Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 47

Thời gian lễ tết còn lại, bởi vì Hàn Vũ là trẻ mồ côi, căn bản không có nơi cần đi, vẫn luôn làm ổ trong nhà Tả Duy Đường, mà Tả Duy Đường, trừ đám Ngô Khởi thường tới làm ầm ĩ, cũng không ra khỏi cửa, lười biếng trong nhà, cái gì cũng không làm, nhìn Hàn Vũ đọc sách ghi chép cũng vui rồi.

Chỉ là Hàn Vũ không nhịn được hoài nghi, là bởi vì mấy ngày nay mặc kệ bên trên hay bên dưới, đều được cậu cho ăn no rồi, mới lười biếng dính trong nhà, đâu cũng không thèm đi.

Giống như sư tử đực trong bầy sư tử, ăn uống no đủ, lù lù bất động, nghỉ ngơi lấy sức.

Hàn Vũ bị hình ảnh hiện lên trong đầu mình làm 囧, trong bầy đàn đều là sư tử cái nuôi sư tử đực…..

Ngay lúc hai người không có việc gì trạch trong nhà được năm ngày, một cú điện thoại gõ tỉnh Hàn Vũ còn đang vui vẻ trạch — cậu không hoàn toàn là người cô đơn, cậu còn có sư huynh, còn có sư phụ.

“Tiểu Ngũ, hôm nay sư phụ về. Chúng ta tới sân bay đón.” Kinh Vĩ Quốc đầu kia điện thoại nói.

Trong nháy mắt Hàn Vũ tiếp điện thoại, quả thật sửng sốt, ngày tháng tiêu dao, cậu sắp quên đêm nay là đêm nào rồi, vừa nghe Kinh Vĩ Quốc nói, vừa xấu hổ vừa không nói hai lời đồng ý.

Tả Duy Đường ngồi bên cạnh nhìn Hàn Vũ nhận một cuộc điện thoại, hơi nhíu mày nhìn cái điện thoại cậu sống chết không chịu đổi kia, tiếp theo lại thấy cậu mặc áo khoác quấn khăn quàng.

“Ra ngoài?”

“Ừ, sư phụ về rồi, sư huynh bảo tôi đi đón.” Hàn Vũ quấn mình kín kẽ không khe hở, nói với Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường nghe xong, theo sau cậu mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, dẫn đầu đi ra huyền quan.

“Anh cũng đi?” Hàn Vũ quay mặt nhìn y.

“Ừ, cùng đi.” Tả Duy Đường lầm bầm đáp một tiếng, đã tới cạnh cửa mang giày.

Hàn Vũ nhảy nhót chạy đi mang giày, còn lầm bầm, “Sư huynh không gọi anh mà!”

Thật ra trong lòng không để ý, tuy sư phụ đối với cậu không tệ, cũng coi như nhìn trúng Tả Duy Đường, nhưng điều kiện là, cậu là đệ tử bế môn của ông, mà Tả Duy Đường là một vãn bối ông tương đối hợp ý, nếu để ông biết tình trạng hiện tại của bọn họ…..

Nghĩ, Hàn Vũ không khỏi buồn bực cào cào tóc, cậu thật sự không đoán được vị sự phụ tính tình cổ quái của mình sẽ có thái độ gì.

Tuy Hàn Vũ từng nghĩ trước cứ giấu diếm, nhưng khi hai người đi tới tình trạng hiện tại, lại thêm tính tình trước giờ thích cố ý làm bậy của người này, khó tránh khỏi sư phụ của cậu nhìn ra cái gì đó, sư phụ cậu chính là già rồi thành tinh a!

“Nhanh lên, trên đường còn bị kẹt xe một lát, sẽ bị muộn!” Tả Duy Đường đứng cạnh cửa, thấy Hàn Vũ vẫn dừng ở động tác mang giày, không nhúc nhích ngẩn người, sờ sờ cằm, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, sau đó mở miệng giục cậu.

