Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 75

Trần Duệ vẫn không chịu ra tòa làm nhân chứng.

Mặc dù cậu biết tất cả chân tướng, thậm chí biết cái chết của mẹ mình năm xưa cũng có liên quan tới Tam gia, nhưng cậu chỉ nói với An Lạc một câu: “Dù Tam gia là ai, đã từng làm gì, ông ấy vẫn có ân nuôi dưỡng hai mươi năm với em. Nếu không có ông ấy, em đã chết đói từ lâu rồi. Anh bảo em ra tòa làm chứng chỉ điểm ông ấy, em kông làm được.”

“Tiểu Duệ…” An Lạc còn muốn khuyên cậu, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Trần Duệ, An Lạc cuối cùng đành phải từ bỏ việc thuyết phục cậu. Tính Trần Duệ có lẽ có chút cực đoan, nhưng cậu cũng là một người rất nặng tình nghĩa, ngay cả việc ra mặt chỉ điểm cha nuôi – người có ơn dưỡng dục với mình, cậu cũng không chịu làm, cũng không làm được.

Ngày phiên tòa diễn ra, An Lạc cùng An Trạch tới tòa án.

Vì liên quan đến lợi ích lẫn gút mắc khổng lồ của một tập đoàn buôn lậu ma túy, hơn nữa còn Từ gia ở sau lưng gây áp lực, nên phiên xử này không công khai ra công chúng. Tam gia đứng trước bục thẩm phán, lấy thân phận Từ Tử Minh tiếp nhận trừng trị của tòa án. Nhưng người hiểu rõ tình hình chỉ có mấy người.

Trần Duệ không chịu ra tòa làm chứng, chỉ có thể ngồi ở ghế bị cáo. Điều này khiến An Trạch khổ não một thời gian dài. Cũng may luật sư An Trạch mời tới rất lợi hại, đã mang sự việc Trần Duệ được Tam gia nuôi dưỡng năm xưa ra kể lại trước tòa. Năm tuổi mất mẹ, bố ở nước ngoài không thể trở về, anh trai lại mất trí nhớ không quan tâm đến mình. Một đứa trẻ bơ vơ không ai nương tựa ở nhà mờ mịt đợi chờ một tuần, cuối cùng được một lão đại xã hội đen đi qua thu dưỡng, từ đó về sau phải đi trên một con đường mà mình không mong muốn.

Cuộc biện bạch lại đảo ngược Trần Duệ thành người bị hai, ngay cả tòa án cũng thông cảm cho Trần Duệ.

Hơn nữa Tô Từ Hàng là cảnh sát nằm vùng cũng chỉ ra Trần Duệ chưa làm ra tội ác tày trời nào, nhiều nhất cũng chỉ là đi theo Tam gia làm một sự tồn tại tri kỷ đồng thời là người chuyển lời.

Sau khi toàn bộ luật sư và nhân chứng tham luận, quan tòa tuyên bố nghỉ mười phút để tiến hành phán quyết.

Mười phút này đối với An Lạc mà nói quả thực là dài đằng đẵng hơn cả mười mấy tiếng đồng hồ. Anh cứ luôn lo âu mà nhìn về phía Trần Duệ. An Trạch bèn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay khẽ run rẩy đang đặt trên đầu gối của anh, như muốn truyền sức mạnh cho anh, nắm siết ngón tay anh.

Mười phút sau, rốt cục quan tòa cũng lên bục, tuyên bố phán quyết cuối cùng.

“Bị cáo Từ Tử Minh, thành lập tội danh sản xuất ma túy, buôn lậu ma túy, phán tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản. Bị cáo Trần Duệ, hiệp trợ bị cáo Từ Tử Minh buôn bán ma túy, che giấu thông tin, niệm tình khi còn bé bắt đắc dĩ bị nhận nuôi, và chưa trực tiếp gây ra bất cứ hành vi gây thương tổn nào cho người khác. Hình phạt được giảm nhẹ, phán ở tù ba năm…”

Ba năm, nói ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài. Trần Duệ còn trẻ, cậu còn con đường rất dài để di. An Lạc tin rằng Trần Duệ có thể sống qua ba năm đó. Anh sẽ cùng An Trạch chờ đến ngày em trai anh ra tù.

Trước khi bị còng tay đưa vào ngục giam, Trần Duệ đột nhiên quay đầu lại gọi: “Anh ơi.”

