Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 34

Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê ăn rồi lại ăn, ăn một lần lại ăn lần nữa. Cuối cùng mới buông tha Hoa Diệc Khê đã lên tiếng xin ngừng, hai người ôm nhau ngủ. Sau khi hắn tỉnh lại Hoa Diệc Khê vẫn còn đang ngủ, cần cổ trắng nõn phủ kín dấu vết hồng tím, lên án hành vi ngày hôm qua của Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu bảo chủ luôn luôn tự chủ đầu tiên là tự trách một phen, rồi sau đó lại có chút rục rịch. Hít sâu vài cái, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, thật cẩn thận không đánh thức Hoa Diệc Khê.

Trong lòng nghĩ không biết Tiêu Vân trở về chưa, nếu chưa trở về thì gọi những người khác đưa điểm tâm, Hoa Diệc Khê mệt nhọc một đêm, phải ăn nhiều một chút mới được. Vừa nghĩ thực đơn hôm nay, vừa mở cửa.

Ngoài cửa là Tiêu Vân đôi mắt đỏ hồng, Tiêu Lạc Ngọc cả kinh, mình chỉ lo suy nghĩ sự tình, thế nhưng không phát hiện có người ở ngoài cửa. Tiêu Vân ánh mắt tuy rằng thực đỏ, nhưng cũng không giống khóc, chỉ giống như một đêm không ngủ.

“Bảo phòng bếp chuẩn bị điểm tâm nhiều một chút, để cho người khác đưa tới là được, ngươi nếu mệt về nghỉ ngơi trước đi.” Đối với Tiêu Vân, bất luận là Tiêu Lạc Ngọc hay là Hoa Diệc Khê đều rất khoan dung. Tiêu Vân lắc đầu “Tạ ơn Bảo chủ, ta không sao.”

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, cũng không hỏi chuyện khác. Hiện ở trong lòng của hắn cũng đang làm bộ —

Hôm qua hắn cùng Hoa Diệc Khê hòa hợp, Tiêu Vân đem Thẩm Khanh mang về lại không dám quấy rầy, ở bên ngoài xoay quanh. Cuối cùng không có cách nào bèn cầu cứu Thanh Thương, Thanh Thương y thuật tuy rằng không thể so với Hoa Diệc Khê, nhưng so với danh y trên đời giỏi hơn không chỉ một ít.

Biết người này cùng Tiêu gia bảo quan hệ không tệ, hơn nữa Tiêu Vân khóc cầu hắn, Thanh Thương cũng liền đồng ý. Hoa Diệc Khê chữa bệnh đều có điều kiện, nhưng Thanh Thương không có những quy củ đó, sẽ không yêu cầu gì, sau khi dùng dược của Thanh Thương, Tiêu Vân ở bên bồi một đêm. Hiện tại Thẩm Khanh cuối cùng cũng không còn trở ngại, chỉ là mấy ngày nay vẫn luôn hôn mê.

Bên này Thẩm Khanh hôn mê, bên kia Chu Lam đã tỉnh lại, Tả Yển đang ở bên chế dược, hắn vì diệt trừ mùi hôi thối trên người Chu Lam, tiêu phí rất nhiều tâm huyết, nhìn thấy Chu Lam tỉnh lại, cười nói “Tỉnh rồi, uống hết bát dược này.”

Chu Lam tiếp nhận bát từ trong tay Tả Yển, phát hiện bên trong là một ít nước đen tuyền sền sệt, thoạt nhìn ghê tởm vô cùng, cũng may không có mùi vị kỳ quái gì.

“Đây là…” Tuy rằng bị Tả Yển đả thương, nhưng Chu Lam đối hắn cũng không có ý kiến gì, khi luận võ chính mình phân tâm, tài nghệ không bằng người. Hơn nữa hắn bị thương liền hôn mê, cũng không biết sự tình phía sau.

