Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 102

“Fuk! Thật sự là sợ cái gì có cái đó!” Đinh Toàn hung tợn mắng, lệnh toàn đội nằm phục xuống.

“Cậu xác định phía trước là bộ chỉ huy di động bị trảm?” Ngay lúc nằm xuống, Tề Lâm cũng thấy hai chiếc máy bay ném bom không người lái lui về trên bầu trời, hiển nhiên vừa mới đắc thủ.

“Bộ chỉ huy di động khẳng định bị oanh tạc, nhưng Hắc Diêm La và đám tham mưu có bị trảm thủ hay không còn chưa nói rõ, dù sao ba tiếng trước, chúng ta đã truyền tin lại, cũng không biết Hắc Diêm La áp dụng sách lược gì trước không.” Đinh Toàn nói xong, mang theo đám người phủ phục bò mọt đoạn, phát hiện đằng trước địch đã lùi lại hết, lập tức mang theo họ đứng dậy chạy vội tới.

Một đoàn xe thật dài bị vứt ven đường, trên xe có rất nhiều công binh và sĩ quan bị xé mất phù hiệu màu lam, bọn họ đều ủ rũ, thấy đám người vội vã chạy tới, rốt cuộc sắc mặt với tốt hơn.

“Ây dô! Chết nhiều vậy!” Đinh Toàn kinh ngạc kêu lên, sau đó tiện tay kéo một trung úy dựa vào cửa xe jeep hỏi, “Người anh em, Hắc Diêm La có trong đống người chết các cậu không?”

Người nọ tức giận hất tay hắn, “Có thiếu đạo đức không? Mọi người chết hết rồi, còn bị cậu trù dập, người chết không nói biết không hả?”

Đinh Toàn cười hắc hắc, “Này không phải tiết kiệm chút thời gian à? Dù sao tự bọn tôi tìm cũng có thể biết Hắc Diêm La có ở đây không? Anh nói cho bọn tôi biết cũng vậy à!”

Đối phương đẩy hắn, “Đi đi đi! Tự mình tìm, quy tắc diễn tập cậu không tuân thủ thì tôi tuân thủ!”

Ngay lúc Đinh Toàn gãi gãi bụi trên mũi, trong lòng Tề Lâm treo cao cảm xúc phiền não chính cậu cũng không nói rõ được, mang theo mấy người dạo một lần từ đầu tới cuối đoàn xe, xác định không thấy Hắc Diêm La là nhóm tham mưu.

Lúc này mới vòng trở về, nói với Đinh Toàn, “Lão tứ, bộ chỉ huy hẳn là rời đi trước khi máy bay ném bom tới, đoàn xe này là thủ thuật che mắt, chẳng qua tôi phỏng đoán lúc đi tương đối vội vàng, phần lớn thiết bị quan trọng cũng không thể mang theo, nhưng cũng có lẽ là thủ đoạn qua mắt máy bay trinh sát không người của Hắc Diêm La.”

Nghe Tề Lâm phân tích, Đinh Toàn không cùng người nọ tranh cãi nữa, lập tức vách thiết bị lên lưng nói với tiểu đội, “Đi! Tìm tung tích Hắc Diêm La, hiện tại rất có thể bọn họ đang cần sóng vô tuyến để truyền mệnh lệch, không có radio và thiết bị, chỉ có đám quan to ở thì bộ chỉ huy cũng chỉ là danh nghĩa!

Tiểu đội bảy người chia ra lấy Tề Lâm và Đinh Toàn làm trung tâm, tạm thời chia thành hai tổ dựa theo các loại mang mối nhỏ vụn tìm nơi Hắc Diêm La có thể đi.

Bảy người từ quốc lộ vòng về đi gần năm km mới đột nhiên cùng nhau dừng lại.

“Lão tam.” Đinh Toàn quay đầu nhìn Tề Lâm đứng bên kia đường.

Tề Lâm gật đầu, “Ân, tôi cũng cảm thấy Hắc Diêm La nếu muốn đi, hẳn là sẽ chọn khu vực này.”