Hàn Vũ hoàn hồn, nhìn người đứng cạnh cửa có vẻ còn nóng vội muốn đi đón hơn cậu, thở dài trong lòng, đứng lên, hai ba bước đi tới, khóa trái cửa phòng, xuống bãi đỗ xe dưới lầu.

Tốn một tiếng rưỡi mới tới sân bay, vừa ra đại sảnh đã bị Kinh Vĩ Quốc thấy, vẫy tay ra hiệu cậu đi tới, đến gần mới phát hiện, trừ anh ra, bên cạnh cậu còn có một người đàn ông.

Tuổi tác chừng bốn mươi, bảo dưỡng rất tốt, thân hình không hề có dấu hiệu béo phì, đồ tây giày da, ăn mặc rất tinh tế, trên mặt cũng là ý cười khiến người khác thoải mái, vừa nhìn đã cảm thấy là một người dễ ở chung.

“Đây là Mạc Phàm, là đại sư huynh của chúng ta.” Kinh Vĩ Quốc đẩy đẩy mắt kính, giới thiệu với Hàn Vũ.

Trong lòng Hàn Vũ líu lưỡi, âm thầm cảm thán, đây là đại sư huynh bị sư phụ vừa yêu vừa hận nha, hôm nay lại có thể gặp được, trong lòng nghĩ, ngoài miệng cũng lập tức ngoan ngoãn chào: “Chào đại sư huynh, em là Hàn Vũ.”

Mạc Phàm lặng lẽ đánh giá Hàn Vũ, cười gật đầu với cậu, “Anh nghe Vĩ Quốc nhắc tới em, tính tình sư phụ tương đối quái đúng không? Nhưng một thân y thuật y đức cứu người chữa bệnh của ông ấy tuyệt đối đáng để chúng ta khâm phục, cho dù có đôi khi ông nóng nảy chút, nhưng đều là tốt cho chúng ta.”

Hàn Vũ hơi ngẩn ra, tâm nói, đại sư huynh này không quá giống như lời đồn, có vẻ cũng không phải khinh thường trung y hoặc là cảm thấy trung y không tốt, sao cuối cùng lại chuyển sang tây y nhỉ?

“Tiểu Đường cũng tới?” Ánh mắt Mạc Phàm hơi chếch sang bên cạnh, kinh ngạc nhìn Tả Duy Đường.

Kinh Vĩ Quốc ngầm khinh thường bĩu môi, nhưng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt quét qua lại giữ Hàn Vũ và Tả Duy Đường, tới tới lui lui vài lần, chuyển tầm mắt đi, chen tới bên cạnh Hàn Vũ, hỏi mấy món đồ tốt cậu gửi cho mình từ đâu tới, thuận tiện giúp sư phụ kiểm tra trước lúc nghỉ đông Hàn Vũ có bỏ công đọc sách không.

Tả Duy Đường chống lại ánh mắt thăm dò của Kinh Vĩ Quốc lúc đầu, lạnh nhạt gật đầu với Mạc Phàm, “Anh Phàm.” Sau đó, theo bản năng nhìn chằm chằm Hàn Vũ.

Tầm mắt ôn hòa của Mạc Phàm dạo một vòng qua ba người bọn họ, hiểu rõ hỏi Tả Duy Đường, “Không dự định chơi nữa?”

Tả Duy Đường mạnh xoay mặt lại nhìn y, mày nhăn lại, giống như không hiểu câu hỏi của Mạc Phàm, hoặc như đang suy nghĩ câu hỏi của y, hơn nửa ngày không đáp lại, Mạc Phàm cũng chỉ dùng nụ cười hiểu rõ nhìn nhìn lại, xoay người đi qua kiểm tra trụ cột và trình độ của Hàn Vũ đến đâu rồi.

