Khi nghe Lý Lạc Nhiên kể xong, Thiện Thanh Thanh không còn gì để nói.
Nàng chớp mắt, bỗng thốt ra một câu kinh người: "Tên này hung mãnh như vậy, không hợp với ngươi. Hay là tỷ tỷ ta chịu thiệt, cố đón nhận hắn thay ngươi."
Lý Lạc Nhiên liếc Thiện Thanh Thanh, gia hỏa này thật bưu hãn! Sau đó nàng bỗng thở dài.
"Trước giờ ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp phải một người như vậy. Để ta nghĩ thử xem."
Thiện Thanh Thanh vỗ trán, sầu não nói: "Ngươi là bé ngoan từ nhỏ, kiểu người xấu này không hợp với ngươi."
Lý Lạc Nhiên cười rất đẹp, để lộ hàm răng trắng tinh đều đặn: "Ngươi đó, chỉ là con cọp giấy thôi. Ngươi còn yếu hơn ta, cho nên cứ để ta xử lý thì hơn."
...
Bảy giờ tối, toàn bộ người trong phòng ký túc, bao gồm cả Thiện Thanh Thanh vừa tò mò vừa nhộn nhạo, đều ngây ngốc tập thể trong ký túc xá, tròn mắt nhìn Lý Lạc Nhiên cẩn thận trang điểm.
"Ngươi cứ thế rơi vào tay giặc à?" Đỗ Đan Đan lên tiếng. Nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự nỗ lực của Tô Bình Nam, thế mà hắn đã dễ dàng tán được con gái nhà người ta rồi hả?
"Ngươi mặc cái này sao?" Thiện Thanh Thanh cất lời, vừa nhìn bộ đồ thể thao trên người Lý Lạc Nhiên vừa đặt câu hỏi.
Lý Lạc Nhiên duyên dáng yêu kiều. Dưới ánh đèn, gò má trắng nõn hệt như một mảnh Dương Chi Bạch Ngọc thượng hạng, tỏa sáng lấp lánh. Mái tóc dài uốn sóng lọn to chạm eo. Bộ đồ thể thao trang nhã bó sát người, làm nổi bật vòng ngực lớn và đôi chân dài thẳng tắp.
"Tại sao không thể mặc bộ này? Ta chính là một nữ sinh viên hơi xinh xắn, nhưng thật ra hết sức bình thường." Lý Lạc Nhiên trả lời.
"Đến rồi đến rồi! Thanh Thanh tỷ, đó chính là cái tên Tô Bình Nam xấu xa kia!" Đỗ Đan Đan tinh mắt, vẫn luôn nhoài lên cửa sổ phòng ký túc, lén lút theo dõi bên ngoài.
Thiện Thanh Thanh linh hoạt như một con mèo, cấp tốc chen đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Là tên kia hả?"
Bên ngoài cửa sổ có hai thân ảnh đứng dưới tòa nhà ký túc xá.
"Người cao hơn là hắn. Người còn lại ta cũng quen, là Quách Quang Diệu, nghe nói là trợ thủ đắc lực của hắn."
Đây là lần đầu tiên Thiện Thanh Thanh trông thấy Tô Bình Nam.
Vóc dáng cao, lưng ưỡn thẳng, gương mặt rắn rỏi tuấn tú, và đôi mắt tràn đầy dã tâm.
"Đây mẹ nó mới là nam nhân!" Thiện Thanh Thanh nói nhỏ đến nỗi bản thân cũng không nghe thấy.
Tô Bình Nam chìa tay nói: "Đưa điện thoại cho ta."
Hắn từ đời trước xuyên tới, thật sự là không có cảm tình gì với kiểu điện thoại di động y chang cục gạch này, bình thường toàn để Quách Quang Diệu cầm. Trái lại Quách Quang Diệu rất thích, hắn thích ánh mắt không giấu được vẻ hâm mộ và thán phục khi người ta nhìn mình cầm điện thoại.
"Ta tới rồi, đang ở dưới tầng... Ừ, được." Tô Bình Nam ném điện thoại cầm tay cho Quách Quang Diệu với thái độ ghét bỏ.
"Ngươi tự biến đi, ngày mai mang máy móc về Thiên Đô trước." Lần này Quách Quang Diệu theo đến đây chủ yếu là để thu mua một chiếc máy game thùng của Đông Doanh ở Thượng Hải, mang về làm nhái.
