Khai thông nửa ngày, Hàn Vũ và Tả Duy Đường mới hiểu được sơ sơ, Cù Bạch này quả nhiên là người cùng đường với bọn họ, từ cách nói nửa là giải thích không rõ, nửa là cố ý lược bớt vài chuyện của hai đứa nhỏ, Hàn Vũ và Tả Duy Đường tự động bổ sung đầy đủ một tiết mục ngược luyến tình thâm trong não.
Nói tới nói đi, đại khái câu chuyện chính là hai chồng chồng vốn đang mang theo hai đứa con trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhưng không biết tại sao, thời gian trôi qua trôi qua, chồng Cù Bạch đột nhiên phát bệnh biệt nữu, mà càng phát càng không thể vãn hồi, cuối cùng bỏ chạy, chạy đi chạy đi, lại có người tới báo tin cho Cù Bạch.
Chồng anh ta chạy thì cũng thôi, còn dính vào phiền toái, Cù Bạch vừa nghe xong liền nóng nảy, ném hai đứa nhóc ngàn dặm tìm chồng.
Tuy tiết mục này bị Hàn Vũ bổ não rất cẩu huyết, cũng không nhịn được suy nghĩ đủ thứ, nhưng Hàn Vũ bị câu chuyện hai người yêu nhau tương ái tương sát trong đầu mình khiến cho rất phấn khích đã không để ý tình tiết có hợp lý hay không, chỉ cảm thấy mình giống như vị thần trợ lực, thông qua biểu tượng đánh thẳng vào bản chất sự vật.*
(gốc: 只觉自己有如神助, 透过表象直击事物本质. Sr mọi người tui không hiểu chỗ này)
Bởi vậy, hai đứa bé này hẳn sẽ không ở lại nhà bọn họ quá lâu, Hàn Vũ hơi thất vọng nghĩ vậy, hai đứa bé đã được cha bọn nó dạy rất tốt, ăn xong một bữa cơm, trừ biểu hiện yêu thích khác hẳn bình thường đối với thịt gà, cơ bản cũng không kén ăn, càng không cần Hàn Vũ và Tả Duy Đường dỗ ăn cơm.
Cho dù là đứa bé vốn nhỏ gầy như Cù Ngôn cũng được Cù Ngữ bên cạnh săn sóc rất nhiều, thậm chí còn chăm tốt lắm.
Xem ra, có lẽ lúc Cù Bạch đưa bọn nhỏ tới đây đã dặn dò cả rồi, nhìn hai đứa nhỏ ngoan thế này, Hàn Vũ bỗng nhiên cảm thấy, dường như có thêm hai đứa con trai cũng là chuyện không tệ.
Nhưng suy nghĩ này còn chưa duy trì được nửa ngày đã bị đánh vỡ ngay trong siêu thị — trẻ con gì đó, cũng có lúc khó trị.
Nếu đã quyết định phải nuôi hai nhóc, tuy không có kinh nghiệ, cũng không có người chỉ dạy bọn họ, nhưng ít nhất hai người vẫn có một vài thường thức, không nói cái khách, một ít đồ dùng chuyên dụng cho trẻ con nhất định phải mua, quần áo tắm rửa dụng cụ thường dùng, thậm chí còn có đồ chơi khẳng định cũng phải chuẩn bị.
Cho nên ăn cơm trưa xong, hai người dọn dẹp sơ sơ, sau đó mang theo hai đứa bé tới siêu thị mua đồ, chỉ là đồ quá nhiều, Hàn Vũ lo lắng bọn họ đi chung với nhau thì một buổi chiều cũng không nhất định có thể mua được hết, cho nên thương lượng với Tả Duy Đường chia binh hai đường, cậu mang theo bé con đi mua quần áo tắm rửa cùng chăn nhỏ ga giường nhỏ.
Tả Duy Đường thì phụ trách tới khu trẻ em mua vật dụng.
