Vừa hay Nhược Nguyệt Vân cần một bộ trang phục mới, nàng không cần nghĩ ngợi, lập tức nhoẻn miệng cười đồng ý.
“Ngươi tên gì?” Để phá vỡ không khí yên ắng, ngột ngạt, hắn chủ động mở miệng bắt chuyện với nàng.
Nhược Nguyệt Vân nghiêng mặt nhìn hắn, cười khẽ, “Không phải trước khi hỏi tên ai đó thì phải tự giới thiệu trước hay sao?”
Hắn ngộ ra, đỏ mặt ngượng ngùng, thành thật trả lời nàng, “Ta tên Thương Phong.”
Tên rất hay a! Nhưng nghe qua có chút quen thuộc, dường như đã từng nghe trước đó, nhất thời nàng không thể nhớ ra.
“Ta là Dương Hoa!” Nàng ngẫm nghĩ, cũng chỉ có duyên gặp một lần, không nhất thiết phải cho hắn biết nàng là ai.
“Dương Hoa?... Ngươi bao nhiêu tuổi?” Thương Phong trầm ngâm một chút liền hỏi tiếp.
Nhược Nguyệt Vân có cảm giác hắn đang thẩm vấn nàng. Nhưng bởi vì hắn đặc biệt tốt nên nàng sẽ không so đo.
“Vừa tròn mười bốn.”
“Ha ha, ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi đấy.” Hình như lớn tuổi hơn người khác là một niềm vui!
“À... “ Nàng không mấy để tâm đến lời hắn nói, chỉ mải miết ngắm nhìn xung quanh. Nhộn nhịp thật!
Không đến nửa khắc sau nàng cùng Thương Phong đã đứng trước một tiệm vải rất lớn, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng đã biết hàng hóa ở đây xa xỉ đến mức nào. Nhược Nguyệt Vân âm thầm nuốt nước miếng, rất muốn xua tay đi nơi khác.
Nhưng Thương Phong thì lại khác, hắn cười rạng rỡ kéo nàng bước vào. Đến nơi, hắn nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, sau đó mới mở miệng nói với chủ tiệm:
“Mang cho ta một bộ ngân y và một bộ hồng y.” Vóc dáng nàng nhỏ nhắn lại đáng yêu như thế, nhất định mặc gì cũng đẹp, đặc biệt là hai loại màu sắc này.
Ông chủ của một cửa tiệm lớn quả nhiên làm việc rất có hiệu quả, chỉ một chốc đã mang ra hai y phục như lời Thương Phong nói. Ngân y tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh nhưng không chói mắt, màu sắc đạm bạc nhưng lại cực kì cao quý. Hồng y cũng không hề thua kém, màu sắc có phần sặc sỡ hơn, mang lại cảm giác tươi trẻ, tràn đầy sức sống.
“Này... có phải rất đắt không?” Tuy thật sự rất vừa ý nhưng nàng lại bâng khuâng đến giá cả. Chỉ là một cú đụng đầu thôi mà, Thương Phong hắn có cần chân thành đến mức này không chứ!
“Ngân lượng ta không thiếu, chỉ cần Hoa nhi thích là được.” Nói xong hắn lại phóng khoáng tặng cho nàng nụ cười ấm áp như gió xuân.
Nếu là Nhược Nguyệt Vân của kiếp trước, nàng sẽ lập tức si mê ngay, không cần bàn cãi. Nhưng khi đi hết một vòng sinh tử, nếm qua bài học của kiếp trước, trái tim của nàng thật sự rất nhạy cảm, cũng rất cảnh giác.
Khoan đã, Hoa nhi? Ặc, nàng và hắn thân thiết như vậy sao? Nếu như nàng khai báo thành thật, không phải hắn sẽ gọi là Vân nhi hay Nguyệt nhi sao? Có chút nuốt không trôi!
“A ha ha, vậy sao, Thương Phong ca quả nhiên hào phóng mà. Vậy Dương Hoa không khách sáo.” Nhược Nguyệt Vân cười hì hì để giảm bớt cảm giác lạ lẫm này, nàng quay qua nhận lấy y phục từ tay ông chủ.
Không báo trước một tiếng, Nhược Nguyệt Vân co cẳng chạy mất, nhưng vẫn không quên đa tạ Thương Phong, đồng thời cáo biệt hắn, “Dương Hoa đi đây. Có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại.”
Nhìn bóng dáng mềm mại đáng yêu hòa tan trong đám người đông đúc trên đường, Thương Phong có chút hụt hẫng, cũng có chút luyến tiếc. Hắn dõi theo nàng cho đến khi không thể thấy được nữa, khóe môi bất giác nhếch lên thành vòng cung tuyệt mỹ, hắn lặp lại lời nói của nàng, “Có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại... “
Nhược Nguyệt suýt chút không nhỡ rõ đường về, nếu nàng nhớ không lầm thì kiếp trước nàng chưa từng được bước chân ra khỏi Nhược phủ một lần nào cả. Nhưng không hẳn, nếu nàng không tự vẫn chết mà vẫn sống hèn hạ như thế, nhất định sẽ có một ngày Nhược gia đuổi nàng rời khỏi phủ. Lúc đó không chút đói cũng sẽ bị người ta khi dễ chết.
Nàng vẫn là kẻ yểu mệnh...
Nhược Nguyệt Vân lén lút trở về phòng của mình, quả như nàng nghĩ, đến tận bây giờ vẫn không một ai phát hiện sự vắng mặt của nàng.
Nàng lặng lẽ thở dài, lặng lẽ đóng cửa lại, tiếp tục giam lỏng mình. Có một câu hỏi lớn nàng vẫn luôn thắc mắc. Vì sao cùng sinh ra, cùng lớn lên nhưng cách đối xử của phụ mẫu với hai tỷ muội nàng lại hoàn toàn khác nhau? Một người được cưng chiều, yêu thương hết mực, còn một kẻ thì bị chán ghét, vứt bỏ không thương tiếc! Chỉ vì tài sắc của nàng không sánh bằng Nhược Hi Nhã? Chỉ vì như vậy?
Cũng quá phũ phàng rồi!
Làm sao đây, càng ngẫm nghĩ nàng lại càng cảm thấy vô cùng bất công, vô cùng uất ức. Thật muốn trả thù bọn họ!
Nhìn hai bộ y phục trên bàn, ánh mắt Nhược Nguyệt Vân lóe lên tia sáng khó phát hiện, một loại tia sáng lạnh lẽo đến kinh người!