Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Vũ thanh thản tiêu sái đi dạo trong khu trang trí nội thất, đi đi dừng dừng, trái phải lắc lư, hai nhân viên bán hàng ân cần theo sau, mỗi khi Hàn Vũ dừng bước, nhân viên lớn tuổi hơn trong hai người đều hợp thời tiến đến, giới thiệu cho cậu đồ dùng hoặc vật trang trí trước mắt là chất liệu gì, thông qua tay vị thiết kế sư nào, lại áp dụng cho phong cách thế nào.

Mỗi khi Hàn Vũ nghe xong, luôn cười không đáp.

Cậu muốn mua cái gì đều đặt trong lòng, mặc cho nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ thế nào, nếu cần cậu đều sẽ gật đầu tán thành trong lòng, không cần, liếc mắt nhiều một cái cũng không có.

Cứ đi dạo như thế, một giờ trôi qua, theo sau Hàn Vũ, trong hai nhân viên, rõ ràng vị có tuổi nghề lâu năm kia, đã bắt đầu không kiên nhẫn, từ khi Hàn Vũ tiến vào đây, dựa vào nhãn lực thật tốt của mình, liếc mắt một cái đã nhìn ra, thằng nhóc không rõ tuổi tác này, quần áo trên người tuyệt đối là giá trị xa xỉ, là một vị khách có sức mua.

Cho nên, gã mới xung phong nhận việc mang theo nhân viên thực tập được phân cho mình, chủ động tiến đến, chỉ là đi một đường, những thứ bày trong khu bán hàng gần như đều sắp xem xong, thanh niên này, ngay cả cái đầu cũng chưa từng gật.

Trong hơn một tiếng, gã gần như nói khô cả lưỡi, cũng không thấy thanh niên này mua cho dù chỉ là cái ghế.

“Cậu theo cậu ta, tôi qua kia chiêu đãi khách hàng khác trước.” Gã không kiên nhẫn dặn thực tập sinh, không đợi thực tập sinh phản ứng lại, đã khinh miệt liếc qua Hàn Vũ rời đi.

Mà một cái liếc mắt này vừa vặn bị Hàn Vũ xoay người qua muốn tư vấn thấy được, hơi sửng sốt, lập tức hiểu là chuyện gì, chỉ tỏ vẻ đáng tiếc nhún nhún vai với thực tập sinh vẫn theo bên người cậu.

Bọn họ làm sales, cơ bản đơn hàng bán được đều tăng thêm phần trăm trích theo lương và công trạng của mình, hiển nhiên, đơn hàng lớn trên tay cậu hôm nay không thể kí cho người kia!

“Anh có thể giới thiệu một chút giàn hoa này không?” Hàn Vũ chỉ vào một giàn hoa đầy phong cách nước ngoài hỏi.

Thực tập sinh sửng sốt, đây chính là câu hỏi đầu tiên mà Hàn Vũ xem từ nãy giờ tới hiện tại mới chủ động đặt ra, hắn rất nhanh phản ứng lại, dựa theo trí nhớ, ngắt ngắt quãng quãng đọc ra giới thiệu cơ bản của hàng hóa.

Không thể nói là sốt sắng hay thành thạo, nhưng có thể khiến người ta nhìn ra được hắn nghiêm túc làm việc này.

Hàn Vũ mỉm cười, lắc lắc tay, “Được rồi, chúng ta tới quầy ký đơn đi! Đúng rồi? Chỗ các anh có thể giao hàng tận nhà không?”

Thực tập sinh sửng sốt, giàn hoa này bỏ đi niêm phong, vừa không nặng, lại không lớn, còn cần giao hàng? Xem ra nhà cách rất xa, “Có thể, chỉ cần ngài để lại địa chỉ là có thể.”

Hàn Vũ vừa lòng gật đầu, đi theo sau thực tập sinh, tới quầy, bắt đầu ký đơn quẹt thẻ.