Hiện tại giá của một máy game thùng chính hãng những ba mươi ngàn. Quách Quang Diệu biết kế hoạch của Tô Bình Nam, kích động đến mức hai mắt phát sáng.
Quách Quang Diệu chưa gặp Lý Lạc Nhiên bao giờ, chỉ nghe mấy tiểu tử gửi quà trở về khen nàng hiếm có khó tìm. Mặc dù hắn rất muốn nhìn trộm, nhưng Tô Bình Nam đã ra lệnh, hắn không dám ở lại, lập tức chạy biến mất dạng.
Tô Bình Nam buồn cười nhìn Quách Quang Diệu chạy đi vẫn không kìm được ngoảnh đầu lại. Hắn trợn mắt, Quách Quang Diệu thấy vẻ mặt hắn bất thiện, đành dằn lòng tò mò, lập tức co giò chạy như bay.
"Xin chào, rất vui khi được gặp lại ngươi."
Lý Lạc Nhiên thoải mái chìa tay ra trước, cười tủm tỉm nhìn nam nhân mới gặp lần thứ hai.
"Ta hơi bận, bây giờ đỡ hơn rồi, cho nên đến thăm ngươi." Tô Bình Nam lại một lần nữa kinh ngạc trước vẻ đẹp của nữ hài phía đối diện.
Duyên phận thật kỳ diệu! Lý Lạc Nhiên nhìn nam nhân một giây trước vẫn còn bừng bừng dã tâm, ngang ngược khó thuần, giờ đây đã biến thành dáng vẻ ngốc nghếch. Nàng không kìm được vui vẻ.
"Mời ta ăn món gì?"
Tô Bình Nam dời mắt, thành thật đáp: "Món đắt nhất."
Phụt! Lý Lạc Nhiên không giữ được hình tượng thục nữ, che miệng cười duyên.
"Chúng ta là bạn bè, lại còn là bạn bè tốt nhất, ta chưa bao giờ keo kiệt với bạn bè." Tô Bình Nam nhận ra mình lại thất thố, nhưng không ngượng ngùng chút nào, vẫn tiếp tục lên tiếng.
"Điện thoại của ngươi đâu? Ta hỏi Thanh Thanh xem chỗ nào đắt nhất."
Lý Lạc Nhiên cười tươi như hoa, chìa bàn tay trắng như ngọc ra.
"Được, nghe lời ngươi." Tô Bình Nam thích tính cách thoải mái, không kiểu cách của nữ hài này. Hắn vẫy tay về phía góc tối. Tô Bình Nam không cầm điện thoại, nhưng hắn biết tiểu tử Quách Quang Diệu nhất định đang ẩn núp ở một nơi bí mật nào đó, lén lút quan sát.
Quả nhiên, Quách Quang Diệu tủi thân như cô vợ nhỏ chạy ra, đưa điện thoại cho Tô Bình Nam, sau đó nghiêm túc gật đầu với Lý Lạc Nhiên: "Chào chị dâu."
Lý Lạc Nhiên vốn tự nhiên thoải mái lập tức bị đánh bại, mặt đỏ bừng lên, không biết đáp lại thế nào. Nàng chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, cầm lấy điện thoại.
...
"Thanh Thanh nói Redhouse không tồi, ngươi có biết không?" Lý Lạc Nhiên cố ý hỏi thêm vài câu, cảm thấy mặt không còn nóng bừng bừng nữa mới mím môi nói.
"Ta không biết, nhưng có thể tìm. Ngươi thích là được." Tô Bình Nam vẫn nói bằng giọng dịu dàng.
"Bạn của ngươi thật thú vị." Lý Lạc Nhiên nhìn theo Quách Quang Diệu chạy trối chết, né tránh ánh mắt như muốn giết người của Tô Bình Nam, vừa cười vừa nói.
Redhouse là một nhà hàng Tây gắn mác Pháp quốc, mô phỏng kết cấu gạch gỗ, tường ngoài màu đỏ cực kỳ bắt mắt, mi cửa và mái cổng đỏ rực, sau đó được Mai Lan Phương tiên sinh đặt tên là Redhouse. Kết quả là về sau mọi người cứ gọi như thế.