Rất nhiều năm sau.
Sau khi uống rượu, Lý Tam chỉ vào quảng cáo của tập đoàn Cẩm Tú mà lúc đó đã có thể trông thấy ở khắp mọi nơi, kể lại mấy kinh nghiệm ít ỏi đáng nhắc đến trong cuộc đời tầm thường của hắn.
"Hôm ấy, Tiểu Hồng Bào thẳng tay đưa cho ta một cây thuốc lá Trung Hoa, nhờ ta tặng cho người gác cổng, nói là lát nữa có rất nhiều người đến ăn cơm, cho nên chào hỏi trước để tránh gây hiểu lầm."
Lúc này, có người lên tiếng hỏi: "Sao ngươi lại gọi Tô tổng - ông chủ lớn của Cẩm Tú là Tiểu Hồng Bào ?"
Lý Tam híp mắt lại, nở nụ cười vân đạm phong khinh: "Ngươi không biết năm xưa chúng ta có quan hệ gì đâu, những người bết biệt danh Tiểu Hồng Bào đều là bạn của Tô tổng. Năm 92, người ta nói tặng ta một cây thuốc lá Trung Hoa liền tặng luôn."
Có lúc không kìm được tính nóng nảy, Lý Tam ở độ tuổi trung niên lại quen tay đốt một điếu thuốc, sau đó vui vẻ hút thuốc, tiếp tục kể chuyện.
"Cừ lắm nhé! Thầy trò Lâm sư phụ trổ hết tài năng, món ăn lên rất nhanh. Tay nghề của Lâm lão đầu tốt miễn bàn. Hồi đó Tiểu Hồng Bào cũng ngầu lắm, từng chiếc xe tải hạng nhẹ đông lạnh chở của ngon vật lạ đến, có khi bây giờ các ngươi cũng chưa từng ăn đâu. Đó là bữa ăn tuyệt vời nhất trong đời ta."
"Có những gì vậy?" Có người hóng chuyện vui vẻ tiếp lời.
"Không chỉ có nhung hươu nai tự nhiên, mà còn có pín hổ, mật ong chúa, tay gấu... nhiều lắm!" Nói đến đây, Lý Tam nhìn mấy gia hỏa lộ ánh mắt hâm mộ trong nhà hàng giá rẻ với cảm giác ưu việt. Hắn chép miệng như thể đang hoài niệm hương vị năm xưa.
"Tiếp tục đi thúc!"
Lý Tam ngẩng đầu, tựa như ngược dòng thời gian về đêm khuya năm ấy.
"Chưa đầy mười phút, một cuộc điện thoại của Hồng Bào ca đã gọi tới năm chiếc xe Cruiser, mấy chục thanh niên mặc đồ đen bước xuống. Không lâu sau, mấy trăm chiếc taxi kéo đến chật kín cả trạm xe, bèn tập trung ở ngoài cổng xưởng dệt len. Cảnh tượng ấy, cảnh tượng ấy..." Lý Tam cảm thán.
"Hồi đó Tiểu Hồng Bào có nhiều đàn em như vậy sao?" Một người trung niên ngồi ở bàn khác nói xen vào.
Mặt Lý Tam lập tức đỏ bừng, hắn thề thốt: "Nếu lão tử nói hươu nói vượn, cả nhà không được chết tử tế!"
"Người đông nghìn nghịt, vậy mà không có bất cứ tiếng động nào. Lúc đó ta biết ngay là nếu trong năm năm Tiểu Hồng Bào không chết, thì đừng nói đến Ô thành, cả tỉnh Thiên Nam đều thế này nè!" Lý Tam giơ cao ngón tay cái.
"Hiện giờ đám Dương Thiên Lý, Trương Đồng tiếng tăm lừng lẫy là thế, vậy mà lúc đó bọn hắn đều khách khí với Tam ca ta. Các ngươi có biết Quách Quang Diệu không?"
"Biết, một trong mấy đại lão của Cẩm Tú."
"Đó là bạn học của ta. Các ngươi nói ta chém gió ư?" Lý Tam đắc ý nhìn người trung niên xen lời kia.
"Tam ca, sao ngươi không xông pha với người ta? Bây giờ những người đó lợi hại biết bao!"