Đợi tới khi Hàn Vũ đi rồi, thực tập sinh cầm đơn hàng và địa chỉ sâu sắc ngây ngẩn cả người, ngay cả cô bé thu ngân bên cạnh đều hâm mộ nhìn hắn, “Tiểu Lâm, hôm nay cậu đụng trúng vận may lớn rồi! Một đơn hàng lớn như vậy toàn bộ đều tính là cậu ký! Không cần chia cho người hướng dẫn của cậu! Thật tốt, một đơn này bằng doanh thu năm tháng của chúng ta a!”

Thực tập sinh được gọi là Tiểu Lâm chỉ ngây ngốc gật đầu, nhìn bóng dáng Hàn Vũ ra cửa đi lên siêu thị tầng trên. Bên kia vị nhân viên thâm niên đi tới, liếc mắt qua đơn đặt hàng trên tay hắn xong, không thể tin trừng lớn mắt.

Hàn Vũ đã ra khỏi cửa không chú ý nhiều như vậy, xoay người liền lên siêu thị trên lầu, nguyên liệu tối qua gần như không còn lại gì, hôm nay lại phải mua một chút.

Dạo một vòng siêu thị xong, Hàn Vũ cầm một đống đồ chậm rãi trở về, đi ngang qua một hiệu thuốc, đột nhiên nhớ tới chuyện Tả Duy Đường ho cả đêm, dưới chân vô ý thức rẽ ngoặt, vào hiệu thuốc.

Hiệu thuốc rất lớn, thuốc đông thuốc tây đều có, Hàn Vũ đi thẳng tới quầy kê đơn, gõ quầy, bảo nhân viên cửa hàng lấy một lọ dầu sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên* và một ít thuốc trị ho.

(*một trong những tác dụng của bối mẫu là giảm ho tiêu đàm, cái chai dầu nó đây



Lúc thanh toán ra ngoài, lại bất giác dừng chân trước quầy đông y.

Cuối cùng đợi tới khi Hàn Vũ đi ra, trong túi mua sắm, chẳng những nhiều ra một phần thuốc trị ho, còn thêm vài phần dược liệu đông y, miệng còn bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Phẩm chất quá kém, xem ra vẫn phải qua chỗ ‘Hai Con Hồ Ly Nhỏ’ mua chút đồ, còn lại, qua vườn thuốc của thầy lấy.”

Vừa về tới nhà, Hàn Vũ lấy ra hai loại dược liệu trong túi, thuốc đã pha chế đặt hết lên nơi dễ thấy nhất trên bàn ăn, dược liệu đông y và nguyên liệu nấu ăn bỏ vào bếp.

Xem xem thời gian, mười giờ, vừa vặn còn đủ thời gian làm canh cá lóc bối mẫu, Hàn Vũ lấy cá chuối mới mua ở siêu thị nhúng nước rửa sạch xắt miếng cho vào nước đun sôi, bỏ thêm rượu gia vị, loại trừ mùi tanh rồi vớt ra.

Lấy thố đất tối qua mới dùng, sàng lọc sơ sơ bối mẫu và đảng sâm* các loại dược liệu một phen, loại bỏ một vài cái phẩm chất quá kém, cuối cùng dựa theo phân lượng nhớ rõ trong đầu, suy nghĩ, cho từng cái vào thố đất, đun sôi, chuyển lửa nhỏ chắt nước.

(*Đảng sâm (Radix codonopsis) là rễ phơi khô của nhiều loài Codonopsis, đều thuộc họ Hoa chuông (Campanulaceae). Đảng sâm có thể dùng trong các bài thuốc bổ phế khí âm trị chứng ho lâu ngày, thường gặp trong các bệnh viêm phế quản mạn tính, lao phổi. Nguồn và xem thêm)

Tiếp theo lôi sườn mua hôm qua mà chưa ăn hết nấu canh, đổ canh vào thố hơi*, nấu sôi, cho khoanh cá lóc vào.

(*gốc 汽锅, cái thố thế này nè, ko biết tên tiếng Việt là gì



Sau đó vớt cặn dược khỏi nước cốt đã ninh xong, đổ nước vào nồi tử sa, đồng thời cho thêm táo đỏ và nấm hương.

Lúc đợt hơi nước đầu tiên bốc lên, chuyển sang lửa nhỏ, lần lượt cho thêm rượu gia vị, muối, đường trắng, một ít gia vị hành gừng, sau đó lại chuyển sang lửa lớn.