Hiện tại, bên Tả Duy Đường tiến hành thế nào, cậu không biết, nhưng Hàn Vũ lại rất khẳng định, nhất định là thuận lợi hơn bên mình.
“Cù Ngôn, chúng ta đổi cái quần lót khác được không, cái này Cù Ngữ không thích.” Đau đầu nhìn hai bé con giằng co nửa ngày, cuối cùng Hàn Vũ vẫn lựa chọn thuyết phục khuyên bảo Cù Ngôn nhìn có vẻ ngoan hơn một chút.
“Tại sao nha? Cái này có hình cục cục, con thích……” Cù Ngôn đang cầm quần lót in hình gà vàng, nhỏ giọng nhỏ tiếng hỏi lại, trong mắt to đầy hoang mang và khó hiểu.
Hàn Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt này một lúc, bại trận!
Cậu thất bại xoay mặt qua nhìn về phía Cù Ngữ, “Vậy Cù Ngữ…..”
“Không chịu không chịu, ấu trĩ muốn chết, con tuyệt đốt không mặc, con muốn cái kia!” Cù Ngữ không đợi Hàn Vũ nói xong, lập tức la hét tỏ thái độ của mình, tay nhỏ chỉ về phía quần lót hình Ultra man còn đặt trong giỏ.
“……” Cái đó cũng không uy vũ hơn bao nhiêu!
Mặt cười của Hàn Vũ cứng ngắt, rất muốn bổ đầu hai thằng tiểu quỷ này ra xem bên trong có chứa cái gì, nếu sở thích hai đứa đã không giống nhau, thì tự lấy cái mình thích là được rồi, tại sao còn cứ muốn mua giống nhau?
Muốn mua giống nhau còn hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, không thuyết phục được đối phương! Rốt cuộc là muốn thế nào đây?!
Hàn Vũ yên lặng ngồi xổm xuống trước mặt hai bé con, một lần nữa mở ra đại não đã đóng cửa, lại móc ra mười hai vạn phần kiên nhẫn, ôn hòa nói, “Thế này đi, hai cái này chúng ta mua hết, sau khi mua về nhà, hôm nay tắm xong cùng mặc gà vàng nhỏ, ngày mai tắm xong cùng mặc Ultra man, được không?”
Cù Ngôn và Cù Ngữ nghe xong, mặt nhỏ đầy nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau một lúc lâu, đầu treo lên vẻ mặt không tình nguyên nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, gật gật đầu với Hàn Vũ.
Hàn Vũ thấy hai tiểu quỷ gật đầu, lập tức thở một hơi thật to trong lòng, âm thầm cảm thán, hai tiểu phật gia này, quả thật còn khó hầu hạ hơn ông chồng nhà mình!
Vì có nảy ra phương án như thế, tiếp đó, hễ gặp lúc hai đứa bất đồng quan điểm, Hàn Vũ đều làm theo cách này, căn bản đều có thể giải quyết.
Nhưng cũng từ chuyện mua quần áo nho nhỏ này, Hàn Vũ phát hiện được, sự phát triển trí lực của Cù Ngôn dường như có chút vấn đề, mặc kệ là hành vi cử chỉ hay là phương hướng sở thích của bé, gần như đều chỉ dừng ở giai đoạn ba bốn tuổi, thậm chí còn kèm theo vấn đề một vài phản ứng chậm chạp.
So sánh với tình huống đặc thù này của Cù Ngôn, Cù Ngữ bình thường hơn nhiều, thậm chí còn có vẻ trưởng hành sớm, tuy tâm tính trẻ con còn chưa quá rõ ràng, nhưng rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn, năng lực lý giải năng lực thấu hiểu cũng cao hơn các bạn đồng lứa. Lúc Hàn Vũ trả tiền, chỉ cần Cù Ngôn hỏi những thứ không hiểu, Cù Ngữ đã có thể hiểu rõ ngay mà trả lời.
