Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 17

Edit: Lily_Carlos

Trước khi đạo thiên lôi thứ sáu bổ xuống nàng đã thổi xong âm điệu cuối cùng, lúc này chuông Đông Hoàng phát ra một quang mang nhàn nhạt, thân thể Mặc Uyên từ từ rơi xuống, Bạch Thiển và các vị sư huynh cùng nhau đỡ thân thể Mặc Uyên xuống.

Điệp Phong run rẩy vươn tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Mặc Uyên, sau đó hắn không dám tin nhìn về phía Huyền Nữ còn đang đợi độ kiếp, có hô hấp, sư phụ hắn, không chết.

Thiên tộc và các thượng tiên Thanh Khâu đều không dám tin tưởng tất cả mọi người đều tiến lên xem xét, quả nhiên, Mặc Uyên thượng thần chỉ hôn mê, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn có hô hấp, mạch đập mạnh mẽ, hiển nhiên mạng đã được bảo vệ.

Nước mắt Bạch Thiển luôn giấu trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng xoay người nhìn Huyền Nữ lớn tiếng cười nói: “Không sao, sư phụ không sao.”

Lúc này Huyền Nữ mới buông xuống chuyên tâm đối phó với lôi kiếp. Nàng tinh tế cảm thụ miệng vết thương trên người thì thấy nó ngưa ngứa tựa như sắp khép lại.

Nhưng đạo thiên kiếp thứ sáu tựa như không giống như bình thường, thấy lôi kiếp từng sợi tím xanh đan xen còn có lôi điện giống như dây gai nữa làm Huyền Nữ rùng mình một cái.

Trừ Bạch Chân, Bạch Thiển, Điệp Phong thật sự lo lắng cho nàng thì Thiên tộc Đại hoàng tử, Dao Quang thượng thần và các thượng thần lâu năm khác đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, không biết là ghen ghét hay thương hại.

Hâm mộ ghen tỵ vì tuổi còn nhỏ mà nàng đã là thượng thần, thương hại là vị nàng đụng phải thiên kiếp nghịch thiện như vậy nếu như làm không tốt thì hôm nay sẽ là ngày dỗ của nàng.

Nhing bộ dạng suy yếu của nàng và mây đen ngày càng dầy trên đỉnh đầu nàng mọi người đều lắc đầu, không ai nghĩ nàng có thể thành công độ kiếp.

“Ầm” một tiếng, đạo thiên lôi thứ sáu bổ xuống, Huyền Nữ cũng bất chấp lộ thân phận nữ nhi của mình biến về bản thể —— ngũ vỹ hồng hồ ly. Nàng điều động linh khí toàn thân bám lên trên cái đuôi xem nàng có thể dùng mấy cái đuôi đổi mệnh hay không.

“Phực ~” một tiếng, đạo thiên lôi thứ sáu đánh lên người nàng âm thanh giống như đổ nước vào một cđược dầu đang sôi vậy, nghe dọa người nhưng lại không đáng sợ, Huyền Nữ không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng.

Sau đó một màn làm cho người ta nghẹn họng trân trối nhìn một màn sau đó, trong năm cái đuôi màu đỏ của nàng lại xuất hiện một cái đuôi mầu trắng trông có vẻ vô cùng quái dị.

Thấy nàng không có việc gì trong lòng Bạch Chân cũng buông lỏng, hắn nhìn cái đuôi mới xuất hiện kia có chút xuất thần. Hình như hắn từng nghe qua loại tình huống này……

Lúc hắn đang ngây người thì đạo thiên lôi thứ bảy, đạo thiên lôi thứ tám rơi xuống mà đuôi của Huyền Nữ lại nhiều thêm hai cái một cái màu bạc một cái màu đen, cuối cùng Huyền Nữ không thèm chống cự nữa mà chăm chú nhìn cái đuôi đủ màu của mình.