Chờ lưu loát làm xong một loạt động tác này, Hàn Vũ mới chậm rãi thấy nguyên liệu và nước thuốc trong nồi tử sa bắt đầu quay cuồng, đột nhiên ý thức được, chính mình lần đầu thực tiễn nấu dược thiện vậy mà có thể làm trôi chảy như vậy!

Thiên phú của cậu không tính là tốt, rất nhiều thứ đều phải học theo kiểu thuộc lòng, cho dù thao tác hay năng lực ứng dụng, quả thật đều kém mấy đồ đệ khác của Ngụy Quốc Thủ.

Bị Ngụy Quốc Thủ khảo sát vài lần, cũng vài lần nhấn mạnh muốn Hàn Vũ phải vừa học vừa làm, nhưng mắc kệ là kê đơn đúng bệnh hay điều chế dược liệu đặc thù, gần như chưa từng hoàn thành trôi chảy.

Lại không ngờ tới hôm nay, lần đầu tiên tự mình động thủ nấu dược thiện lại thuận lợi như vậy, chẳng những chủng loại và phân lượng dược liệu đều nắm chắc, ngay cả các bước trung gian đều không loạn.

Mà công hiệu của món canh cá lóc bối mẫu này —- bổ phổi trị ho.

Không biết sư phụ thấy sẽ có cảm tưởng gì? Có thể cười nhạo mình có sắc đẹp mới có động lực của mình hay không? Hàn Vũ vạn phần tự giễu nghĩ trong lòng.

(ý là nói Tiểu Ngũ học hành không quá hoàn hảo, nhưng đổi thành làm đồ ăn cho trai cái là trôi chảy thuần thục =))))

Nói về sắc đẹp, tên kia còn không xứng đâu! Trừ bỏ đôi mắt thật sự khiến người ta dễ dàng mê muội, khuôn mặt kia cũng không có cái gì xuất sắc! A, không! Thật ra dáng người hẳn cũng không tệ, mặc dù chưa từng thật sự thấy, nhưng cho dù cách một tầng tây trang nghiêm túc cũng có thể nhìn trộm một hai…..

Ngay lúc ý thức Hàn Vũ bắt đầu lơ lửng càng bay càng xa, trong bếp bắt đầu bốc lên mùi thịt cá nồng nàn, trong đó còn kèm theo mùi dược thảo như có như không.

Vị tươi của cá lóc, vị thơm của hương liệu cùng với dược thảo có một loại hương vị trầm ngâm đặc biệt, quyện lẫn trong hơi nước quanh bếp, bồng bềnh từng vòng trong lớp không khí cao nhất trong phòng, thật lâu khó tan.

Tả Duy Đường vừa mở cửa, đi vào căn phòng hơn phân nửa chỉ dùng để ngủ của mình, mùi hương xông vào mũi, sau đó thuận lợi chui xuống dạ dày, dậy lên một loại cảm giác đói khát và trống rỗng khó có thể ức chế, chính là hương vị kỳ lạ như thế.

Tả Duy Đường không khỏi nhẹ chân, từ từ đi tới cửa bếp, không ngoài dự kiến, thấy được bóng lưng thiếu niên đưa lưng về mình.

Hơi nước màu trắng bồng bềnh trong bếp, cái người đan xen giữa đàn ông và nam sinh kia, đang đi qua đi lại trong không gian mười lăm mét vuông, tay thường thường dừng trên thớt, mỗi lần như vậy, lưỡi dao cắt nguyên liệu nấu ăn đánh xuống thớt, tiếng đồ sắc đánh xuống đồ gỗ theo đó vang lên.

“Xèo” một tiếng, nguyên liệu nấu ăn tiến vào chảo, âm thanh trộn lẫn với dầu nóng vang lên.

“Á!” Hàn Vũ vừa xoay người, bị người vô thanh vô tức đằng sau dọa sợ, “Anh về lúc nào?”

“Vừa mới.” Tả Duy Đường nói xong, tiến lên đón lấy đĩa bông cải xanh xào trong tay cậu, bên trong trộn lẫn nấm mèo và chân giò hun khói, chỉ là nhìn một đống lớn xanh biếc kia….. Y vẫn chán ghét nhíu nhíu mày như cũ.

