Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 1

Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

“Tiểu Ngũ, dậy đi! Rèn luyện ngày đầu tiên của học kì mới, đến muộn, sẽ chết đó chết đó!”

Hàn Vũ ngơ ngơ ngẩng ngẩng, phát hiện có người dùng bàn tay lạnh lẽo vỗ mặt mình, kinh sợ, giống như con lừa lăn một cái, xoay người ngồi dậy!

Trong phòng nhỏ của mình, trừ mình ra sao có thể còn những người khác?!

Hàn Vũ ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, nơi này là… chỗ nào?

Bốn chiếc giường, mỗi bên hai cái đối diện nhau, dưới mỗi giường sắp xếp tủ quần áo và bàn học, nhìn thế nào, cũng giống ký túc xá trường học?

Chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Ai đang chỉnh mình hay làm gì vậy?

“Tiểu Ngũ! Hàn Vũ! Đừng ngây ngốc! Mau dậy mau dậy, anh giúp cậu mang cả bữa sáng tới rồi, phải đi rèn luyện, chúng ta phải mau chút a!” Một nam nhân khôi ngô, hoặc là nói, một nam sinh, cỡ mười tám mười chín tuổi, vung cánh tay hò hét với Hàn Vũ còn đang ngây người.

Hàn Vũ nhìn chằm chằm dưới giường mình, ngoại trừ nam sinh gọi mình là Tiểu Ngũ này, còn có hai nam sinh vừa chào hỏi hai người bọn họ, vừa bận rộn vào phòng rửa mặt.

“Lão đại, hôm nay anh dậy sớm vậy a!” Một nam sinh thanh tú nhã nhặn, vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh.

“Tiểu Ngũ sớm, lão đại sớm!” Một nam sinh sang sảng khác từ trong phòng rửa mặt đi ra.

“A Lãng, Kỳ Lân, động tác nhanh chút đi! Bữa sáng đều đặt trên bàn cho hai cậu rồi!” Người được gọi là lão đại quay đầu lại cười chào hỏi.

Hàn Vũ cứng đờ mặt, cố gắng làm ra vẻ bình thường sóng lớn không sợ hãi, bất kể có phải đám bạn vô lương đang chỉnh mình không, cũng không thể để người khác thấy trò cười.

Cậu tỏ vẻ đạm mạc lật tay sờ soạng bên gối đầu mình, theo thói quen muốn tìm mắt kính.

Thế nhưng sờ một cái, không chỉ sờ không thấy, còn sờ ra cả mồ hôi lạnh khắp người!

Cậu hiện đang không đeo mắt kính, hơn nữa, cũng không sờ thấy mắt kính.

Thế nhưng, lấy độ cận hơn tám trăm độ của mình, không chỉ thấy rõ da mặt tướng mạo ba người trong phòng, thậm chí mấy cục mụn thanh xuân trên mặt “lão đại” kia cũng thấy nhất thanh nhị sở! (rõ ràng)

Này — điều này sao có thể?!

Cậu giơ tay mình lên nhìn một chút, trắng nõn, dài mảnh, nhưng lòng bàn tay đầy vết chai!

Đây không phải tay cậu!

Tay cậu, hẳn là lớn hơn, dày hơn, hơn nữa trên bàn tay quanh năm gõ máy tính, tuyệt sẽ không xuất hiện những vết chai thô dày này.

Nhảy dựng lên, xoay người xuống giường, chân vừa chạm đất, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lão đại khôi ngô kia!

Cậu ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn thân cao của vị “lão đại” này, gần một mét chín, thế nhưng, lấy chiều cao một mét tám lúc trước của cậu tuyệt đối không thể kém tới cự ly một cái đầu, cậu hiện tại, hình như chỉ có một mét bảy lăm!

Trong lòng Hàn Vũ nhảy một cái, không biết mình rốt cuộc làm sao, trên người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cậu hai ba bước chạy tới phòng rửa mặt, đẩy cậu nhóc nhã nhặn đang rửa mặt ra, chọc cho nam sinh kia bất mãn kêu la: “Tôi còn chưa xong mà!”

Mà Hàn Vũ lập tức đứng ngốc ở đó, vẻ mặt không thể tin tưởng! Thậm chí, còn mang theo chút khủng hoảng!

