Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 21

Kỳ thật Ngô ma ma truyền lời như thế cũng coi như là khách khí.

Bà vừa mới đi tìm lão gia, lão gia đã dùng xong bữa tối, thay một thân quần áo mới, đang chuẩn bị xuất môn, bà không cần nghĩ cũng biết lão gia muốn đi đâu. Thời điểm lão gia nhìn thấy bà sắc mặt đã có chút không tốt, nghe được bà truyền lời xong cả khuôn mặt đều âm trầm.

“Ngươi nói với Vân thị, nói bà ta đừng gây chuyện, bà ta cho rằng điểm này tâm tư ta có thể không biết? Ngươi nói cho bà ta, hiện tại bà ta đang chịu tội trong người, bảo bà ta an phận chút!”

Tần Mạc Bắc sao không biết tiểu tâm tư này của Vân thị? Bọn họ sống chung hơn mười năm, nếu hắn cả điểm này đều không rõ, vậy không cần sống.

Mấy năm nay hắn đối xử với Vân thị quả thật không sai, bởi vì nữ tử này bất luận sau lưng hắn làm chuyện gì, tối thiểu ở trước mặt hắn đều là ôn nhu nhược nhược, cho tới bây giờ cũng không chống đối hắn, điểm này thỏa mãn mãnh liệt lòng tự trọng nam nhân của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể dễ dàng tha thứ Vân thị nhiều năm như vậy.

Thế nhưng hiện tại Vân thị mưu toan nắm hắn trong tay...... Tần Mạc Bắc cười lạnh, năm đó hắn cùng Tôn thị cảm tình tốt như vậy, bà ta ghen tị, hắn có thể lạnh nhạt Tôn thị hơn mười năm, Vân thị cho rằng mình có thể là ngoại lệ sao!

Bà ta không khỏi rất coi trọng chính mình.

Ngô ma ma cứ như vậy bị đuổi ra.

“Không có khả năng! Không có khả năng! Sao lão gia có thể đối với ta như vậy, không có khả năng!”

Vân thị điên cuồng quăng những thứ trên tay, giật trâm cài tóc xuống, mắt đỏ hồng hét lớn, “Gạt ta! Ngươi gạt ta!”

Lão gia luôn luôn yêu thương bà, làm sao có thể đối với bà như vậy, làm sao có thể nói ngoan độc với bà như vậy, bà không tiếp thu được, hoàn toàn không tiếp thu được!

“Ta không tin......” Bà ôm đầu khóc rống lên, mấy năm nay bà thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ đều không có chịu qua kích thích như vậy, mắt đỏ hồng lúc này chỉ muốn chạy ra ngoài, “Ta muốn gặp lão gia, lão gia sẽ không đối với ta như vậy !”

“Di nương!” Ngô ma ma ôm thắt lưng Vân thị, mạnh mẽ giữ chặt bà, “Ngài đang bị lão thái thái cấm chừng, giờ phút này đi ra ngoài lão gia cùng lão thái thái sẽ càng thêm tức giận, di nương ngài thật sự muốn trả giá mấy năm nay tất cả đều hủy hoại chỉ trong chốc lát sao!”

“Ta muốn hỏi hắn......” Bà lau nước mắt, tay đẩy vào người Ngô ma ma, Ngô ma ma lớn tuổi, khí lực sao bằng Vân thị, bị bà đẩy một cái lảo đảo, ngã vào giá gỗ trong phòng. Vân thị thoát ra chạy ra bên ngoài, khóc nói, “Ta muốn hỏi lão gia vì sao đối với ta như vậy.”

“Di nương nếu muốn liên lụy hai vị tiểu thư liền cứ việc bước ra khỏi cửa!” Ngô ma ma bị đẩy ngã, thấy Vân thị sắp lao ra khỏi phòng nhất thời hét lớn.

Một chân Vân thị vừa bước ra khỏi cửa lập tức dừng lại.

Ngô ma ma giãy dụa đứng dậy, ho khan hai tiếng, nhìn bóng lưng cứng ngắc của bà, trầm giọng nói, “Di nương, nghĩ rõ hậu quả, còn muốn xuất môn sao”

Trong lòng Vân thị rối như tơ vò.

Bà nhìn cửa, chân run nhẹ, chỉ cần bước ra cửa phòng này...... Bà liền có thể nhìn thấy lão gia, nhưng là...... Sau đó đâu?!

Đừng nói bà chỉ là một di nương, dù là chính thất phu nhân, có quyền gì không cho lão gia đi tìm thông phòng?

Cười khổ, Vân thị rơi lệ đầy mặt, cước bộ nhẹ nhàng thu trở về.

Bà xoay người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Ngô ma ma, “Ma ma, ta chẳng lẽ cứ như vậy tiện nghi cho hai tiểu tiện nhân kia sao!”

“Bất quá là hai con nhóc mới ra đời, di nương còn lo lắng đấu không lại các nàng?!” Ngô ma ma than nhẹ, đỡ thân hình cứng ngắc của Vân thị ngồi xuống giường, hạ giọng nói, “Di nương nhập phủ mấy năm nay không phải đều thua trên tay ngài? Ngài độc sủng Tần phủ hơn mười năm, lo lắng hai cái con nhóc làm gì, nam nhân có mới nới cũ là có, khi nếm xong đồ tươi mới, hai nha đầu chết tiệt kia còn không phải mặc cho di nương xử lý?”