Mây đen trên đỉnh đầu tản ra hơn nửa, lúc Huyền Nữ cho rằng nàng đã lịch kiếp thành công thì một đạo thiên lôi cuối cùng nhanh chóng đánh xuống bổ lên người nàng, Huyền Nữ không hề phòng bị kêu thảm một tiếng.

Bạch Chân đang muốn tiến lên xem xét thì thấy trên người Huyền Nữ lúc đỏ lúc trắng lúc bạc lúc đen, Huyền Nữ cũng đau đến mức lăn lộn dưới đất.

Bạch Chân khiếp sợ nhìn một màn này: “Đây là?”

“Đây là huyết thống luân phiên, có thành hay không phải do tạo hóa của nàng thôi.”

Bạch Chân xoay người thì thấy Chiết Nhan? Sao hắn lại tới đây?

Chiết Nhan nhìn ra nghi hoặc của hắn, chỉ Huyền Nữ: “Nàng nháo ra động tĩnh lớn như vậy không chỉ kinh động đến ta mà cả thiên đế cũng phải chú ý đến.”

Bạch Chân nhìn Huyền Nữ đang không ngừng giãy dụa, đột nhiên hắn làm ra một động tác nhanh đến mức Chiết Nhan không thể ngăn cản.

Chiết Nhan nhìn thấy Bạch Chân vì lấy máu đầu tim ra sắc mặt trở nên trắng bệch than: “Điên rồi, điên rồi……”

Bạch Chân lại cười nói: “Không cần lo cho ta, nếu nàn gặp bất chắc thì ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”

Hắn vừa nói xong hắn đã đến bên cạnh Huyền Nữ bế nàng lên đút máu đầu tim cho nàng.

Máu đầu tim của cửu vỹ hồ quả nhiên là bảo vật, Huyền Nữ mơ hồ cảm thấy mình được uống một dòng nước suối mát lạnh từ miệng chảy xuống yết hầu nàng, từ yết hầu xuống vùng bụng đang nóng bừng làm cho nàng dễ chịu hơn nhiều.

Mà màu lông của nàng vốn là màu đỏ bắt đầu chuyển sang màu sắc khác.

Không biết qua bao lâu, Huyền Nữ ngửi thấy mùi hương hoa đào nồng đậm trong không khí thì dần tỉnh lại, nàng mở đôi mắt đỏ hồng ra nhìn xung quanh.

Nhĩn rõ bài trí quen thuộc nàng nhận ra đây là mười dặm rừng đào, nàng lắc lắc cái đuôi định nhảy xuống giường thì bị cái đuôi trên giường hù dọa.

Trắng, không, là cái đuôi màu trắng bạc?

Nàng lại cúi đầu nhìn bộ móng vuốt màu trắng, nàng chỉ độ kiếp thôi mà tại sao lại thay đổi nhiều đến vậy?

Sau khi nhớ tới chuyện lúc độ kiếp nàng ấu trĩ quay lại đếm: “Một, hai, ba,……… Chín.”

Tổng cộng có chín cái đuôi? Huyền Nữ ngốc tại chỗ, nàng lại đếm mấy cái đuôi thêm một lần nữa, nàng ngơ ngác nắm lấy cái đuôi của mình, độ kiếp xong nàng từ một con ngũ vỹ hồ thành một con cửu vỹ hồ cao quý?

Bạch Chân vẫn luôn đứng ở ngoài cửa sổ thấy bộ dáng đáng yêu của nàng trong lòng lại mềm mại đến mức rối tinh rối mù, có thể nhìn thấy Huyền Nữ như vậy đừng nói một giọt dù là phải cho mười hay một trăm giọt hắn cũng chịu.

Nghe thấy tiếng cười của Bạch Chân nàng mới hoàn hồn lại, Huyền Nữ nâng đầu hồ ly lên nhìn hắn, bây giờ nàng có rất nhiều vấn đề muốn nói.

