Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 64

Edit: Y Y

Beta: Thụy Miên

Xử lý xong mấy tên thị vệ cuối cùng, chuẩn bị ra tay với Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành chưa từng thấy qua bộ dáng của những người này. Đao trong tay rơi xuống, trong lòng thật sự sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm đứng phía trước Tô Mộ Tịch. Hắn là nam tử hán, chính là tướng công của Tịch Nhi. Tướng công, phải bảo vệ Tịch Nhi và đứa nhỏ. Tô Mộ Tịch vỗ vỗ Hiên Viên Hạo Thành, can đảm đứng trước mặt mấy người mặc áo đen, tiếng cười lạnh lẽo đanh thép vang lên: “Bổn hoàng phi xem các ngươi ra tay thế nào, trong bụng bổn hoàng phi chính là cháu của hoàng thượng, đứng bên cạnh bổn hoàng phi là Thành hoàng tử hoàng thượng thương yêu nhất. Nếu Thành hoàng tử và bổn hoàng phi xảy ra chuyện gì, hoàng thượng có đào sâu ba thước đất cũng sẽ không tha cho các ngươi”.

Bọn người kia nghe vậy cũng hơi sợ. Đúng vậy! Đây là hoàng tử và hoàng tử phi mà hoàng thượng yên thương nhất, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, hoàng đế sao có thể bỏ qua cho bọn họ? Tô Mộ Tịch thấy bọn họ sợ hãi, tay khẽ nâng lên chỉ vào tên áo đen cầm đầu thương lượng: “Nhưng nếu các ngươi nói ra người nào đứng sau xúi giục, bổn hoàng phi có thể cam đoan không giết các ngươi”.Thời điểm cũng đến rồi, ám vệ hẳn là đã chuẩn bị tốt!

Không chết, làm sao có thể không chết? Dù sao cũng đều là chết, không bằng cứ giết Thành hoàng tử và hoàng tử phi, sau đó núp trong Ảnh môn, dịch dung rồi người của triều đình cũng sẽ không tìm được. Bọn người một lòng hung ác, liền giương đao chạy về phía Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành. Lúc này, từ hai phía ném ra rất nhiều ống khói bốc lên trắng xóa. Tô Mộ Tịch kéo Hiên Viên Hạo Thành lui ra phía sau, nàng nín thở che miệng của Hiên Viên Hạo Thành. Lập tức toàn bộ bọn người đó liền ngã trên mặt đất, ngay cả chú chim nhỏ và tiểu ong mật chạy tới cỗ vũ cũng bị hôn mê.

Sương khói tản đi thì đã không thấy mấy người áo đen nữa. Hiên Viên Hạo Thành mơ màng phục hồi tinh thần: “Tịch nhi, vừa rồi vì sao lại như vậy? Có phải nàng đã chuẩn bị tốt rồi hay không?” Chẳng trách tối hôm qua hắn nói thế nào, Tịch nhi đều nói sáng sớm phải trở về cung.

Tô Mộ Tịch gật đầu: “Hạo Thành, xin lỗi, không nói cho chàng biết trước. Nhưng cũng vì bắt kẻ xấu nên Tịch nhi mới như vậy”. Không cần phải biết những người áo đen này là do ai sai đến giết nàng, cho dù bắt sống bọn họ cũng không chắc chắn có thể bắt được người đứng sau. Nhưng mà, những người này sẽ làm cho hoàng thượng tỉnh ngộ, người không thể không nhận ra.Làm chuyện này người hưởng lợi cuối cùng là ai, trừ Hiên viên Hạo Dạ thì chẳng còn ai khác, nàng còn có thể nghĩ đến, làm sao hoàng thượng không nghĩ ra? Chỉ cần làm cho hoàng thượng biết là bây giờ Hiên Viên Hạo Dạ còn chưa ngồi trên ngôi vua đã phái sát thủ đến ám sát nàng và Hạo Thành, nếu như hắn lên làm vua, nàng và Hạo Thành sẽ như thế nào? E rằng việc này hoàng thượng phải cân nhắc thật kĩ.

Hiên Viên Hạo Thành nghe xong cũng không nói gì, chỉ là hơi liếc mắt nhìn Tô Mộ Tịch. Khom người nhặt chú chim nhỏ và tiểu ong mật đang hôn mê trên mặt đất lên, hắn thật quá vô dụng, như vậy cũng không thể bảo vệ được Tịch Nhi.

Dọc đường đi, Tô Mộ Tịch nói chuyện không ngừng nhưng Hiên Viên Hạo Thành vẫn luôn cuối đầu không để ý tới nàng. Trở về Thần Hi cung, Hiên Viên Hạo Thành đặt chú chim nhỏ và tiểu ong mật lên bệ cửa sổ, chờ chúng nó tỉnh dậy đều bay đi mới ngồi lên xích đu ngoài chính điện. Tô Mộ Tịch bất đắc dĩ đi theo,nhéo tay hắn xin lỗi giải thích: “Hạo Thành, đừng giận nữa, thật sự Tịch nhi không phải cố ý không nói cho chàng biết. Ta chỉ muốn dùng cách đơn giản nhất để bảo vệ ta và chàng, có lẽ là không đúng cách, nhưng chỉ cần có hiệu quả là được rồi, không phải rất tốt rồi sao.” Có lẽ là nàng quá nóng vội.