Cậu nhìn bốn phía xung quanh, một đường đi tới, chỉ có khu vực này là cây cối rậm rạp nhất, cây cao và bụi cỏ giao nhau, hơn nữa cổ thụ che trời tương đối nhiều, chỗ nấp phi thường nhiều, máy bay không người cũng khó điều tra tình hình tiếp theo từ trên cao, sách lược rời đi dưới tình huống khẩn cấp, khu vực này hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là khu vực này thật sự quá lớn quá phức tạp, chỉ dựa vào bảy người bọn họ cũng không thể tìm được bộ chỉ huy luôn thay đổi vị trí.

“Làm sao đây?” Đinh Toàn hỏi cậu.

Tề Lâm sờ sờ cằm, cũng rất rầu, không nghĩ tới mới bắt đầu diễn tập chưa tới năm ngày, tiên phong cánh phải bọn họ đây đã gặp phải phiền toái lớn như vậy. Chỉ tiếc, cậu không học chiến lược, dưới tình huống này, cậu cũng chỉ có thể tự mình đánh giá.

Hơn nửa ngày, cậu mới do dự đưa ra ý kiến của mình, “Có thể liên lạc với các đội hoạt động ngoài vùng khác không, để bọn họ lặng lẽ tiếp viện tới đây, khu vực này khẳng định phải tìm trên diện rộng, chúng ta để một người lại đây tiếp ứng, những người khác vào rừng trước, tự phát huy sức mình lục soát một chút.”

“Được, cứ như vậy!” Nói liền làm, Đinh Toàn ngay tại chỗ dựng đài thông tin đơn giản, gửi tin đến các đội. Sau đó để lại một binh chủng chiến đấu để hắn núp bên ngoài rừng, chờ tiếp viện tới sẽ đi ra thuật lại tình huống, mang theo các anh em vào rừng tìm.

Sáu người còn lại chuẩn bị thiết bị và đồ dùng, toàn bộ tiến vào sâu trong rừng.

Mấy người khi vào rừng chính là hành quân nhanh, ngoài bìa rừng đã đủ rậm rạp, không ngờ vào bên trong lại rắc rối khó gỡ, đủ loại cây cối nhiệt đới và đầy gốc cây cao lớn, cơ bản không có đường để đi, toàn bộ đều phải dựa vào dao chém ra đường, tốc độ hành quân giảm xuống từng chút.

“Lão tam, nhanh! Phát huy công năng rada dò tìm Hắc Diêm La của cậu đi, nói cho bọn này biết cậu có dự cảm mãnh liệt với hướng nào!” Đinh Toàn hung hăng chém rớt một cành cây dài vươn ra từ bên trái.

“Cút đi, có thời gian nói chuyện tào lao còn không bằng xem xét chung quanh có dấu vết có người từng đi qua không.” Tề Lâm tức giận đáp lại.

“Đừng giả bộ, rada của cậu hồi ở doanh địa chuẩn thế nào bọn anh đã được kiến thức, nhanh! Phát huy chút sức lực còn lại, đỡ cho chúng ta phải xoay loạn như ruồi!” Đinh Toàn cười ha ha.

Tề Lâm bĩu môi, bơ hắn, tính tình tên này là vậy, cũng không biết lúc sống chết ngay trước mặt có thể khiến cái miệng hắn bớt lại không.

Sáu người chạy loạn trong rừng như ruồi bộ cả một ngày cũng không có chút thu hoạch.

“Lão tam, quân tiếp viện đã phân tán tới khu G8 và F5, bọn họ bảo chúng ta tiếp tục tìm, radio bên bộ chỉ huy cơ bản có thể xác định đã xảy ra vấn đề, từ lúc bộ chỉ huy di động bị ném bom, suốt một ngày không thu được mệnh lệnh từ bộ chỉ huy.” Đinh Toàn tháo tai nghe xuống thuật lại tin tức mới nhất.

Tề Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cảnh giác đánh giá xung quanh, đá đá Đinh Toàn, ý bảo hắn nhanh thu dọn đồ rời đi, vì có thể tiếp nhận và phát tín hiệu, bọn họ đã dừng lại chỗ này hơn một tiếng! Nơi đây đã không an toàn.

“Lão tam, tiếp theo chúng ta chạy đi đâu?” Đinh Toàn lưu loát thu dọn dụng cụ thiết bị.

Tề Lâm hơi mờ mịt nhìn từng hàng bụi cây xung quanh, “Tôi…. tôi cũng không biết.”