Thường còn là những đáp án rất thú vị. Nhưng năng lực tự khống chế cảm xúc lại không tốt, chỉ cần không vui thì sẽ rất táo bạo cáu kỉnh, chẳng qua đối xử với Cù Ngôn thì rất nhẫn nại, cũng rất ủng hộ.
Như lúc mua đồ ngủ cho cả hai, người bán hàng thấy phản ứng chậm chạp của Cù Ngôn lúc thử đồ, bèn xăm xoi nhiều một chút, Cù Ngữ lập tức táo bạo hò hét với nhân viên bán hàng, không cho anh ta nhìn, khiến Hàn Vũ chỉ có thể vừa trấn an vừa xin lỗi nhân viên nọ.
Hàn Vũ xách theo bao lớn bao nhỏ theo sau hai bé con, vừa đánh giá vừa cảm thán Cù Bạch đúng là không dễ dàng gì, hiện tại mấy đứa nhỏ nhất định là đã được Cù Bạch dạy dỗ lâu rồi, đã tốt hơn rất nhiều, không gây phiền toái cho người khác nữa. Tuy ngẫu nhiên vẫn sẽ lộ ra một chút, nhưng trong mắt phần lớn người, vẻ ngoài sáng lán đáng yêu cùng khí chất ra vẻ ngoan ngoãn của hai đứa nhóc vẫn rất khiến người ta thích.
Nhưng tiếp xúc lâu dần, Hàn Vũ biết, muốn hai thằng oắt con này duy trì dáng vẻ hòa thuận ngoan ngoãn như thế, phải trả giá rất lớn.
Hàn Vũ mang hai đứa tới khu nghỉ ngơi, gọi cho mỗi đứa một ly cacao nóng, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn hỏi Tả Duy Đường mua xong chưa.
Cù Ngôn ngồi trên ghế, ngây người không bao lâu, lực chú ý bị khu vui chơi bên cạnh hấp dẫn, bé dùng ánh mắt trông mong nhìn bên kia hồi lâu, nhưng lại không mở miệng xin qua đó chơi với Hàn Vũ.
Hàn Vũ gửi tin nhắn xong vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dạng nhỏ đáng thương hề hề của Cù Ngôn, ôm bé đến ngồi lên người mình, chỉ vào khu vui chơi hỏi bé, “Nếu muốn chơi có thể chơi một lát, phải một chút nữa chú Tả mới đến được!”
Cù Ngôn nghe xong hai mắt lập tức sáng lên níu tay Hàn Vũ, “Thật không ạ?”
“Không được!” Hàn Vũ còn chưa gật đầu, Cù Ngữ đã hung tợn từ chối yêu cầu của Cù Ngôn.
Hàn Vũ ngẩn ra, cùng Cù Ngôn nhìn về phía nhóc, trong mắt Cù Ngôn đầy cầu xin, đầy khao khát với trò chơi, trong mắt Hàn Vũ chỉ có khó hiểu, tuy cậu biết trong hai anh em, thật ra theo thời gian sinh ra, hẳn Cù Ngôn mới là anh trai, nhưng mặc kệ mức độ trưởng thành hay là tình trạng thân thể, hiển nhiên Cù Ngữ đều đang đảm nhiệm vai diễn anh trai.
Nhìn Cù Ngữ rõ ràng biết mình là anh trai, nhưng không tranh vai anh với Cù Ngữ, cùng với Cù Ngữ tự xem mình là anh trai, Hàn Vũ tin tưởng, đây cũng là do Cù Bạch cố ý dạy.
Đại khái hy vọng về sau Cù Ngữ có thể tận lực chăm sóc Cù Ngôn.
Hàn Vũ nhìn thoáng qua khu vui chơi, lại nhìn Cù Ngôn đầy tội nghiệp, đưa tay xoa xoa đầu Cù Ngữ, “Chỉ chơi một lát thôi, không sao đâu, cho dù chú Tả tới trước, cũng có thể chờ hai đứa chơi xong!”