Hàn Vũ một bên bị hai đại đầu sỏ truy hỏi tiến độ học tập tỏ vẻ áp lực thật lớn, ban đầu chỉ có một mình Kinh Vĩ Quốc còn tốt, có thể là do đã thân quen, không cảm thấy có cái gì khẩn trương, hai người giống như đang trao đổi, báo cáo lại một chút tiến độ nghiên cứu bài học trong ngày nghỉ.

Nhưng Mạc Phàm tham gia vào, Hàn Vũ lập tức cảm thấy xấu hổ và khẩn trương, vị đại sư huynh này làm gì có bộ dạng bỏ trung y học tây y chứ, xem trình độ phân tích các loại bài thuốc vài dược liệu cùng nguyên lý phối hợp của y, sâu hơn mình không biết bao nhiêu mức độ!

Bốn người bên này giết thời gian, chuyến bay bên kia rốt cuộc cũng tới, không bao lâu, một ông cụ tinh thần quắc thước, đẩy xe hành lý đi về phía bốn người.

“Sư phụ (thầy).” Nhóm người Hàn Vũ thấy, lập tức cung kính gọi.

“Chú Ngụy.” Tả Duy Đường cũng đi theo chào một tiếng.

“Ừm…..” Ngụy Quốc Thủ nâng mắt liếc Mạc Phàm đứng một bên, không kiên nhẫn bĩu môi, sau đó trừng Kinh Vĩ Quốc — được lắm, đã nói không được gọi nó tới, con muốn tức chết ông đây đúng không?

Kinh Vĩ Quốc dở khóc dở cười nhìn lướt qua Mạc Phàm vẫn như trước ôn hòa nhìn Ngụy Quốc Thủ lườm mình, bất đắc dĩ sờ sờ mũi — nếu ngài thật không muốn người ta biết, sao cứ lặp đi lặp lại nhấn mạnh với anh “Nhất định không được nói cho nhóc thúi Mạc Phàm kia chuyện ta ngồi máy bay số XXXX trở về.”

Hàn Vũ cảm nhận một chút bầu không khí quỷ dị giữa mấy người, nặn ra nụ cười muốn cứng quai hàm, tiến lên giúp Ngụy Quốc Thủ cầm hành lý, “Sư phụ, về nhà trước! Có gì về nhà nói!”

Ngụy Quốc Thủ ngắm ngắm đồ đệ nhỏ nhà mình, vừa lòng gật đầu, trên mặt còn trưng vẻ “Đi, không khó dễ đám nhóc con tụi bây”, đưa hành lý cho Hàn Vũ.

Bên này hành lý mới đưa qua, dừng một chút trên tay Hàn Vũ, sau đó tới trong tay Tả Duy Đường.

Ngụy Quốc Thủ nhìn thoáng qua, tuy rằng khó hiểu tại sao Tả Duy Đường cũng đi theo đám đồ đệ nhà mình tới đón, nhưng xuất phát từ tâm hư vinh của người lớn, vẫn cho rằng là đám nhỏ hiếu thuận mình — cho dù, qua nhiều năm như vậy, ông biết Tả Duy Đường hiếu với trưởng bối, nhưng chưa từng thấy cái gọi là thuận của y.

(hiếu trong hiếu thảo, thuận trong vâng lời, nghe theo)

Hiện tại thấy y đón lấy hành lý trong tay Hàn Vũ, tuy trong nháy mắt Hàn Vũ cứng người có hơi kỳ quái, nhưng trong mắt Ngụy Quốc Thủ, chẳng qua chỉ là động tác trong lúc giao hành lý thôi.

“Tiểu Đường cũng tới! Hôm nay đừng đi, theo bọn ta về nhà ăn cơm!” Cuối cùng Ngụy Quốc Thủ nói thế.

Hàn Vũ giật mình ngay tại chỗ, không lên tiếng ngó Kinh Vĩ Quốc một cái, lại nhìn qua Ngụy Quốc Thủ một cái, tâm nói, được! Hôm nay dấu không được! Mình chủ động khai báo? Hay là chờ sư phụ tự hỏi?