“Được rồi! Cậu xem rồi cảm nhận cho bọn tôi một phương hướng đi, tiếp viện phía sau đều mang theo quân khuyển, điều kiện của chúng ta theo không kịp, quân khuyển không có rồi, hiện tại quả thật chỉ có thể dựa vào rada của cậu thôi đó!” Đinh Toàn không đứng đắn đè lên lưng Tề Lâm.

Tề Lâm bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc này.

Không có quân khuyển, rừng cây lại dày như vậy, cho dù có chút dấu vết để lại có thể tìm được, qua một đêm, khả năng tìm thấy càng không lớn, hiện tại với họ mà nói, chạy đi đâu thật ra đều xem vận may! Cậu nhắm mắt lại, tĩnh tâm.

Tới khi mở ra lần nữa, giống như mèo mù vớ chuột chết chỉ đại một hướng, “Đi bên kia đi!”

Người còn lại nhìn lẩn nhau, không hé răng sắp xếp đội hình chuẩn bị tiếp tục hành quân.

Tuy cả đường vô số lần Đinh Toàn luôn trêu đùa khả năng trinh sát Hắc Diêm La của Tề Lâm, nhưng mọi người đều biết đây chung quy chỉ là vui đùa. Hiện tại bọn họ dựa theo hướng Tề Lâm chỉ mà đi không hề dị nghị chủ yếu vẫn như Đinh Toàn nói, bọn họ không có quân khuyển, cũng không có manh mối, đi biết đi đâu! Căn bản không có gì khác biệt.

Đinh Toàn dẫn đầu nắm thật chặt dụng cụ trên người, hô hào, “Các anh em chúng ta đi! Thuận tiện kiểm nghiệm năng lực trinh sát Hắc Diêm La của lão tam có nhạy hay không, nếu không nhạy, sau khi diễn tập chấm dứt, phải nhanh để Hắc Diêm La nhà cậu đi tăng độ hảo cảm!”

Mọi người lặng lẽ cười cười, lại dấn thân vào khẩn trương bắt đầu tìm kiếm.

Một hàng sáu người theo hướng Tề Lâm chỉ đi gần bốn tiếng, Đinh Toàn ở phía trước đột nhiên ra hiệu dừng chân, mọi người khựng lại, vận dụng tất cả cảm quan của mình cảm nhận tình huống phía trước.

Kết quả không tới vài phút, chợt nghe Đinh Toàn mừng như điên rống lên, “Lão tam, danh hiệu kia của cậu thật sự không phải cho không! Nếu lam quân chúng ta thắng, tiểu đội chúng ta phải được công đầu đấy!”

Mấy người sau hắn còn chưa thấy rõ tình huống đều mờ mịt, sau đó hiểu được ý Đinh Toàn, lập tức vui mừng tới mức miệng kéo tới mang tai!

“Tề Lâm?” Mấy bóng người ở chỗ ẩn nấp đối diện năm mươi mét sau tiếng rống của Đinh Toàn cũng lục tục hiện thân, Hắc Diêm La và một vệ binh của hắn rõ ràng cũng ở đó.

Hắc Diêm La thu súng, nhìn Tề Lâm đứng bên cạnh Đinh Toàn cách đó năm mươi mét.

Tề Lâm xấu hổ gãi gãi hai má, nhìn trời — thật sự cũng có lúc mèo mù vớt chuột chết mà.

Hắc Diêm La gọi một tiếng Tề Lâm, Đinh Toàn cho mấy người cùng đội một ánh mắt mờ ám —– thấy không, không gọi trung úy Tề, kêu cả tên luôn!

Tề Lâm thấy động tác của Đinh Toàn, trong lòng nổi đóa, không chút khách khí dùng báng súng đập eo hắn, “Không thấy cấp trên chờ yết kiến à, còn lắm mồm cái gì?”

Hắc Diêm La yên lặng cao thấp đánh giá Tề Lâm, lập tức dời mắt tới dụng cụ trên lưng Đinh Toàn, “Radio?”

Nói đến chính sự, Đinh Toàn lập tức thu lại vẻ mặt trêu ghẹo, cùng Tề Lâm chào nghiêm, vang dội báo cáo tất cả hành động và quyết sách sau khi bọn họ thấy bộ chỉ huy di động bị oanh tạc.