“Các chủ của chúng ta đáp ứng cứu ngươi, đây là dược chữa bệnh. Nhanh uống…” Tả Yển cười tủm tỉm nói. Chu Lam nhìn nụ cười của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt. Cúi đầu nhìn đồ vật trong bát, cắn răng một hơi uống sạch.

Uống xuống thì phát hiện thứ này tuy rằng nhìn có điểm kỳ quái, bề ngoài cũng khó nhìn, nhưng mà hương vị lại không tệ lắm, có vị ngọt thanh. Có chút giống trái cây mới chín.

“Đa tạ Tả hộ pháp.” Chu Lam nói.

“Không cần cảm tạ, ngươi nghỉ ngơi tiếp đi, thuốc này một ngày dùng ba lượt, ngươi tỉnh cũng không cần ta đút nữa.”

Chu Lam chắp tay “Làm phiền.” Hắn không nghĩ tới Tả Yển sẽ tự mình đút cho hắn, ngược lại có chút cảm động. Tả Yển lắc đầu, cười càng vui vẻ, “Không có gì.” Chờ thời điểm Chu Lam biết được ăn là thứ gì, hắn không tin Chu Lam còn có thể bình tĩnh như vậy. Nghĩ đến đây, Tả Yển cười rời đi.

Biệt viện lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa, Trọng Trầm Mặc đưa thiếp mời Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đến thương thảo biện pháp đối phó Phượng Nhan, Tiêu Lạc Ngọc nghĩ nghĩ, phụ mẫu Phượng Nhan vẫn chưa xuất hiện, hắn tuy rằng tìm được chút manh mối nhưng cũng không nhiều. Đây là cơ hội tốt có được manh mối, liền đồng ý.

Lại qua một ngày, Hoa Diệc Khê đã không cần nằm ở trên giường, xem như là đi lại tự nhiên. Có dược vật thoa ngoài da chính mình điều chế, tự nhiên không có nhiều thương tổn, bất quá Tiêu Lạc Ngọc rất biết quản chính mình, không lại một lần nữa hóa thân cầm thú.

Vì thế hai người ngay sáng sớm hôm sau, xuất môn. Tiêu Lạc Ngọc biết Tiêu Vân đi cầu Thanh Thương, cũng không nhiều lời, đánh xe vẫn là Tiêu Vân, hắn sợ Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê giận, lúc này cũng không hoạt bát giống ngày xưa, an tĩnh đánh xe ngựa.

Địa điểm lần này ở trong Phượng Tiên các, khi Tiêu Lạc Ngọc đến người của mấy đại môn phái đều đã có mặt, Hổ bang Bang chủ bị Hoa Diệc Khê giết chết, tới thay là Hoàng Trình Nguyên, nhìn thấy hai người, tuy rằng trợn mắt, nhưng thực lực không bằng người cũng không dám nói thêm gì.

Chu Vân ngồi một bên, nhìn không ra hỉ nộ. Bang chủ Cái Bang Lý Thú cũng có mặt. Một số chưởng môn các bang khác cũng tới rất nhiều. Tính sơ ước chừng có ba mươi môn phái.

Về phần Linh Lung các, Lung Mộc không tới, người tới là Các chủ trong ấn tượng đời trước của Tiêu Lạc Ngọc, nhưng hiện tại hắn còn chưa phải Các chủ. Bây giờ chỉ lấy danh nghĩa Các chủ tới. Nếu là bình thường, các phái đứng đầu tụ hội như vậy, sẽ không chuẩn bị chỗ ngồi cho Hoa Diệc Khê, nhưng hiện tại Hoa Diệc Khê cũng có chỗ ngồi của mình, kề bên vị trí Tiêu Lạc Ngọc.

Hai người ngay tại phía dưới Trọng Trầm Mặc, so với những người khác đều gần hơn rất nhiều. An bài như thế tất cả mọi người không có bất luận ý kiến gì, hai người trước ánh mắt của mọi người đi qua, ngồi xuống. Canh Tinh cũng bò lại đây, chiếm cứ bên cạnh Hoa Diệc Khê.

