàng đùa giỡn tâm kế thì Đinh Tử còn chưa có sinh ra đâu!
Ở chỗ Đinh Tử bị thua đau, Ngô Song ánh mắt ám trầm, hiện lên tia lãnh phong, quét hạ nhân Lam Nguyệt viện, đỡ tay Mộ Nguyệt trực tiếp lên cỗ kiệu hồi Song Mãn viện, ngủ!
Hai phe đột nhiên đều ly khai, Tuyết Hoa ngốc quỳ trên mặt đất, đây là… nàng làm sao bây giờ a?
Ngọc Du vốn muốn vả cái thứ tư thì bàn tay bị Hỉ nhi bên cạnh kéo lại, Hỉ nhi khóc ròng nói: “Ngọc Du ngươi làm cái gì vậy, chủ tử chỉ là trong lòng khó chịu tùy tiện nói, ngươi đánh thật như vậy tâm chủ tử chẳng phải càng không dễ chịu sao, ngươi tại sao có thể chẳng phân biệt được tôn ti lại bức chủ tử như vậy.”
“Ta… Ô, ta sai rồi!”
Hai người cùng khóc, những hạ nhân khác trong Lam Nguyệt viện thì vây lại khuyên nhủ, rất là đồng tình với các nàng, lại không một ai để ý tới Tuyết Hoa.
Thủy ma ma chỉ ngồi yên, trên mặt lộ nụ cười ý vị thâm trường, nhìn phương hướng phòng ngủ chính, cũng là người có chút thông minh.
Trong hoàng cung, từ Trường Lạc cung trở lại, Hoàng hậu liền tức giận phạt hai cung nữ, thế nhưng trong lòng nàng vẫn là chưa hết giận, nàng đường đường một quốc mẫu Hoàng hậu, dĩ nhiên là bị Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng nói mấy câu làm hại Hoàng thượng phát hỏa mắng nàng, hôm nay vừa ra Trường Lạc cung, Hoàng thượng liền để lại câu: “Làm việc nên suy ngẫm động não thật nhiều rồi lại nói.” Loại lời nói lạnh nhạt này, qua nhiều năm như vậy Hoàng thượng chưa từng nói, Hoàng hậu lập tức có cảm giác nguy cơ.
Kỳ thực loại chuyện tú nữ đang trong thời gian chuẩn bị tuyển tú chưa nhập vào danh sách mà mang ra ngoài cho người ta trông thấy, nhân cơ hội lập bang kết phái, mỗi lần đều có, đây là cơ hội thành lập một cái thế lực nương theo tú nữ, dù là Hoàng thượng ở rất nhiều lần tuyển tú trước đây thì loại sự tình này cũng không phải là chưa từng có, căn bản không có ai lôi ra bắt bẻ.
Nhưng bị Đinh Tử nói trắng ra như vậy, hành vi này của Hoàng hậu chẳng những làm nhục tôn nghiêm của Hoàng thượng, ngược lại làm cho nàng đắc tội với người, nàng muốn hận cũng không được.
Nàng ở hậu cung ngồi vững lâu như vậy, cái dạng âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng chơi, lần này chẳng qua là xem thường Đinh Tử, lại để cho nàng ta chui cái chỗ trống, Đinh Tử dám đắc tội nàng, nên nghĩ đến hậu quả: “Thanh Sứ, bản cung nghe nói Lâm Vương phi bị Lâm Vương gia hạ lệnh đi Viễn Sơn khổ tu phải không?”
“Hồi Hoàng hậu, đúng vậy, chuyện An Vương Thế tử đại hôn, điều tra ra là Giai Thiến quận chúa vì hận ý mà ra tay, Hoàng thượng tuyên Lâm Vương gia ở Ngự thư phòng một nén hương thời gian, lúc đi ra mặt Lâm Vương gia đã tái rồi, lúc hồi phủ liền hạ lệnh đem Lâm Vương phi cùng quận chúa đều đưa đi.” đại cung nữ Thanh Sứ bên cạnh Hoàng hậu lập tức đem tin tức chính mình hỏi thăm một chữ không sót trả lời.
