Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1723

Trong biệt thự số mười tám tỉnh ủy, tiếng cười nói vui vẻ, thi thoảng truyền ra tiếng cười vang của Yêu Hải Anh.

- Bí thư Hải Anh, chị tới thủ đô trông trẻ hơn trước nhiều đấy.
Đó là giọng của Nghiêm Phi.

- Thật sao? Thế thì tốt rồi, con người ta tới tuổi này sợ nhất là già.

Yêu Hải Anh cao hứng nói, nếu người khác nói câu này Yêu Hải Anh chỉ nghe tuyệt chẳng coi là thật, chẳng qua là nịnh bợ thôi. Nhưng do Nghiêm Phi nói ra thì không cần nghi ngờ.

Nghiêm Phi chưa từng phải cố ý đi lấy lòng bất kỳ ai.

Nghiêm Phi cười nói:
- Bí thư Hải Anh, chị đừng nói tới già... Chị nói thế, tôi cũng lo.

Yêu Hải Anh nhìn Nghiêm Phi một lượt tặc lưỡi lắc đầu:
- Phi Phi, cô nói thế là là chọc tức tôi rồi.. Cô nhìn vào gương xem, mấy năm qua có thay đổi gì không? Giống hệt như lần đầu tôi gặp cô ở Tiềm Châu. Ài, tỉnh trưởng thật có phúc.

Nghiêm Phi hé miệng cười:
- Anh ấy à, bắt đầu chán tôi rồi.

- Cái gì?
Yêu Hải Anh thốt lên với vẻ kinh ngạc:
- Chuyện này sao có thể được.

- Anh ấy nói, vợ người ta theo năm tháng mà trưởng thành, còn vợ mình, mười mấy năm trước như vậy, mười mấy năm sau vẫn thế, chẳng hiểu chuyện gì cả....

Yêu Hải Anh mới biết đó là lời "trêu ghẹo sởn gái ốc" giữa vợ chổng với nhau, không khỏi cười lớn.

Cũng chỉ người không chút tâm cơ nào như Nghiêm Phi mới nói ra lời này, cũng đủ thấy Nghiêm Phi coi cô ta là bạn thật sự.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe hơi.

Nghiêm Phi cười duyên:
- Anh ấy về rồi.

Yêu Hải Anh vội đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình, cùng với địa vị Liễu Tuấn ngày càng hiển hách, cấp dưới trước mặt y ngày càng chú y hơn.

Liễu Tuấn thong thả đi vào biệt thự.

Yêu Hải Anh và Nghiêm Phi cùng tới đón, Nghiêm Phi nhận lấy cặp trong tay y, Yêu Hải Anh chào:
- Chào tỉnh trưởng.

- A, đồng chí Hải Anh đến hả, ngồi đi ngồi đi.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Ngày Yêu Hải Anh vừa tới, Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng chia nhau tiếp kiến cô ta, còn bày tiệc khoản đãi, xem như việc công.

Lần này tới nhà chơi là việc riêng.

- Đồng chí Hải Anh, nghe nói đồng chí về tỉnh a, Phi Phi cứ nhắc mãi, làm sao không thấy đồng chí tới chơi.

Liễu Tuấn ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt rất thoải mái.

- Kỳ thực tôi cũng muốn tới sớm, đã lâu không gặp tôi nhớ Phi Phi lắm, nhưng mấy ngày qua Hồng Thiên Kính khai báo vấn đề rất tích cực nên bị chậm trễ...

- Nói như thế là Hồng Thiên Kính còn khá phối hợp với tổ chuyên án?

- Rất phối hợp, chẳng những khai báo một số tình hình chúng tôi nắm bắt được, mà một số tình hình chúng tôi không biết cũng khai ra.. Ừm, ví dụ như liên quan việc tặng món quà đắt tiền cho vợ bí thư Lưu Phi Bằng, trước kia chúng tôi không biết, Hồng Thiên Kính cũng chủ động khai báo.
Yêu Hải Anh giống như nói tùy tiện, nhưng mặt lại trở nên nghiêm túc.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đây là bí thư tỉnh ủy thứ hai của tỉnh A có liên quan tới vụ án, thực tế Yêu Hải Anh tới đây là để báo cáo với Liễu Tuấn. Chuyện quan hệ trọng tại, cô ta không dám tự quyết.

Đấu tranh ở tỉnh A ngày càng kịch liệt, có lẽ Liễu Tuấn rất cần những "tình báo" này.

Yêu Hải Anh mặt dù chỉ về tỉnh A mấy ngày, nhưng cô ta luôn hiểu rõ thế cục tỉnh A. Vừa về tới tỉnh A đã nghe nói có mấy thành phố cấp dưới muốn gây ra "động tĩnh" ở đại hội nhân dân, không ngờ đấu tranh tỉnh A đã tới mức "lấy mạng nhau" rồi.

