Thời điểm Quý Ly chạy tới, thấy Hàn Vũ đang cau mày khổ nghĩ, lập tức ôm một đống đồ, bịch bịch chạy tới, đem đồ trong tay dốc lên bàn.
“!” Hàn Vũ bị một đống đồ đột nhiên đánh úp tới dọa giật mình, tới khi phản ứng lại, thấy một cô bé mặc một thân áo lông đỏ thẫm ở bên cạnh nhìn mình cười.
“Đến rồi, đây là cái gì?” Hàn Vũ cười nhìn cô, cô nhóc này trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, chỉ tiếc, đầu óc hơi ngang bướng.
“Đặc sản quê nhà, năm mới anh gửi cho em đồ tốt, mẹ em thấy, cứ khen mãi, thiếu điều hoài nghi anh có phải bạn trai em không, cho nên mới bỏ tiền gửi thứ tốt như vậy đến!” Quý Ly vừa nói, vừa cỡi áo khoác, độ ấm bên trong vừa đủ, mặc dày lại nóng, “Sau đó mẹ em nói không thể chiếm tiện nghi của anh, lúc em lên xe lửa, nhét cho em một đống lớn, em chỉ chọn một phần tốt nhất, cái khác, em cảm thấy anh cũng không dùng được, cho nên mượn hoa hiến phật cho em, há há…..”
Hàn Vũ buồn cười liếc cô một cái, đều là một ít đồ ăn tốt, bên trong còn có một vài món ăn nhẹ đặc sắc nhà làm, có vẻ là mẹ Quý Ly tự tay làm.
Phỏng chừng mấy thứ cô nói không lấy tới, đều là bán thành phẩm, cần mình xử lý thêm, cô nghĩ cậu vẫn luôn trọ ở trường, cũng không có chỗ làm mấy cái đó, có lẽ đem tặng thầy cô trong trường.
Hàn Vũ thu dọn một phen, bảo cô ngồi xuống, hai người cùng nhau thẩm tra đối chiếu lại lợi nhuận đạt được từ sản phẩm dưỡng da đông y bọn họ làm năm ngoái, không có vấn đề gì, lại tính toán đơn hàng còn lại, bởi vì vừa qua năm mới, là thời điểm trên tay các cô gái đều có tiền, đồ cũng đã dùng tương đối, cho nên một nhóm đơn đặt hàng mới thật ra vẫn rất khả quan.
Chỉ là….. Hàn Vũ lướt sơ qua, đặt mua túi trà rõ ràng giảm rất nhiều, phần lớn còn lại đều đặt loại dùng bên ngoài.
Hơn nữa, xem xem, trong một loạt số lượng đơn hàng không thua năm trước này, rõ ràng thêm rất nhiều gương mặt mới, nhưng tổng số lượng lại không thay đổi, hiển nhiên, khi bọn họ có thêm khách hàng mới, cũng mất đi rất nhiều khách hàng cũ.
Hàn Vũ chỉ vào điểm này, hỏi Quý Ly là tình huống gì.
Quý Ly ho hai tiếng, ngượng ngùng nhìn cậu, “Anh Ngũ, những khách hàng này dùng sản phẩm không có hiệu quả rõ ràng, lại thêm bản thân các cô ấy thuộc loại tương đối soi mói, lúc trước mua hàng của chúng ta, phần lớn đều là theo phong trào, sau đó, người ta mua về, dùng cảm thấy mùi không tốt này, không thơm này, hiệu quả không rõ rệt này nọ, nên không dùng nữa.
“Thêm nữa, các cô ấy cũng đều tương đối có tiền, dùng loại hàng chỉ dựa vào danh tiếng bảo đảm người truyền người của chúng ta, không lộ rõ sự xa hoa của các cô, cho nên vẫn tiếp tục mua ‘đồ tốt’.”
Hàn Vũ nghe xong gật đầu kêu phải, như bọn họ bây giờ, cũng chỉ xem là đánh nhỏ nghịch nhỏ, quả thật không so được với sản phẩm chính quy, cho dù là siêu thị tự chọn trên thị trường, còn chính quy hơn bọn họ nhiều, có thể lưu thông trong siêu thị lớn và khu thương mại.
Hàn Vũ gõ bàn, lại nhớ tới chuyện sáng sớm cậu nghĩ, “Quý Ly, chúng ta đi đăng kí nhãn hiệu, em cảm thấy thế nào?”
“Đăng kí nhãn hiệu?” Quý Ly ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, “Anh Ngũ, anh chuẩn bị làm lớn? Chỉ là cái này rất phiền toái, phải tốn một năm lận!”
