Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 28

Bởi vì trở thành đề tài võ lâm, khách điếm trước bọn họ trọ đã không thể ở lại, cho nên bốn người Hoa các liền dọn đến biệt viện Tiêu gia bảo ở Tô Châu.

Sáng sớm hôm nay, Tử Lạc sớm tỉnh dậy, bắt đầu công khóa hằng ngày, luyện công.

Công phu Tử Lạc rất tốt, có điều hắn vẫn không hài lòng, bởi vì hắn có một mục tiêu muốn đánh bại, mục tiêu này không phải ai khác, chính là Bảo chủ Tiêu gia bảo, Tiêu Lạc Ngọc.

Hắn được Hoa Diệc Khê thu nhặt về Hoa các, từ nhỏ mục tiêu chính là bảo hộ Hoa Diệc Khê thật tốt, Hoa Diệc Khê chịu khổ vài năm hắn cũng biết, cho nên hiện tại mặc dù Tiêu Lạc Ngọc đã thay đổi, cũng không thể trở thành lý do hắn tha thứ cho Tiêu Lạc Ngọc.

Vì thế cho nên Tử Lạc được xem là tình địch tương đối có tính uy hiếp đầu tiên với Tiêu Lạc Ngọc, bởi vì tình địch này được liệt vào một trong số khó có được những người lọt vào mắt Hoa Diệc Khê.

“Tử Lạc, sớm như vậy đã dậy luyện kiếm.” Tiêu Lạc Ngọc từ phòng bếp trở về, trên tay cầm khay đựng bữa sáng thực phong phú. Hôm nay Tiêu Vân cùng Thẩm Khanh đi câu cá, Tiêu Lạc Ngọc lười gọi hạ nhân khác, tự mình đi lấy điểm tâm.

Tử Lạc nhìn nhìn hắn, thu hồi song kiếm, xoay người rời đi. Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, Tử Lạc này tựa hồ hiềm khích đối với mình thực lớn.

Tiếp tục đi phía trước, Tiêu Lạc Ngọc gặp Tả Yển, bởi vì bị cây cối che chắn, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, Tả Yển cười thấy răng không thấy mắt. Tiêu Lạc Ngọc tiếp tục đi, vượt qua cây cối, sau đó hắn nhìn thấy trong tay Tả Yển cầm một con cóc thoạt nhìn xấu vô cùng, đang ở bên ngoài cắt máu của nó.

Máu con cóc chảy vào trong một cái chén màu trắng, Tả Yển lại từ hòm bên cạnh lấy ra một con sâu trắng béo núc, một chưởng đập nát, cho vào trong bát.

Tiêu Lạc Ngọc biết đây là giải dược cho Chu Lam, trong lòng rét lạnh một chút. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy thời điểm Tả Yển làm mấy thứ này, thật sự có chút vui vẻ.

Không biết Chu Lam có thể còn sống đi ra từ trong tay Tả Yển hay không?

Tiếp tục đi phía trước, lại nhìn thấy Hữu Yển đang lau lưỡi đao của mình, trong con ngươi lạnh lùng không có một tia có thể gọi là cảm xúc, nếu nói là có — thì phải là lạnh lùng vô hạn vô biên.

Hoa Diệc Khê rất lạnh nhạt, nhưng y băng lãnh là bởi vì đem hết thảy tình cảm đều giành cho Tiêu Lạc Ngọc, mà Hữu Yển lạnh lùng, càng giống như vô tình vô tâm.

Không biết nơi nào truyền đến một tiếng mèo kêu, Tiêu Lạc Ngọc đi qua xem, một con mèo nhỏ lông trắng đen giao nhau không biết từ nơi nào nhảy ra, nhảy đến trước mặt Hữu Yển ngồi trên bàn liếm liếm lông, thỉnh thoảng còn hướng Hữu Yển kêu hai tiếng.

Tiêu Lạc Ngọc dừng bước, thầm nghĩ rằng Hữu Yển sẽ không đột nhiên vung đao chém mèo con thành hai nửa chứ? Động tác lau đao của Hữu Yển đình chỉ, rồi sau đó buông đao xuống, nhìn con mèo duỗi người trước mặt.

