Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 9

Edit: Lily_Carlos

Lúc này tâm tình của nàng vô cùng mâu thuẫn, nửa muốn thuận theo tự nhiên nửa không muốn Bạch Thiển bị tổn thương lần nữa, dù cho không có nàng thì Ly Kính không phải phu quân tốt chẳng qua lớn lên có chút nhan sắc mà thôi.

A ~ cả ngày làm bộ thâm tình nhưng nữ nhân khác nhào đến cũng không hề cự tuyệt. Huống hồ khắp tứ hải bát hoang này mỹ nam tử đẹp hơn hắn ta rất nhiều, tứ ca ca của Thiển Thiển đẹp hơn hắn rất nhiều!

Nàng không phát hiện ra bất giác nàng lại so sánh Ly Kính với Bạch Chân, ít nhất kiếp trước nàng từng yêu Ly Kính rất sâu đậm nhưng còn Bạch Chân thì sao đây? Bạch Chân ở chỗ nào trong trái tim của nàng chứ?

Mà Bạch Thiển không hề nhận ra sự buồn rầu của Huyền Nữ, nàng còn đang hưng phấn kéo Lệnh Vũ sư huynh đến nhân gian chơi đây!

Huyền Nữ không chút biểu cảm nhìn Bạch Thiển và Tử Lan sư huynh sờ ( điều ) cốt ( diễn ) tính ( phụ ) mệnh ( nữ )*, đây là một trong những hành trình đến nhân gian của các nàng.

*()()()(): trêu ghẹo phụ nữ

Bạch Thiển: "Vị tiểu thư này, ta thấy nàng vô cùng xinh đẹp nha, ta có thể xem giúp nàng không? Ta đoán mệnh rất chuẩn đấy."

Thiển Thiển nếu ngươi không làm ra vẻ háo sắc như vậy thì rất có sức thuyết phục đấy, Huyền Nữ ở bọn họ phía sau yên lặng nói thầm.

Sau đó là một ác bá áo đen: "Vị cô nương này nàng gặp phải chuyện gì buồn phiền sao?"

Bạch Thiển Tử Lan ai thán: "Ai, lại tới nữa!"

Tử Lan: "Mỗi lần xuống núi đều sẽ gặp phải tiết mục ác bá đùa giỡn con gái nhà lành."

Bạch Thiển: "Chưa lấy chồng này!"

Tử Lan: "Luôn có hiệp sĩ rút đao tương trợ."

Bạch Thiển: "Vậy còn đã lấy chồng thì sao!"

Tử Lan: "Không biết người chồng đó chạy từ đâu ra vừa rút đao vừa quát tháo."

Bạch Thiển Tử Lan: "Mặc kệ là hiệp sĩ hay là chồng đều sẽ mặc bạch y."

Bạch y hiệp sĩ: "Ác bá, buông cô nương kia ra."

Ác bá: “…”

Hắn còn chưa kịp bắt đầu nữa…

Bạch Thiển và Tử Lan: “Thật nhàm chán, chúng ta vẫn nên trở về đi!”

Huyền Nữ tán đồng gật đầu, ba người xoay người rời đi lại không nhân ra anh hùng bạch y cứu mỹ nhân vừa rồi đang nhìn các nàng bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Ba người lén lút về Côn Luân Khư cùng nhau quan sát bốn phía, thật tốt không có ai. Nhưng bọn họ chọt cảm thấy sau lưng thật lạnh nụ cười trên môi liền biến mất, bọn họ cúi đầu xuống quay người hành lễ.

“Sư phụ.”

Thấy động tác đồng loạt đứng chỉnh tề vẻ mặt đau khổ đứng ở một bên, trong lòng Mặc Uyên thầm cười khẽ, sợ hắn như vậy sao? Nhưng mà nên phạt vẫn phải phạt, mặt hắn vẫn không có cảm xúc nhìn ba người họ.

“Các ngươi vào đây với ta.”

“Vâng, sư phụ.”

Ba người làm ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi theo Mặc Uyên vào trong nội điện thuần thục quỳ xuống, trong điện lại là một mảnh im lặng.

Một lúc lâu sau Mặc Uyên mới bố thí cho ba người họ một ánh mắt.

“Tử Lan Mân Kỳ, phạt các ngươi chép một trăm quyển kinh, các ngươi có ý kiến gì không?”

Bọn họ tránh được một kiếp nên nhẹ nhàng thở ra cả hai cùng nhau hành lễ.

“Dạ không có.”

“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi!”

“Vâng, sư phụ.”

Trước khi đi Huyền Nữ và Tử Lan cho Bạch Thiển một cái ánh mắt tự cầu phúc đi rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Sau khi từ biệt Tử Lan sư huynh Huyền Nữ lại lén lút quay lại hành lang nội điện, lén lút ngồi xổm ở góc tường chờ Bạch Thiển, thỉnh thoảng nàng lại đưa mắt nhìn cửa lớn.

