Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 99

“Quét dọn vệ sinh?” Tang Ngân nhìn lướt qua đủ loại dụng cụ trên tay đối phương, hỏi.

“Báo cáo cấp trên*, đúng vậy.” Tề Lâm ưỡn ngực, nghĩ tới công việc mình phải tới đây.

(*首长 chỗ này nghe kì kì nhỉ??)

“Vào đi!” Tang Ngôn nghiêng nửa người, để Tề Lâm đi vào, lúc Tề Lâm chuẩn bị xắn tay áo lên làm việc lại lên tiếng, “Tôi có việc ra ngoài một chuyến, trừ bàn công tác kia, chỗ khác đều phải quét dọn, yêu cầu của tôi, không dính một hạt bụi.”

Tề Lâm lại đứng nghiêm dậm chân, trả lời vang dội, “Báo cáo cấp trên, tôi đã biết.”

Tang Ngôn nhìn cậu một cái thật sâu, kéo cửa ra ngoài.

Đối phương vừa rời khỏi tầm mắt, Tề Lâm đã giống như quả bóng đột nhiên xì hơi, ôm trái tim vọt lên cổ họng xì một cái xẹp xuống, cậu cọ cọ mũi, nhúng cây lau nhà vào thùng nước trước, xách chổi lông gà và khăn lau, chuẩn bị phủi bụi một lần, chỉ là vừa mới cầm chổi lông gà lên, cậu đã ngây ngẩn.

Trình độ sáng sủa sạch sẽ này, dường như đã được lau dọn!

Cậu lại quay sang một tủ đựng tài liệu, cong eo, để mắt mình cùng tậm với ngăn tủ, nhìn lướt qua, cảm thấy ruồi muỗi đậu trên đó cũng không thể đứng thẳng chân.

Quan sát vòng quanh, dưới đất ngay cả một miếng vụn giấy cũng không có, ngăn tỷ bàn trà sofa…, mức độ sạch sẽ khiến cậu phải bái phục, trừ hai góc trên cửa sổ có chút bụi ra, Tề Lâm tìm không thấy được nơi có thể phát huy giá trị của cái giẻ trong tay mình.

Này rồi còn cần quét dọn à! Đủ sạch rồi! Tề Lâm bĩu mỗi.

Nghe cái yêu cầu Hắc Diêm La đặt ra này, không nhiễm một hạt bụi! Chậc chậc, chỉ sợ sau khi cậu quét dọn ngược lại còn bẩn hơn bây giờ, cậu xoay xoay cổ, cúi đầu nhìn nhìn khăn lau cùng cậu chiến đấu bốn văn phòng xong đã trở nên xám trắng.

Nếu không, cứ thế thu quân thôi, văn phòng này còn sạch hơn mấy phòng cậu dọn lúc trước! Trong lòng cậu thầm tính toán.

Đột nhiên, cậu cúi đầu, nhìn thấy mấy viên giấy trong sọt rác sau cửa, tròng mắt cậu chuyển vài vòng, nhấc sọt rác tung tăng chạy đi đổ sạch, một viên trong số đó bởi vì góc độ mà kẹt bên trong, cậu còn đặc biệt tận tâm dùng tay kéo ra.

Đổ rác xong, Tề Lâm nhìn văn phòng vốn đã rất sạch sẽ, đột nhiên có một loại cảm giác thật ra đây đều là thành tựu mình quét dọn ra, cậu xoay hai vòng, cảm thấy mình đã viên mãn, xách thùng nước và dụng cụ khác chuẩn bị đi ra.

Kết quả, mới vừa lộ ra vẻ mặt đắc ý đi tới cửa, cửa đã tự mở!

Fuk! Mịe, văn phòng của anh thì hay lắm à! Đi vào cũng không biết gõ cửa hả?! Tề Lâm vừa xoa xoa trái tim lại bị dọa nhảy dựng vừa mắng.