Một đời gian nan đã làm nàng dần mất đi sợ hãi, lại càng không thể tin tưởng người khác. Hiên Viên Hạo Thành chăm chú nhìn Tô Mộ Tịch một hồi lâu, ôm nàng vào lòng: “Tịch nhi, Thành nhi không có giận nàng, Thành nhi chỉ giận chính mình, Tịch nhi tốt như vậy, Thành nhi cảm thấy bản thân quá vô dụng, không bảo vệ được nàng”. Nếu như có thể trở nên thông minh, hắn sẽ bảo vệ được Tịch nhi. Thế nhưng, nếu hắn trở nên thông minh, Tịch nhi còn có thể ở bên cạnh hắn sao? Nếu so với việc mất đi Tịch nhi, hắn tình nguyện vĩnh viễn cứ ngu ngốc như vậy. Song hắn vẫn phải cố gắng trở thành người để cho Tịch nhi có thể nương nhờ.

Tô Mộ Tịch thở dài nhẹ nhõm, hóa ra tức giận vì việc này, nghĩ nghĩ cười trả lời: “Ngốc ạ, trong lòng Tịch nhi, từ trước đến nay Thành nhi không phải người vô dụng. Chàng xem, ngày hôm qua nếu như không phải chàng nói cho ta biết có một nhóm nữ nhân hư hỏng muốn giết ta, Tịch nhi cũng không biết đâu.” Người này, hắn nghĩ gì vậy chứ?

Trong mật lao của hoàng cung, Thiển Tường tra hỏi bọn người đưa về đã một ngày, chỉ biết là một nam nhân cầm bạc đến bảo bọn họ giết người. Hiên Viên Vinh Hi đợi một ngày ở ngự thư phòng, nhịn không được liền đến mật lao. Thiển Tường nhìn thấy Hiên Viên Vinh Hi vội vàng quỳ xuống hành lễ, Hiên Viên Vinh Hi bảo hắn đứng lên lại hỏi: “Tra ra cái gì rồi?”

“Bẩm hoàng thượng, chỉ tra ra là một người đàn ông, bọn họ cũng không rõ thân phận của hắn. Hiên Viên Vinh Hi gật đầu, vẫn không nói gì. Hắn vốn thông minh, lại dám dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Ánh mắt Hiên viên Vinh Hi chợt lóe, dặn dò : “Được rồi Thiển Tường, phế đi võ công của bọn chúng, ném bọn chúng ra khỏi cung, phái hai ám vệ âm thầm theo dõi”. Cũng không phải hắn không muốn mạng bọn chúng, dám đả thương Thành nhi chết mấy trăm lần cũng không đủ, nhưng bọn chúng còn có thể dùng, thả chúng ra ngoài nói không chừng sẽ biết được người đứng phía sau.

Thiển Tưởng do dự một chút nói thêm: “Hoàng thượng, bọn chúng còn nói người đàn ông kia rất có thể là người của Trọng Ảnh môn”. Rất ít người biết đến Trọng Ảnh môn. Hơn nữa cho dù biết cũng không có người thấy qua hình dáng thật sự của bọn họ,đa số đều nấp sau mặt nạ.

Trong đầu Hiên Viên Vinh Hi hiện lên một tia ký ức, nhưng vừa nghĩ lại thì chẳng nhớ nổi cái gì: “Trọng Ảnh môn…”. Quên đi, nếu thật là như vậy thì bọn chúng sẽ xuống tay với những người không hoàn thành nhiệm vụ.

Đỗ Chính Liên nhận được tin tức, biết sát thủ đều đã thất bại, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Tại sao mạng của hai tiểu tạp chủng kia lại dai đến thế? Sát thủ phái đi cũng không dùng được, quả nhiên là có người giúp bọn hắn. Không được, nàng phải đích thân tiến cung, nhất định phải tự mình giết Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch. Lãnh Kì Duệ biết tin, vội vàng quay về, giữ chặt Đỗ Chính Liên đang muốn xông ra bên ngoài: “Sư muội, muội bình tĩnh một chút, muội vào cung lúc này chính là đâm đầu vào chỗ chết. Hiện tại e rằng phân nửa ám vệ cũng đã điều đến Thần Hi cung, cho dù muội ra tay được cũng không thể trở về an toàn. Đỗ Chính Liên thật sự dừng động tác, đúng vậy a, đến lúc đó cho dù là nàng cũng không thể đi dễ dàng. Bất luận kẻ nào cũng có thể chết, nhưng nàng không thể, nàng muốn sống để làm Thái hậu, sống để nhìn những người phụ nàng phải chịu đau đớn. Ngồi xuống, một lát sau ngẩng đầu hỏi: “Sư huynh, tại sao huynh lại trở về? Chuyện của Quân Vô Thường đã xong rồi sao?” Lãnh Kì Duệ cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia rối rắm, đã sớm biết sẽ là như thế hà tất còn mong đợi gì chứ? Ổn định lại tâm trạng trả lời: “Cũng nhanh, giờ ta đã nắm rõ thói quen thường ngày của hắn, rất nhanh là có thể thay thế được hắn.”