Lúc Hàn Vũ còn đang rối rắm, năm người đi tới bãi đỗ xe, Mạc Phàm liên thanh dỗ Ngụy Quốc Thủ lên chiếc xe của y và Kinh Vĩ Quốc lái tới, đem hành lý và Hàn Vũ toàn bộ nhét cho Tả Duy Đường.

Hàn Vũ không nói gì nhìn Mạc Phàm rời đi, ánh mắt hàm ý sâu xa kia, cứ có cảm giác giống như hôm nay mình lột sạch ra đường vậy. Tâm tư gì cũng bày ra hết trước mặt Mạc Phàm.

Lên xe, Hàn Vũ cân nhắc trái phải, cảm thấy không đúng. Dùng khuỷu tay chọt Tả Duy Đường trên ghế lái, “Aizz, anh nói, ánh mắt trước khi đi của đại sư huynh tôi là ý gì vậy?”

Tả Duy Đường nghiêng mặt nhìn cậu một cái, không chút để ý trả lời: “Không phải chính là ý như em nghĩ sao.”

“…..” Hàn Vũ trầm mặc, cậu đang lo ý như cậu nghĩ đó!

Lại tốn một tiếng, mới tới nhà Ngụy Quốc Thủ, Hàn Vũ và Tả Duy Đường cầm hành lý của Ngụy Quốc Thủ theo sau ba người vào nhà.

Mấy người giúp việc cũ trong nhà cũng đã nghỉ xuân xong quay trở lại, còn đặc biệt chạy về trước Ngụy Quốc Thủ, trong trong ngoài ngoài dọn dẹp sạch bóng căn nhà hơn hai mươi ngày không có người ở!

Vào nhà, không đợi Hàn Vũ ngồi xuống hít một hơi, Ngụy Quốc Thủ đã vứt câu hỏi, “Bài tập làm tới đâu rồi?”

Hàn Vũ ngẫm lại vừa rồi mới đối mặt với hai vị sư huynh, mình trả lời coi như lưu loát, khiêm tốn nói, “Còn được.”

“Ừm, vậy ta kiểm tra trước…..” Ngụy Quốc Thủ gật đầu, sau đó một câu tiếp một câu quăng ra, đợi Hàn Vũ đáp từng cái, không chỉ Ngụy Quốc Thủ kinh ngạc tỏ vẻ vừa lòng, ngay cả Hàn Vũ cũng mờ mịt nhìn Mạc Phàm bày tỏ sự kinh ngạc của mình.

— mấy câu Ngụy Quốc Thủ hỏi, mười câu có tám chín câu đều là những câu vừa rồi ở sân bay Mạc Phàm đã hỏi và phân tích sâu thêm cho cậu!

Mạc Phàm xem ánh mắt của Hàn Vũ, vui vẻ cười đáp lại.

Hàn Vũ lập tức im lặng, đại sư huynh này quả nhiên danh bất hư truyền, bản lĩnh của y, đời này cậu cũng không theo kịp!

Hỏi xong bài tập của Hàn Vũ, mũi dùi của Ngụy Quốc Thủ lập tức chuyển sang Mạc Phàm ngồi bên cạnh, nói trong nói ngoài trực tiếp biểu đạt dè bĩu của Ngụy Quốc Thủ đối với các loại lý luận trong tây y.

Mạc Phàm vẫn cười tao nhã lắng nghe, thẳng đến cuối cùng lửa giận của ông cụ hơi phát tiết xong, trong sáng ngoài tối đưa ra yêu cầu muốn Mạc Phàm trở về tiếp tục kế thừa y bát, trên mặt Mạc Phàm mới treo lên một ít vẻ không biết làm sao.

“Sư phụ, Tiểu Đường hiếm khi tới một chuyến, không phải cậu ấy luôn được người yêu thích sao? Hôm nay sao người vẫn luôn làm ngơ cậu ấy vậy?” Mạc Phàm đột nhiên áy náy nhìn qua Hàn Vũ và Tả Duy Đường, rốt cuộc quyết định phá hoại dẫn lực chú ý đi.

