Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 37

Khi Tiêu Lạc Ngọc một lần nữa tỉnh lại, trước mắt là một gian phòng bình thường, trong phòng trống trơn không có đồ vật. Hoa Diệc Khê không có trong ngực của hắn, cũng không có trong phòng.

Căn phòng cái gì cũng không có, rỗng tuếch, bốn người Thanh Thương cũng ở đây, cùng hắn nằm trên mặt đất, xem ra không bị thương, chỉ là hôn mê. Nhưng Hoa Diệc Khê lại không ở bên cạnh…

Tiêu Lạc Ngọc nóng nảy, cuống quít đứng dậy, đi xem xét cửa sổ. Cửa sổ đã bị khóa lại, hơn nữa nhìn như cửa sổ đơn giản, thế nhưng là mới được sở chế, xuất một chưởng toàn lực đánh lên, khung cửa thế nhưng cũng chỉ có chút biến hình.

“Bá” Hắn rút ra Minh Sương kiếm bên hông. Một kiếm chém xuống cửa. Nội lực thâm hậu khiến kiếm quang cường ngạnh hơn rất nhiều, trường kiếm đảo qua, cửa phòng phút chốc biến thành hai nửa.

Tiêu Lạc Ngọc không bận tâm mấy người Thanh Thương, đá văng cửa phòng muốn đi tìm Hoa Diệc Khê.

Hắn hiện tại lòng nóng như lửa đốt, hắn muốn nhìn thấy Hoa Diệc Khê, biết chuyện trùng sinh không phải là giả, không phải là mộng. Hoa Diệc Khê vẫn bên cạnh hắn, không có rời đi.

Bọn họ còn có một đời rất dài, hắn cùng Hoa Diệc Khê sẽ vẫn luôn bên nhau, sẽ không tách ra.

Hơn nữa Hoa Diệc Khê không bên cạnh mình, nhất định là bị người cướp đi, nghĩ đến hiện tại nội lực của y hoàn toàn biến mất, nghĩ đến tình huống lần trước Hoa Diệc Khê bị người bắt, Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không thể lãnh tĩnh. Nếu y xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho mình.

“Vậy mà tỉnh rồi, xem ra Dịch tiên sinh nói là sự thật, người này rất lợi hại, tỉnh lại thực nhanh.” Tiêu Lạc Ngọc nghe được có người nói chuyện, hắn lập tức phi thân qua, một phen giữ chặt người kia, trường kiếm đặt trên cổ đối phương.

“Nói, Hoa Diệc Khê ở đâu?” Thanh âm Tiêu Lạc Ngọc băng lãnh kinh người.

Người nói chuyện vốn tưởng rằng hai người cách xa như vậy không có vấn đề, mới dám không kiêng nể như thế, nhưng không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc khinh công tốt đến vậy, bảo kiếm lạnh băng kề ngay tại cổ, nhất thời sợ ngây người.

“Hoa Diệc Khê ở đâu?” Tiêu Lạc Ngọc đã muốn bạo phát, hắn chỉ cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ giết sạch mọi người. Nếu lại tìm không được Hoa Diệc Khê… nếu lại không nhìn thấy Hoa Diệc Khê….

Người này cũng lấy lại tinh thần, biết mạng nhỏ của mình ngay trong tay đối phương, “Người cùng các ngươi đến kia, hiện tại ở tiền viện, theo con đường này có thể đi đến.” Vẫn là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, người này lập tức nói ra nơi của Hoa Diệc Khê.

Tiêu Lạc Ngọc sợ hắn nói có lệ, một tay tóm áo người này, bay lên trời. Quả nhiên không đến một khắc, liền thấy được một dòng suối nhỏ, bên dòng suối hai người đang đứng nói chuyện. Trong đó một người bạch y phiêu nhiên, rõ ràng chính là Hoa Diệc Khê. Tiêu Lạc Ngọc trên không trung thả người trong tay xuống, không để ý hắn kêu to rơi xuống, bản thân hai chân trên không trung lần lượt thay đổi, nháy mắt tiếp theo xuất hiện trước người Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó đã bị Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy. Tiêu Lạc Ngọc từ trên xuống dưới, trái trái phải phải xem xét một phen, xác định Hoa Diệc Khê không có việc gì, lúc này mới yên lòng lại. Thật dài thở ra một hơi, cảm thấy hồn phách rốt cục về lại cơ thể.