Dần dần, trong mắt Hữu Yển xuất hiện một tia quan tâm. Nguyên bản bộ dáng của hắn có thể miêu tả là khuynh quốc khuynh thành, nụ cười này tựa như ngày đông xuất hiện một tia dương quang, vô cùng chói mắt, nhưng lại làm cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt.

Hữu Yển vươn tay sờ sờ đầu mèo nhỏ, sau đó ôm lấy nó ấp vào ngực, mèo nhỏ đối với hắn cũng thực thân mật, mềm mềm nhu nhu kêu vài tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay hắn.

Khóe miệng không tiếng động cong lên, cùng thói quen tươi cười của Tả Yển không giống, thật sự ấm lòng người.

“Có thể cho nó ăn không?” Hữu Yển nói. Đây là Tiêu Lạc Ngọc lần đầu tiên nghe được Hữu Yển nói chuyện, hắn cùng Tả Yển tuy rằng bộ dạng y hệt, nhưng thanh âm lại khác biệt, Hữu Yển thanh âm là thần kỳ trầm thấp. Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, từ khay đưa ra một phần cá cho Hữu Yển. Hữu Yển tiếp nhận, lễ độ nói cám ơn.

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, tiếp tục đi phía trước, còn chưa vào sân, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng cười, nhíu mày, đi vào thì trông thấy Hoa Diệc Khê đang ngồi ở ghế đá cùng Thanh Thương nói chuyện, Thanh Thương an vị bên cạnh Hoa Diệc Khê, vừa nói vừa khoa tay múa chân, còn cười rất vui vẻ.

Hoa Diệc Khê đối với Thanh Thương cũng không lạnh lùng giống người khác, tuy rằng không cười ra tiếng, tóm lại là có chút ý cười, Thanh Thương còn lôi kéo tay Hoa Diệc Khê nhìn nhìn, Hoa Diệc Khê cũng không thu hồi tay mình, tùy ý Thanh Thương làm ẩu.

Tiêu Lạc Ngọc biết, chỉ cần có thể chiếm một chút phân lượng trong lòng Hoa Diệc Khê, như vậy y sẽ đối xử rất tốt với họ. Nói thí dụ như Thanh Thương, trong khoảng thời gian Hoa Diệc Khê ở Tiêu gia bảo, toàn bộ Hoa các đều là do Thanh Thương xử lý, Tiêu Lạc Ngọc biết nếu Thanh Thương muốn Hoa các, y khẳng định sẽ không phản đối.

Ví dụ như Tử Lạc cùng tả hữu hộ pháp, bọn họ võ công cùng dụng độc đều là Hoa Diệc Khê dạy, Hoa Diệc Khê một chút cũng không có tư tàng, về phần có thể học tới trình độ nào là vấn đề của riêng họ.

Ví như như người nhà của Hoa Diệc Khê, hai người làm người xa lạ ba năm, y lại có hai năm làm nam thiếp, nhưng trong năm năm này, Hoa gia chung quy vẫn có người âm thầm hỗ trợ, nếu không có Hoa Diệc Khê, Hoa gia cũng không có khả năng vẫn luôn an ổn như vậy.

Chính là tất cả so ra đều kém Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc cũng biết, cho nên hắn đem hết thảy xem nhẹ, nhưng mà nếu có một ngày người Hoa Diệc Khê để ý đột nhiên xuất hiện….

Tiêu Lạc Ngọc đặt bữa sáng lên trên bàn, rồi sau đó ngồi xuống bên người Hoa Diệc Khê, cười nói “Nên ăn điểm tâm, sao lại trực tiếp ngồi trên ghế đá? Đã nói ngươi hiện tại thân mình không tốt phải cẩn thận.” Nói xong ôm lấy Hoa Diệc Khê, thuận tay đem một bát đưa cho Thanh Thương. Né tránh Thanh Thương cầm tay Hoa Diệc Khê.