Hàn Vũ đoán là bé con này hẳn ý thức được mình đang ở nhờ nhà bọn họ, dù sao không giống với cha bọn nó, không muốn mang tới phiền toái cho mình và Tả Duy Đường.
Cù Ngữ há miệng muốn nói gì đó, hai mắt Cù Ngôn đã ngấn lệ nhìn nhóc nhỏ giọng gọi, “Oa oa….”
Dưới thế công bằng mắt không tiếng động của Cù Ngôn, cuối cùng Cù Ngữ chỉ có thể ngậm miệng lại, giống ông cụ non bất đắc dĩ nhìn bé, “Được rồi, chỉ có thể chơi một lát.”
Hàn Vũ bật cười, dẫn hai đứa tới khu vui chơi, đứng bên ngoài hàng rào xem một lát rồi trở về chỗ ngồi, gọi cho mình một tách trà, lại gọi cho Tả Duy Đường một ly cafe y thường uống, Hàn Vũ bắt đầu nhàn rỗi kiểm kê thành quả một buổi chiều của mình, xem còn thiếu cái gì không, có thì trực tiếp kêu Tả Duy Đường mua dùm lúc tới đây.
Đột nhiên, một giọng phụ nữ bén nhọn vang vọng khắp khu nghỉ ngơi.
“Á! Mày làm gì con gái tao?”
Hàn Vũ giật nảy, tách trà trong tay thiếu chút nữa đổ nghiêng, cậu lập tức đứng lên, nhìn qua bên khu vui chơi đã loạn một đống, cậu chạy vội hai ba bước, đẩy đám người ra đi vào.
Liếc mắt một cái đã thấy Cù Ngôn đỏ mắt rụt bên cạnh Cù Ngữ đang xù gai đầy mình.
Cậu chạy vội tới, ngồi xổm trước mặt hai nhóc con, “Làm sao?”
Cù Ngôn dường như rất sợ, nghe Hàn Vũ hỏi lại rụt lui, còn kéo Cù Ngữ làm động tác né tránh, Cù Ngữ ngược lại hoàn toàn không nhìn tới Hàn Vũ, hung dữ trừng sau lưng cậu, lúc Hàn Vũ muốn quay đầu, giọng nữ bén nhọn lại vang lên.
“Cậu là cha hai thằng nhóc này? Cậu giáo dục con kiểu gì vậy? Mấy thằng nhóc vô học này sao cậu có thể tùy tiện thả rông? Cậu coi mặt Ny Ny nhà tôi này, nếu bị hủy dung, cả đời con gái sẽ bị phá hủy!”
Hàn Vũ nghe lời đối phương nhìn qua, thấy một người phụ nữ mặc đồ vest, xinh đẹp diễm lệ, trang điểm khóe léo nhưng lúc này khuôn mặt chỉ còn sót lại lửa giận, đang chỉ vào con gái bên cạnh mình.
Hàn Vũ cũng thuận tiện nhìn nhìn bé gái kia, bé gái khá xinh, cũng rất giống mẹ cô bé, chỉ là hiện tại trên khuôn mặt nhỏ có vài vết máu chói lọi, khóc cũng rất thê thảm, mẹ cô bé đang vừa trách mắng Hàn Vũ, vừa cố gắng dỗ bé, vết thương trên mặt cô nhóc vừa nhìn là biết bị người cào ra.
Ánh mắt đánh giá của Hàn Vũ dừng lại, tuy còn chưa biết rõ làm sao, nhưng xem mặt của bé gái này, cậu cũng có thể đoán trước được, chuyện hôm nay tương đối khó có thể giải quyết rồi.
Hàn Vũ treo lên khuôn mặt tươi cười khiêm tốn liên tục xin lỗi với người phụ nữ lửa giận bừng bừng đối diện, sau đó lại ngồi xổm người xuống kéo hai đứa nhỏ Cù Ngôn Cù Ngữ qua, “Nói cho chú biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao hai đứa lại cào mặt cô bé nhà người ta như vậy?”