“Mấy người Thanh Thương đâu?” Hoa Diệc Khê hỏi.

“Còn đang mê man.” Tiêu Lạc Ngọc nhìn người cùng Hoa Diệc Khê nói chuyện, là Dịch Hồi mới nãy dẫn bọn họ vào. Hơn nữa hắn lấy lại tinh thần, một ít điều kỳ quái cũng chú ý tới. Nơi này cảnh tượng có chút quen thuộc, nhìn kỹ là cảnh sắc sơn trang đời trước nhìn thấy. Vừa rồi một đường bay trên không không có tâm tư chú ý, hiện tại vừa thấy mới phát hiện người nơi này cũng không ít. Cũng không có cái loại áp lực tối tăm khi tiến vào.

Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, vừa rồi Hoa Diệc Khê cùng Dịch Hồi nói chuyện, cũng là mang theo ý cười. Không phải bởi vì bị dẫn vào địa phương kỳ quái mà phẫn nộ. Mấu chốt nhất chính là Hoa Diệc Khê cũng không hỏi hắn có chuyện hay không, điều này cho thấy Hoa Diệc Khê khẳng định hắn không có việc gì, xem ra y không bị cưỡng ép.

Không bị cưỡng ép mà rời đi khi bọn họ đang hôn mê, còn xác định bọn họ không có việc gì, xem ra Hoa Diệc Khê rất tín nhiệm Dịch Hồi này. Tiêu Lạc Ngọc không biết mình đây là cảm tưởng gì.

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn ở trong lòng Hoa Diệc Khê không bằng người khác. Bất quá, chỉ cần Hoa Diệc Khê không có chuyện gì là được rồi.

Gắt gao ôm chặt Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc cảm thụ nhiệt độ cơ thể người trong ngực.

Dịch Hồi ở bên nhìn, lúc này cười cười nói “Diệc Khê, chỗ ở của các ngươi ta đã an bài xong, mấy người khác hẳn đã tỉnh, chờ ăn cơm chiều xong ngươi lại đây, chúng ta tiếp tục tán gẫu.”

Tiêu Lạc Ngọc kỳ thật rất muốn nói “Không cần chúng ta không ăn cơm chiều bảo tàng ta từ bỏ bảo đồ các ngươi tự mình giữ đi dù sao Phượng Nhan hiện tại đã bị bắt ta hẳn là sẽ không chết cáo từ.”

Nhưng Hoa Diệc Khê trước hắn một bước gật đầu, “Được, buổi tối ta sẽ đi tìm ngươi.”

Được một tên hạ nhân dẫn vào chỗ ở, bốn người Thanh Thương cũng có mặt, bốn người có chút buồn bực, mấy năm nay rất hiếm thời điểm chịu thiệt, không nghĩ lần này lại một cái té ngã thực đau, nếu người nơi này muốn mạng bọn họ, bọn họ hiện tại đã không biết chết bao nhiêu lần.

Tiêu Lạc Ngọc nghĩ đến giấc mộng kia, cảnh tượng đó bây giờ trong lòng còn sợ hãi, nhịn không được hỏi “Sau khi các ngươi vào trong đại điện kia, thấy cái gì?”

Thanh Thương nói “Không có gì, chính là cảm thấy rất tối, ta gọi các ngươi cũng không trả lời, sau đó ta liền bất tỉnh.” Tả Yển gật đầu “Ta cũng vậy, đi vài bước đã cảm thấy tối đen, muốn lui về lại ngất đi.” Hai người còn lại cũng gật đầu.