“Lâm Vương phi này cùng Lâm Giai Thiến không chỉ một lần muốn hại Đinh Tử, lần này Đinh Tử ngoài mặt là vì Ngô Song cầu thỉnh, trên thực tế sợ là đánh cái chủ ý gì khác đây?”
Thanh Sứ trả lời: “Hiện ở kinh thành mọi người đều nói Tử công chúa hiếu thuận.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Loại kĩ xảo này, bản cung đều chơi chán, nếu nàng đã muốn chơi, bản cung không ngại bồi nàng vui đùa một chút, ngươi đi làm, tháng sau là sinh nhật Lâm Vương phi, truyền ý chỉ bản cung, vì Lâm Vương phi làm lớn!” Hoàng hậu coi trọng danh mệnh phụ kia, muốn vì nàng chuẩn bị bữa tiệc thọ yến thật lớn thì đương nhiên có thể, còn nữa gần đây động tác Hoàng thượng đả kích Lâm Vương phủ rất nhiều, sợ rằng Hoàng hậu làm như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ vạn phần đồng ý, nói cho cùng là còn chưa tới lúc đắc tội lớn với Lâm Vương phủ.
“Ngươi phái người đi Viễn Sơn tìm Lâm Vương phi tâm sự, Đinh Tử đã muốn cho Ngô Song trở thành An Vương phi danh xứng với thực, vậy bản cung thành toàn nàng là được, nói cho Lâm Vương phi, lần này nhất định phải đưa thiệp mới An Vương phi đi!“
Thanh Sứ sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Nhưng là như thế này không phải cùng Thái hậu đối nghịch sao.”
Hoàng hậu trong mắt hiện lên sát ý: “Lão bất tử kia vẫn chướng mắt bản cung, những năm gần đây luôn cùng bản cung đối nghịch. Nếu đã thế thì, bản cung còn cần cho bà ta mặt mũi sao, cho dù làm tốt cũng phải được bà ta nói một câu, không bằng bản cung mượn cơ hội loại trừ Đinh Tử, cũng không sợ bà chán ghét ta thêm!”
Thanh Sứ mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn lĩnh mệnh lui xuống đi an bài, mấy năm nay nàng cũng là nhìn ở trong mắt, có thể đúng như nói Hoàng hậu, người cùng Thái hậu là mẹ chồng nàng dâu, căn bản không có khả năng bình yên vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ăn một chút đồ ăn sáng, Đinh Tử một mình đi vào Song Mãn viện thỉnh an Ngô Song, rồi đi theo Lam Thanh Lăng lên xe ngựa của An Vương phủ, mang theo một xe lễ vật lại mặt, các nàng vừa mới ly khai, Tuyết Hoa liền lén lén lút lút tìm người thông truyền muốn gặp Ngô Song.
“Nô tỳ khấu kiến vương phi.”
Ngô Song mắt lạnh nhìn Tuyết Hoa, làm không được chuyện còn muốn cầu nàng giúp, Tuyết Hoa này thật là một đứa không có não : “Nói đi, chuyện gì?”
“Vương phi, ngài cũng biết, Thế tử phi bây giờ nhìn nô tỳ không vừa mắt, nô tỳ sáng nay cũng không được gần Thế tử, nếu cứ thế mãi thì chuyện ngài giao cho nô tỳ, nô tỳ sẽ không làm được.” Tuyết Hoa thở dài, một bộ dáng ta rất muốn làm, thế nhưng bây giờ không có biện pháp, ta muốn làm tốt là rất khó.
“Hử, ngươi chuẩn bị làm cho bản vương phi thế nào giúp ngươi.”
“Này…” Tuyết Hoa ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Vương phi, Thế tử phi đã ghen tị như thế, không bằng đem tiếng ghen truyền đi, làm cho nàng bị người khắp thiên hạ cười nhạo, không muốn vì hoàng gia khai chi tán diệp thì không phải con dâu hiền, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người ép buộc nàng đâu!”
“Ngươi thật ra cũng suy nghĩ chu toàn, được rồi, ngươi đi xuống trước đi, bản vương phi tự sẽ ngẫm lại .”