Môi Cù Ngữ càng mím chặt, buồn bực nói, “Nó tự tìm.”
Sau đó miệng ngậm chặt như trai
(con trai nhả ngọc ấy), sống chết không nhiều thêm một câu.
Người phụ nữ phía sau Hàn Vũ nghe Cù Ngữ nói thế, tức giận tới mức giọng cao lên mấy độ, “Mày, thằng nhóc thối này, cậu làm cha thế nào vậy hả? Có người đẻ không có người dạy à?”
Cù Ngữ nghe vậy, lập tức hung tợn trợn mắt, lửa giận trong mắt sắp hóa thành lưỡi dao sắc bén thật, khiến cho người phụ nữ kia rùng mình một cái, nhưng rùng mình một cái xong, đối phương dường như cảm thấy mình bị một thằng oắt ép tới hoàn cảnh này rất mất mặt, lập tức không khách khí muốn tiến lên dạy dỗ nhóc một chút.
Cũng may Hàn Vũ nhanh tay lẹ mắt, ngăn đối phương lại, “Thưa cô, cho dù có tức giận, đó cũng chỉ là đùa giỡn giữa bọn trẻ, mặc kệ đứa nhỏ làm gì, cô có thể dạy, nhưng không thể động tay.”
Hàn Vũ kéo Cù Ngữ tới sau mình, nói tiếp, “Huống chi, chúng ta còn chưa làm rõ tình huống mà!”
“Tình huống?” Người phụ nữ rít lên nhìn Hàn Vũ, “Vết thương trên mặt con tôi lồ lộ ra đó, còn muốn hiểu tình huống gì?”
Hàn Vũ đau đầu nhìn nhìn miệng vết thương trên mặt cô bé đối diện, mặc kệ tình huống thế nào, cào cô bé người ta thành ra như vậy, quả thật vẫn là bọn họ không đúng.
“Cù Ngữ, lại đây.” Hàn Vũ ôn hòa ngoắc Cù Ngữ, Cù Ngữ nặng nề nhìn cậu một cái, không hé răng, chuẩn bị đi qua, lại bị Cù Ngôn giữ chặt.
“Không muốn!” Cù Ngôn đỏ mắt phồng má nói với Hàn Vũ.
Đối với phản ứng kịch liệt của Cù Ngôn, Hàn Vũ rất kinh ngạc, cậu nhẹ nhàng kéo hai đứa qua, xoa xoa mặt nhỏ, “Có thể nói cho chú biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Bạn ấy!” Cù Ngôn vừa nghe Hàn Vũ hỏi dịu dàng như thế, lập tức tủi thân chu chu miệng, trong hốc mắt treo đầy nước mắt, “Hư lắm, hư lắm hư lắm!”
Hàn Vũ dịu dàng ôm Cù Ngôn, vỗ vỗ, giúp bé xoa xoa lưng, thuận khí vì khóc mà không thở lên được, sau đó kéo Cù Ngữ qua nhìn nhóc hỏi, “Bạn ấy khi dễ Cù Ngôn?”
Cù Ngữ gật đầu với cậu.
Hàn Vũ thầm than một tiếng trong lòng, đang chuẩn bị khuyên bảo nhóc đi xin lỗi hai mẹ con người ta trước, chuyện còn lại thì để cậu xử lý, nhưng đột nhiên lại thấy vết thương trên bàn tay đang dụi mắt của Cù Ngôn.
“Đây là sao?” Hàn Vũ khựng lại, cơn tức trong lòng lập tức bùng lên, một mảng sưng đỏ thế này, thậm chí chỗ khác còn nổi mụn nước, vừa nhìn đã biết là bị chất lỏng làm bỏng.