Ai nha! Nàng đúng là đệ nhất khuê mật ở tứ hải bát hoang này nha.

Điệp Phong mở kinh thư ra xem còn tưởng mình hoa mắt, đến gần thì thấy nàng như vậy thì suýt cười ra tiếng.

Chỉ thấy nàng giống như một con chó con đang ngồi xổm dưới góc tường vậy, hai tay chống cằm, đôi mắt to ngập nước thỉnh thoảng nhìn về phía cửa lớn, miệng phình phình không biết đang ăn cái gì.

Hai chân Điệp Phong không nghe hắn sai khiến lại tiến lên vài bước, sau đó lại ảo não ngừng lại, gần đây hắn bị làm sao vậy? Cứ thấy thập bát sư đệ lại luống cuống. Không được, hắn không thể tiếp tục như vậy, hay là hắn xin sư phụ cho nghỉ phép về Tây hải một thời gian?

Suy nghĩ nửa ngày cuối cùng hắn lại quay người rời đi.

Vừa vặn, cửa lớn nội điện kêu một tiếng “Kẽo kẹt” mở ra, Bạch Thiển vui vẻ mang hai vò đào hoa tiếu ra ngoài. Vừa ngẩng lên trùng hợp nhìn thấy bóng dáng rời đi của Điệp Phong……

Đại sư huynh?

Huyền Nữ thấy nàng đi ra lập tức chạy qua hai mắt sáng bừng nhìn rượu trong tay Bạch Thiển, nàng cúi đầu ngửi ngửi nụ cười lại càng tươi hơn.

“Là đào hoa túy của Chiết Nhan sao? Hắc, A Âm, ai thấy thì có phần nha!”

Bạch Thiển buồn cười nhìn con tiểu hồ ly đang làm ra vẻ chân chó trước mắt.

“Được được được, ai thấy thì có phần. Đúng rồi, sao đại sư huynh lại ở đây?”

“Đại sư huynh? Ở đâu chứ? Ta không gặp huynh ấy mà!”

Huyền Nữ sờ đầu nhìn xung quanh.

Bạch Thiển sờ sờ mũi nhìn Huyền Nữ đứng bên cạnh trong đầu lại có chút nghi vấn.

“Ách, có lẽ ta nhìn nhầm rồi!”

“A Âm ngươi đi về trước đi ta đến nhà bếp xem còn gì ăn không, ta sẽ đến ngay không được uống trộm đâu đấy.”

Huyền Nữ nói xong nhanh chóng quay người chạy đến nhà bếp, Bạch Thiển nhìn bóng lưng nàng có điều suy nghĩ. Mấy năm nay, nàng(Bạch Thiển) cũng đoán được một chút tâm tư của tứ ca ca không biết Huyền Nữ đã phát hiện ra chưa. Còn có đại sư huynh……

Được rồi, có lẽ do nàng nghĩ nhiều rồi. Nàng cúi đầu nhìn hai vò rượu trong tay bằng ánh mắt thỏa mãn, nàng hát một điệu ca ca dân gian rồi gật gù về chỗ ở.

Đột nhiên trước mắt tối sầm cổ bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, cơn đau làm nàng buông hai vò rượu trong tay làm nó rơi xuống đất phát ra một tiếng “Loảng xoảng”, đúng là vui quá hóa buồn.

Trước khi mất ý thức nàng vẫn còn đang tiếc hai vò đào hoa túy trong tay.

Huyền Nữ xách theo đồ nhắm rượu vui vẻ đên trước cửa phòng Bạch Thiển, nàng nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt không hiểu sao lại có dự cảm không lành, nàng tiến đến gõ cửa.

“A Âm, A Âm?”

Bên trong lại không có chút phản ứng nào, cảm giác bất an trong lòng nàng càng mãnh liệt hơn, chẳng lẽ Bạch Thiển vẫn còn đang trên đường về?

Huyền Nữ xách hộp đồ ăn tìm kiếm dọc đường đi đến nội điện, bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nàng đi theo mùi rượu thì thấy trên mặt đất đầy mảnh vỡ, rượu chảy lênh láng ra đất.

Không xong, đã xảy ra chuyện. Đột nhiên Huyền Nữ tự trách vỗ đầu nàng chợt nhớ đến một chuyện, kiếp trước Mặc Uyên thượng thần ra mặt khiêu chiến Dao Quang thượng thần trên đỉnh Thương Ngô vì tiểu đệ tử Tư Âm người yêu thích nhất hay sao, sao nàng có thể quên chuyện này được chứ chuyện này được người trong tứ hải bát hoang lấy ra bàn luận rất lâu.

