Quách Quang Diệu rất sùng bái Tô Bình Nam, nhất cử nhất động và phong cách ăn mặc đều hữu ý vô tình bắt chước lão đại nhà mình.
"Lão Tam, giúp ta một việc."
Quách Quang Diệu làm bộ không thèm để ý, ném một bao thuốc lá Trung Hoa vào lòng Lý Tam.
"Việc gì vậy? Quách ca à, ngươi thế này mà còn cần đến ta sao?"
Lý Tam cảm thấy hơi tự ti khi đứng trước mặt đối phương, trên mặt bất giác xuất hiện nụ cười đầy gượng gạo.
"Đầu bếp ở căng tin các ngươi nấu ăn rất ngon phải không? Buổi tối chuẩn bị một bàn, đại ca của ta muốn nếm thử."
Lý Tam lộ vẻ khó xử. Đúng là căng tin nấu ăn rất ngon, nhưng muốn ăn đồ đại sư phụ nấu thì phải bao một bàn, đây là một khoản chi không nhỏ.
"Thôi đi!"
Quách Quang Diệu nhìn bạn học bủn xỉn trước mặt, vẫn không biết đối phương đang lo lắng điều gì. Hắn hừ mũi chế nhạo, dúi hai trăm tệ vào tay Lý Tam.
"Xem cái tính kia của ngươi kìa!" Quách Quang Diệu cảm thấy để Tô Bình Nam và tên này ngồi chung bàn thì lão đại hơi mất thể diện.
"Không thành vấn đề." Hàng lông mày của Lý Tam lập tức giãn ra, hắn gật đầu đồng ý.
Quách Quang Diệu vỗ vai Lý Tam: “Sáu giờ tối, hỗ trợ làm thật tốt nhé. Đi đi!"
Huynh đệ Cao gia đang mắt to trừng mắt nhỏ trong xưởng sửa chữa ô tô. Một đống lớn bo mạch chủ của máy game thùng chồng chất trước mặt như đồ bỏ đi.
"Lão Lưu, thứ này có thể bán được hai nghìn sao?" Cao lão đại tỏ vẻ do dự, nhìn hán tử có làn da ngăm đen đang uống nước ừng ực ở đằng kia, đồng thời cất tiếng hỏi.
Hán tử kia tầm hơn ba mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn sâu như dao khắc, vừa nhìn liền biết hắn là người thường xuyên ra khơi.
"Làm sao ta biết được? Hai nghìn là thành phẩm, thứ này quý lắm đó."
Lão Lưu cũng không tức giận. Lão đại nhà mình bị lừa một thuyền to, cũng gấp gáp bán ra nên mới bảo hắn mang những tấm màu xanh xanh này đi tìm Cao lão đại, hi vọng có thể dựa vào mạng lưới quan hệ của huynh đệ bọn hắn ở Thiên Nam để xử lý hết mấy thứ này.
"Hay là hỏi đám Ngụy Tam xem sao? Bọn hắn nắm bắt tin tức nhanh nhạy, hẳn là sẽ có cách."
"Hỏi Ngụy Tam? Còn không bằng đi hỏi Tiểu Hồng Bào. Hiện tại tên kia lắm tiền nhiều của, hơn nữa rất chính quy, chắc là hắn sẽ có cách."
Cao lão nhị nhăn mặt, đến bao giờ mới bán được đống đồ rác giá trị một trăm vạn này chứ? Nhưng cấp trên thì mình không đắc tội nổi, đám gia hỏa này lênh đênh trên biển lâu rồi, tính tình quá hoang dã.
Khi Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi từ huynh đệ Cao gia, hắn ngu người luôn: "Giờ đã có máy game thùng rồi cơ á?” Trong ấn tượng của hắn, chẳng phải đến cuối năm 93, thứ này mới xuất hiện sao?
Huynh đệ Cao gia và Tô Bình Nam qua lại rất gần gũi, Tô Bình Nam bành trướng rất nhanh, gần đây đã lấy mấy xe từ chỗ bọn hắn, trở thành khách hàng lớn nhất của huynh đệ Cao gia. Vì vậy có một số việc, người đầu tiên huynh đệ Cao gia nghĩ tới chính là Tô Bình Nam.