Cù Ngôn thấy Hàn Vũ lớn tiếng hỏi, hoảng sợ, muốn rụt tay về, lại bị Hàn Vũ giữ chặt lại, bé chậm chạp nói với Hàn Vũ, “Không sao, sẽ không chết đau, lúc trước con còn cắt tay mình, cũng không chết, ba ba chữa khỏe rồi. Hiện tại chỉ đau một chút.”
Tâm Hàn Vũ co thắt lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt đen láy thuần khiết của Cù Ngôn, thấy được nghiêm túc trong đó, cậu ôm lấy Cù Ngôn kéo Cù Ngữ chạy ra ngoài.
“Các người muốn đi đâu? Gây họa xong bỏ chạy hả?” Người phụ nữ đằng sau vốn chờ Hàn Vũ cho cái công đạo*, vừa thấy Hàn Vũ mang hai đứa bé chạy ra ngoài, lập tức hét lên.
(sr, chữ này không biết edit thế nào)
Hàn Vũ vừa chạy vừa gào ra sau, “Cô không quan tâm vết cào của con cô nhưng tôi thì quan tâm vết bỏng của con tôi, nếu cô muốn chờ công bằng thì cứ việc chờ đó! Đừng chờ tới lúc tôi lấy lại tinh thần, cô đã biến mất rồi!”
Vội vã chạy tới trước quầy hàng, kêu một bình nước đá, lập tức ngâm tay Cù Ngôn trong nước, năm sáu phút sau lại lấy ra, vẫn sưng đỏ như trước, Hàn Vũ cũng bất chấp, cậu biết bị phỏng không xử lý ngay, về sau có chườm đá lạnh thật ra cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cậu ôm lấy Cù Ngôn, muốn chạy ra ngoài, Hàn Vũ đầy nóng ruột, hoàn toàn không ý thức được tốc độ chạy của mình không phải thứ Cù Ngữ có thể đuổi kịp, nhưng Cù Ngữ lại không rên một tiếng, tăng tốc đuổi kịp Hàn Vũ.
Một màn này bị Tả Duy Đường tới bãi đỗ xe cất đồ xong chạy qua nhìn thấy, y kinh ngạc nhìn thoáng qua Hàn Vũ cấp tốc chạy đi, cùng với Cù Ngữ theo sát sau cậu, hai ba bước đuổi tới.
“Sao vậy?”
“Tiểu Ngôn bị phỏng! Nhanh, tới bệnh viện.” Hàn Vũ một bước cũng chưa dừng, vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Tả Duy Đường nghe vậy, lập tức xách Cù Ngữ bên cạnh lên, mang theo Hàn Vũ chạy ra ngoài, cũng không tới bãi đỗ xe lấy xe, trực tiếp đón một chiếc taxi phóng tới bệnh viện.
Dọc đường đi, Hàn Vũ không ngừng thổi thổi tay nhỏ của Cù Ngôn, đồng thời hỏi Cù Ngữ xảy ra chuyện gì, sao lại thành thế này.
Theo lời thuật có hạn của hai bé, hai người lớn xem như hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Cù Ngôn phản ứng chậm chạp, mặc kệ chơi cái gì, bé cũng chơi không tốt, không theo kịp nhịp độ của mọi người, bé bị chia tới phe nào, phe đó cũng xui xẻo, mà Cù Ngữ lại rất được đám nhóc tì hoan nghênh, nhóc phản ứng nhanh, tay chân lại tương đối nhanh nhẹn, mặc kệ làm gì, đều có thể làm rất tốt.
Sau hai ba lần chơi, mọi người đều cố ý muốn xa lánh Cù Ngôn, chỉ giữ lại mình Cù Ngữ chơi. Nhưng Cù Ngữ vừa thấy mọi người không muốn chơi với Cù Ngôn, lập tức tự mình kéo Cù Ngôn tránh ra, ra một góc hai người tự chơi.