Hàn Vũ gật đầu, xoa cằm vừa tự hỏi vừa nói, “Ừm, nhưng nhãn hiệu hiển nhiên rất quan trọng, lúc chưa có nhãn hiệu, chúng ta đăng kí trước, làm thành công ty nhỏ, làm hết các giấy chứng nhận chính quy, cũng có thể mở rộng nguồn tiêu thụ khác cho sản phẩm của chúng ta.”
Quý Ly nghe, nghĩ nghĩ năm ngoái chỉ làm thời gian ngắn đã đạt được hồi báo, không khỏi gật đầu, ngược lại bắt đầu lo lắng, nhân lực và các vấn đề khác.
Hàn Vũ vừa nghe, đột nhiên cảm thấy cô nhóc này tiến bộ không ít, các câu hỏi ra đều đánh trúng trọng tâm!
Lập tức khơi dậy hứng thú, bắt đầu cùng cô thảo luận các loại công việc tiếp theo, nói một lần hơn nửa ngày, tới khi hoàn hồn, đã là buổi chiều, còn là bụng truyền tới từng đợt ùng ục nhắc nhở hai người đã bỏ lỡ cơm trưa, còn như vậy nữa sẽ bỏ qua bữa tối!
“Được rồi, hôm nay cứ vậy đi, việc này cũng không phải một hai ngày có thể làm xong, chúng ta vẫn phải bắt đầu chuẩn bị trước, chuyện nhãn hiệu anh tự xem mà làm, chuyện công ty, em đi sưu tập một ít tài liệu trước, lần sau rảnh rỗi lại bàn tiếp!” Hàn Vũ nhìn nhìn sắc trời, lại lấy điện thoại ra, 34 cuộc gọi nhỡ, hơn nữa toàn bộ đều tới từ một người, trong lòng lộp bộp một tiếng, không biết trở về người kia có lại nổi điên không!
Bình thường đi học quen rồi, di động vẫn để chế độ run, hai ngày trước ngay cả công năng rung cũng hư mất, nhét trong túi, có điện thoại, ngay cả rung cũng không có, mới không biết có điện thoại.
Quý Ly sờ sờ bụng, ai oán nhìn thoáng qua Hàn Vũ, nghẹn họng nói: “Nhị Ngưu, anh bủn xỉn rồi, ngay cả bữa cơm cũng không mời!”
Hàn Vũ đang bấm gọi lại, nghe thấy Quý Ly oán giận, chỉ đành cười trấn an trước một chút đồng thời, điện thoại bên kia mới vang một tiếng đã có người nghe!
“Em ở đâu? Xảy ra chuyện gì?” Trong giọng nói có một chút nôn nóng và lo lắng không dễ nhận ra.
Hàn Vũ ngẩn ra, ấp úng, ngược lại không dám nói mình vẫn luôn nói chuyện với Quý Ly, hoàn toàn không nghe được điện thoại của y, chỉ có thể hàm hồ nói, “Tôi về liền, nếu đang ở nhà, thì chờ một lát!”
Nói xong, không để cho đối phương thời gian phản ứng, lập tức cúp.
Điện thoại vừa ngắt, ánh mắt khó hiểu và hiếu kì của Quý Ly lập tức theo đến, “Anh Ngũ, ai vậy? Gấp thế?”
Hàn Vũ hàm hồ nói là bạn, bảo Quý Ly tự ăn tối sớm chút rồi về, cầm áo khoác khoác lên, dọn dẹp một chút đặc sản và tài liệu trên bàn, liền chạy về.
Ném lại Quý Ly xoa cằm đứng lại chỗ lầm bầm: “Có phải tìm cho em chị dâu rồi không, còn chưa từng thấy bộ dạng anh Ngũ để ý vậy đâu!”
Hàn Vũ vừa ra khỏi cửa, bước tới trạm tàu điện ngầm gần nhất, sau khi lên tàu, dọc theo đường về, trong đầu bắt đầu sắp xếp lại tin tức một tuần này mình biết được từ miệng ba tên cùng phòng và Kinh Vĩ Quốc, có lẽ không quá chân thật và toàn diện, nhưng đã đủ để Hàn Vũ từ trong đó nắm được một ít tin tức cơ bản mình cần!
Xuất thân của Tả Duy Đường, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, nếu y là do vợ cả của nhân vật quan trọng giới chính trị Tả Khoán sinh ra, mọi thứ cũng chẳng có tranh luận gì, chỉ tiếc, người ta là vợ kế sinh ra.