“Dạ, nô tỳ xin cáo lui.”
Tuyết Hoa vừa mới rời đi, Mộ Nguyệt nhân tiện nói: “Vương phi ngài làm chi còn để ý đến nàng, nàng ta thành sự chưa đủ bại sự có thừa, đúng là một phế vật.”
“Đinh Tử tới cửa liền cho ta một cái hạ mã uy, ta đặt kẻ như vậy ở bên người nàng không có việc gì khiến nàng buồn bực cũng tốt, hơn nữa Tuyết Hoa này đề nghị cũng không sai.” Ngô Song nhìn Mộ Dung vừa mới đưa lên phối sức hoa tươi, tiện tay nắm bắt một bông đỏ tươi, lập tức cười lạnh niết chặt, “Ta ghét nhất hoa màu đỏ, làm thời gian dài như vậy, hành sự còn sơ ý như vậy!” Như là một mực nhắc nhở nàng, dù cho làm An Vương phi, ở bên ngoài nàng cũng chỉ như cái thiếp! Hoàng gia là địa phương giai cấp rõ ràng như vậy, không có nhập vào gia phả hoàng thất, nàng chính là cái thiếp, nàng ngay cả y phục cũng không thể có màu đỏ!
Mộ Nguyệt vừa nhìn trong lòng lộp bộp một cái, những năm gần đây vương phi mặc dù ít xuất phủ, thế nhưng ở trong phủ cũng không ai khiến nàng chịu uất ức, Thế tử phi này vừa mới vào phủ lại làm cho vương phi mất mặt như thế, xem ra Thế tử phi này những ngày kế tiếp phải chịu khổ sở, sau đó lại đưa cái ánh mắt, Mộ Dung lập tức mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất thỉnh tội: “Vương phi thứ tội, vương phi thứ tội, là nô tỳ sơ sót.”
“Điểm việc nhỏ ấy cũng làm không được, ta giữ lại ngươi có ích lợi gì!”
Mộ Dung mặt trắng bệch, Mộ Nguyệt thấy thế lập tức nói: “Vương phi, Mộ Dung vừa mới cảm nhiễm phong hàn, mấy ngày nay thân thể khó chịu lợi hại, làm việc không tốt, nô tỳ một hồi liền để cho nàng tự thỉnh trừng phạt, vì một hạ nhân như nàng, vương phi không đáng để đau lòng.”
Ngô Song mắt lạnh nhìn Mộ Dung, nàng ta bị nhìn đến toàn thân cứng ngắc, lúc Mộ Nguyệt liên tục đá hai chân nàng, mới lấy lại tinh thần xin lỗi liên tục lảo đảo chạy xa, Ngô Song tự tiếu phi tiếu nhìn Mộ Nguyệt: “Ngươi thật ra cũng là cái hiểu ý người.”
“Vương phi nói quá lời, đây không phải cũng nhờ vương phi sao, ngài vốn cũng không có ý phạt nàng, nô tỳ chẳng qua là làm cho nàng nhớ làm việc cẩn thận mà thôi, chân chính từ thiện chính là vương phi.” Ngô Song đứng lên, Mộ Nguyệt lập tức khom người đưa tay lên, lúc Ngô Song đi đến nội đường nói, “Đi gửi cho nhà mẹ đẻ một phong thư cho ta, đã nói ta gần đây đợi có chút nhàm chán, phái mấy đứa lanh lợi đi theo ta trò chuyện.”
“Nô tỳ đã biết, một hồi liền đi làm.”
Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ngồi xe ngựa đi hướng Thị Lang phủ, rất xa liền nhìn thấy Đinh Bằng cùng Vương thị canh giữ ở ngoài cửa lớn, Đinh Tử ba ngày hồi gia, hơn nữa Lam Thanh Lăng tự mình cùng đi, ở thời đại này cũng không thông thường, còn nữa có nhiều phu gia quản giáo nghiêm ngặt thì dù ba ngày hồi gia cũng không được. Lam Thanh Lăng thân là An Vương Thế tử thế nhưng buông tư thái đến đây cùng đi, từ lúc ngày hôm qua được tin tức, Đinh Bằng cùng Vương thị hận không thể truyền thiên hạ đều biết, lúc này xung quanh Thị Lang phủ đã vây quanh một đám người xem náo nhiệt.
