Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 7

Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Kì nghỉ vừa kết thúc, Hàn Vũ đã trở về cuộc sống mấy điểm một đường!

(ý là chỉ qua qua lại lại vài ba chỗ: trường, huấn luyện, phòng ngủ..)

Tuy rằng đúng khô khan, nhưng so với nghỉ hè sắp tới, Hàn Vũ càng hy vọng có thể vĩnh viễn đắm chìm trong cuộc sống thế này, không cần đối mặt quá nhiều hiện thực.

Một khi nghỉ hè tới, Hàn Vũ phải đối mặt với viễn cảnh bi thương không nơi nương tựa!

Trước kia Hàn Vũ là trẻ mồ côi, nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm đều đến công trường bán sức lao động đổi lấy sinh hoạt phí và học phí, cứ như vậy, không chỉ không cần sầu một ngày ba bữa, ngay cả vấn đề chỗ ở cũng được giải quyết luôn, hoàn toàn là làm một mẻ, khỏe đôi đường!

Chỉ là Hàn Vũ bây giờ đã không cần cấp bách vì cuộc sống, hơn nữa đời trước còn mang theo chút tự tôn và tự kiêu, không cách nào làm giống như Hàn Vũ lúc trước, thản nhiên đến công trường bán sức lao động.

Cứ như vậy, ăn, mặc, ở, đi lại vào kì nghỉ hè phải tự mình giải quyết.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, muốn tìm một chỗ ở tạm tuyệt không đơn giản. Còn nữa, dựa theo tình hình tài chính bây giờ mà nói, chỉ có thể thuê một gian phòng nhỏ mà thôi!

Thế nhưng cậu rất nghi ngờ sẽ có người đồng ý cho cậu thuê phòng chỉ trong hai tháng, có những chủ hộ càng muốn tìm một khách trọ lâu dài, dù sao, địa phương như thủ đô, sẽ không thiếu người muốn thuê nhà.

Không đợi Hàn Vũ nghĩ ra biện pháp đối phó nghỉ hè, cuộc thi cuối kỳ đã lặng lẽ tới rồi, làm một sinh viên trung y thay đổi giữa chừng, Hàn Vũ tỏ vẻ áp lực thực lớn.

Trước đây còn có thể rút chút thời gian nhất định nhận chút việc qua mạng, hiện tại cơ bản đã không thấy bóng Hàn Vũ ở ký túc xá — vì người ta cắm chốt trong thư viện luôn rồi.

Thẳng đến khi thi xong môn cuối cùng, Hàn Vũ mới có một loại cảm giác tạm thời được giải phóng.

Khi trở lại ký túc xá, ba người khác đã thu dọn hành lý xong, ba người thấy Hàn Vũ về, động tác trên tay đều dừng lại, “Tiểu Ngũ, về rồi a? Ngày mai sẽ rời trường, cậu về nhà sao?”

An Húc Dương vừa hỏi ra miệng, đã bị Kỳ Lân bạo kích ngay đầu, lập tức, An Húc Dương ý thức được mình nói sai, Tiểu Ngũ là trẻ mồ côi, không có nhà để về.

Hàn Vũ cười cười tỏ ý mình không để ý, dù sao cậu đã không phải Hàn Vũ chân chính, tâm tính không có yếu ớt như vậy, mà cậu hiện tại đã không lưu luyến gia đình như vậy, hoặc là nói, còn hơn cả lưu luyến một ngôi nhà có cha mẹ, cậu càng khát vọng có thể cùng một người lập ra gia đình thuộc về mình.

Tuy rằng, cậu biết mộng tưởng ấy có thể chỉ là một hy vọng xa vời.

“Tiểu Ngũ, nghỉ hè cậu có kế hoạch gì chưa?” Nguyên Lãng đỡ lời nói sang chuyện khác.

“Ừm, đặt vé xe lửa đi thành phố H rồi, vẫn luôn nghe nói thành phố H là một thành phố tú lệ, muốn đi xem, đại khái nán lại vài ngày, sau đó trở về, làm công kiếm tiền.” Thật ra là Hàn Vũ muốn mượn cơ hội trở về, xem cha mẹ và anh cả kiếp trước có khỏe mạnh không.”

“Ồ, thành phố đó đáng giá đi tham quan, vậy sau đó? Có kế hoạch gì không, có muốn tới nhà tôi không?” Kỳ Lân gật đầu, lại mời cậu về nhà mình.

Hàn Vũ đang chuẩn bị từ chối, tuy mọi người trong phòng rất tốt, thế nhưng, cậu vẫn không muốn quá làm phiền người khác. Chỉ là khi cậu đang chuẩn bị mở miệng, lão đại bên cạnh đột nhiên nói: “Kì nghỉ hè này anh về nhà trước một chuyến, sau đó sẽ quay lại, nếu không thì Tiểu Ngũ cùng anh thuê một phòng, có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có thể chia tiền thuê nhà.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh ta, trừng đến khi sắc mặt anh ta trở nên lúng túng, mới đồng thanh kêu lên: “Thành thật thú tội đi! Chạy trở lại gấp như vậy làm gì?”

Mặt An Húc Dương đột nhiên đỏ lên, may mà mặt anh ta trước giờ vẫn đen, không thấy quá rõ ràng.