Quả nhiên, lực chú ý của Ngụy Quốc Thủ bị Tả Duy Đường ngồi sát rạt Hàn Vũ hấp dẫn.

“A, Tiểu Đường, sao con biết hôm nay ta trở về, còn tới đón nữa?”

Tả Duy Đường nhếch khóe miệng nhìn nhìn Hàn Vũ ngồi bên trái mình, lại nhìn nhìn Mạc Phàm ngồi đối diện, nói với Ngụy Quốc Thủ: “Con nghe Hàn Vũ nói.”

“À, con nghe Hàn Vũ nói.” Ngụy Quốc Thủ thuận miệng đáp, chớp mắt hai cái mới cảm thấy không đúng lắm, “Sao tự nhiên Hàn Vũ nói cho con biết? Hai đứa không quá thân mà?”

Ngụy Quốc Thủ nhớ lại, hai đứa này không phải lần trước mới gặp một lần ở chỗ mình, sau đó mỗi đứa làm chuyện của mình mà? Sao đã thân tới trình độ này?

“Chú Ngụy, chú lầm rồi, tụi con đã rất ‘thân’!” Nói xong còn cố ý vô tình liếc Hàn Vũ một cái.

Rốt cuộc Ngụy Quốc Thủ phát hiện ra càn khôn trong đó, nhìn lướt qua Hàn Vũ vẫn hơi cúi đầu nhưng không phản bác câu nói của Tả Duy Đường, thẳng người, nhớ tới sự kiện đứa nhóc mình luôn xem trọng này cùng người nhà nó nháo ầm trời!

Sắc mặt bỗng chốc trở nên âm u, ông âm thầm nhìn thoáng qua hai đồ đệ khác ngồi bên người mình, lại nhìn thoáng qua Hàn Vũ, sau đó nói với Tả Duy Đường: “Con theo ta lên lầu!”

Vừa nghe lời này, Hàn Vũ vốn đang cúi đầu chờ phán quyết lập tức ngẩng đầu nhìn Ngụy Quốc Thủ, lại liếc qua Tả Duy Đường đã đứng lên, miệng há há.

“Con chờ ở đây, ta nói với nó xong, tới lượt con!” Ngụy Quốc Thủ hung hăng trừng Hàn Vũ muốn mở miệng nói chuyện, đem những lời chưa nói ra của cậu nghẹn hết về, sau đó nổi giận đùng đùng mang theo Tả Duy Đường lên phòng sách trên lầu hai.

Hàn Vũ nhìn hai bóng người biến mất ở góc cầu thang, giống như bong bóng xì hơi, xì một tiếng mềm nhũn trên sofa.

Hai người đối diện sofa nhìn nhau, không hẹn cùng mở miệng, “Không sao đâu.”

Hàn Vũ ỉu xìu liếc bọn họ một cái, như có như không ừm một tiếng, cậu chống cằm mình, lung tung suy đoán một bước này của mình rốt cuộc có đáng hay không, có đúng hay không!

Thật ra, đáy lòng sớm đã có đáp án, gần như trong nháy mắt cậu tự hỏi đã lập tức giống như hưởng ứng mà nhảy ra khỏi đầu.

Có đáng không?

Có đúng không?

Nếu cậu có tí ti do dự, hôm nay lúc ra cửa đã chết sống chặn cửa, không cho Tả Duy Đường cùng đi ra, nhưng cậu chẳng những cho y theo tới đây, từ giây đầu tiên thấy sư phụ, hết thảy ám chỉ và động tác thân mật của Tả Duy Đường cậu đều không từ chối, vừa rồi khi Tả Duy Đường đâm rách tầng giấy kia, cũng không ngăn cản gì.

Có đáng hay không? Đúng hay không? Đã sớm không có gì cần nghiên cứu!
Bình Luận (0)
Comment