Hắc Diêm La nhíu mày nghe, cuối cùng gật đầu khen ngợi, xua tay bảo bọn họ theo mình và hai vệ binh, đi theo một hướng khác.

Mọi người theo Hắc Diêm La vào cứ điểm lâm thời của bộ chỉ huy, một lều trại đơn sơ, dụng cụ thiết bị bên trong đúng là đã bị tổn hại khi bị không kích, tạm thời không thể sửa chữa, mà nhân viên của bộ chỉ huy di động ngoại trừ Hắc Diêm La ra, cũng chỉ còn lại bốn tham mưu và vài ba thư kí văn chức.

Xem ra trên đường rời đi cũng bị đối phương tiêu diệt không ít người, khó trách phát hiện dị động chỉ có thể dựa vào Hắc Diêm La và vệ binh chính mình mang theo đi ra điều tra, Tề Lâm nghĩ, sau khi đánh giá một vòng, mang theo hai binh lính chiến đấu còn lại dưới tay mình phân tán ra bên ngoài lều trại kiểm tra tình huống, Đinh Toàn ở lại thay thiết bị phát sóng, sau đó phát tín hiệu để quân tiếp viện chạy lại đây.

Đến lúc này, bộ chỉ huy di động bị oanh tạc đã qua 28 tiếng, đám A14 khốn khiếp kia cũng biết mình chỉ đập rớt một cái xác, đại não chân chính còn có thể tiếp tục vận hành.

Căn cứ này khẳng định cũng không an toàn, phải nhanh chóng phát tin tức đi, sau đó tiếp tục di chuyển, trước khi đại đội tiến đến, bộ chỉ huy chống lại A14 quả thật giống như đứa bé chống lại đồ tể cầm dao, chênh lệch giữa hai bên, đã không thể dùng chỉ số để so sánh.

Tề Lâm và hai người khác chia nhau gác xung quanh lều trại, cảnh giác tra xét bốn phía, thuận tiện tìm lộ tuyết rời đi tiếp theo, thị sát một vòng, trong lòng cậu cảm thán, Hắc Diêm La chính là Hắc Diêm La, cho dù cuối cùng chỉ còn lại một chút sức chiến đấu như thế, cậu tin tưởng chỉ cần Hắc Diêm La muốn, người A14 muốn bắt bọn họ vẫn có chút khó khăn.

Cậu dựa vào một gốc cây lớn, nhè nhẹ thở ra một hơi, một hơi cậu vẫn nghẹn trong lòng từ khi nhìn thấy bộ chỉ huy di động bị oanh tạc.

Đây là tức giận với A14 và lo lắng cho quân mình, Tề Lâm âm thầm tự giải thích.

“Tìm bao lâu rồi?” Một giọng nói thình lình vang lên bên tai Tề Lâm, cậu giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên cho đối phương một báng súng, nhưng chờ cậu động người, cũng đã bị đối phương dùng kĩ thuật kìm người từ sau chặn lại.

Là Hắc Diêm La.

“Chào thủ trưởng!” Tề Lâm cúi chào.

Hắc Diêm La nhìn thái độ kính cẩn này của Tề Lâm, trong mắt chợt lóe tia sáng kỳ dị, sau đó lại im hơi lặng tiếng biến thành thâm trầm, hắn gật gật đầu, hỏi mỏi mệt học theo bộ dạng vừa rồi của Tề Lâm dựa người vào thân cây.

“Nghỉ một lát, chờ trung úy Đinh thu dọn xong thì rời đi ngay.” Nói xong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tề Lâm im lặng nhìn đối phương, khi gặp nhau, quá mức phấn chấn và khẩn trương nên không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện, dưới mí mắt đối phương thâm quầng, có vẻ từ lúc bộ chỉ huy di động bị oanh tạc, binh lực chiến đấu không ngừng xói mòn, trong khoảng thời gian này hắn căn bản không chợp mắt.

Cậu nhạy bén ngó ngó đằng sau hắn, vốn có vài ba vệ binh đi theo, hiện tại chỉ còn một người canh chừng sau hắn mười mét, xem ra những người khác đều đã để lại làm khuyaan vác tạm thời!

Cậu xoay đầu lại nhìn hắn, thầm nghĩ, mặt đen tay đen, hiện tại thêm một đôi mắt đen, thật xứng cái tên Hắc Diêm La! Cậu nhấc súng, nhẹ nhàng đứng lên, đi đến trước hắn năm mét giúp hắn canh chừng.