Này, người trong gương tuyệt đối không phải cậu!

Cái mặt thiếu niên ngây ngô, không tính là xuất sắc, nhưng vô cùng thanh tú này tuyệt đối không phải mặt cậu! Không phải!

Cậu theo bản năng muốn đưa tay đụng khuôn mặt thiếu niên trong gương, nhưng giây tiếp theo giống như bị sét đánh, cứng ngắc ở nơi đó!

Bởi vì cậu rõ ràng thấy được, thiếu niên trong gương cũng giơ tay, làm ra động tác giống cậu như đúc!

“Lão đại, Kỳ Lân, hai người mau tới! Hôm nay Tiểu Ngũ rất không thích hợp a!” Nam sinh nhã nhặn rốt cuộc chú ý thấy Hàn Vũ bất thường, cả giọng hô ra bên ngoài, hai người bên ngoài lập tức chen vào phòng rửa mặt vốn không tính là lớn!

Hàn Vũ chóng mặt nhìn nhìn ba cậu nhóc vây quanh mình, đầy mắt đều là quan tâm, thê thảm muốn nhếch miệng cười một cái, nhưng giây tiếp theo hoàn toàn mất ý thức!

Đợi đến khi Hàn Vũ rốt cuộc từ trong bóng tối lấy lại ý thức, đã nghe bên cạnh mình có ba thanh âm giống con chuột, xì xà xì xầm vang lên.

“Lão đại, nghỉ đông tôi thấy Tiểu Ngũ ở công trường đường Bắc khiêng xi măng… Phỏng chừng khi đó thân thể đã chịu mệt!” Cái giọng này, chắc là nam sinh nhìn sang sảng kia.

“Kỳ Lân, cậu thấy được? Cậu thấy rồi sao không dắt thắng nhóc về hả?” Đây là lão đại, trong giọng nói tràn đầy cảm giác uy nghiêm làm anh hai.

“Lão đại, anh ngốc hả? Anh nghĩ xem chúng ta đều ngủ chung phòng một học kì rồi, Tiểu Ngũ luôn không kể chuyện của cậu ấy. Tuy rằng cậu ấy trầm mặc, không lên tiếng, thực tế so với ai cũng đều mạnh mẽ hơn, nếu không cậu ấy có thể gạt chúng ta cậu ấy là trẻ mồ côi không? Nếu tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ấy, về sau cậu ấy còn phản ứng tôi sao?” Kỳ Lân giải thích.

“Lão đại, cái này không thể trách Kỳ Lân, chính Tiểu Ngũ không muốn thấp kém trước mặt chúng ta, chúng ta chỉ có thể giả vờ không biết thôi, nếu không về sau mọi người còn làm sao ở chung?” Người kêu A Lãng, cũng giúp Kỳ Lân giải thích.

Lão đại trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Anh cũng biết… nhưng, Ngũ cũng quá quật cường rồi, mọi người anh em với nhau, giúp một cái thì làm sao?”

“Lão đại, chúng ta giúp nhất thời, không thể giúp được một đời! Chúng ta mới năm nhất đại học, còn phải ở chung mấy năm đó! Tuy rằng trong nhà ba chúng ta đều không tệ lắm, thỉnh thoảng mời bữa cơm này nọ thì thôi, nếu mỗi ngày đều mời cơm, chúng ta có thể, Ngũ có thể nhận a? Cậu ấy càng không thể phản ứng chúng ta, cậu ấy sẽ cho rằng chúng ta bố thí cậu ấy!” Vẫn là A Lãng nhã nhặn kia.

Nghe nửa ngày, Hàn Vũ cho ra hai sự thật.

Thứ nhất, đêm qua mình hình như thật sự gặp tai nạn xe, chuyện buổi sáng không phải mơ, cậu hình như chiếm thân thể một người khác, lại sống lại, thế nhưng bản thể đi đâu không biết!

Thứ hai, nguyên chủ thân thể này là một trẻ mồ côi, vừa thi đậu trường cao đẳng đại học y khoa thủ đô này, chuyên ngành là khoa trung y phi thường vắng vẻ, bản thân là một người trầm mặc lại kiên cường!

Hàn Vũ run run hai mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt hô với lão đại: “Lão đại… Tôi đây là sao vậy?”