“Không, không có gì… Chính là, cái kia, anh không phải muốn gần cô ấy một chút sao? Cô ấy là người thủ đô, nghỉ hè anh ở chỗ này, có lẽ có thể thấy cô ấy được mấy lần.” An Húc Dương cảm thấy phi thường quẫn bách, nhưng vẫn thẳng thắn với anh em.

Ba người đều cười hiểu rõ, hóa ra là vì “cô ấy” a!

Kỳ Lân nghĩ, nếu đã như vậy, cũng tốt! Mấy anh em cùng thuê một cái phòng, ngược lại càng tiện hơn là đến nhà mình ở.

“Vậy được rồi, khi nào hai người về? Tôi với Nguyên Lãng đi xem phòng trước cho hai người! Chờ hai người trở về, giao tiền thuê là có thể vào ở!” Kỳ Lân vỗ tay, giải quyết nhanh gọn.

Ngày nghỉ hè đầu tiên, Hàn Vũ ngồi xe lửa đến thành phố S, lộ trình không phải rất xa, nhưng đủ để Hàn Vũ suy đoán tất cả tình huống có thể khi gặp lại cha mẹ.

Mà trong đó, khiến Hàn Vũ thấy phức tạp nhất chính là, rốt cuộc cậu có nên nhận thân với cha mẹ và anh hai không?

Chính điều này vây khốn bước chân Hàn Vũ, khiến cậu sau khi xuống xe lửa cũng không đi thẳng đến nhà cha mẹ ở thành phố S, ngược lại quay trở về căn nhà nhỏ mình đã mua khi còn sống.

Tìm lý do lừa gạt nhân viên quản lý dưới lầu, một đường tìm lên lầu mười bảy, đứng trước cửa “nhà của mình”, do dự thật lâu, vẫn gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, là một người phụ nữ không biết tên, “Có chuyện gì?”

“Xin chào, cháu tìm Hàn Vũ tiên sinh!” Hàn Vũ sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Người phụ nữ trong phòng trái phải đánh giá Hàn Vũ một phen, mới nói: “Chắc cậu tìm người chủ trước? Nghe nói mấy tháng trước hắn gặp tai nạn xe qua đời, nhà này đã bán.”

Chuyện này Hàn Vũ sớm đã đoán được, nhưng hiện tại tận tai nghe một người phụ nữa nói với mình “Cậu đã chết, nơi này không thuộc về cậu”, cảm giác này vô cùng vi diệu, không thoải mái và chán ghét đều có.

Mà người phụ nữ trong phòng không nghĩ nhiều, còn tưởng là một người bạn của chủ trước, nhất thời nghe tin tức này, khó có thể tiếp nhận, vì thế liền khách sáo an ủi vài câu rồi tiễn Hàn Vũ đi.

Hàn Vũ cười khổ rời khỏi “căn nhà” đã sống gần mười lăm năm, vô mục đích đi dạo trong thành phố S, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn đen, mới nhịn không được đi tới gần nhà cha mẹ.

Từ rất xa dưới lầu đã thấy được thân ảnh hai vợ chồng già, bộ dạng hai người thật bình tĩnh, cũng thật thanh thản, đang đỡ lẫn nhau tản bộ sau khi ăn.

Hàn Vũ cũng không tùy tiện đến quấy rầy, chỉ im lặng đi theo phía sau rất xa hai người, một đường đi một đường nhìn theo bóng hai ông bà cụ, thẳng đến khi hai người tản bộ xong cất bước lên lầu, mới dừng lại.

Cậu ở dưới lầu ngẩng mặt nhìn cửa sổ căn hộ cha mẹ mình, bên trong hắt ra ánh đèn vàng, ngẫu nhiên còn có bóng người qua lại, đã từng, cậu đã từng sống ở đó hơn hai mươi lăm năm.

Cậu đứng hồi lâu, lâu đến mức thiếu chút nữa cậu đã nghĩ rằng mình vẫn là Hàn Vũ.

Cuối cùng, cậu xoay người, lẹp xẹt bước chân đi mất.

Nơi này đã không thuộc về cậu, cậu có muốn về cũng không được.

Mặc kệ mình lúc tạ thế, cha mẹ có bao nhiêu thương tâm, nhưng chỉ cần bọn họ có thể sống nương tựa vào nhau là có thể vượt qua bi thương. Hai ông bà tuổi đều không nhỏ, cần gì khiến họ bi thương rồi lại vui mừng chứ?

Đối với người già mà nói, bình thản là chân thật, an khang là hạnh phúc! Chuyện quá mức thần ma ly kỳ cũng không nhất định có thể an ủi tâm linh của bọn họ.

Huống chi, sau khi nhận thân rồi thì sao? Lại để bọn họ buộc mình đi xem mắt, không dám nói thẳng tính hướng của mình?

Hoặc là cố gắng đấu tranh, khiến cha mẹ gần bảy mươi lại vì mình mà nát tâm?

Không! Những thứ này cũng không phải ước nguyện ban đầu của cậu. Thật sự, đủ rồi! Có lẽ như vậy là tốt nhất!

Ở một ngã rẽ cuối cùng, Hàn Vũ quay đầu lại lưu luyến nhìn một lần cuối, môi hơi mấp máy khép mở, làm khẩu hình “tạm biệt”.
Bình Luận (0)
Comment