“Đi đường cũng không phát ra tiếng, y như mèo ấy.” Hàn Vũ than thở đưa đồ ăn qua, đồng dạng bỏ qua vẻ mặt lúc bưng rau của y, ý bảo y nhanh mang ra.

“Bọn tôi lúc ấy, đi đường mà phát ra tiếng đều chết hết rồi.” Tả Duy Đường nói giỡn tranh luận một câu, bưng đồ ăn ra ngoài.

Hàn Vũ nghe không khỏi sững sờ, tư duy không bị giới hạn từ câu này bay đi, không biết y nói là thật hay giả.

Tả Duy Đường buông đồ ăn xuống, lúc quay lại bếp, tò mò hít hít mũi, hỏi: “Em đang nấu cái gì, mùi kỳ quái quá.”

“Canh cá lóc bối mẫu.” Hàn Vũ vừa trả lời, vừa mở nắp nồi, cầm đũa và chén, dùng tốc độ cực nhanh gắp mấy loại gia vị nêm nếm hành gừng táo đỏ ra, lại đậy nắp, nghiêng người, ý bảo Tả Duy Đường cạnh cửa qua đây mang đồ ra.

“Trong nhà chúng ta còn có loại nồi này?” Y chưa bao giờ biết trong bếp nhà mình, vậy mà đầy đủ dụng cụ đến thế.

Hàn Vũ ngẩn ra, muốn xem vẻ mặt y, không biết chữ “nhà” trong câu đó là cố ý hay vô tình, đáng tiếc vẫn chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi đen vừa liếc là khiến cậu thẳng sống lưng, thật sự nhìn không ra, ba chữ “nhà chúng ta” rốt cuộc là có ý gì.

Nghĩ lại, Hàn Vũ cảm thấy mình có hơi tích cực, thật đúng là….. lớn tuổi rồi, rất dễ để mấy chuyện vụn vụn vặt vặt gây xúc động.

Nghĩ, cậu cười lắc đầu bưng mấy món còn lại lên, một đĩa thịt sợi Bắc Kinh*, thịt xắt sợi dài nhỏ, cho vào nồi xào với độ lửa thích hợp, bên ngoài phủ nước sốt ngọt, chất thành ngọn núi nhỏ trên đĩa.



Một đĩa thịt băm xào cà*, cà là cà trắng, loại ít hạt mà thơm ngọt vô cùng, dùng tay xé, xé thành từng miếng đều đặn, rán rồi mùi thơm của dầu cũng tiến vào triệt để, thịt băm thật nhuyễn, đảo qua dầu, đều đặn xen lẫn giữa cà, trong cà chẳng những hấp thụ hương vị và gia vị, càng hòa nhập vị tươi của thịt băm.



Chờ hai người cầm chén ra bàn, thái độ chào đón đồ ăn Tả Duy Đường biểu hiện ra tự nhiên khiến tâm Hàn Vũ vui vẻ.

Những món này cũng không phải món lớn nổi tiếng gì. Mà một người chào đón đồ ăn của bạn, chân chính vì cái mà bạn gọi là “hương vị gia đình”, “hương vị tình yêu”, “hương vị dụng tâm” đều là vớ vẩn, món ăn không phải do chuyên gia ra tay, có thế nào cũng không thể bởi vì bạn dùng nhiều tâm tư hơn, thì hương vị thật sự khác biệt.

Tiền đề lớn nhất của được chào đón là, người này coi trọng bạn.

Nếu không, mặc cho bạn tốn nhiều tâm tư, bỏ vào nhiều “tâm tư” hơn nữa cũng chỉ là nói suông.

Hàn Vũ hiểu rất rõ chuyện này, cho nên, cậu bị biểu cảm không hề che giấu của Tả Duy Đường chọc vui vẻ.

Giữa lúc ăn cơm, Hàn Vũ lơ đãng ngó ngó góc bàn — thuốc lúc nãy cậu đặt ở đó đều không thấy, cậu dừng động tác và cơm một chút, nghĩ không ra lý do.