Tuy nói bản thân thân phận vợ kế cũng không phải rất thấp kém, chỉ là, người ta là sau khi vợ lớn mất một năm, đỡ bụng bầu hai tháng vào cửa, nếu nói trong đó thật sự không có cái gì, vậy hành vi này của Tả Khoán không thể nghi ngờ chính là tát vào mặt nhà mẹ đẻ của vợ lớn.
Hai đứa con vợ lớn để lại rốt cuộc có suy nghĩ gì với việc này, người ngoài có lẽ không thể nhìn ra được, dù sao khi Tả Duy Đường sinh ra, đứa lớn đều đã trưởng thành, mà hôm ấy người chị đi cùng mẹ Tả Duy Đường đến, từ lời nói và vẻ mặt của người ta, Hàn Vũ cũng không nhìn ra có suy nghĩ không tốt gì với Tả Duy Đường.
Nhưng mặc kệ sự tình giữa mẹ Tả và vợ lớn rốt cuộc có ảnh hưởng tới cảm tình giữa đời tiếp theo không, nói tóm lại, nghe cách nói của Kinh Vĩ Quốc, trước khi Tả Duy Đường come out, y vẫn là kiêu ngạo của ông Tả, nói thế nào cũng là lớn tuổi mới có, còn thể hiện không tầm thường như thế.
Trước khi Tả Duy Đường trưởng thành, hai anh chị của y cũng lần lượt bước lên giới chính trị, cũng lợi dụng nhân mạch cha bọn họ để lại mở rộng tiền đồ vô cùng không tệ.
Nhà họ Tả tới thế hệ Tả Duy Đường, có thể nói, con đường chính trị đã vô cùng vững vàng, nếu phải nói khuyết điểm gì đó, cũng chỉ là chút quyền lực lên tiếng trong quân sự.
(ý là có quyền trong giới chính trị nhưng quyền lực trong quân sự thì quá nhỏ)Nghĩ vậy, Hàn Vũ không khỏi nghi nghờ, Tả Duy Đường mười sáu tuổi chạy vào quân đội, còn vào bộ đội chiến đấu, lộ trình từng bước này, cũng không chỉ có hứng thú! Gia đình bọn họ như vậy, ai thật sự đưa con lên chiến trường liều mạng chứ?
Mà Tả Duy Đường từng nói, những thứ y liều mạng có thể đưa đều đã đưa, nói có phải hay không cũng là như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc y nói những lời này trong mắt rất nhanh lóe lên cảm xúc cậu xem không hiểu.
Miên man suy nghĩ, tàu điện ngầm đã dừng, Hàn Vũ sắp xếp lại suy nghĩ, ra khỏi trạm, bị gió lạnh ngoài trạm thổi, đầu óc lập tức thanh tỉnh rất nhiều.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, vừa vặn mặt trời ngã về tây, đám mây chân trời đều bị nhuộm thành từng khối lớn màu đỏ.
Tả Duy Đường người này….. thật ra còn rất nhiều thứ cậu chưa thấy được, có lẽ những thứ này không hẳn là tốt, nhưng đáng để cậu bỏ thời gian tìm hiểu.
Hàn Vũ vừa nghĩ, khóe miệng treo lên nụ cười, bước nhanh về hướng nhà Tả Duy Đường.
Lên lầu, đứng trước cửa, mới lấy ra chìa khóa muốn mở cửa, cửa đã đột ngột mở, bên trong là Tả Duy Đường sắc mặt không được đẹp cho lắm.
“Ha ha…… Anh ở nhà à!” Nụ cười thoải mái trên miệng Hàn Vũ lập tức biến thành hai tiếng cười ngây ngô.
Tả Duy Đường cao thấp đánh giá cậu một chút, xác định không xảy ra chuyện thiếu tay thiếu chân, mới nghiêng người, để cậu vào.
Hàn Vũ nhanh nhẹn lắc mình vào, đổi dép lê, vừa cởi áo khoác vừa đi vào trong.
“Ăn cơm chưa?”
Đợi nửa ngày không ai đáp, quay đầu lại mới thấy đối phương đang ôm tay đứng ở cửa, nặng nề nhìn cậu, Hàn Vũ cười mỉa một cái, lại bước một bước trở lại, chủ động vươn tay kéo y, “Cái đó, tôi và Quý Ly bàn công chuyện, quên thời gian, điện thoại lại bị hư chế độ run, không phải cố ý không nghe điện thoại của anh.”
Tả Duy Đường buồn bực đứng đó, suy nghĩ một lúc, mới hỏi, “Quý Ly?”
