Tô Bình Nam ra hiệu cho người phục vụ ra ngoài, sau đó ra hiệu cho mấy người đó, nói bọn họ chọn người giữ lại.
Mấy người thấy Tô Bình Nam trịnh trọng như vậy, đều cho người của mình ra ngoài.
Tô Bình Nam cho Tô Văn Văn ra ngoài trông cửa, không nhanh không chậm trải rộng bản đồ huyện Trường Dương ra bàn.
"Tất cả hương trấn huyện Trường Dương cộng lại là 3540 cây số vuông."
Hắn nhìn vẻ mặt mờ mịt của mấy người, nói tiếp: "Các ngươi biết thứ đáng giá nhất Trường Dương chúng ta là gì không?"
Mấy người đều lắc đầu, huyện Trường Dương không có khoáng sản năng lượng, không có xí nghiệp nổi tiếng, chỉ có mấy chục vạn nông dân và đá núi khắp nơi.
Tô Bình Nam cười cười: "Chúng ta có gì nhiều nhất?" Lý Băng làm vận chuyển, suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói: "Nhiều đá nhất. Trường Dương chúng ta nổi tiếng núi đá xanh, thập niên 60, khi xây dựng đường ở tỉnh Thiên Nam gần như đều dùng đá của chúng ta."
Tô Bình Nam cười thần bí: "Ai nói bây giờ không làm xây dựng thì không cần nữa?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều là người sống lâu thành tinh, ánh mắt trở nên nóng bóng.
Tô Bình Nam đưa ngón tay chỉ vào huyện Trường Dương, nói: "Ba mươi bảy mỏ lớn lộ thiên, bốn mươi hai mỏ trung, mỏ nhỏ thì không cần phải nói, bây giờ là sản nghiệp tập thể. Giá cực rẻ, chỉ cần chúng ta đả thông trong huyện, như vậy chẳng khác nào chúng ta lấy được núi vàng."
Núi vàng cũng không khoa trương, đời sau Tô Bình Nam biết, chỉ riêng ngành nghề vật liệu đá, huyện Trường Dương đã có mấy chục phú ông ngàn vạn. Chỉ là mọi người nội đấu cực kỳ dữ, khiến cho lợi nhuận kém. Mà Tô Bình Nam ánh mắt độc ác, hắn muốn nhập cuộc sớm, muốn lôi kéo những người này ăn phần ngon nhất của cái bánh ga tô này.
Hồng gia là người lớn tuổi nhất cũng là người có quan hệ rộng nhất chân thành, cẩn thận quan sát địa đồ một lần, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nói: "Tiểu Hồng Bào, tin tức cơ mật như thế, ngươi chắc chắn không?"
Tô Bình Nam nhìn Hồng gia, chậm rãi đốt thuốc, phun ra một hơi khói.
"Bảy mươi chín cái mỏ rất lớn, ta ăn một mình thì ăn không nổi. Cho nên mới chọn các ngươi, còn các ngươi tin hay không thì tùy, ta không giải thích."
Lý Băng cũng nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam nói: "Ý ngươi là?"
"Lựa chọn thứ nhất, ta ra 750 vạn, năm người các ngươi ra 250 vạn, đăng kí một công ty vật liệu đá vốn ngàn vạn, thâu tóm bảy mươi chín cái núi đá này, ta muốn 65 phần trăm cổ phần, các ngươi giữ 35 phần trăm."
"Lựa chọn thứ hai thì sao?"
"Ta muốn 50 cái trong đó, còn lại các ngươi chia. Nguồn tiêu thụ ta phụ trách, các ngươi giải quyết hết thảy vấn đề thủ tục."
Hồng gia ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi như là mãnh hổ trước mặt, khẽ nói: "Thủ bút thật lớn, ngươi hoàn toàn có vốn liếng lấy hết, tại sao lại chia bánh ga tô cho chúng ta?"
Tô Bình Nam cười to: "Có đôi khi ăn một mình sẽ chết người đấy."