Xem ra chỉ có hắn nằm mơ. Tiêu Lạc Ngọc cầm tay Hoa Diệc Khê không chịu buông, hiện tại chỉ có nhiệt độ cơ thể Hoa Diệc Khê mới có thể khiến hắn cảm thấy an lòng.

Hoa Diệc Khê nói “Kỳ thật thời điểm tiến vào cửa, ta liền phát hiện nơi đó kỳ thật là một trận pháp, hết thảy chúng ta nhìn thấy không phải thế giới chân thật, là cơ quan ngũ hành bố trí một ít dược vật có thể đưa người vào mê huyễn. Cửa đại điện chính là trung tâm, nếu muốn rời đi thì phải đi vào. Hiện tại đây mới là chân chính Tàng Kiếm sơn trang.”

“Vậy những người khác đâu?” Thanh Thương hỏi.

“Hẳn là còn bị vây trong trận pháp, trận pháp kia sẽ không lấy mạng người, nhưng thoát ra tuyệt đối không dễ dàng.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc có chút kỳ quái, không biết vì cái gì chỉ có mình hắn nhìn thấy những cảnh tượng đó?

“Diệc Khê, trận pháp kia có thể khiến người nhìn thấy sự tình trải qua trước kia hay không?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Hoa Diệc Khê suy ngẫm một khắc, nói “Cái này vì người mà định, Dịch Hồi nói cũng dễ dàng khiến người nhìn thấy chuyện nội tâm e sợ nhất.”

Nói như vậy, nội tâm của hắn sợ hãi nhất chính là Hoa Diệc Khê rời đi, sợ quá khứ tái diễn? Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt tay Hoa Diệc Khê, nghĩ như vậy không khỏi có chút bình thường trở lại. Đối với hắn hiện tại mà nói, còn có cái gì quan trọng hơn Hoa Diệc Khê. Nhưng đối với thân phận Dịch Hồi hắn đã có chút để ý.

“Các chủ, Dịch Hồi kia là ai?” Tử Lạc hỏi. Hoa Diệc Khê nghe vậy ngập ngừng một chút, rồi sau đó chậm rãi đáp “Là một người ta trước kia nhận thức, các ngươi yên tâm, người này có thể tuyệt đối tín nhiệm.”

Nếu như kiếp trước có trận pháp này, phỏng chừng tất cả người tới đều sẽ bị nhốt ở bên trong. Vì cái gì trận pháp này giờ đây lại xuất hiện? Tiêu Lạc Ngọc tự hỏi, có phải hay không cùng Dịch Hồi nọ có quan hệ? Tuyệt đối tín nhiệm, Tiêu Lạc Ngọc cho tới bây giờ không nghĩ tới trong miệng Hoa Diệc Khê có thể nghe được từ này.

Trở lại nơi nghỉ ngơi, những người khác rời đi, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê không chịu buông tay.

Tuy rằng chỉ là cảnh trong mơ, nhưng vui sướng khi mất đi rồi có lại khiến cho hắn vô cùng vui vẻ. Không thèm nghĩ hiện tại có phải là mộng hay không, chỉ cần có thể ôm chặt Hoa Diệc Khê, cái gì cũng đáng giá.

Chính mình thật sự rất ngốc, lúc này mới nhận rõ lòng mình. Nếu như sớm một chút hiểu rõ tâm tư của mình, có phải bọn họ cũng không cần trải qua nhiều trắc trở như vậy?

Hoa Diệc Khê cũng cầm lấy tay Tiêu Lạc Ngọc, y có thể cảm giác được Tiêu Lạc Ngọc đang bất an.

“Ta vừa rồi trong trận pháp kia, mơ một giấc mộng, mơ thấy ta chết, ngươi cũng đã chết. Chúng ta sẽ không còn được gặp lại.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê, “Sau khi tỉnh lại phát hiện ngươi không ở bên, ta nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện… ta thậm chí không biết bây giờ là mộng hay là thực…”

Hoa Diệc Khê ngẩn người, không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc sẽ có giấc mộng như vậy, sau đó nhịn không được cúi đầu đỏ mặt.