“Thanh Thương cùng ăn đi.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói, rồi sau đó cầm lấy nệm mềm chuẩn bị sẵn đặt ở ghế đá bên kia, để Hoa Diệc Khê ngồi xuống. “Ta chỉ mang hai bát, chúng ta dùng chung một cái là được.” Tiêu Lạc Ngọc múc cháo, thổi nguội bớt đút cho Hoa Diệc Khê.

Thanh Thương nhìn bát trong tay, nhìn đối phương đã bắt đầu dính một chỗ ăn điểm tâm, nhịn không được ngoắc ngoắc khóe miệng. Dư quang rơi xuống trên người Tử Lạc không biết khi nào đã ngồi ở trên tường nhìn hai người.

Tiêu Lạc Ngọc tựa hồ cũng không biết Tử Lạc đến, chỉ là nghiêm túc đút cho Hoa Diệc Khê ăn. Thanh Thương nhịn không được nở nụ cười, Tiêu Lạc Ngọc này, là thật sự không biết ý tứ Tử Lạc hay là làm bộ như không biết?

Hắn cũng không nhiều lời, tự mình múc cháo ăn sáng, trong lòng còn nghĩ đầu bếp nơi này trù nghệ quả nhiên không tồi, so với Hoa các tốt hơn nhiều, đầu bếp Hoa các chỉ biết làm một ít đồ ăn kỳ quái.

Dùng qua điểm tâm, quản gia biệt viện biết Tiêu Lạc Ngọc không thích người lạ vào viện, tự mình lại đây thu thập bát đũa. Vốn là một ngày bình bình đạm đạm, dù sắp bắt đầu tranh đoạt chức minh chủ, nhưng trong biệt viện tựa hồ đem chuyện này ngăn cách ra ngoài, yên bình giống như một gia đình bình thường.

Chính là ngươi yên bình, nhưng không nhất định người khác cũng hy vọng các ngươi được như thế. Loại yên ổn này vẫn duy trì liên tục đến chạng vạng, mọi người dùng cơm chiều, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ngồi ở biệt viện nhìn sao trời tán gẫu.

Hai bóng dáng lặng lẽ lẻn vào biệt viện, trèo tường tiến vào. Phải nói rằng hai người kia chọn thời điểm thực đúng lúc, Tiêu Lạc Ngọc mới vừa ăn cơm chiều, hiện tại đến thời gian hộ vệ cùng hạ nhân dùng cơm, chỉ có vài thủ vệ thay phiên còn ở lại, nói cách khác lúc này biệt viện Tiêu gia bảo có ít thủ vệ nhất.

Biệt viện rộng lớn, hai bóng người thực nhanh tìm đến một chỗ không có thủ vệ, kích động tiến vào trong, có thể nhìn ra khinh công hai người rất tốt, chân đạp lên lá khô mà một chút thanh âm đều không có.

Biệt viện Tiêu gia bảo vô cùng lớn, số lượng người cơ hồ kém xa, rất nhiều tiểu viện không có ai ở, hai người thật cẩn thận đi một đoạn, vẫn không gặp gỡ bất cứ ai.

“Không phải nói Tiêu gia bảo gia đại nghiệp rất lớn, nơi này sao ngay cả một bóng người cũng không có.” Một tên trong đó nói.

“Ai biết, dù sao chúng ta thay người làm việc, ít nói nhảm.” Một tên khác nói. Hai người lại đi qua một tiểu viện, như cũ vẫn không có người.

Tên nói trước lại nhịn không được hỏi “Ngươi nói nơi này có một thần y, bọn họ còn bảo chúng ta đi hạ độc, có thể hữu dụng sao?”

Người thứ hai giọng điệu có chút không kiên nhẫn “Đã nói cái này là ba đậu, không phải độc dược, thần y cũng không làm gì được.”

Người đầu tiên nghe người thứ hai có chút bất mãn, không dám lên tiếng nữa, đành phải theo phía sau hắn. Hai người kia dám đến Tiêu gia bảo, tất nhiên cũng không phải tiểu nhân vật gì. Trên giang hồ cũng có danh tiếng không lớn không nhỏ. Ở trên giang hồ được xưng là “Phi Yến”.