Nhìn xa xa đỉnh xe khảm minh châu, xe ngựa tương lưu kim bát bảo đính lộng lẫy, Đinh Bằng cùng Vương thị trên mặt liền tươi cười không ngớt. Đinh Trí ở một bên so với hai người này biểu hiện yên lặng một ít, thế nhưng chờ mong trong mắt lại một chút cũng không ít.
Lam Thanh Lăng mang một đội thị vệ đi theo, nửa điểm không kém, lúc đứng ở trước cửa Thị Lang phủ, thị vệ động tác chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, vô hình trung mang theo một loại uy thế, mọi người không khỏi tâm sinh kính sợ, lại thấy một người mặc trường bào màu tím thêu kim long, Lam Thanh Lăng một thân bảo khí, lấp lánh dương quang đứng trên xe ngựa, vung màn xe, tiêu sái nhảy xuống, phong thần tuấn lãng, dáng người kích động mạnh mẽ, hơn nữa An Vương Thế tử tôn quý khí, lập tức đưa tới không ít thanh âm ca ngợi.
Lam Thanh Lăng vừa mới xuống xe, lập tức đưa tay, trong xe một đôi bàn tay trắng nõn đưa ra, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi đến trong suốt sáng bóng, sau đó hé ra khuôn mặt phấn nhan đa tình như hoa đào còn, Đinh Tử một thân tử y, cùng Lam Thanh Lăng giống nhau, thắt lưng đeo một cái đai lưng màu tím đậm khảm nhiều khỏa trân châu ngọc thạch, buộc chặt quanh lưng, càng hiển lộ thắt lưng nhỏ nhắn như một nắm tay có thể ôm gọn, lúc này nàng mang trên mặt thần tình hạnh phúc, một đôi bích nhân đứng ở trước mặt như vậy, không biết làm rối loạn tầm mắt bao nhiêu người.
Dù là Đinh Bằng hay Vương thị cũng không khỏi sửng sốt nhìn, Đinh Tử này thế nào lập gia đình chưa được hai ngày, phong thái càng thêm kinh người, vừa đứng bên cạnh bọn họ, quả thực để cho bọn họ có chút xấu hổ vô cùng, hai người trên mặt khẽ biến, lập tức lại biến thành thoải mái tiếu ý, hướng về phía Lam Thanh Lăng thi lễ, hắn vừa khoát tay chặn lại, hai người lập tức kéo Đinh Tử cười hỏi cuộc sống tân hôn, Đinh Tử mỉm cười, chỉ nói: “Tổ mẫu phụ thân, việc này vẫn là vào trong phủ rồi hãy nói.”
Vương thị tươi cười cứng đờ, bà vốn là hi vọng Đinh Tử nói nhiều một chút, bà muốn cho mấy kẻ đến xem náo nhiệt ở đây suýt xoa ngưỡng mộ, làm Thế tử phi, thế nào ngay cả điểm yêu cầu ấy cũng không chịu thay bà hoàn thành! Nhưng bà đảo mắt nhìn thấy Lam Thanh Lăng bên cạnh mặt lạnh hướng về phía bà, khóe miệng co quắp, nửa điểm bất mãn cũng không dám biểu hiện.
Đinh Tử lại rút ra tay, qua tay kéo Đinh Trí.
Đinh Trí đã mười hai, lại tiến vào quan trường, sớm không giống như trước còn vẻ mặt tính trẻ con, chỉ là ánh mắt nhìn phía Đinh Tử mười năm như một ngày, ngưỡng mộ, Lam Thanh Lăng cất bước đi lên phía trước, một phen câu vai Đinh Tử, tách hai người ra, Đinh Trí ánh mắt hơi ngưng, ngẩng đầu cùng Lam Thanh Lăng tầm mắt giao nhau trên không trung, hỏa tinh bắn ra bốn phía!