Như vậy có thể cho rằng, Tiêu Lạc Ngọc sợ nhất, là tách ra khỏi mình sao?

“Đó chỉ là mộng, không phải sự thực.” Hoa Diệc Khê nhẹ giọng an ủi, đột nhiên trong nháy mắt, cảm thấy nhiều năm lưu luyến si mê như vậy, nhiều năm thống khổ thương tâm như vậy, thật sự nhận được hồi đáp. Không phải áy náy, không phải bồi thường, mà là chiếm được điều chân chính bản thân muốn.

Cuộc sống như thế, cho dù là cảnh trong mơ cũng thực tốt đẹp.

Tiêu Lạc Ngọc tựa đầu chôn ở cổ Hoa Diệc Khê, hắn rất muốn nói, kia không phải là mộng, là thật. Là sự thực đã từng phát sinh trên người bọn họ.

Nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy y, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người ai cũng không nói gì, chỉ hưởng thụ thời khắc an tĩnh này.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. “Hoa thiếu gia, Dịch tiên sinh thỉnh ngươi đi qua.”

Hoa Diệc Khê ngẩng đầu, nói đã biết, sau đó nhìn Tiêu Lạc Ngọc “Ta có một số việc đi một chút, ngươi cùng đám Thanh Thương dùng cơm trước đi.”

Tiêu Lạc Ngọc rất muốn hỏi Hoa Diệc Khê đi làm cái gì, có chuyện gì, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành “Được, ta chờ ngươi trở lại.”

Y đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc ngồi một mình, mãi cho đến khi Thanh Thương cảm thấy kỳ quái tìm đến hắn. Phát hiện Tiêu Lạc Ngọc vẫn ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ giống như bị người điểm huyệt.

“Làm sao vậy?” Thanh Thương kỳ quái. Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới lắc đầu, nếu là trước kia hắn có cái gì sẽ trực tiếp đến hỏi Hoa Diệc Khê, nhưng hiện tại hắn không sao hỏi ra miệng. Bởi vì càng thêm để ý, con người chính là như vậy, đối với người không quan tâm, một số điều có thể dễ dàng hỏi ra. Nhưng đối với người mình để ý, có chút lời không cách nào nói được. Rõ ràng là người thân cận nhất, rõ ràng là người tín nhiệm nhất, nhưng rất nhiều thời điểm không cách nào khiến lời nói trong lòng thốt ra.

Tiêu Lạc Ngọc không nói gì thêm, mà cùng mấy người Thanh Thương ăn tối, sau đó tiếp tục ngồi trong lương đình chờ Hoa Diệc Khê trở về, nhưng đến tận khi trăng dần treo cao, vẫn không thấy bóng dáng y.

Chưa từng có tình huống như vậy, chưa từng chờ đợi Hoa Diệc Khê như vậy. Việc này cùng cảm giác hắn chờ Phượng Nhan là hoàn toàn khác biệt. Là một loại khắc khoải cùng lo âu chưa từng có. Đó là một loại run rẩy từ mỗi kẽ tay, là hàn ý phát ra từ trái tim. Loại hàn ý này truyền khắp tứ chi, không thể hô hấp.

Diệc Khê… cũng có cuộc sống của mình, cũng có bằng hữu của mình…

Chính là không thể cùng hắn nói sao? Người đó quan trọng đến mức này sao?

Tiêu Lạc Ngọc vô thức nắm chặt ngón tay, rồi sau đó lại chậm rãi buông ra. Hắn biết mình là bị Hoa Diệc Khê nuông chiều, Hoa Diệc Khê chưa từng cho hắn một chút bất an, chưa từng khiến hắn có cơ hội lo âu ghen tuông. Hiện tại chỉ có một chút sự tình, chính mình liền không chịu nổi.

Thời gian dần dần chuyển dời, đến canh ba, Hoa Diệc Khê vẫn chưa trở về.

Hoàn chương 35.
Bình Luận (0)
Comment