Nghe danh thực quá nữ tính, đây là từ tên hai người lấy một chữ ra làm tên chung, một tên là Lương Phi, còn lại là Lương Yến, là một đôi huynh đệ, cũng nói ra hai người tựa như chim yến, võ nghệ cao cường, khinh công siêu tuyệt.

Trên thực tế bọn họ tương đối nổi danh đạo tặc, vẫn luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, chính là không biết vì cái gì lần này xuống tay với Tiêu gia bảo.

Lương Phi là một người thích nói chuyện, nhìn nhìn chung quanh “Lương Yến, bên kia có ngọn đèn, chúng ta đi nhìn xem.”

Lương Yến gật đầu, hai người chạy qua bên đó, đi vào phát hiện là một tiểu viện thực nhỏ, trong viện một chút động tĩnh đều không có, chỉ có một ngọn đèn leo lét, hắt ánh sáng lên bóng cây có chút dọa người .

“Sao mà cảm thấy Tiêu gia bảo âm trầm vậy?” Lương Phi thì thầm một tiếng. “Ta đi nhìn xem, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Dứt lời không đợi Lương Yến phản ứng liền “Vèo” một tiếng bay vào.

Trong phòng có một ít tiếng vang, nhưng nghe ra có chút kỳ quái, Lương Phi cẩn thận nghe một hồi, cũng không biết loại thanh âm “Sàn sạt” này là cái gì. Hắn nhẹ tay nhẹ chân đi vào, phát hiện trong phòng khách có một cái thùng kỳ quái.

Lủi qua mở ra…

Lương Phi nhịn xuống không đem cơm chiều phun ra, vô số con nhện nhỏ nhỏ to to lúc nhúc bò đến bò đi, cũng không thiếu mạng nhện đã rách nát, mấu chốt là ở giữa còn có không biết bao nhiêu sâu trắng, có con đã bị con nhện ăn, chỉ còn lại có nửa thân mình, có con lại đang cắn nuốt thịt nhện.

Lương Phi cảm thấy một mùi tanh hôi xông vào mũi, hắn nhanh chóng đóng nắp thùng, tiếp tục hướng bên trong.

Nơi này tựa hồ không có người, hắn đi đến phòng ngủ, phát hiện trên giường một người đang nằm —là đệ tử Lạc Thủy môn, Chu Lam.

Hắn biết người này, Chu Lam – hiện đang được Tả hộ pháp Hoa các cứu trị. Chu Lam đang ngủ say, miệng vết thương xử lý kĩ càng, Lương Phi nghĩ đến mùi hôi thối lúc nãy. Hắn nhìn thoáng qua băng gạc trên vết thương, rồi sau đó nghĩ nghĩ dược vật Chu Lam dùng…

Lắc đầu… đem ý tưởng của chính mình hủy diệt. Trở lại bên ngoài, hướng Lương Yến lắc đầu.

Hai người tiếp tục đi vào trong.

Đột nhiên có một con mèo nhỏ nhảy ra, hướng hai người meo meo hai tiếng, sau đó duỗi thắt lưng biếng nhác tiếp tục ngủ, dọa hai người ra một thân mồ hôi lạnh, lau lau mồ hôi.

“Trên người của ngươi sao có mùi hôi thối vậy ?” Hai người muốn đi phòng bếp, cách một khoảng, Lương Yến rốt cục nhịn không được mở miệng.

Lương Phi ngửi ngửi chính mình, lắc đầu “Cái gì chứ, sao ta không ngửi thấy.”

“Thật sự a.” Lương Yến nhịn không được bịt mũi “Ngươi vừa rồi làm gì?” Lương Phi có chút không rõ, vừa đi vừa ngửi ngửi người của mình.

Lúc này chỉ nghe “Bẹp” một tiếng, Lương Phi sửng sốt một chút, không biết mình dẫm trúng cái gì, dời chân nhìn kỹ, nương theo ánh trăng thế nhưng phát hiện là một con bọ cạp nhỏ.