Cô bé kia là một trong những đứa muốn xa lánh Cù Ngôn lại muốn giữ Cù Ngữ chơi cùng, nó thấy Cù Ngữ mang theo Cù Ngôn chạy qua một bên chơi, không vừa ý, cũng không chịu bỏ qua, muốn đẩy Cù Ngôn ra chơi với Cù Ngữ.
Kết quả Cù Ngữ không thèm để ý nó, mà trẻ con không hiểu chuyện đôi khi là một việc đáng sợ nhất, thế mà nó lại xin mẹ mình, nói mình muốn uống cacao nóng, chời tới khi mẹ nó cầm tới một ly cacao nóng, một ngụm cũng không uống, toàn bộ cố ý hất lên người Cù Ngôn, may mắn Cù Ngữ phản ứng lẹ, kéo Cù Ngôn qua, nhưng một bàn tay của Cù Ngôn vẫn gặp nạn.
Vì thế nhóc phát hỏa, tiến lên cào cô bé kia, vết tích trên mặt cô bé từ đó mà ra.
Hàn Vũ dịu dàng thổi thổi tay nhỏ của Cù Ngôn, nhìn vết sưng đỏ trên tay Cù Ngôn, tuy biết đồ uống bán ra, dù nói là nóng, nhưng cũng chỉ cỡ 80 độ C, nhưng dù là 80 độ, đối với làn da mềm mại của trẻ con mà nói cũng là tai họa lớn!
Cậu thầm hận vừa rồi không tát người phụ nữ kia một cái, con muốn gì thì cho, không nói đồ uống nóng có thể cho trẻ con uống hay không, cho dù có thể, cũng không thể cầm vào khu vui chơi cho con uống!
Người phụ nữ kia chính là đồ não heo! Tốt nhất đừng để cậu nhìn thấy mụ ta lần nữa!
“Tiểu Ngôn, có đau không?” Hàn Vũ nhỏ giọng hỏi Cù Ngôn – từ lúc được cậu ôm đã trở nên rất im lặng.
“Hơi hơi.” Cù Ngôn thành thật đáp.
Đáp xong lại nghiêm túc ngửa đầu ra sau, dùng mắt to đen láy ướt át nghiêm túc nhìn Hàn Vũ, “Ba ba con cũng gọi con như thế.”
Hàn Vũ ngẩn ra, rồi lại hiểu được, bé đang nói xưng hô “Tiểu Ngôn” kia.
Nhìn gương mặt khờ khạo của Cù Ngôn, trong lòng Hàn Vũ càng tăng thêm lửa giận với người phụ nữ kia và con gái cô ta, nhưng trên mặt lại cười xoa xoa đầu bé, “À, ba ba con cũng gọi con là Tiểu Ngôn, vậy có phải gọi anh con là Tiểu Ngữ không?”
Hàn Vũ chỉ chỉ Cù Ngữ – từ sau lúc xảy ra chuyện cảm xúc vẫn không bình thường nổi.
Cù Ngôn nghe Hàn Vũ nói vậy, cũng chú ý tới tình trạng của Cù Ngữ, bé có thể hiểu tại sao người bị thương là mình nhưng Cù Ngữ lại khó chịu như vậy hay không thì không biết, nhưng bé có thể cảm nhận được cảm xúc khó chịu của anh em mình.
“Tiểu Ngữ làm sao vậy?” Cù Ngôn nghiêng đầu nhìn nhóc ta, muốn vươn tay không bị thường sờ lên mặt nhóc.
Cù Ngữ không được tự nhiên xoay đầu đi, Cù Ngôn không đuổi theo nhóc gọi “Oa oa, oa oa”, vậy mà nhóc lại không có phản ứng gì với việc này, dường như chuyện hôm nay cho nhóc đả kích rất lớn, khiến nhóc xấu hổ không muốn vỗ ngực đòi làm anh trai!
“Tiểu Ngữ?” Cù Ngôn thật bi thương nhìn nhóc, không hiểu tại sao nhóc lại tránh bé.