“Các vị chưởng môn, đa tạ các vị đã tới, nói vậy mọi người đều biết dụng ý bổn minh chủ mời các vị đến đây, hiện giờ sự thật ngay trước mắt. Tuy rằng chúng ta người trong võ lâm chú trọng khoái ý ân cừu, nhưng Phượng Nhan chung quy là người đứng đầu một phái, vẫn muốn nghe ý kiến các vị một chút.”

Sự tình Phượng Nhan rất nhiều người biết đến, hơn nữa lúc ấy người ở chỗ này nhiều như vậy, cho dù là muốn bình ổn đều không có khả năng. Rất nhiều người đều đưa ánh mắt hướng Tiêu Lạc Ngọc. Không biết ý tứ Tiêu Lạc Ngọc ra sao. Tuy rằng Phượng Nhan khi sư diệt tổ, nhưng nếu Tiêu Lạc Ngọc muốn bảo hộ nàng, kết quả cuối cùng vẫn rất khó nói.

“Là minh chủ, Trọng mỗ liền dẫn đầu tỏ thái độ, Phượng Nhan giết sư phụ Vô Danh sư thái, trộm bí tịch trân bảo môn phái, rồi sau đó lại giết người diệt khẩu, hiện giờ ở trong võ lâm mang danh tiên tử, thật sự là không coi giang hồ quần hùng ra gì. Nếu không xử lý nặng, thật sự có lỗi với Vô Danh sư thái đã mất cùng đạo nghĩa giang hồ.” Trọng Trầm Mặc nói.

Linh Lung các Các chủ Lung Bình tiếp lời “Vậy ý Trọng minh chủ muốn xử lý như thế nào?”

“Ta chỉ là người trong võ lâm không có năng lực quyết định, không bằng giao cho quan phủ. Vô Danh sư thái cũng là tôn thất, như vậy quan phủ sẽ thụ lí.” Trọng Trầm Mặc nói. Lời hắn vừa nói ra, ngược lại có rất nhiều người nghĩ xem ra Trọng Trầm Mặc muốn Tiêu Lạc Ngọc ra mặt.

Dưới một trận trầm mặc, rồi sau đó có Bang chủ của một tiểu bang nói “Phượng tiên tử ở trong võ lâm luôn luôn danh tiếng siêu nhiên, chuyện này có thể có cái gì kỳ quái hay không, dù sao không có khả năng chỉ nghe một bên đơn phương nói. Hơn nữa giao cho quan phủ, ta sẽ không thể nhúng tay vào, sự tình liền không nằm trong khống chế của chúng ta.”

Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh, xem ra lại là một kẻ thần phục dưới chân Phượng Nhan. Lúc này Xích Hỏa bang Bang chủ đứng dậy. Xích Hỏa bang tuy là môn phái lớn nhất Tô Châu, cái này cũng chỉ tính lớn nhất ở nhân số, trên giang hồ danh hào cũng không cao, cho nên vị trí tương đối gần cuối.

“Xích Hỏa bang và Phượng Tiên các cùng ở Tô Châu, cho nên tại hạ cũng muốn nói một việc.” Xích Hỏa bang Bang chủ nói, rồi sau đó xuất ra một quyển sổ. “Đây là sổ sách vài năm nay của Phượng Tiên các, thỉnh các vị nhìn một chút.” Nói rồi truyền cho những người khác.

Tất cả mọi người đại khái nhìn một lần, Chu Vân nói “Đây là… Phượng Tiên các thu chi rõ ràng có vấn đề…” Người sáng suốt liếc mắt một cái liền đó có thể thấy được Phượng Tiên các chi rất lớn, nhưng sinh ý bên ngoài cho dù nhiều cũng không đủ chi. Một số người đã nghĩ đến có phải hay không Tiêu gia bảo luôn chống đỡ giùm Phượng Tiên các.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn tượng trưng một chút, lại không nói gì. Trọng Trầm Mặc trong lòng cười lạnh, chắc hẳn những người này tưởng hắn cùng Tiêu Lạc Ngọc có bất đồng tại chuyện này.