Ba người lão đại vừa thấy Hàn Vũ tỉnh, lập tức ngừng nói, nháy mắt lẫn nhau, nhiệt tình nhìn Hàn Vũ nói: “Ngũ a, cậu tỉnh rồi! Bác sĩ nói cậu là quá mệt mỏi, thân thể tương đối yếu, sáng sớm liền hôn mê bất tỉnh, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao!”

Hàn Vũ trầm mặc gật đầu, không lên tiếng nữa, ba người khác cũng đã quen Hàn Vũ trầm mặc, chưa phát hiện ra khác thường.

Mấy ngày kế tiếp, Hàn Vũ vẫn duy trì thói quen ít nói nghe nhiều, giống như hồn ma theo đuôi, trầm mặc đi theo ba người cùng phòng, luyện tập, đi học, ăn, ngủ!

Bởi vì buổi rèn luyện đầu tiên học kỳ mới đã xỉu trong phòng rửa mặt, may mắn thoát khỏi rèn luyện hai ngày. Thẳng đến ngày thứ ba mới theo mọi người nghênh đón gió lạnh tháng ba đứng trong sân rèn luyện.

Dưới ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống của sĩ quan huấn luyện, Hàn Vũ vùng dậy. Vứt bỏ thuộc tính lười không muốn động trong quá khứ, cắn răng theo một đám thiếu niên chạy một vòng, mới coi như thoát khỏi ánh mắt “Có phải con trai không đây?” của giáo quan.

Mà bởi vì mọi người học chuyên ngành không giống nhau, lớp đại cương còn có thể dựa vào ba người cùng phòng hỗ trợ, lừa dối qua cửa, đến lớp chuyên ngành của mình, chỉ có thể che giấu nhịp tim nhảy như con thỏ của mình, theo mọi người tìm phòng học, lên lớp ghi chép.

Kết quả một tuần che giấu, chính là Hàn Vũ rốt cuộc đại khái thăm dò được các loại tình trạng của cái thân thể mới này.

Hiện tại cậu vẫn tên Hàn Vũ (cậu suy đoán, có lẽ đây là nguyên nhân cậu nhập hồn vào thân thể này.)

Trước mắt là một sinh viên khoa trung y cao đẳng đại học y khoa thủ đô, học kỳ trước thành công chuyển thành sinh viên quốc phòng, cho nên cùng phòng ngủ với mấy sinh viên khoa quốc phòng khác. Ngoại trừ ứng phó học tập ra, đồng thời phải tham dự huấn luyện quân sự cường độ tương đối thấp của học viện quân sự.

Thời gian là tháng 3 năm 2012, cũng cùng thời kì với lúc chính mình gặp tai nạn. Nói cách khác, cậu không có xuyên qua, cũng không phải sống lại, càng không phải cái gì thế giới khác! Dùng thành ngữ mà nói, là “tá thi hoàn hồn.”

Thế nhưng, linh hồn của Hàn Vũ mười chín tuổi đi đâu rồi, cậu tuyệt không biết!

Sau khi thích ứng vài ngày với thân thể mới, không phát hiện một chút dị thường, thân thể cũng không giống như trong tiểu thuyết thần quái nói, có cảm giác linh hồn khác tồn tại hoặc là không thể khống chế, vì vậy, Hàn Vũ tự an ủi mình, có lẽ đây là ý trời, để cậu thay thế Hàn Vũ mười chín tuổi, tiếp tục sống!

Mặc kệ nói thế nào, với tất cả những gì có được hiện tại, Hàn Vũ vẫn cảm kích nhiều hơn oán giận! Sinh mệnh không phải ai cũng có một lần cơ hội khác!

Ký lai chi, tắc an chi* đi!

(*Nghĩa gốc là: nếu đã chiêu hàng họ tới, thì phải an bài cho họ. Về sau chỉ nếu đã như vậy rồi, thì cứ vậy đi)

Chỉ là điều duy nhất không hay chính là, đời trước cậu đã sắp bốn mươi tuổi, hiện tại đột nhiên để cậu sống lại từ thiếu niên mười chín tuổi, chung quy vẫn cảm thấy cậu và thế giới này có chút không ăn ý!

Bình Luận (0)
Comment