Mấy năm sau, lần đầu tiên máy game thùng giới thiệu cho giới trẻ Hạ quốc khái niệm giải trí tối cao là gì. Tô Bình Nam biết sau này trò chơi sẽ phát triển nhường nào. Vậy vấn đề đặt ra trước mắt là bây giờ bắt đầu từ máy game thùng có đáng giá không?
Biết tiến biết lùi, biết lớn biết nhỏ là lý tưởng cơ bản nhất của người kiếm sống trong xã hội. Tô Bình Nam có tư tưởng rất thoáng, hắn cân nhắc chốc lát, cảm thấy mình có thể làm. Cơ hội đã ở ngay trước mặt, mình có vốn thì sao lại không dứt khoát giành suất tổ chức thi đấu thể thao điện tử sớm nhất ở Hạ quốc.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Bình Nam nhanh chóng quyết định, lập tức gọi lại cho huynh đệ Cao gia: "Giữ lại hàng, ta dẫn người đi xem. Nhưng ta muốn gặp cấp trên của ngươi."
Huynh đệ Cao gia lập tức đồng ý. Bất kể Tiểu Hồng Bào ngươi nghĩ gì, ngươi đã có hứng thú thì giới thiệu củ khoai nóng bỏng tay này cho ngươi sớm một chút là được.
Sáu rưỡi tối, Lý Tam đứng ngồi không yên. Mình đã đặt cọc tiền bàn cơm này cho người ta, hơn nữa Lâm sư phụ rất khó tính, mình phải nhờ người thân ra tay, nói hết nước hết cái, đối phương mới đồng ý. Nếu Quách Quang Diệu không đến, thì chọc giận Lâm sư phụ chỉ là chuyện nhỏ, người ta không cho rút lại tiền đâu.
Lý Tam đợi rất lâu, trông mòn con mắt mới thấy một chiếc xe việt dã chạy tới. Sau đó, hắn nhìn thấy Quách Quang Diệu vênh váo trước mặt mình ngoan ngoãn xuống xe mở cửa, nghênh đón một người trẻ tuổi sắc bén để tóc ngắn.
Lý Tam biết Quách Quang Diệu hiện là đàn em của Tiểu Hồng Bào - người đang lăn lộn đến phong sinh thủy khởi nhất Ô thành. Hắn rất thông minh, biết người có thể khiến bạn học phách lối của mình cung kính như thế không phải ai khác, nhất định là Tiểu Hồng Bào trong truyền thuyết mà mình thường nghe danh.
Sau khi xuống xe, Tô Bình Nam rất khách sáo. Lý Tam thì ngược lại, có chút thụ sủng nhược kinh.
Hồng Bào ca, ta đã thu xếp ổn thỏa, người kia rất vui khi được gặp ngươi."
Lý Tam nói lắp ba lắp bắp, Tô Bình Nam liếc nhìn Quách Quang Diệu. Gia hỏa này cái gì cũng tốt, có điều mắt cao hơn đầu, mình đã phê bình biết bao nhiêu lần mà cái nết đánh chết không chừa. Tô Bình Nam biết rõ tính cách của đám thanh niên dưới trướng mình, là do bọn hắn quá thuận buồm xuôi gió.
Bàn ăn không lớn, đặt trong một căn phòng cao cấp ở căng tin của xưởng dệt len. Trước kia, đa số là lãnh đạo phân quản hoặc là người nắm quyền trong xưởng dùng bữa ở đây. Hiện tại hiệu ích của xưởng dệt len đã trượt dốc không phanh, chiếc bàn này đã bị bỏ xó rất lâu rồi.
Ba người ngồi xuống, Quách Quang Diệu đưa thực đơn, Tô Bình Nam nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi bất ngờ.
Trong thực đơn có tới sáu mươi món ăn phong phú, đây là một điều rất hiếm thấy trong căng tin.
"Xem ra Lâm sư phụ rất tự tin với tay nghề của mình, vậy thì lên hết đi!"
Lý Tam kinh ngạc đến ngây người, còn Quách Quang Diệu lại không hề chần chừ chút nào. Đừng nói là Tô Bình Nam gọi sáu mươi món ăn, cho dù lão đại nhà mình ra lệnh đốt căng tin ngay bây giờ, Quách lão nhị hắn cũng tuyệt đối không nhíu mày.