“Nơi này sao lại có bọ cạp?” Lương Phi tò mò. Bên cạnh xác bọ cạp đột nhiên lại có thêm một con, Lương Phi kinh ngạc, rồi sau đó phát hiện cách đó không xa còn có một con nữa.

“Chỗ này còn có mấy con.” Hắn nói. Không nghe thấy Lương Yến trả lời, hắn có chút kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Yến Lương nhìn đăm đăm, chỉ chỉ phía trước “Không chỉ có vài con… “

Tối nay ánh trăng rất tốt, Lương Phi cảm thấy sau lưng một trận hàn ý, cái đuôi bọ cạp móc cao có thể phản xạ ánh sáng trăng, mà hiện tại nơi này đầy đất đều là điểm sáng di động, không biết có bao nhiêu.

Còn có thể nhìn đến trong đám bọ cạp, cũng không ít con hình thể to bằng con cóc.

“Chúng ta đây là…” Lương Phi nuốt một ngụm nước bọt “Tiêu gia bảo lấy cái này làm sủng vật sao?”

Lương Yến sững sờ một khắc, một phen rút ra trường kiếm, từ trong lòng xuất ra hỏa chiết. Lúc này hắn chưa nhận ra đối phương đã tiến vào, hắn tự ngẫm như thế nào dọc theo đường đi đều không gặp người, hóa ra sớm chờ ở chỗ này.

Cách đó không xa, Thanh Thương gật gật đầu “Độc vật này thích nhất mùi thối của người chết.” Tả Yển phất phất tay “Ta mặc kệ, cái hương vị kia phải nửa tháng mới có thể tiêu trừ, nửa tháng này ngươi chiếu cố phế nhân kia đi.”

“Lúc ngươi điểm hương không chuẩn bị cho ổn, cớ gì đòi ta giúp ngươi.” Thanh Thương hừ lạnh.

“Ngươi…” Tả Yển bổ nhào lên túm cổ Thanh Thương “Ngươi là Phó Bang chủ ngươi đi.” Thanh Thương nhanh thân né tránh “Không đi.”

Hữu Yển tìm được mèo nhỏ về, ôm mèo rời đi, Tử Lạc nhìn hai người đấu võ mồm, cũng xoay người bỏ đi. Hai vị này phỏng chừng là chết chắc rồi, mấy thứ này là Tả Yển dưỡng, rơi vào trong tay chúng nó, chết cũng là giải thoát.

Chờ khi Tiêu Vân trở về, liền nhìn thấy một vài hạ nhân giơ đuốc dọn xác bọ cạp, mỗi người sắc mặt đều có chút tái nhợt.

“Đây là làm sao vậy?” Tiêu Vân kỳ quái. Thẩm Khanh bên cạnh cũng không hiểu, nhưng hai người hôm nay đều mệt vô cùng, cũng không buồn để ý đến.

Hoa Diệc Khê cầm sách, thỉnh thoảng trấn an cảm xúc Canh Tinh, Canh Tinh luôn không thích bọ cạp và cóc, lúc này có chút nôn nóng.

“Ngươi mặc kệ sao?” Hoa Diệc Khê khó hiểu. Rơi vào tay Hoa các, hai người hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Tiêu Lạc Ngọc không đi ngăn cản.

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu “Không sao, Tả Yển không phải nói không có thức ăn nuôi bọ cạp sao.” Nghĩ đến Hoa Diệc Khê bị thương, hắn liền đối người không mời mà tới vô cùng tức giận, cũng không tính toán đi để ý. “Bọn họ là vì việc luận võ mà tới, cho những kẻ sau này muốn tới bài học giáo huấn cũng tốt.”

Hoa Diệc Khê đương nhiên là cảm thấy đuổi tận giết tuyệt ra tốt nhất, liền không nhiều lời nữa tựa vào ngực Tiêu Lạc Ngọc ngủ.

Biệt viện ngày hôm nay cứ như vậy an ổn trôi qua, đương nhiên có lẽ cảm thấy hạnh phúc nhất chính là những con bọ cạp đó — sau hôm nay, chính là ngày tuyển ra minh chủ mới.

Hoàn ngoại truyện.

Bình Luận (0)
Comment