“Nhanh vậy? Đã làm xong rồi?” Đầu mày Tang Ngôn rõ ràng nhíu lại, hắn mới đi có năm phút.

Tề Lâm bị đối phoưng nhìn mà chột dạ, ánh mắt bắt đầu chuyển loạn chung quanh, nhưng không dám dõng dạc đáp “Vâng, cấp trên.”

Tang Ngôn vừa thấy cái vẻ mặt kia của cậu, trong lòng đã rõ, mày càng nhăn hơn, từ trong lỗ mũi hắn phun mạnh một hơi, hừ ra tiếng, Tề Lâm sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống đất ôm đùi hắn.

“Chờ tôi kiểm tra rồi, tôi hy vọng là, không nhiễm một hạt bụi.” Tang Ngôn cũng không vô nghĩa nữa, đẩy cửa đi vào, trái phải đánh giá hai vòng, lập tức đen mặt nhìn cậu.

“Cậu cứ thế lừa bịp tôi? Căn bản chưa từng dọn! Có phải trong lúc huấn luyện cậu cũng lừa gạt tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, liên đội trưởng của cậu như thế không?” Trong mắt Tang Ngôn bùng lên lửa giận, “Hoặc là lên chiến trường, cậu cũng cứ thế lừa gạt anh em cùng cậu liều mạng!”

“Tôi sẽ không!” Tề Lâm nghe Tang Ngôn càng nói càng thái quá lập tức giống như dã thú bị đạp đuôi, phẫn nộ phản bác.

“Sẽ không?” Tang Ngôn đen mặt châm chọc, “Vậy hiện tại cậu đang làm gì?”

“Tôi……” Tề Lâm nghẹn lời, cảm thấy rất lúng túng, “Báo cáo cấp trên, tôi đã nhận ra sai lầm của mình, tôi sẽ lập tức quét dọn lại lần nữa.”

Tang Ngôn không nói một câu mà nhìn cậu, không nói có thể, cũng không nói không thể.

Tề Lâm đợi nửa ngày không có đáp án coi như hắn im lặng là đồng ý, xách chổi lông gà chuẩn bị phủi đi tro bụi gần như không tồn tại trong mắt cậu.

Kết quả chổi lông gà còn chưa đưa lên, Tang Ngôn lại lên tiếng.

“Không được dùng cái đó.” Tang Ngôn ghét bỏ nhìn chổi lông gà trong tay Tề Lâm không biết đã phủi bao nhiêu tro bụi mà còn chưa từng được chà rửa, “Ra ngoài giặt cho trắng khăn rồi quay về lau cho tôi.”

Tề Lâm ngẩn ra, cúi đầu nhìn giẻ lau đã hoàn toàn từ màu trắng biến thành màu xám.

“……” Khựng nửa ngày, nắm tay rủ bên người cậu lại siết chặt, cuối cùng lý trí nói với cậu, bất luận từ đạo lý hay quyền lực hay chức vị, tốt nhất cậu nên lựa chọn nghe theo.

Cậu phẫn uất xách thùng nước, sải bước chạy ra ngoài.

Nhìn Tề Lâm tức giận xông ra ngoài, Tang Ngôn lại khẽ nhíu mày không thể nhận ra.

Đợi khi Tề Lâm vò cho cái khăn màu xám bụi thành màu trắng, tay cậu cũng thiếu chút nữa lột mấy một tầng da.

Tang Ngôn trong văn phòng làm xong việc trong tay ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường mới biết người mới tên Tề Lâm đã cầm cái khăn đi tiêu phí nửa giờ, ngay khi y nghĩ có cần đi ra xem xem có phải cậu chạy mất rồi không, Tề Lâm đã mang theo bàn tay trắng bệch dính bọt nước cùng một cái khăn lau màu trắng xuất hiện trước mặt Tang Ngôn lần thứ hai.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua tay đối phương, mày hơi nhướng cao, trong lòng đã hiểu tại sao đối phương tới bây giờ mới trở lại.

Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không khách khí nói, “Nếu cậu không biết cái gì là khử độc, mời khiêm tốn học hỏi người dưới, đến chỗ hậu cần mà hỏi, tôi nghĩ bọn họ rất sẵn lòng nói cho cậu.”

“Anh……” Tề Lâm bị giọng điệu của đối phương giễu cợt, tức giận đến run lên, may mắn thời khắc mấu chốt cậu thấy được mấy ngôi sao sáng bóng trên quân hàm đối phương, lập tức khôi phục bình tĩnh, “Báo cáo cấp trên, tôi đã biết.”

Tang Ngôn gật đầu, ôm tay đứng một bên, ý bảo cậu có thể bắt đầu công tác quét dọn.

Tề Lâm hít sâu một hơi, nắm khăn lau đi tới bàn trà, dùng sức lau qua, để lại một vệt nước trên bàn.

“Lau lại lần nữa.” Tang Ngôn chỉ chỉ đầu ngón tay.

“……..” Lặp lại động tác, vẫn để lại một tầng dấu vết nhàn nhạt.

“Làm lại.” Tang Ngôn mặt không chút thay đổi nói, “Đừng nói cậu muốn tôi làm mẫu một lần chứ?”

Tề Lâm cắn răng, nắm chặt khăn lau, hồi tưởng lại hồi trước khi mình và Hàn Vũ dọn dẹp phòng ngủ, nhớ lại từng động tác một, cuối cùng tay nắm chặt khăn lau, vắt mạnh một cái, thẳng tới khi đốt ngón tay hơi trắng bệch không vắt ra được giọt nước nào nữa, cậu mới phẩy khăn ra, gấp khăn thật chỉnh tề, sau đó trải lên mặt bàn trà, nhẹ nhàng lau qua.

Tuy tốt hơn hai lần trước cậu làm, nhưng vẫn có một vệt nước, Tề Lâm bất đắc dĩ, nhưng chờ cậu tập trung nhìn lại, vệt nước kia càng ngày càng nhạt!

Cậu chợt hiểu một ít nguyên lý, đột nhiên dâng lên một ít đắc ý trong lòng, ánh mắt hơi khiêu khích và đắc ý liếc tới Hắc Diêm La khoanh tay đứng sau vẫn luôn mưu toan tạo cảm giác áp bách với cậu.

Má, ông không cần anh làm mẫu cũng có thể làm. Thằng nhóc, chỉnh ông?

Hắc Diêm La thản nhiên nhìn trả lại cậu, hàm súc ngó lên đồng hồ trên tường, “Tàm tạm, làm nhanh lên, có lẽ cậu còn tới kịp huấn luyện buổi tối, đừng để bị muộn đi phạt!”

Tề Lâm cứng đờ, ngó lên đồng hồ một cái, lập tức đen mặt — Mịa, chỉ còn hai mười phút!

Cậu bất chấp Hắc Diêm La đứng chắn đường hay không, cái vẻ khoanh tay có chướng mắt hay không, cầm khăn lau nhanh chóng dọn sạch một vòng văn phòng theo phương pháp vừa lĩnh ngộ được, thất sự khiến cho khăn lau cậu vừa mới giặt dính một ít bụi bẩn.

Khi cậu đuổi tới sân huấn luyện, hơi cảm thán trong lòng, cậu nhận định đây đều là sở thích biến thái của Hắc Diêm La, kiên quyết không thừa nhận năng lực chịu đựng bụi bẩn của hắn rất cao.

Kết quả chạy nhanh chạy chậm, Tề Lâm vẫn đến muộn hai mươi bảy giây, bị trung đội trưởng vô đình xách ra ngoài phạt năm mươi cái đu xà.

Khi cậu duỗi cánh tay đã không còn trắng nõn của mình đu trên xà đơn, Hắc Diêm La bị cậu không ngừng ân cần hỏi thăm trong lòng cũng đang xuất thần đứng trước cửa sổ văn phòng lầu sáu. Trước mặt chính là sân huấn luyện buổi tối của đám Tề Lâm, hắn nhìn một hồi lâu mới hơi híp mắt, xoay người đến trước bàn làm việc, mở máy tính bắt đầu công tác.

Liên tiếp năm ngày, Tề Lâm cảm thấy mình đang tiến vào một cái vòng tuần hoàn ác tính, ra không được.

Ngày đầu tiên cải tạo lao động xong, do cậu đi muộn huấn luyện buổi tối, trừ năm mươi cái đu xà, chờ cậu còn có thêm một ngày cải tạo lao động.

Mà khi cậu chuẩn bị thi triển đại pháo lĩnh hội được trong ngày đầu tiên để qua cửa, Hắc Diêm La kia lại có thể đưa ra yêu cầu biến thái hơn, vì đạt tới chỉ tiêu “không phụ sự kỳ vọng của cấp trên” mà trưởng ban hậu cần đưa ra, cậu chỉ có thể lần lượt nhẫn nại đầy bụng oán hận, lần lượt chịu mệt nhọc, dẫn tới hậu quả trực tiếp chính là, cậu không một lần tới đúng giờ huấn luyện buổi tối. (chỗ này chém, không chắc lắm 他没有一次暗示到达晚间训练的场地.)

Khiến cậu tức giận và buồn bực nhất là tối hôm qua, mẹ ôi, chỉ kém chín giây, cậu phải hoài nghi có phải trong đầu trung đội trưởng có đồng hồ bấm giây hay không! Hay là một đám người thông đồng hãm hại cậu?!

Fuk! Ông trời ngài tốt xấu gì cũng phải thương con một lần chứ! Ngại ông đây chưa đủ xui xẻo à Tề Lâm căm giận vỗ thùng nước mà đi tới văn phòng Tang Ngôn.

Lúc tới nơi, cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mẹ, đủ xui rồi, không thể mang theo cảm xúc mà làm việc được, nếu không chọc cho Hắc Diêm La thấy khó chịu, lại ra tay chỉnh cậu! Cậu vỗ vỗ mặt mình, bảo đảm lát nữa nhìn thấy cái bản mặt khiến mình hận không thể nhe răng ra cắn mà vẫn có thể lộ ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn.

Không phải quốc tế đều nói, nụ cười tám răng sẽ khiến bạn nhìn càng thân thiện và có lực tương tác à

“Cốc cốc……” Tề Lâm gõ cửa.

Đợi một lúc lâu, vẫn không nghe được tiếng “Vào đi” mà mấy ngày nay mỗi khi nghe xong đều khiến cậu cảm thấy như đi vào địa ngục.

“Cốc cốc!” Cậu dùng lực gõ cửa hơn, không ai đáp, nhưng cửa gỗ lại két một tiếng mở ra, cậu do dự một chút, nghĩ mình không còn nhiều thời gian lắm bèn đẩy cửa đi vào!

Quả nhiên văn phòng trống không, máy tính cũng tắt, cậu bước vào sờ sờ mặt sau máy, lạnh, nói cách khác người đã đi lâu rồi!

Tề Lâm nghĩ, môi không kiềm được phô ra nụ cười khinh thường, há! Có dịp may thế à, hôm nay Hắc Diêm La không ở đây!

Đây hoàn toàn đồng nghĩa hôm nay cậu chỉ cần quét dọn xong là có thể đi rồi, huấn luyện buổi tối sẽ không bị muộn, sẽ không bị phạt thể xác và cải tạo lao động nữa!

Fuk! Rốt cuộc để cậu đổi vận một lần!

Nói làm là làm, Tề Lâm sợ mình quét dọn một nửa sát thần kia lại đột nhiên giết về, không dám chậm trễ một giây, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Tề Lâm hớn hở bắt đầu công việc, thiếu điều hát hai câu cổ vũ cho mình!

“Vó ngựa xuôi nam người vọng (trông về/hướng về) bắc! Người vọng bắc, cây cỏ xanh vàng, bụi tung bay…..” Đột nhiên một hồi nhạc vang lên, dọa đến tiểu ong mật Tề Lâm đang an tâm làm việc thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện hô “Chào cấp trên!”

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, là một cái điện thoại trên bàn làm việc đang vang, cậu cầm cây lau nhà nhìn một lát, gãi gãi cằm, quyết định mặc kệ, tiếp tục nghiệp lớn của mình, hôm nay nhất định phải tranh thủ nhảy ra khỏi cái vòng tròn ác tính này.

“Ta nguyện gìn giữ lãnh thổ phục (canh giữ) biên cương, đường đường Trung Quốc phải khiến tứ phương, chúc mừng!…. Khói ám hiệu nổi lên, giang sơn vọng bắc……”

Fuk! Tề Lâm hung hăng ném giẻ xuống đất, làm người gọi điện thoại cũng phải nghiêm túc chứ! Không ai nhận chứng minh không có người hoặc là không tiện đó, gọi hoài gọi hoài, cho dù bài hát này rất hay, anh bắt người ta lặp lại hai mươi lần, người hát không mất giọng, người nghe cũng điếc tai! Này là vội đi đầu thai hả?

Cậu căm giận bắt điện thoại, “A lô!”

“Cậu là ai?” Đầu kia điện thoại là một giọng nam kinh ngạc hỏi lại.

Ông nội mày! Tề Lâm hung tợn trả lời trong lòng, sự thật lại duy trì giọng nói cứng nhắc dập khuôn nói, “Anh tìm cấp trên của chúng tôi đúng không? Anh ấy tạm thời ra ngoài có việc, nếu anh có việc gì, tôi có thể chuyển lời giúp.”

“Ra ngoài?” Bên kia dừng một chút, giống như thật vội, “Vậy hiện tại có cách nào có thể lập tức liên lạc nó không?”

“Xin lỗi, tôi không biết hành tung của cấp trên, nếu anh có việc gấp tôi giúp chuyển lời được không?”

Đối phương dường như đang rất nôn nóng, nhỏ giọng chửi một tiếng, “Vậy cậu chiến sĩ xin nhờ cjaua, chờ lát nữa nó đến cậu nói với nó nhanh về nhà một chuyến, cha sắp không được rồi, muốn gặp mặt nó lần cuối!”

Tề Lâm nghe vậy, mất kiên nhẫn và không vui trên mặt lập tức biến mất, nghiêm túc trả lời, “Tôi biết rồi, anh là?”

“Tôi là anh ba của nó.” Đối phương trả lời, im lặng một lát, đối phương còn nói thêm, “Cậu chiến sĩ, kính nhờ cậu.”

Chờ ngắt điện thoại, trong lòng Tề Lâm gió thổi mây vần, vừa chột dạ vì phần mất kiên nhẫn lúc nãy của mình, vừa nghĩ làm sao mới có thể thông báo cho Hắc Diêm La sớm nhất.

Tuy Hắc Diêm La mặt độc tay ác, nhưng chung quy không có làm chuyện gì quá phận với cậu, chỉ có năm ngày cải tạo lao động liên tiếp, nói trắng ra vẫn là do cậu, chút tự mình hiểu lấy đó cậu vẫn có.

Nhưng bất kể nói thế nào, một người đàn ông âm trầm lãnh khốc như vậy vẫn là một người sống giống bọn họ, việc này…. người thân qua đời, còn là cha hắn, chuyện này nên truyền đạt thế nào đây?

Một giây trước cậu còn rất không hợp với Hắc Diêm La, một giây sau đã nhận điện thoại riêng tư nhà người ta, còn biết một chuyện như vậy! Nếu cậu chạy tới trước mặt hắn, chuyển lời như thế, về sau Hắc Diêm Là có thể nào càng nhìn cậu không vừa mắt không?

A a a! Tại sao cậu lại nhận điện thoại chứ?!

Tề Lâm buồn phiền muốn cào đầu.

Trong vài giây cậu hao tâm tốn sức nghĩ phương thức xử lý đủ loại chuyện về sau, tay cầm điện thoại không cẩn thận quẹt một cái, không biết chạm vào nút nào, di động đột nhiên ‘ting’ một tiếng, dọa tới Tề Lâm đang ngẩn người, khiến cậu càng thêm luống cuống tay cầm di động xem xét, kết quả càng vội càng sai, bấm loạn ra một bức ảnh trong điện thoại.

Nhìn qua cực kì quen mắt, khiến Tề Lâm không khỏi dừng động tác, kề sát di động lại xem!

Má! Cái này không phải nhìn quen mắt, đây rõ ràng chính là cậu bốn năm trước!

Nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh xuấn phơi phới kia, nhìn cái nụ cười tùy ý đường hoàng kia, cuối cùng lại nhìn nhìn cặp mắt to long lanh có thể sánh với sao trời kia, trừ cậu ra, tuyệt đối không có phiên bản hai đâu!

Tề Lâm ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu bé mặc áo ba lỗ màu rêu ôm bóng rổ trong điện thoại, trong đầu đã từ vấn đến nghiêm túc “làm sao chuyển lời tin tức nặng nề kia và làm sao đối mặt Hắc Diêm La”, chuyển sang hướng càng thêm nghiêm túc “tại sao trong điện thoại Hắc Diêm La lại có ảnh chụp hồi năm nhất của mình, điều này khiến mình nghĩ thế nào, về sau mình nên đối mặt Hắc Diêm La thế nào chứ.”

Liên tiếp hai sự việc có lực tác động mạnh mẽ đều cùng phát sinh vào một buổi chiều đáng lý vô cùng vui vẻ của Tề Lâm, khiến cậu không còn tâm tư tiếp tục công trình lớn trên tay mình nữa.

Tề Lâm nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại, sau nhiều lần xác nhận, đầu óc bắt đầu mơ màng, không thể khống chế bắt đầu suy đoán trong điện thoại một người đàn ông có một tấm ảnh ‘khêu gợi’ của một người đàn ông khác rốt cuộc có ý gì chứ?

Mà quan trọng nhất là, trước đó hai người này “hẳn” hoàn toàn không biết nhau!

Cậu đần độn suy đoán, đột nhiên, một tia sáng mang theo một chuyện giống như rắn rết chui vào trong đầu cậu, khiến cậu đột nhiên ném điện thoại đi giống như khoai lang nóng phỏng tay.

Nhưng ném rồi lại cảm thấy như vậy có thể bị đối phương biết mình động vào điện thoại hắn hay không, lại lập tức chạy đi nhặt điện thoại về, nghiên cứu làm sao để điện thoại lại góc độ ban đầu, chờ lăn lộn đến mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc lựa chọn được một góc độ cậu cho rằng là gần giống với góc độ ban đầu nhất, chuẩn bị thả tay ra, đột nhiên lại nghĩ

Mịa, vốn cậu đã đụng vào điện thoại rồi, nếu không làm sao cậu truyền đạt được tin “cha anh sắp không qua được”!

Đến lúc đó không phải càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi à?

Fuk! Rốt cuộc cậu nên chỉnh thế nào?

Cậu ngu ngơ cầm cái điện thoại như thứ thượng đế ban tặng, về sau sẽ nhiều lần thay đổi quỹ tích cuộc sống của cậu sau này, trầm mặc đứng trước bàn công tác, thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đã bị mặt trời keo kiệt thu lại, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, ném bay điện thoại, cấp tốc xách dụng cụ vệ sinh chạy xuống lầu.

—- mẹ ôi, lại muộn rồi!
Bình Luận (0)
Comment