“Ừm, chính là cô bé hai lần anh đi theo tôi nhìn thấy đó.” Hàn Vũ giải thích.
“Lại là cô ta?” Tả Duy Đường liếc xéo, khó chịu vốn bởi vì Hàn Vũ chủ động lấy lòng giải thích mà giảm xuống, lại đột nhiên vọt tới đỉnh.
“……” Hàn Vũ im lặng một chút, cứ cảm thấy lời này thâm ý hơi nhiều, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng vị chua bên trong còn ê răng hơn cả sườn chua ngọt tưới một bình giấm.
“Em ấy chỉ là một cô nhóc thôi, tôi hợp tác với em ấy mà.” Hàn Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng trước, người này thường thường thích nổi điên, nếu thật sự nhớ thương cô nhóc Quý Ly kia, không chừng ngày nào đó lại điên lên, chỉnh cho con gái nhà người ta khóc bù lu bù loa.
Về phần cậu, không biết vì sao, từ lần thăm hỏi đầu năm nhà sư phụ về, tuy hai người cũng không nói cái gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy càng gần hơn, Hàn Vũ càng có thể nhận định trong lòng, người đàn ông này có giận, cũng chưa từng thật sự tổn thương cậu.
“Hợp tác?” Khó chịu trong lòng Tả Duy Đường lại hơi xẹp xuống, trừng cậu, “Hợp tác cái gì?”
Không cần người kéo, tự mình bước vào phòng, Hàn Vũ theo sau y vào trong, biết tính tình người này đã bắt đầu xẹp xuống.
“Ừm….. Chí là một ít thứ ứng dụng đông y…….” Hàn Vũ dăm ba câu nói thứ mình đang mân mê cho đối phương, thuận tiện thuật lại tác dụng quan trọng của Quý Ly trong những mắt xích này, cùng với giá trị to lớn phát huy sau này, còn thông minh tự thuật mình chỉ xem người ta là một cô bé.
Đợi tới khi cậu nói sơ sơ về chiến lược phát triển sau này, sắc mặt Tả Duy Đường mới hoàn toàn chuyển biến tốt!
Chỉ là ngữ khí nói chuyện còn rất kém, nhưng lời nói ra, đều nhằm vào một vài chỗ Hàn Vũ cho là đương nhiên mà đưa ra đề nghị, chỉ nói vài điểm sâu sắc, lập tức khiến Hàn Vũ được lợi mà gật gật đầu.
Cuối cùng, hai người cùng dựa vào sofa nói một hồi lâu, thẳng tới cuối cùng, bụng Tả Duy Đường vang lên tiếng kháng nghị, Hàn Vũ mới giật mình phát giác, mình cũng đói hỏng, tới mức bụng không thèm kêu nữa.
Mà người đàn ông bên cạnh, có thể cũng giống mình, từ giữa trưa đã không ăn, nói không chừng vẫn luôn chờ mình về cho ăn, ngay cả cơm ngoài lúc trước thường xuyên kêu hôm nay cũng không kêu.
Hàn Vũ tay chân lanh lẹ kéo Tả Duy Đường vào bếp làm đồ ăn, lật lật tủ lạnh, vẫn là một ít nguyên liệu còn lại lúc mình đi, trừ bỏ bia đã hết, ngay cả hành cũng không thiếu — người này một tuần nay nhất định đều dựa hết vào đồ ăn ngoài.
Hàn Vũ đảo trắng mắt nhìn Tả Duy Đường, “Hiếm khi quay về, muốn làm chút đồ ăn, ngay cả nguyên liệu tươi mới cũng không có……”
Nói xong, cũng không quản y, nhanh chóng lấy ra một ít cà chua và một ít rau lá vẫn còn xanh, lại từ tủ trạng lấy ra mì Ý cậu mua trên mạng lúc trước, nấu một nồi nước, cho dầu ô liu và muối vào, sau đó cho mì vào.
Trong lúc đó, chuẩn bị một bát nước lạnh bên cạnh, mở một bên bếp khác, đem cà chua xắt hạt lựu, lại cắt nửa củ hành tây, chuẩn bị một ít tỏi, bỏ vào nồi, để cháy một phen, trộn thịt bò bằm vào, làm thành một nồi nước sốt nóng cay chua ngọt.
Chờ nồi mì sôi, nấu một lát, lưu loát vớt ra nhúng nước lạnh, vẩy khô, bỏ vào đĩa, đổ nước sốt lên.