Nàng cũng không biến ngay thành người vì nàng rất thích dáng vẻ hiện tại của nàng, Huyền Nữ nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ sau đó nhảy vào trong lồng ngực của Bạch Chân.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt trắng bêch không có chút máu của hắn thì bị dọa nhảy dựng lên: “Tứ ca, sao sắc mặt huynh khó coi như vậy?”

Bạch Chân sửng sốt, cười nói: “Không sao, Chiết Nhan nói chỉ không đủ khí huyết thôi, sau này từ từ dưỡng là được.”

Huyền Nữ vươn móng vuốt trăng trắng lên vuốt lên má hắn, nàng mơ hồ nhớ đến trước khi hôn mê tứ ca cho nàng ăn cái gì đó lạnh lạnh nàng mới qua được lần này.

“Tứ ca lần trước huynh cho ta ăn cái gì?”

Bạch Chân bắt lấy móng vuốt đang làm loạn của nàng nói một cách qua loa: “Không có gì đâu, đúng rồi giờ muội cảm thấy sao?”

Huyền Nữ càm thấy được huynh ấy đang trốn tránh, nàng biết nhất định huynh ấy không muốn nói. Thừa dịp hắn không chú ý Huyền Nữ nhảy ra khỏi lòng hắn, hừ! Nhất định chuyện này không đơn giản như vậy, nàng đi hỏi Chiết Nhan nhất định Chiết Nhan sẽ nói cho nàng biết.

Trong nháy mắt Bạch Chân đã không thấy nàng đâu. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu xem ra không giấu được nàng rồi, haizzz nhớ tới tới dáng vẻ áy náy nước mắt đầm đìa của nàng hắn lại đau lòng.

Lúc Bạch Chân tìm được Huyền Nữ thì thấy nàng đang gục ở bên chân Chiết Nhan khóc nức nở. Chiết Nhan vẫn còn đang luống cuống chân tay, thấy chính chủ đã tới liền mượn cớ bỏ đi.

Bạch Chân nhẹ nhàng bé Huyền Nữ khẽ vuốt ve bộ lông trắng của nàng, thấp giọng nói: “Đừng khóc có được không? Chẳng qua chỉ là một giọt máu đầu tim thôi mà, nàng quên ta là thượng thần à,cho nên chỉ cần tu luyện một thời gian là bù lại được rồi.”

Huyền Nữ hạ giọng trả lời: “Thật xin lỗi tứ ca, đều tại ta vô dụng nên lần nào cũng liên lụy đến huynh.”

Hắn có chút tức giận vì nàng coi thường bản thân như vậy, Bạch Chân xoa lung tung lên người nàng làm lông của nàng xù hết lên.

“Huyền Nữ, vì sao muội luôn xem nhẹ bản thân mình như vậy? Ngày đó Mặc Uyên thượng thần thân tế chuông Đông Hoàng chúng thần đều bó tay, là muội khổ sở lắm mới bảo tồn được sáu hồn của Mặc Uyên chỉ cần hắn tu dưỡng tốt một thời gian nữa sẽ bình yên vô sự. Huống hồ, bây giờ muội đã là thượng thần, khắp tứ hải bát hoang này có mấy người có thể thành công thăng lên làm thượng thần trước năm mười vạn tuổi chứ?”

Nghe huynh ấy nói nhiều như vậy đột nhiên Huyền Nữ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nàng kích động hóa thành hình người, nàng có thể cảm giác được linh lực dư thừa trong cơ thể, nàng nâng mặt Bạch Chân làm chuyện mà từ trước đến giờ nàng vẫn luôn muốn làm đó là —— hôn huynh ấy, đè huynh ấy.

Nàng vứt hết những chuyện khác ra sau đầu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là người nam nhân trước mắt này.

Đối với Bạch Chân mà nói đây là kinh hỉ ngoài ý muốn, đầu óc hắn nóng lên mặc kệ đây là chỗ nào phất tay thả một cái kết giới đảo khách thành chủ đè nàng dưới thân.
Bình Luận (0)
Comment