Lúc này, Kình Thương đi đến, hơi chần chờ nhìn lãnh Kì Duệ rồi bẩm báo: “Môn chủ, sư bá, Kình Thường vừa nhận được tin tức, nhóm sát thủ kia đã được Hiên Viên Vinh Hi thả ra, chúng ta phải làm thế nào?”

Đỗ Chính Liên nhíu mày nghĩ, Hiên viên Vinh Hi nhân từ lúc nào vậy? Nhất định là cho rằng nàng sẽ giết người bịt miệng, nàng sẽ không trúng mưu kế của hắn đâu: “Kình Thương, ngươi đừng làm gì cả, chuyện của bọn chúng ngươi không cần để ý. Ngoài ra, nói cho bọn hắn biết trước, nhiệm vụ này đã không hoàn thành, ta sẽ không giao ngân phiếu.”

Kình Thương không nhiều lời, lui ra ngoài. Lãnh Kì Duệ nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Đỗ Chính Liên, trong lòng là tư vị gì cũng không thể nói nói nên lời. Nghĩ nàng từng là nữ nhân hắn yêu thương, trong lòng có chút bấn mãn. Hắn cố chấp cái gì? Đỗ Chính Liên sớm đã không còn là sư muội đi theo sau hắn bảo hắn lấy nàng. Có phải hắn không nên giúp nàng nữa ? Nhưng trước khi qua đời sư phó đã từng dặn dò,nhất định phải chăm sóc sư muội thật tốt. Hắn không thể không nghe.

Lúc Lãnh Kì Duệ đang thẫn thờ, Đỗ Chính Liên dựa sát vào Lãnh Kì Duệ đang thất thần, dịu dàng nói: “Sư huynh, khoảng thời gian này huynh vất vả rồi, chỉ cần Dạ nhi lên làm hoàng thượng, Liên nhi nhất định cùng huynh rời khỏi nơi này.”

Lãnh Kì duệ thở dài, nhẹ nhàng đẩy Đỗ chính Liên ra, rời khỏi phòng. Hiện tại trong đầu hắn luôn luôn xuất hiện hình ảnh tuyệt mỹ kia, càng ngày càng không có cách nào ở cùng với Đỗ Chính Liên nữa. Đỗ Chính Liên nhìn Lãnh Kì duệ rời khỏi, hai tay nắm chặt thành quyền, bây giờ không thể trở mặt với sư huynh.

Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch đang ngủ say, Hiên Viên Hạo Thành nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận kéo màn lại. Đi đến bên của sổ, mở cửa ra, không bao lâu, một con chim sơn ca liền bay đến bên người Hiên Viên Hạo Thành. Hắn cười cười, mở lòng bàn tay ra, chim sơn ca liền bay vào lòng bàn tay hắn. Hiên Viên Hạo Thành liếc mắt nhìn người trên giường, khẳng định Tô Mộ Tịch đang ngủ, nói khẽ với chim sơn ca: “Tiểu Linh nhi, trước khi ngươi bay đến phía nam, hãy giúp Thành nhi làm một chuyện được không?” Chim sơn ca mổ mổ trong lòng bàn tay Hiên Viên Hạo Thành, hắn tiếp tục nói: “Đỉnh núi của đoạn nhai phong, có một loại cỏ có màu đỏ tươi, ngươi giúp Thành nhi hái một gốc cây mang về được không?” Cây cỏ kia, hắn đã lén nghe từ quốc sư gia, có thể giúp hắn khôi phục năng lực bản thân. Nhưng mà đến lúc đó hắn sẽ không thể hiểu ngôn ngữ của loài vật được nữa. Hơn thế, cây cỏ kia nhiều nhất một năm sẽ mất công dụng, đến lúc đó thân thể sẽ bị tổn hại rất nặng. Hắn không biết cái gì sẽ làm bị thương mình? Nhưng hắn không sợ, hắn phải bảo vệ Tịch nhi và con, phải bảo vệ phụ hoàng và mẫu hậu. Vì để bảo vệ hắn mọi người đã hao hết tâm sức, chỉ cần thời gian một năm, hắn muốn cho mọi người bình an. Chim sơn ca nghiêng đầu nhìn Hiên viên Hạo Thành, mổ nhẹ vào lòng bàn tay hắn. Hiên viên Hạo Thành nhìn nó cảm ơn. Chim sơn ca bay đi rồi, Hiên Viên Hạo Thành trở lại giường, ôm Tô mộ Tịch, sờ sờ bụng nhô lên lại cảm giác được bụng nàng bỗng nhúc nhích, Hiên Viên Hạo Thành nở nụ cười, Bảo Bảo, con cũng hi vọng phụ thân trở nên thông minh đúng không?
Bình Luận (0)
Comment