Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 34

Chỉ vòng vo hai cửa hàng, đã cách xa âm thanh huyên náo, cảm giác yên tĩnh mở ra, Lâm Tịch Cận ngẩng đầu vừa thấy một tấm biển viết bốn chữ to " Kính cổ vinh hoa ".

Vừa thấy liền biết được chữ trêи đó được viết từ người có tay ngề cao, đầu bút lông cực mềm, một cỗ khí thư hương ẩn ẩn phiêu tán, mặc sù đứng ở ngoài cửa nhưng cũng làm cho lòng người tĩnh lại.

Lại nhìn Triệu Mặc Khiêm, nam nhân này sao lại còn có điểm hung hãn, mặc dù không thể nói là lịch sự nhưng vẫn hơn vài phần khí thế băng lãnh lúc nảy.

Chỉ liếc mắt một cái, trái tim Lâm Tịch Cận đập bùn bund liên hồi, kịch liệt nhảy lên, y cũng phải là người không mê luyến sắc đẹp.

Triệu Mặc Khiêm chưa nói gì, lập tức ôm người vào.

" Mặc huynh, thật sự là huynh, đây là....."

Mới vừa vào cửa, liền nghe thấy một âm thanh ngạc nhiên truyền đến, chỉ thấy một thư sinh ăn mặc nho nhã hướng bọn họ đi đến.

Lâm Tịch Cận chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, biết là người quen của Triệu Mặc Khiêm, liền quẩy người một cái, làm Triệu Mặc Khiêm ân ổn đặt người xuống dưới đất, mới nói một câu :" Ta tự đi xem ". Liền theo người hướng dẫn xem xung quanh.

Triệu Mặc Khiêm nhìn thân ảnh nho nhỏ bị bình phong che khuất, lúc này mới nhìn về bạn tốt :" Nghe nói Lý huynh dạo này đều ở kính cổ vinh hoa, thật sự là si mê nha ".

Lý Thần Phong bật cười :" Tại hạ mấy ngày trước có nghe Mặc huynh đã được ban hôn, tưởng rằng chỉ là lời đồn đại, không ngờ lại là sự thật ?"

Nói xong, tầm mắt liền nhìn về phương hướng của Lâm Tịch Cận, miệng tuy không nặng không nhẹ hỏi một câu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ không đồng ý.

Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm chưa từng biến đổi, lạnh lùng nói :" Người bên cạnh ta, nên chính mình tự lựa chọn ".

Lý Thần Phong cười cười, nếu là người khác thì tất nhiên hắn sẽ khuyên vài câu, nhưng người trước mắt này,hắn không thể nói gì nữa, chỉ phải thở dài :"Mặc huynh thấy tốt là được ".

Trầm ngâm một chút, lại nhịn không được, hỏi :" Tính tình  hài tử đó có tốt không ?"

Triệu Mặc Khiêm gật đầu, đát hiện hiện lên một tia ấm áp, Lý Thần Phong cũng không nhìn thấy, hắn thở dài :" Đến cùng vẫn........rất nhỏ ".

" Sau này cũng phải lớn lên ".

Đến khi Lâm Tịch Cận chọn được vài quyển sách đi ra thì y vẫn chưa nhìn đến Lý Thần Phong, y tự nhiên kboing thèm để ý mà đem sách chọn được đưa cho Triệu Mặc Khiêm xem một lần, cũng thoải mái đợi hắn tính tiền. Nhưng thật ra Triệu Mặc Khiêm chỉ nhìn sơ sách mà y chọn ra, nhíu nhíu mi, trừ bỏ thiên tự văn thì còn lại là vài bản du kí, thế nhưng  trong đó còn có quyển << Quỷ cương bí văn >>

Quỷ cương sao ?

Một cái chớp mắt kia, có gì đó lóe lên trong mắt Triệu Mặc Khiêm.

Cầm đồ vật trêи tay, Lâm Tịch Cận liền không muốn tiếp tục đi dạo, nghĩ nghĩ, vừa rồi thấy nam nhân đưa ra ngân phiếu, trong lòng y có chút xấu hổ, y nên nghĩ biện pháp ít tiêu tiền mới được.

Y không phải một chút tiền cũng không có, hoàng fdees làm lễ hỏi, ban đồ vật cho y không ít, nhưng lại chưa đổi thành tiền làm y có chút không tiện dùng.

Triệu Mặc Khiêm lại mang Lâm Tịch Cận vào tiệm vải tốt nhất, may hai bộ xiêm y tốt nhất, bởi vì may có chút gấp gáp, hình thức đơn giản hào phóng, nhưng màu sắc đẹp,lại thêm Triệu Mặc Khiêm kiên trì, chọn màu đều rất xinh đẹp.

Lần này Lâm Tịch Cận không cần Triệu Mặc Khiêm lại trả tiền, cho dù đã có hôn ước nhưng da mặt y cũng không thể dày như thế, y cũng phải loại người sử dụng tiền của người khác một cách thoải mái.

Hơn nữa, xiêm y là vật tư mật bên người,  dù hai người đã có hôn ước nhưng đưa vải thì tốt, còn đưa xiêm y thì....... Tóm lại ái muội không ít,tránh không được người khác bàn luận.

Lâm Tịch Cận từ trước tới nay luôn là người bị người khác đem ra nói, y chân chính không phải là sự người khác nói ra nói vào mà là...... y có chút thẹn thùng.

Triệu Mặc Khiêm tất nhiên hiểu được đạo lý trong đó, nên cũng không kiên trì, trực tiếp đem giấy tờ lưu lại cho chưởng quầy, bảo đến phủ Tướng quân lấy tiền.

Một màn này, làm cho Lâm Tịch Cận nghẹn họng nhìn trân trối, tâm sinh vài phần sung sướиɠ.

Phen này làm xong, trời đã về chiều, Triệu Mặc Khiêm trực tiếp dùng xe ngựa phủ Hiền vương đưa Lâm Tịch Cận hồi phủ,  dọc theo đường đi, có thể thấy được dấu hiệu của xe ngựa phủ Hiền vương,  nên làm không ít người chú ý.

Kỳ quái là ở phủ tướng quân, Lâm Tịch Cận mang một đống đồ vật trở về nhưng lại không thấy được một ai. Người khác tạm thời không nói, nhưng Lâm Ngọc Hồng luôn kiềm chế không được mình,tại sao cũng không thấy bóng dáng.

Đến viện người hầu mà y từng ở sáu năm, bọn hạ nhân ở đây luôn tinh thông tin tức, bảo Đại Khờ đi hỏi thăm mới biết được thì ra hai tỷ muội đều trốn trong phòng, vì hội yến ngày mai mà chuẩn bị.
Bình Luận (0)
Comment