Hàn Vũ khẽ cười, thả Cù Ngôn xuống bên người Cù Ngữ, chỉ giữ chặt cái tay bị thương của bé, không cho bé lộn xộn, để ngừa bị rách da nhiễm khuẩn.
Cù Ngôn ngồi xuống dán vào Cù Ngữ, lập tức xoay tới xoay lui lủi mình lên người Cù Ngữ, miệng nhỏ chu cao cao muốn ịn miệng lẫn nước miếng lên mặt Cù Ngữ.
“Đừng như vậy!” Cù Ngữ lúng túng đẩy Cù Ngôn ra.
“Tại sao?” Cù Ngôn khó hiểu nhìn nhóc, “Ở nhà, anh cũng rất thích. Anh mất hứng, hôn nhẹ là tốt rồi.”
“Đó là ở nhà!” Cù Ngữ nhìn nhìn Tả Duy Đường đằng trước không có cảm xúc gì qua kính chiếu hậu, lại nhìn nhìn Hàn Vũ đang hứng thú nhìn hai đứa, nhỏ giọng quát.
“Chỗ này thì không được à?” Cù Ngôn hỏi tiếp.
“Không được!” Cù Ngữ nắm chặt nắm tay, hơi nóng nảy.
“Tại sao?”
“Thì là không được!”
Trong lúc hai nhóc quỷ tranh luận tại sao với thì là không được, Hàn Vũ và Tả Duy Đường đã mang hai đứa tới bệnh viện gần nhất, chạy vào phòng cấp cứu, khử trùng vết thương trên tay Cù Ngôn, băng bó lại, cầm một ít thuốc giảm nhiệt chuẩn bị về nhà.
Vừa vặn thấy hai mẹ con kia ở cửa phòng cấp cứu, xem ra bởi vì hành động của Hàn Vũ, khiến người phụ nữ kia mới ý thức được mặt con gái mình quan trọng hơn truy cứu trách nhiệm vô nghĩa, cũng đón một chiếc xe chạy tới bệnh viện gần nhất.
Hàn Vũ ra hiệu Tả Duy Đường ôm Cù Ngôn, cậu kéo Cù Ngữ tới trước mặt hai mẹ con kia.
Kết quả mới tới gần, lại nghe người mẹ kia do dự hỏi, “Bác sĩ? Anh xác định là bị con vật họ mèo cào? Con gái tôi nói là một thằng nhóc cào nó bị thương.”
Bác sĩ, “Tôi rất khẳng định, đây là miệng vết thương do động vật lưu lại, cô xem hình dạng và chiều sâu của vết thương, không thể nào là do trẻ con cào, phải chích mấy mũi phòng bệnh dại, có phải con gái cô nhớ nhầm rồi không, mũi này nhất định phải chích.”
Ngụ ý là, không thể nghe lời viện cớ nhất thời của trẻ con mà cho nó tránh né chích người uống thuốc nó sợ.
Hàn Vũ đứng cách đó không xa nghe vậy cũng ngẩn ra, cậu vô thức cúi đầu nhìn về phía Cù Ngữ mình đang dắt tay — lúc ở trên xe, Cù Ngữ đã tự mình thừa nhận là nhóc cào, sao tới chỗ bác sĩ lại biến thành bị động vật cào?
Cù Ngữ giống như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Vũ, chậm rãi nâng đầu nhìn cậu, trong mắt léo lên một tia lo sợ và chật vật.
Gần như là trực giác, Hàn Vũ cảm thấy, mặc kệ bác sĩ nói thật hay giả, hiện tại cậu cũng không thể dắt theo Cù Ngữ xuất hiện trước mặt hai mẹ con này nữa, nếu không có lẽ sự việc sẽ phát triển theo hướng cậu không thể nắm chắc được, cậu lập tức kéo Cù Ngữ, lách mình tới bên cạnh Tả Duy Đường.
“Đi, chúng ta mau về nhà thôi.”
—