Nhìn Vân thị ngừng khóc, Ngô ma ma kéo một cái tú đôn ngồi đối diện với Vân thị, đỡ đầu vai bà, nhìn thẳng vào mắt bà, trầm giọng nói, “Di nương, ngài hiện tại muốn phòng không phải hai nha đầu chết tiệt này, mà là Tôn thị. Từ trước cho tới bây giờ Tôn thị đều là nhẫn nhục chịu đựng, di nương có từng nghĩ tới sẽ có một ngày bà ta cho ngài nhất kích như vậy.”

Vân thị xiết chặt nắm tay, lắc đầu.

Nếu biết có một ngày như vậy, bà đã sớm để Tôn thị chết không có chỗ chôn! Mấy năm nay một đám thiếp thất trong phủ đều chết, chỉ sợ trong lòng lão thái thái sớm đã nghi hoặc, chỉ là bà làm việc gọn gàng sạch sẽ, không để cho người bắt được nhược điểm mà thôi.

Hơn nữa nhà mẹ đẻ Tôn thị tuy rằng không ở kinh thành, nhưng là ở kinh thành nhân mạch vẫn phải có, nếu Tôn thị xảy ra chuyện gì, Tôn gia tất nhiên sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó lão thái thái cùng lão gia tất nhiên cấp cho Tôn gia một cái công đạo, tra rõ việc này, mấy năm nay chính là bà không nghĩ đem sự tình náo đến không thể vãn hồi, thế này lặp đi lặp lại nhiều lần mà buông tha Tôn thị.

Hơn nữa Tôn thị biểu hiện cũng đủ điệu thấp, đây cũng là nguyên nhân bà không đồng ý mạo hiểm.

“Di nương, ngài phải cảnh giác chính là bà ta.” Ngô ma ma trịnh trọng nói, “Trước kia Tôn thị không phản kháng chúng ta có thể tùy ý thế nào đều được, nhưng lúc này đây phỏng chừng khi di nương muốn đem hai mẹ con họ trảm thảo trừ căn, cho nên mới kích phát Tôn thị quyết tâm cùng với ngài tranh đấu.”

Vân thị khinh thường cười, bà không tin bà không đối phó được nữ nhân yếu đuối kia!

“Phu nhân chớ khinh thường.” Ngô ma ma nhìn biểu cảm của Vân thị liền biết bà đang nghĩ cái gì, bà trịnh trọng nhìn vào mắt Vân thị, “Lại nói tiếp, lần này ngài cũng không chiếm ưu thế! Trước kia Tôn thị không biết lợi dụng lão gia, cho nên mới thất bại thảm hại, nhưng hiện tại bà ta lại biết lấy lòng lão gia...... Ngài nhất định cũng cảm thấy nguy cơ.”

“Chỉ bằng bà ta?!”

“Chỉ bằng bà ta! Bà ta mới là chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận trong phủ, mặc kệ là quản lý việc bếp núc hay là lấy lòng lão thái thái, bà đều chiếm ưu thế so với ngài, hơn nữa bà ta sinh ra đứa nhỏ là tiểu thư con vợ cả, di nương, ngài biết này ý nghĩa là gì sao? Ý nghĩa là sau này nhị tiểu thư nếu muốn tìm hôn phu, chỉ bằng nàng ta một cái ‘Đích’ tự, đại tiểu thư cùng tam tiểu thư sẽ bị bà ta đẩy đi xa!”

Dù lão thái thái sủng ái tam tiểu thư thì như thế nào, người khác xem đều là tiểu thư thứ xuất, lên không được mặt bàn, hoàn toàn không có ưu thế!

“Thật sự đợi đến thời điểm nghị thân, nhị tiểu thư tuyển một hôn phu danh giá, đến lúc đó lão gia cùng lão thái thái còn có thể xem nhẹ phu nhân sao?”

Lời nói này, giống như cảnh tỉnh, sắc mặt Vân thị tái nhợt như tờ giấy.

Vấn đề này cũng từng thoáng hiện ở trong đầu bà, nhưng lại bị bà xem nhẹ, bởi vì bà nói cho chính mình, một ngày nào đó bà sẽ ngồi lên vị trí chính thất phu nhân, hai nữ nhi của bà cũng sẽ trở thành tiểu thư con vợ cả.

Nhưng hiện tại...... Thời gian không đợi nhân.

San nhi đã mười bốn tuổi, tuổi này sớm nghị thân, bởi vì dung mạo cùng tài nghệ của nàng đều cao, người cầu thân rất nhiều, tất cả nàng đều không vừa mắt, cho nên tất cả đều không chọn.

Hiện tại San nhi đã không thể lại đợi.

Tư điểm, mắt Vân thị lóe lên tia sáng mãnh liệt, bà nắm chặt nắm tay, cắn răng nói, “Ngô ma ma, ngươi yên tâm, ta đã nghĩ được biện pháp, trong vòng một tháng, tuyệt đối có thể để San nhi cùng Tuệ nhi trở thành tiểu thư con vợ cả!”

“Di nương có biện pháp gì?”
Bình Luận (0)
Comment