An Lạc vội nói: “Yên tâm đi, Tiểu Duệ. Ba năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi. An Dương đã nói chuyện với bên quản ngục rồi, bọn họ sẽ chiếu cố em, sẽ không để em bị bắt nạt.”

Trần Duệ khẽ cười, “Anh à, anh đừng coi thường em quá. Em không làm khó người khác, bọn chúng đã phải thắp hương rồi.”

“…” An Lạc xấu hổ nhìn cậu.

Trần Duệ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ba năm sau, anh sẽ tới đón em ra tù nhé. Ngày ra tù, em muốn được ăn thịt nướng do chính tay anh làm.”

Nói xong câu này cậu liền xoay người rời đi. Còn An Lạc thì cảm thấy mũi chua xót vì câu nói ấy, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.

Đúng vậy, món thịt nướng lúc nhỏ chưa thực hiện được, đã bỏ lỡ hai mươi năm rồi.

Ba năm sau, anh sẽ tự tay làm cho em.

***

Trên đường trở về, An Lạc không kiềm được mà nói ra kế hoạch của mình: “Sau khi Tiểu Duệ ra tù, với tính tình của nó thì nó nhất định sẽ không đến công ty của chúng ta làm việc đâu. Anh sẽ chuẩn bị cho nó một phần tài chính, cho nó tự mở một công ty làm chủ. An Trạch, em thấy thế nào?”

An Trạch quay sang nhìn An Lạc, giọng điệu bình thản: “Là khoản tiền ông nội để lại cho anh?”

An Lạc không phủ nhận, “Ừ, ông nội từng để lại cho anh một cái nhẫn ngọc bích, có thể đổi sang tiền mặt ở ngân hàng Thụy Sĩ. Đó là tiền tích cóp ông bí mật để dành được mấy năm nay. Lúc trước anh muốn để lại nhẫn cho em, nhưng giờ em đã là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa An rồi, số tiền đó em cũng không cần nữa. Mà sau khi Tiểu Duệ ra tù, nếu không có tiền thì nó sẽ rất khó sinh tồn được trong xã hội, nên…”

An Lạc nói đến đây có chút thấp thỏm, anh sợ trong lòng An Trạch sẽ khó chịu, nghĩ rằng anh rất bất công.

Lúc Trần Duệ còn nằm viện, An Lạc luôn túc trực tại bệnh viện, một tấc cũng không rời, cả ngày ở trong bệnh viện nói chuyện phiếm giải sầu với Trần Duệ, cũng chẳng để ý đến An Trạch. Mà mỗi tối khi trở về nhà, An Trạch vẫn làm cơm tối, anh về muộn cũng không hờn giận trách cứ một câu nào, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng như thường.

An Lạc rất cảm động sự săn sóc của cậu. Trong khoảng thời gian bận chuyện của Trần Duệ, anh cứ luôn không để ý đến cậu. An Lạc cũng cảm thấy có chút áy náy.

Thấy An Trạch im lặng không nói gì, An Lạc tưởng cậu tức giận, không quá tự nhiên mà mở miệng: “Anh đối tốt với Tiểu Duệ như thế, em có ý kiến gì không?”

An Trạch bình tĩnh nói: “Lần trước anh bị anh ta bắt cóc, anh ta hôn anh, còn cho anh uống thuốc, suýt nữa thì cường bạo anh. Anh nghĩ em có thể không có ý kiến gì với anh ta không?”

An Lạc vội cầm tay cậu, giải thích: “Lần đó chỉ là nó quá kích động thôi, cách làm cũng hơi cực đoan. Em đừng suy nghĩ nhiều, anh với Tiểu Duệ chỉ có tình cảm anh em thôi.”

An Trạch liếc mắt nhìn ngón tay thon dài đang nắm chặt tay mình, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, “Thế còn em thì sao?”

An Lạc giật mình, thoáng xấu hổ, mở miệng: “Với em… Em còn không biết ư?”

“Không biết.” An Trạch quay đầu nhìn chăm chú vào An Lạc, giả vờ nghiêm túc, “Anh chưa bao giờ nói anh yêu em.”