“Thuốc tôi để trên bàn đâu?”

“Thuốc gì? Em bệnh?” Động tác gắp đồ ăn của Tả Duy Đường cũng dừng, ánh mắt mơ hồ chỉ nhìn nồi canh cá lóc trên bàn, nước canh ngon, chẳng những không chút mùi đất, còn mang theo hương vị trước kia y chưa từng nếm được.

“Đó là thuốc mua cho anh, tôi hỏi nhân viên tiệm thuốc, rất có tác dạng trị ho.” Hàn Vũ hơi hơi hiếu kỳ với vẻ mặt này của Tả Duy Đường, đó là…… chột dạ sao?

“Có tác dụng gì chứ? Thuốc uống nhiều, sức đề kháng giảm xuống. Tôi không uống.” Tả Duy Đường giương mắt nhìn nhìn Hàn Vũ, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện này.

Hàn Vũ nhìn y, thật không ngờ y cũng sẽ có vẻ mặt thế này, một ý niệm khó hiểu trồi lên trong đầu — người đàn ông này, không phải sợ uống thuốc chứ?

Tuy luận về điều tra, Hàn Vũ đánh không lại người đối diện, nhưng, tự nhiên, Hàn Vũ cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác, tên này sợ uống thuốc!

Cậu vì kết quả điều tra này mà trộm vui vẻ, ngoài miệng lại ra vẻ không nghĩ nhiều, “Anh chưa từng thử? Sao biết vô dụng?”

“Tôi nói vô dụng là vô dụng!” Mặt mày Tả Duy Đường bắt đầu có vẻ tức giận, sắc mặt trầm xuống.

A…… Hàn Vũ bỗng nhiên vui vẻ trong lòng!

Tay lại dùng muỗng múc một thìa đầy cá lóc bối mẫu vào chén Tả Duy Đường, “Ừ, vô dụng, vô dụng! Đến, ăn cái này.”

Cơm trưa qua đi, thừa dịp Tả Duy Đường còn ở lại, Hàn Vũ vội vàng nói, buổi sáng cậu tới cửa hàng gia dụng mua các loại đồ dùng trong nhà và dụng cụ gia đình, buổi chiều người ta đưa tới đây.

Sau khi đồ đưa tới, cậu sẽ biến căn phòng thành nơi giống như có người ở một chút, hỏi Tả Duy Đường có cái gì kiêng kị và yêu thích không, Tả Duy Đường nắm chìa khóa đang chuẩn bị ra cửa tới công ty, nghe Hàn Vũ nói, dừng động tác một chút, quăng lại một câu “em thích là được”, vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Giữa trưa, Hàn Vũ về phòng cho khách ngủ một giấc tỉnh lại, người của công ty nội thất cũng vừa vặn đưa hàng tới cửa, vị thực tập sinh ký đơn hàng kia còn đặc biệt tới đây, giảng giải các loại nội dung lắp ráp đồ dùng cho Hàn Vũ, cũng cam đoan dịch vụ hậu mãi.

Hàn Vũ cười tiếp đón một phen, sau uyển chuyển từ chối ý tốt đối phương muốn ở lại hỗ trợ.

Phục vụ nhiệt tình chu đáo như vậy, nói đến nói đi, vẫn là thành lập trên cơ sở Hàn Vũ bỏ nhiều tiền.

Hàn Vũ không phải xem thường người như thế, chỉ là cậu nhận thức rất rõ, nếu cậu hôm nay, đứng tại địa vị như Tả Duy Đường, có lẽ cậu càng vui lòng giữ thái độ lễ phép càng tốt.

Nhưng thực tế, tất cả những gì cậu làm hôm nay, chẳng qua là đại diện cho Tả Duy Đường mà thôi!

Người ta coi trọng tiền và năng lực tiêu xài về sau của Hàn Vũ, đáng tiếc, đây là những thứ Hàn Vũ hiện tại không có, hôm nay nếu không phải vì căn nhà này của Tả Duy Đường, cậu tuyệt đối không có tâm tư, cũng không có tài lực tới dạo một nơi như vậy.

Bình Luận (0)
Comment