Nàng không dám nghĩ nhiều nữa, nàng ngẩng đầu thì thấy chỗ ở của Lệnh Vũ sư huynh. Nàng ném hộp đồ ăn đi gõ cửa phòng Lệnh Vũ sư huynh, thấy hắn ra mở cửa thì nhanh chóng kéo tay áo hắn.

“Cửu sư huynh sảy ra chuyện rồi, A Âm bị người bắt đi, hình như là đi về hướng phủ đệ của Dao Quang thượng thần rồi, huynh mau đi báo cho sư phụ và các sư huynh khác đi đệ đi trước một bước.”

Nói xong, nàng phi thân bay về phía phủ đệ của Dao Quang thượng thần. Nàng có bao nhiêu khả năng nàng tự biết, tuy rằng mấy năm nay nàng đã tập luyện thuần thục pháp thuật Lang Gia sư phụ để lại rồi nhưng tu vi của nàng vẫn chưa được đột phá vẫn là tu vi thượng tiên cho nên căn bản không thể đánh thắng Dao Quang thượng thần.

Nhưng mà nếu có thể kéo dài chút thời gian cũng được, ít nhất Bạch Thiển sẽ không phải chịu quá nhiều khổ.

Trong thời gian suy nghĩ nàng đã đến trước phủ đệ của Dao Quang thượng thần, tuy cửa lớn màu đỏ đang mở rộng nhưng vẫn có hai vị đệ tử mặc váy xanh lục sắc mặt uy nghiêm đứng canh trước cửa như có phòng bị, khi nhìn thấy nàng hai người không ngạc nhiên chút nào.

Huyền Nữ áp chế cảm xúc lo lắng dự định tiên lễ hậu binh, nàng tiến lên hành lễ.

“Thập bát đệ tử dưới trướng Mặc Uyên thượng thần Mân Kỳ bái kiến hai vị tiên tử, vừa rồi thập thất đệ tử dưới trướng Mặc Uyên thượng thần Tư Âm bị tặc nhân bắt đi về phía bên này, khong biết hai vị tiên tử có nhìn thấy hay không?”

Không có ai trả lời nàng, Huyền Nữ nhíu mày không ngờ các nàng không thích ăn mềm lại thích ăn cứng à, vậy thì cứ thế mà xông vào thôi.

“Đắc tội.”

Huyền Nữ lập tức bay vào phía trong, vì nàng tu luyện thuật pháp kỳ lạ nên pháp lực cũng hơn các thượng tiên khác rất nhiều, đoạn đường này không ai có thể ngăn nàng lại được.

Tuy Huyền Nữ không biết Tư Âm bị nhốt ở đâu nhưng nàng thấy chỗ nào canh giữ nghiêm ngặt thì xông tới, Huyền Nữ trông thấy càng nhiều đệ tử đi về phía nàng, nàng liền tế ra tiên khí Tử Kim Sáo của nàng đặt trên môi, một khúc mê hồn âm phát ra.

Lúc các nàng sắp bị ‘tiêu diệt” hết thì một giọng nói trong trẻo uy nghiêm vang lên.

“Làm càn, ai dám giương oai ở chỗ này?”

Huyền Nữ ngẩng đầu thì thấy một vị nữ tử mặc bạch y dung mạo thanh lệ nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm đi về phía nàng.

Nàng biết đây là Dao Quang thượng thần. Trong lòng nàng có chút khẩn trương nói thầm sao sư phụ còn chưa tới chứ? Nhưng trên mặt nàng vẫn thản nhiên như cũ.

“Dao Quang thượng thần, tiểu tiên sẽ nói luôn chuyện chính. Không biết thấp thất sư huynh của ta đắc tội ngài lúc nào mà để ngài phải đích thân mời huynh ấy đến đây như vậy.”

“Mong thượng thần có thể tha cho huynh ấy một lần, tiểu tiên cảm kích vô cùng.”

“Hừ!”

Dao Quang thượng thần cười lạnh một tiếng.

“Huynh đệ các ngươi đúng là tình thâm, nếu như ta không thả thì sao?”

Huyền Nữ ngưng mi.

“Vậy tiểu tiên liền đắc tội.”

Vừa dứt lời Huyền Nữ đã phất tay áo bay qua, ánh mắt Dao Quang tối sầm lại rút pháp khí ra phản kích.

Qua hơn mười chiêu Huyền Nữ cảm thấy hơi quá sức, mà Dao Quang lại không hề có ý muốn lưu tình, mắt thấy sắp trúng chiêu nàng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đau.

Nhưng đột nhiên có một trận gió quét qua đau đớn như tưởng tượng cũng không truyền đến, một cái ôm ấm áp ôm chặt nàng vào trong lòng. Huyền Nữ từ từ mở mắt thì nhìn thấy một đôi mắt kinh hãi đang nhìn mình, đôi mắt đen của nàng rụt lại, tứ ca?
Bình Luận (0)
Comment