“Tiêu bảo chủ, chuyện này ngươi nói thế nào?” Trọng Trầm Mặc hỏi.

“Tiêu mỗ cho rằng lời minh chủ cực kỳ chuẩn xác, chúng ta người trong giang hồ cũng không thể tùy ý giết chóc, giao cho quan phủ thực thỏa đáng. Về phần sổ sách này, Tiêu gia bảo cùng Phượng Tiên các cho tới bây giờ đều không có sinh ý qua lại, Tiêu mỗ cũng không lén lút tặng quà, cho nên cũng không hiểu rõ.” Phượng Nhan chưa bao giờ đòi hỏi hắn cái gì, luôn luôn đều là hắn chủ động tặng cho, trước kia trong lòng hắn, tiên tử sao có thể bị tục vật làm bẩn, cho nên cho tới bây giờ đều chưa từng đưa ngân lượng.

Không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc thật sự tàn nhẫn như vậy, trước kia đối tốt với Phượng Nhan giang hồ đều biết, hiện giờ lại lạnh lùng như thế. Nhưng vừa nhìn thấy Hoa Diệc Khê một bên, có vài người trong lòng chợt “Sáng tỏ” .

Hoa các Các chủ thân phận đặt tại nơi này, chỉ sợ không có mấy người có thể cự tuyệt.

Tiêu Lạc Ngọc mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lạnh lùng cũng tốt ích kỷ cũng thế, hắn hiện tại tâm thực nhỏ, đời trước, tâm của hắn chính là quá lớn, giang hồ đạo nghĩa, huynh đệ môn phái, một đám đều quan trọng như thế. Nhưng mà hiện tại hắn chỉ có thể chứa đựng mình Hoa Diệc Khê.

Đối với tình cảm thuần túy của Hoa Diệc Khê, hắn cũng chỉ có thể dùng tình cảm thuần túy như thế đáp trả. Giữ chặt tay Hoa Diệc Khê, lại nghe Xích Hỏa bang Bang chủ tiếp tục nói.

“Kỳ thật một năm trước tại hạ phát hiện Phượng Tiên các thu chi không đúng, nhưng ngại với địa vị Phượng Nhan không dám nói rõ. Trải qua điều tra của ta, Phượng Tiên các chi tiêu nhiều như vậy, là đến từ Tô Châu Liễu hạng, mà Phượng Nhan, chính là chủ một số thanh lâu lớn nhất trong Liễu hạng.”

“Oành” Xích Hỏa bang Bang chủ thốt ra lời này giống như một tầng đất đá bắn lên ngàn lớp. Nguyên bản đại sảnh an tĩnh trong nháy mắt sôi trào lên.

“Không có khả năng, Phượng tiên tử sao có thể mở thanh lâu?” Bang chủ mới lúc nãy bao biện cho Phượng Nhan lên tiếng. Còn có vài người gật đầu phụ họa. Xích Hỏa bang Bang chủ cười lạnh, “Một thời gian trước bởi vì một số chuyện, hơn phân nửa thanh lâu trong Liễu hạng đóng cửa, sau đó người trong bang ta phát hiện Phượng Tiên các người đem trang sức đi cầm, tại hạ bất tài, cửa hiệu cầm đồ kia vừa lúc lại thuộc Xích Hỏa bang ta.” Hắn xuất ra một cái trâm phượng tinh tế, chế tác tinh diệu vô song, vừa thấy liền biết không phải phàm vật.

“Có lẽ là trùng hợp không chừng…” Có người nói. Người nơi này có người có thể tiếp thu Phượng Nhan giết sư phụ mình, nhưng không cách nào tiếp thu nàng là chủ nhân thanh lâu.

Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh, nếu như là việc buôn bán, cho dù là thanh lâu thì thế nào? Tại đây trong mắt các đại hiệp võ lâm, làm ăn thì không đúng, ngược lại giết mình ân sư không hề gì…

Xích Hỏa môn chủ lại cầm mấy tờ khế đất ra. “Mấy thanh lâu đã bị kê biên tài sản, ta cùng phủ doãn có chút giao tình, đây là khế đất ta hỏi mượn hắn, mặt trên là tên Phượng Nhan. Nói không chừng Phượng Nhan giết Vô Danh sư thái, chính là bởi vì xuất thân thanh lâu, sợ bị Vô Danh sư thái nói ra mà thôi.”

Nói hết, Xích Hỏa bang Bang chủ ngồi xuống, không lên tiếng nữa. Hoa Diệc Khê một tay tùy ý để Tiêu Lạc Ngọc cầm, một tay vuốt Canh Tinh, tuy rằng không nói một lời, nhưng tạo cho người áp lực lại không phải bình thường.

Có khi nào nói giúp Phượng Nhan, liền sẽ bị giết? Thật nhiều người trong đầu lóe ra cái suy nghĩ này. Hiện tại minh chủ võ lâm cùng Tiêu gia bảo Bảo chủ đều đồng ý giao cho quan phủ, bọn họ cho dù phản đối cũng không hữu dụng, huống chi Phượng Nhan cũng vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Mang theo ý tưởng này, Bang chủ Cái bang trước hết cất lời “Ta cảm thấy phương pháp này có thể.” Lý Thú vốn tại thời điểm luận võ đắc tội Tiêu Lạc Ngọc, lúc này tự nhiên không dám nhiều lời, vội thuận theo, “Ta cũng đồng ý.”

Có người đi đầu, người phụ họa theo càng đông. Tường đổ người đẩy, giậu đổ bìm leo.

“Một khi đã thế việc này liền quyết định như vậy, hy vọng các vị ngày sau ra sức cùng bổn minh chủ, hết thảy lấy hiệu lệnh của bổn minh chủ làm chuẩn.” Trọng Trầm Mặc nói. Những người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không mở miệng, ngược lại Tiêu Lạc Ngọc tiếp lời “Hết thảy nghe theo minh chủ quyết định.” Hoa Diệc Khê cũng thực nể tình gật gật đầu.

“Hết thảy nghe theo minh chủ quyết định.” Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu. Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện. Tựa hồ tân minh chủ cùng Tiêu gia bảo quan hệ không tồi.

Trọng Trầm Mặc nói “Một khi đã như vậy, Phượng Tiên các cũng sẽ không còn tồn tại, Trọng mỗ liền làm chủ, vật phẩm trong Phượng Tiên các liền phân phối cho các vị đang ngồi đây, Thiết sa môn ta cũng không cần, có lẽ Vô Danh sư thái càng thích đồ đạc của mình có thể được sử dụng tốt nhất trong tay các vị.” Vừa cho gậy, lại vừa cho kẹo ngọt đạo lý này ai cũng biết.

Phượng Tiên các dĩ nhiên có rất nhiều thứ tốt, một ít tiểu môn phái không khỏi nóng lòng muốn thử. Lúc này ai cũng không còn cái gì đại hiệp võ lâm. Hoa Diệc Khê cười cười, vỗ vỗ đầu Canh Tinh. Tiêu Lạc Ngọc biết y ở trong này đã có chút phiền, bèn dắt tay y rời đi.

Đi ra khỏi đại môn Phượng Tiên các, Tiêu Lạc Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua, tự tay đem người mình từng yêu đẩy đến tình trạng này, hắn thế nhưng cảm thấy cũng không chút hối hận.

Hoàn chương 32.
Bình Luận (0)
Comment