Lý Tam mỉm cười: "Tam ca ta quá quan tâm gia đình, hiếu kính cha mẹ. Hồi ấy bọn hắn quá dã tính, cho nên về sau chúng ta không qua lại nữa."
Lý Tam đã lặp đi lặp lại lời nói dối này không biết bao nhiêu lần, dường như chỉ như thế mới có thể bù đắp nỗi nuối tiếc trong lòng hắn suốt mười mấy năm qua.
Đêm đó, người của Tô Bình Nam chiếm hết tất cả các bàn trong căng tin của xưởng dệt len. Tô Bình Nam chỉ nói một câu: "Hôm nay Lâm sư phụ thể hiện tay nghề. Các ngươi nể mặt ta, đừng làm ồn."
Kết quả là cả buổi tối, trong căng tin lớn như vậy chỉ có tiếng mải miết ăn cơm và âm thanh gắp thức ăn.
Khi Tô Bình Nam rời đi, hắn nhìn Lý Tam rồi bắt tay nói: "Vất vả rồi. Ta nợ ngươi một nhân tình, có chuyện gì thì tìm Quang Diệu."
Lúc đó Lý Tam vâng vâng dạ dạ gật đầu, cũng không nói gì. Ngày hôm sau đi làm, hắn mới phát hiện Lâm sư phụ và chín đồ đệ đã từ chức.
Tô Bình Nam dẫn theo mấy người Dương Thiên Lý vội vàng trở về Thiên Đô ngay trong đêm. Ngoài Tô Bình Nam ra, không có ai biết tấm màu xanh xanh này sẽ phổ biến khắp đại lục Hạ quốc chỉ trong vài năm, trở thành hồi ức của một số người.
Ba giờ sáng bọn hắn mới đến Thiên Đô, Tô Bình Nam cũng không đi thẳng đến Cao gia, mà tìm một nơi cách trường đại học Điện tử thành phố Thiên Đô không xa trọ lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bình Nam bấm gọi số điện thoại của một ông chủ lớn kinh doanh hạt thông ở thành phố Thiên Đô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Bình Nam viết địa chỉ lên giấy rồi đưa cho Quách Quang Diệu.
"Tìm người này, đưa hắn đến đây."
Tuy tính cách Tô Bình Nam ngang ngược tàn nhẫn, nhưng làm việc hết sức cẩn thận. Đây là một nhân viên kỹ thuật của trường đại học Điện tử mà hắn tìm được thông qua quan hệ, liên quan đến chuyện làm ăn.
Huynh đệ Cao gia đã chờ ở xưởng sửa chữa ô tô từ sớm. Khoảng hơn chín giờ, ba chiếc xa nối đuôi nhau chạy vào đại viện, trong đó có hai chiếc xe mà bọn hắn thấy vô cùng quen mắt. Tô Bình Nam dẫn theo mười mấy thanh niên bưu hãn và một người trung niên nho nhã bước xuống xe.
"Lão Cao, xin lỗi vì đã để ngươi chờ lâu." Tô Bình Nam khách khí chào hỏi huynh đệ Cao gia, tầm mắt dừng trên người một nam nhân xa lạ khác.
Hiện giờ Tiểu Hồng Bào đang phong sinh thủy khởi ở Ô thành, tất nhiên là huynh đệ Cao gia tươi cười đối đãi. Thấy ánh mắt của Tô Bình Nam, bọn hắn lập tức giới thiệu: "Bây giờ Hồng Bào ca rất oai phong. Lần này ngươi chiếu cố việc làm ăn của chúng ta, chúng ta rất cảm tạ. Đây là huynh đệ trên biển, cứ gọi Lưu đại ca là được."
Tô Bình Nam ngửi thấy hương vị biển cả trên trong khí tức trên người đối phương. Nghe xong, hắn gật đầu xem như chào hỏi.
Lưu Hàm nở nụ cười, để lộ hàm răng vàng khè bám đầy khói thuốc, lời nói rất gay gắt: "Tuổi không lớn thì đại ca cái gì. Ngươi làm cao quá, để lão Lưu ta chờ lâu."
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Tô Bình Nam lộ vẻ mặt âm độc, huynh đệ Cao gia cũng không vui.
Dương Thiên Lý và Quách Quang Diệu nghe vậy, lập tức xông về phía Lưu Hàm, sắc mặt lạnh lùng, một tay đã sờ sau hông.