“…” Còn phải nói nữa sao? Nếu không phải yêu cậu, với tính của An Lạc, làm sao mà anh có thể dễ dàng tha thứ cho người hết lần này đến lần khác làm càn trên giường với anh chứ. Nếu là người khác thì đã bị anh đá cho một cước thành tàn phế từ lâu rồi.

“Em muốn nghe một đáp án từ chính miệng anh.” Ánh mắt An Trạch rất nghiêm túc, cũng rất cố chấp, “Anh có yêu em không? Anh?”

An Lạc trầm mặc một hồi lâu, rốt cục thả ra một từ từ giữa hai hàm răng: “Có.”

An Trạch trong lòng sung sướng cười rộ lên.

“Em cũng yêu anh.”

Quyết đoán phanh xe đỗ lại ven đường, An Trạch sáp lại gần nhiệt tình hôn lên môi An Lạc.

Với tính của An Lạc, để anh nói ra ba từ “Anh yêu em” quả là khó như lên trời, một từ “Có” như vậy đối với An Trạch đã là đủ lắm rồi.

Nụ hôn dài khiến người ta hít thở không thông qua đi, An Trạch khẽ thì thầm bên tai anh: “Trần Duệ là em trai của anh, anh quan tâm nhiều đến anh ta cũng tốt, chỉ cần không quá ranh giới thì em cũng không để ý. Em chỉ muốn xác định, người anh yêu là em là đủ rồi.”

An Lạc nhàn nhạt nhìn cậu, “Thật sự không ghen?”

Nếu không ghen, thì nụ hôn vừa rồi sao lại kịch liệt và điên cuồng như vậy?”

An Trạch nhìn chằm chằm An Lạc, một lát sau mới bất đắc dĩ mà nhún vai, “Được rồi được rồi. Tuy nói dễ nghe thế thôi chứ thực sự em vẫn hơi ghen, anh đối xử tốt với ai khác em cũng sẽ ghen… Nhưng em có thể khắc phục, nếu không khắc phục được, em sẽ đưa anh vào phòng ngủ dùng hành động chứng minh.”

“…Vớ vẩn.” Với cái sự trắng trợn của An Trạch, An Lạc không nhịn được mà khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười. An Trạch thật sự là thanh niên tinh thần hừng hực, phương diện ham muốn nào đó rất mạnh mẽ. Ở lâu cùng cậu, An Lạc cảm thấy bản thân cũng sắp bị cậu làm hư rồi. Trước đây với loại chuyện này, quả thực trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hiện tại đừng nói là không thật lòng, có đôi khi còn chờ mong nữa?

An Trạch kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười. Sau một lúc ngây người mới tiến gần đến tai anh, thì thầm: “Có người nào đã nói với anh, là khi cười anh rất đẹp không? Hơn nữa, sau khi ở bên em, hình như số lần anh cười ngày càng nhiều lên thì phải. Xem ra anh thực sự rất thích em…”

An Lạc lập tức lạnh mặt ngắt lời cậu, “Lái xe mau!”

“Tuân mệnh!” An Trạch vui sướng lại gần hôn một cái, rồi mới quay đầu khởi động xe.

Chiếc xe màu đen chậm rãi hướng về khu vực thành thị phồn hoa. Chiếc ghế phó lái là vị trí riêng biệt của An Lạc, An Trạch chưa bao giờ để bất cứ ai ngồi vào vị trí đó. Bởi vị trí đó, không chỉ là chỗ ngồi duy nhất bên cạnh cậu, chỉ dành riêng cho người bạn đời, mà vị trí đặc biệt đó, còn là nơi lưu trữ hồi ức ngọt ngào của lần đầu tiên trong xe của bọn họ.

An Trạch khẽ cười, nhẹ nhàng cầm tay An Lạc: “Chúng ta về nhà thôi.”

An Lạc gật đầu, “Ừ.”

Ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ, An Lạc lơ đãng phát hiện, khuôn mặt mình chiếu lên cửa sổ xe, đích xác đang nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười đó lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hình như cũng lộ ra cả vẻ hạnh phúc.

Tình yêu đau khổ của kiếp trước đã trở thành quá khứ từ lâu, nỗi đau của kiếp này cũng đã trở nên quang đãng sau cơn mưa rồi.

Hai đời phiêu bạt, nhưng chẳng có lúc nào là có được sự yên bình và an ổn có thế sánh được như lúc anh ngồi bên cạnh cậu như thế này cả. 
Bình Luận (0)
Comment