Ngay lúc Tề Lâm xoay người, mắt Hắc Diêm La thình lình mở ra, yên lặng nhìn cậu một hồi, chỉ nhếch khóe miệng, biểu cảm căng thẳng hiếm khi lộ ra một chút thoải má, rồi lại nhắm mắt, trừ tiếng lá cây xào xạt do chim chóc vỗ cánh mà thành, thế giới chỉ còn lại tĩnh lặng.

Đột nhiên trong rừng vang lên dị động, vệ binh sau Tang Ngôn phát hiệu lệnh cảnh báo, Hắc Diêm La mở mắt, tay sờ đến súng giắt bên hông, Tề Lâm khẩn trương xoay người, lách cách lên đạn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gần như trong nháy mắt Tề Lâm xoay người, Hắc Diêm La đã nhào về phía Tề Lâm, đẩy cậu gục xuống đất, thuận thế lăn qua sau một thân cây, nơi Tề Lâm vốn đứng lập tức bị xả đạn.

Giữa lúc lăn đi Hắc Diêm La nhanh tay lẹ mắt tìm một bụi cây thấp, kéo theo Tề Lâm chui vào.

“Là đám khốn khiếp A14?” Tề Lâm nằm bên người Tang Ngôn, không thèm dùng ngữ khí tôn kính thường ngày với Hắc Diêm La nữa.

Ánh mắt lợi hại của Hắc Diêm La lướt qua bên ngoài, không thấy người, xem ra đối phương cũng rất cảnh giác, sau khi xả một băng đạn cũng nấp đi, chẳng qua bọn họ ít nhất có thể cảm thấy may mắn, đối phương cũng vừa mới tìm tới chỗ này, chưa kịp sắp xếp súng bắn tỉa, nếu không mười Tang Ngôn hôm nay cũng xong đời.

“Hẳn vậy.” Tang Ngôn trầm ngâm, tùy tiện nổ súng thế này, không giống với tác phong của A14 cho lắm, bọn họ luôn là rắn độc ẩn nấp, thời khắc mấu chốt nhảy ra ngoạm một cái, một đám bị luyện tới mức trong đầu đều có bệnh.

Chẳng qua vừa rồi nổ súng có thể là người mới, tố chất không bằng.

“Má!” Tề Lâm phiền não, “Vậy căn cứ lâm thời của chúng ta……”

“Khó nói, phải xem trung úy Đinh có thông minh hay không, A14 có thể tìm tới nơi này đại khái cũng tốn không ít sức, hơn nữa tôi không ở trong căn cứ, bọn họ chắc chắn không dám tùy tiện hành động, nếu không kinh động đến tôi, hành động trảm thủ lại thất bại, bọn họ cũng không chịu nổi hành động thất bại nhiều lần, phải xem tiếng súng vừa rồi có thể đánh tiếng với bên kia không!”

“Vậy hiện tại chúng ta làm sao?” Vệ binh canh chừng cho Tang Ngôn vừa rồi tám phần mười đã tiêu, bên căn cứ lâm thời cũng không biết tình hình, trên người bọn họ lại không có radio, trước mắt họ chỉ có thể dựa vào nhau.

Tang Ngôn đột nhiên sâu sắc nhìn Tề Lâm một cái, khiến Tề Lâm run lên, đang muốn phản ứng lại, hắn lên tiếng, “Ẩn núp vòng lại, phải xem tình hình trước, tốt nhất trong căn cứ còn có người đào thoát, ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp liên hệ quân tiếp viện phía sau.”

Nói xong, Tang Ngôn liền tháo hết quân hàm và những thứ có thể khiến mình thành mục tiêu của súng bắn tỉa nhét vào túi áo, sau đó quệt bùn đất bôi đen hết mặt mình, cũng bảo Tề Lâm làm theo, để gây nhầm lẫn cho đối phương, khi gặp tay súng bắn tỉa đơn độc, một giây chần chừ đều có thể mang đến càng nhiều cơ hội cho họ.

Tề Lâm không quá hiểu dụng ý đối phương làm vậy, nhất thời hơi giật mình, thẳng đến khi đối phương tự khiến bản thân không khác gì binh lính bình thường, quay đầu nhìn cậu còn không thấy cậu động đậy, bèn tự mình nắm bùn bôi lên mặt Tề Lâm.