Hồng gia nhìn Tô Bình Nam, cả buổi không nói gì, Tô Bình Nam cũng không nóng nảy, ung dung nhìn Hồng gia, ánh mắt kiên quyết mà hung ác.
"Phương án thứ hai, ngươi lấy một nửa."
Tô Bình Nam cười như không phải cười, lạnh lẽo nói: "Ngươi xác định?"
Hồng gia thở dài, người trẻ tuổi đó phong mang quá mức sắc bén, nên giải thích rõ ràng mới tốt.
"Tin tức này rất đáng tiền, Tiểu Hồng Bào."
"Nói tiếp đi, ta muốn biết nguyên nhân ngươi dám ép giá ta." Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh, trong lời nói lộ vẻ tàn nhẫn.
"Nhưng nhanh nhất là trước tháng ba năm sau thì tin tức sẽ truyền ra, động tác lớn như thế không gạt được người khác."
"Tiếp tục."
"Ngươi căn cơ quá nhỏ, cho dù chúng ta không biết, một khi tin tức truyền ra, ngươi có thể lấy được bao nhiêu trong khoảng thời gian ngắn?"
Tô Bình Nam âm thầm mỉm cười, quả nhiên gừng càng già càng cay. Mình diễn tốt như thế mà còn bị lão hồ ly này nhìn ra.
"Mấu chốt nhất là ăn một mình thì không thể, cả đám chúng ta cũng ăn không vô, phải chừa cho bọn họ một ít."
Dứt lời, Hồng gia chỉ chỉ lên trời, lẳng lặng chờ quyết định của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam hướng ra cửa hô: "Văn Văn, vào rót rượu."
Tô Văn Văn mặt không cảm xúc đẩy cửa vào, lần lượt đổ đầy ly rượu.
Tô Bình Nam cười to: "Hợp tác vui vẻ, công việc cụ thể sau ba ngày ta sẽ quay lại nói chuyện."
Mấy người Hồng gia, Lý Băng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hết cách, Tiểu Hồng Bào quá cường thế, ép những lão già bọn họ đến có chút thở không nổi.
Tô An Tây đột nhiên cảm thấy Tịch Nam Nam thật là phiền, nãy giờ đã hỏi nàng không dưới mười lần rằng khi nào nhị ca nàng tới.
Ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với lão Cửu thúc, Tô An Tây lặng lẽ liếc Tịch Nam Nam.
Nhị ca của bổn cô nương, ngươi cướp nổi sao? Tô An Tây càng cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
"Nha đầu, ngươi gầy đi."
Tô An Tây quay đầu, nhị ca nhà mình lẳng lặng cười, trong lúc nhất thời nàng không biết tại sao, nhưng rất muốn khóc.
...
Ra khỏi tiệm cơm, hóa đơn đã được thanh toán. Tô Kiến Quốc không nỡ lãng phí, bao lớn bao nhỏ đóng gói đồ ăn còn dư lại, nở một nụ cười hài lòng. Tiễn Tô An Tây ra, lao vụt trên ô tô, Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh, nhìn bông tuyết bay vèo qua.
"Văn Văn, chuyện ở thị trấn Nhị Đài, ngươi tìm người thích hợp lên thay ngươi đi, qua mấy ngày nữa ngươi đi đàm phán với bọn họ."
"Được."
"Huyện Trường Dương quá nhỏ, có chúng ta thì không chứa được nhiều người kiếm cơm như vậy."
"Văn Văn đã rõ." Tô Văn Văn nghiêm túc gật đầu.
Tô Bình Nam rất chân thành quay đầu nhìn Tô Văn Văn: "Thương hải hoành lưu mới lộ ra bản sắc anh hùng, sống sót mới là anh hùng."
Tính như sói của Tô Bình Nam dần dần khắc hoạ đến mỗi một tùy tùng của hắn. Tô Bình Nam cho rằng huyện Trường Dương sẽ là đá mài đao tốt nhất.