“Ăn cơm.” Hàn Vũ vừa quay đầu, không bất ngờ lại thấy đối phương tựa vào cạnh cửa, chỉ cần người này rảnh, mà cậu lại đang làm cơm trong bếp, người này sẽ luôn đứng ở đó xem.
Hàn Vũ không nghĩ ra có cái gì thú vị mà xem, nhưng cũng may người này mặc kệ mình dày vò ra cái gì, đều sẽ cổ vũ mà ăn hết, cũng chưa từng nhiều lời, cho nên, xem thì xem, để y vui vẻ là được.
Tả Duy Đường đón lấy phần mì siêu lớn của mình, nhìn nhìn, không hỏi một tiếng nước sốt có cái gì, đã bưng ra ngoài đánh chén!
Ăn mì xong, nhét no dạ dày kháng nghị, Hàn Vũ liền ưỡn bụng làm ổ trên sofa, trái phải đánh giá một phen, không phát hiện dấu vết vụn thuốc lá gì đó, không khỏi vừa lòng gật gật đầu.
Ăn quá no, lại nằm ườn không động, buồn ngủ sẽ kéo tới…..
Đợi tới khi Tả Duy Đường đơn giản dọn dẹp xong phòng bếp, vừa ra tới đã thấy Hàn Vũ dựa vào sofa buồn ngủ, đầu lệch từng chút, nhìn vô cùng buồn cười.
Y đi qua, cúi đầu nhìn thật lâu, cuối cùng hơi bĩu môi, bế đối phương lên, ôm vào phòng ngủ.
Thẳng tới hôm sau Hàn Vũ cảm thấy gần cổ có cái gì nóng ướt chuyển động, cậu mới mông mông lung lung mở mắt, liếc nhìn sắc trời không tính là sáng rực ngoài cửa sổ, ý thức được thái dương còn chưa mọc hoàn toàn.
Mà khi ý thức được điều này, cậu lại cảm giác chính mình dưới chăn trần như nhộng, khuỷu tay mạnh mẽ ôm mình đang từng chút buộc chặt, cảm giác nóng ẩm trên cổ đã chuyển xuống gần xương vai, từ khi Hàn Vũ trở về trường, một vòng khẩn cấp rèn luyện, vô hình trung làm đường cong toàn thân cậu săn chắc không ít.
Mà giờ phút này, người nọ ở sau lưng cậu lưu luyến quên về hiển nhiên đã chứng minh cậu rèn luyện không uổng phí, mơ màng nghĩ xong, Hàn Vũ mới giật mình phát giác mình sa đọa — trước kia rèn luyện đều là vì có thể so mấy chiêu trong tay dã thú, hiện tại rèn luyện đã sa đọa thành làm sao cho dã thú ăn càng thư thích sao?
“Chờ, chờ một chút……” Trong lòng Hàn Vũ hung hăng phỉ nhổ mình sa đọa một phen, lập tức lanh lẹ lật người, “Sáng sớm anh phát tình cái gì, đêm nay tôi còn phải về rèn luyện đó!”
Hàn Vũ nghĩ thân thể nhỏ của mình, tuy rất rắn chắc, tuy rất cường tráng, tuy…. cho dù có nhiều cái tuy như vậy, cũng không thể hiện tại làm, buổi tối còn phải tiếp nhận cảm giác khổ bức rèn luyện trên đường chạy.
Bàn tay hạnh kiểm xấu của Tả Duy Đường dừng một chút, bực bội chửi tục một câu, nhìn Hàn Vũ nửa ngày, như đang tranh thủ có thể ăn trước rồi nói không.
Hàn Vũ vô tội chớp mắt nhìn y, “Đêm nay luyện vật lộn kịch liệt, tôi không muốn bị đè đánh đâu.”
Tả Duy Đường suy sụp thu tay, hung tợn trừng Hàn Vũ nửa ngày, mới chuyển tầm mắt, một lúc lâu sau, mới giả bộ không để ý nói: “Sớm biết vậy tối qua đã không tha cho em!”
“…….” Hàn Vũ 囧 nhìn y, bị một thân khí tức thầm ai oán của y làm rợn người, nghĩ nghĩ, bàn tay rụt dưới chăn lặng lẽ đưa qua.
…….. Buổi tối trên đường Hàn Vũ về ktx, vẫn che che giấu giấu miệng mình, thẳng tới khi an toàn vào ktx, mới bị một tiếng than sợ hãi của An Húc Dương hoàn toàn đánh bại.
“Tiểu Ngũ, giữa trưa cậu ăn cái gì đó, sao miệng biến thành như vậy……”