Do ở khu vực nhiều mưa lại hiếm khi gặp mặt trời, bùn đất trong rừng mang theo mùi sâu lá hư thối nồng nặc, thiếu chút nữa kích thích Tề Lâm nôn ra.

Cậu nhìn khuôn mặt Hắc Diêm La gần ngay gang tấc, khuôn mặt kia trong hoàn cảnh này vậy mà không chút gợn sóng, giống như thứ trên mặt hắn hoàn toàn không giống thứ trên mặt cậu.

“Được rồi, nhanh lên, tháo quân hàm xuống cho vào túi đi, sau đó theo tôi.” Tang Ngôn thu tay, vô thức cọ cọ ngón tay, vẫn có thể cảm nhận cảm giác ấm áp không thuộc về bùn đất.

Tề Lâm lập tức nghe theo, sau đó dán vào sau Tang Ngôn, nằm rạp bò tới.

Sau khi chân chính đi theo Tang Ngôn, Tề Lâm mới không thể không thừa nhận, Tang Ngôn chính là Tang Ngôn, là Hắc Diêm La danh bất dư truyền, cùng là nằm rạp người bò tới, chẳng những người ta làm không ra một tiếng động mà sức chịu đựng lại dài, đến khi mồ hôi trên trán Tề Lâm sắp biến thành mưa cũng không thấy hơi thở đối phương rối loạn.

“Dừng, nghỉ tại chỗ.” Tang Ngôn đột nhiên ra lệnh, hiến cánh tay run lên của Tề Lâm đột nhiên thả lỏng, trực tiếp má áp xuống bùn mà thở dốc.

Thật vất vả lợi dụng thời gian có hạn hít thở, Tề Lâm lặng lẽ nhổm người, chuyển đến bên cạnh Tang Ngôn, Tang Ngôn ra dấu tay với cậu, cậu gật đầu, xách súng quét qua bốn phía, sau đó ra hiệu an toàn với Tang Ngôn.

Hai người ăn ý từ sau thân cây ẩn nấp nhảy qua một cái cây khác.

“An toàn, xem ra khu vực này còn chưa nằm trong tay A14.” Tang Ngôn nhỏ giọng nói, sau đó lặng lẽ ló người ra sau thân cây dò xét.

Bọn họ đã ẩn núp đến phía sau căn cứ lâm thời, lều trại bị dở một nửa, nửa cái còn lại còn ở đó, một thư kí và một tham mưu đang ngồi đó nuốt mây nhả khói (hút thuốc), thường thường trêu chọc nhau vài câu, cách hơi xa, không nghe được tiếng, nhưng nhìn dấu hiệu trên tay đối phương bị xé bỏ, hiển nhiên đã chết.

“Đi!” Chỉ liếc một cái, Tang Ngôn lại hạ lệnh.

Tề Lâm ôm súng, không chít một tiếng theo sát sau Tang Ngôn, hai người tranh thủ lẻn đi trước khi A14 chiếm được khu vực này.

“Xem ra lão tứ đủ thông minh, hẳn đã chạy thoát.” Tề Lâm thở ra một hơi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cho lão tứ, tên kia miệng thì thiếu đạo đức, nhưng tính tình bướng bỉnh, nếu lúc này mới khai chiến chưa tới một tuần đã tèo, lúc về hắn nhất định sẽ buồn bực một tháng.

Tang Ngôn nhìn nhìn cậu, hơi nhíu nhíu mày với vẻ mặt yên tâm kia, giống như bất mãn cậu khinh địch, hoặc là bất mãn cậu lại biểu hiện lo lắng cho một người vào lúc này.

“Tiếp theo chúng ta làm gì?” Tề Lâm xoay đầu hỏi.

Tang Ngân nhanh chóng xoay mặt, giấu cái nhíu mày trong chớp mắt, tới khi xoay lại, vẫn là vẻ mặt tiêu chuẩn của Hắc Diêm La, “Đi đường vòng rời khỏi khu này, nghĩ biện pháp liên lạc với tiếp viện phía sau.”

Tề Lâm gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái với động tác vừa rồi của Tang Ngôn, cứ có cảm giác nôn nao khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment