Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 17

“Nói cho ta chuyện về lục di nương.”

Thu Ý lại kinh ngạc nhìn Tần Tích, “Tiểu thư, người thật sự đã quên?”

Chuyện về Lục di nương là đại sự trong phủ, là sự kiện đại oanh động của năm đó, hơn nữa chỉ mới sáu năm, có thể nói mọi người trong phủ đều biết. Sao Tiểu thư lại có thể không biết?

Tần Tích nhíu mi nhìn Thu Ý.

Thu Ý áp chế nghi hoặc trong lòng, không dám hỏi lại, đẩy xe lăn quay lại, nhỏ giọng nói, “Lục di nương nhập phủ mười năm trước, bởi vì xinh đẹp, cho nên dù hai năm không sinh được, lão gia cũng rất sủng ái.”

“......Mùa xuân bảy năm trước, Lục di nương rốt cục có tin vui, lão gia cùng lão thái thái rất cao hứng, bởi vì bà đỡ đều nói, bụng di nương tròn vo, nhất định là nam tử. Lão thái thái còn ra phủ mời thầy tướng số xem cho lục di nương, thầy bói cũng nói trong bụng di nương là nam đinh. Khi đó trong phủ đã có ba vị tiểu thư là đại tiểu thư, tam tiểu thư cùng tiểu thư, nhưng không có một cái nam đinh, tiểu thư suy nghĩ cũng biết lúc đó lão gia cùng lão thái thái cao hứng cỡ nào.”

Tần Tích gật gật đầu, nàng đương nhiên có thể tưởng tượng được.

Thu Ý tiếp tục đẩy xe, trầm giọng nói, “Lúc đó lục di nương nổi bật có thể nói không ai bằng, đang được sủng ái, lại hoài nam đinh...... Lúc đó trong phủ đều đồn đãi, nói là lục di nương sinh đứa nhỏ này ra, lão gia khẳng định sẽ nâng lên làm bình thê. Thời gian đó trong phủ có đồ ăn ngon đồ uống tốt, tất cả đều được đưa đến chổ lục di nương. Bất quá lục di nương hoài đứa nhỏ này cũng đặc biệt vất vả, có một lần suýt nữa sanh non, sau này bởi vì thể nhược ở thời điểm sinh sản bị khó sinh, khi đó lão thái thái đã hạ lệnh, mổ bụng bắt con......”

Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý trắng bệch.

“Vậy nên chết người?”

“Dạ” giọng Thu Ý run run, vừa đi vừa nói, “ Vừa khéo lúc đó nô tì là tam nha hoàn trong viện của lục di nương, chính mắt thấy lục di nương bị mổ bụng...... Nhưng bởi vì lục di nương nước ối sớm bị phá, đứa nhỏ đã sớm bị ngạt chết. Không chỉ như thế...... Nam anh kia dĩ nhiên là tàn thai.”

“Tàn thai?”

“Chính là tàn thai.” Thu Ý gật đầu khẳng định, “Tuy rằng lúc đó nô tì chỉ nhìn thoáng qua, lại thấy rành mạch, đứa nhỏ rõ ràng chỉ có một chân.”

“Sau đó?”

“Sau đó tự nhiên là một thi hai mệnh, mẫu tử đều chết. Nguyên lão thái thái định đem viện của lục di nương sửa chữa lại cho người khác ở, nhưng không tới hai ngày......” Thu Ý run run, cước bộ cũng không tự giác ngừng lại, hoảng sợ nói, “Không tới hai ngày thế nhưng trong viện nổi lên có quỷ, vừa đến khuya nghe tiếng khóc, khi đó là mùa đông, trời lạnh lại tối, dù chỉ nghe có một tiếng, cũng làm cho người ta ngủ không được yên giấc.”

Tần Tích vỗ vỗ tay Thu Ý, ý bảo nàng bình tĩnh trở lại. Thu Ý hít một hơi thật sâu, mới từ hồi ức phục hồi tinh thần lại.

“Khi đó Vân di nương chưởng quản việc bếp núc, đã hạ lệnh đưa tất cả những người hầu trong viện ra khỏi phủ, còn thỉnh sư thái ở Tịnh Từ Tự đến cúng bái, sau đó mới yên ổn, bất quá từ đó không có ai dám vào ở trong viện này. Những nha hoàn bà tử trong viện lục di nương đều bị phân phát, vừa khéo nô tì được phu nhân coi trọng, để nô tì hậu hạ cho tiểu thư.”

Tần Tích suy đoán trong lòng, cũng chưa nắm bắt được gì.

Nàng lại hỏi, “Nhiều năm như trong phủ chỉ có vài di nương thôi sao?”

Theo lý thuyết Tần Mạc Bắc không có con trai, tiểu thiếp trong phủ phải rất nhiều mới đúng, dù là khai chi tán diệp, cũng không phải chỉ có ba vị di nương.

Đầu ngón tay run lên, Thu Ý lại kinh ngạc nhìn Tần Tích, lúc này lại thông minh không có hỏi nhiều, lắc đầu nói, “Không phải, kỳ thật từ khi lão gia cưới phu nhân, trước sau nạp tám tiểu thiếp. Nô tì chỉ nhớ có một di nương xương cốt nhược, mất vào một mùa đông. Còn có một di nương vào mùa đông trượt chân rơi xuống nước bị đông chết, có một Trương di nương mang thai ba tháng, cũng không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, cũng một thi hai mệnh, cuối cùng là một di nương phạm lỗi bị lão thái thái đuổi ra ngoài.”

Con ngươi Tần Tích lóe lên, khóe môi chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh.

Thế nhưng có chuyện trùng hợp như vậy? Toàn bộ đều đã chết?! Nàng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy đâu.

“Lão thái thái không có tra rõ sao?”

“Thực không dấu diếm, lúc trước lão thái thái từng hoài nghi là phu nhân hoặc là Vân di nương làm.” Thu Ý đẩy Tần Tích đến bên bàn đá trong viện, rót cho nàng ly trà nóng, xong mới nói, “Nhưng cũng không tra được gì, sau này không hiểu sao, lão thái thái còn tìm thầy tướng số, nhưng thầy tướng số cũng nói lão gia mệnh cách có chút cứng rắn, hơn nữa cả đời nhất định không có con trai......Vì vậy lão thái thái mới chết tâm.”

Uống một ngụm trà, Tần Tích suy tính trong lòng.

Nàng trầm ngâm một lát, hướng Thu Ý vẫy tay, ý bảo nàng đưa lỗ tai lại.

“Thu Ý, ngươi giúp ta làm một chuyện!”

......

Buổi chiều, Tần Tích từ Hàm Sương cùng Mai Nhụy hỏi một ít, xem như biết đại khái về Tần gia.

Nàng biết, tính cách của nàng cùng Tần Tích không giống nhau, nàng cũng không tính bắt chước tính tình Tần Tích, mà người bên cạnh chỉ cho là nàng bệnh nặng xong tính tình thay đổi, tạm thời cũng không có ai hoài nghi nàng.

Nhưng một số tình huống cơ bản trong phủ đều không biết, vậy rất khả nghi.

Tin tưởng Thu Ý đã có chút hoài nghi nàng.

Hiểu biết hoàn cảnh xong, nàng mới yên tâm hơn.

Dùng bữa tối xong, Mai Nhụy đẩy nàng ra sân hóng gió, để nàng giải buồn. Thời gian chưa đến một ly trà nhỏ, Triệu ma ma cầu kiến.

“Tiểu thư...... Hôm nay ngài đã tốt hơn chút nào khôngt?”

“Đã tốt.”

Tần Tích cười thản nhiên, ấn tượng của nàng đối với Triệu ma ma rất tốt, thông qua Mai Nhụy cùng Hàm Sương, nàng cũng biết, mấy năm nay, may mắn có Triệu ma ma khôn khéo ở bên người giúp đỡ Tôn thị, bằng không Tôn thị đã sớm bị Vân thị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Triệu ma ma cùng lão thái thái tuổi tác không chênh lệch lắm, nhưng là nhìn qua giống như một trưởng bối từ ái hơn so với lão thái thái.

Hôm nay hẳn là thời gian Tôn thị cùng Vân thị bàn giao sổ sách chìa khóa mới đúng, Tần phủ tuy rằng không lớn, nên có vẫn phải có, sổ sách không có hai mươi cũng nên có mười tám bản, hôm nay Triệu ma ma cùng Tôn thị hẳn là đang bận rộn mới đúng.

“Hôm nay ma ma hẳn là bề bộn nhiều việc, sao rảnh đến chổ Tích nhi thế?”

“Đến xin tiểu thư ly trà, thuận tiện nói cho tiểu thư một việc, tiểu thư sẽ không không chào đón đi.” Triệu ma ma lại cười nói.

“Làm sao có thể? Ma ma mời ngồi.” Tần Tích rót ly trà đưa đến trước mặt Triệu ma ma, cười nói, “Ma ma đến, Tích nhi cao hứng còn không kịp.”

Triệu ma ma không có uống trà, thế nhưng khóe mắt có chút ướt át, “Ngươi đứa nhỏ này, quả nhiên là trưởng thành, thế nhưng biết nói mấy lời dỗ ma ma vui vẻ.”

Trước kia khi nào thì Tần Tích nói những lời này.

Tần Tích cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.

“Trể thế này mà lão nô còn đến đây tìm tiểu thư quả thật là có việc.” Triệu ma ma lau khô nước mắt, sắc mặt nghiêm túc, “Hôm nay tam tiểu thư từ biệt viện đã trở lại, tiểu thư...... Ngài nhất định phải cẩn thận với nàng ta.”

“Nga? Vì sao?”
Bình Luận (0)
Comment