Từ đó có thể thấy, Lưu Phi Bằng đã bị Liễu Tuấn ép tới góc tường cho nên mới lấy con dao hai lưỡi "tuyển cử" ra để liều.

Cho dù kế hoạch của Lưu Phi Bằng thực thi thuận lợi, Liễu Tuấn thất tuyển rời khỏi tỉnh A, chỉ e Lưu Phi Bằng cũng không thể ở lại bao lâu, Nghiêm Liễu hệ tuyệt không ngồi yên nhìn Lưu Phi Bằng dùng thủ đoạn này đẩy Liễu Tuấn đi. Chuyện này khiến tất cả đại lão cao tầng phản cảm.

Theo Yêu Hải Anh biết, gần đây Liễu Tuấn đã vận động tất cả lực lượng bao gầm các lãnh đạo tỉnh ủy cũ như Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu lần lượt ra mặt nói chuyến với cấp dưới cũ, yêu cầu bọn họ nhận rõ tình thế, đối đầu với phương châm lớn của TW, tuyệt không có kết cục tốt.

Ảnh hưởng của Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu ở tỉnh A còn rất lớn, các thành phố thuộc Lưu hệ hiện giờ cũng có nhiều lãnh đạo c hủ yếu có đủ mối quan hệ với Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu, lãnh đạo cũ lên tiếng, rất nhiều người trở nên do dự.

Lúc này Liễu Tuấn ra tay hạ Hồng Thiên Kinh là lời cảnh báo nghiêm trọng với bọn họ.

Đừng tưởng rằng Lưu Phi Bằng có thể bảo vệ được các người.

Hắn không bảo vệ được Hồng Thiên Kính, cũng chẳng bảo vệ được ai.

Theo Yêu Hải Anh nghĩ, Hồng Thiên Kính khai có lẽ có thể lấy làm vũ khí mạnh mẽ nhất của Liễu Tuấn, nói không chừng tỉnh A lại xào bài một lần nữa.

Liễu Tuấn cau mày:
- Đồng chí Hải Anh, mời nói cụ thể hơn một chút.

Chuyện này không thể không thận trọng.

- Vâng.

Yêu Hải Anh bắt đầu báo cáo tỉ mỉ, không để ý Nghiêm Phi ở bên cạnh, cô ta biết Nghiêm Phi ngồi ở đây là do lễ tiết yêu cầu, nếu không mấy cái thứ này có mời Nghiêm Phi cũng chẳng nghe.

Theo lời trình bày của Yêu Hải Anh, Liễu Tuấn nhíu mày càng chặt.

Không ngờ lần này Nghiêm Phi nghe lọt, ngạc nhiên nói:
- Lý Thanh Thanh là vợ của bí thư Lưu Phi Bằng ư? Người quản lý quỹ từ thiện Hoàng Sơn kia chính là chị ta... Ừm, cuối năm ngoái tôi còn quyên tặng cho bọn họ 500.000. Nói như thế là bọn họ tiêu tiền bậy bạ rồi?

Yêu Hải Anh cả kinh:
- Cô quyên tặng 500.000?

- Đúng thế!
Nghiêm Phi gật đầu, nghiêm túc nói:
- Bọn họ làm công ích cho xã hội, tôi nên góp sức.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Chuyện này không quan trọng, bất kể bọn họ rốt cuộc tiêu tiền ra sao, chí ít thì em quyên tiền với mục đích thuần khiến. Anh đã yêu cầu sở kiểm toán tiến hành kiểm toán thu chi của quỹ từ thiện.

Yêu Hải Anh cười khẩy:
- Chỉ e không sạch sẽ gì.

Liễu Tuấn gật đầu.

Yêu Hải Anh lại nói:
- Tỉnh trưởng, ngày hôm qua Mạnh Kế Lương đơn độc thẩm vấn Hồng Thiên Kinh, nội dung cụ thể bàn những gì không rõ, ghi chép không có gì khác thường. Có điều sáng nay Hồng Thiên Kính đổi giọng, phủ nhận nội dung khai báo với Lý Thanh Thanh, nói là cắn càn, không phải sự thực.

Liễu Tuấn chẩm rãi nói:
- Đổi giọng rồi à? Tốt!

Yêu Hải Anh ngẩn ra, không biết "tốt" ở đây có ý gì.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Hải Anh, công tác luôn ở vị trí số một, đấu tranh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Yêu Hải Anh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ khâm phục.

Cuối tháng 2 năm 2005, bên ngoài nhà hát lớn Ngọc Lan, cờ hoa tung bay đủ mọi sắc mầu.

Đại hội đại biểu nhân dân toàn tỉnh được diễn ra, hơn 700 các vị đại biểu đến từ đủ các dân tộc, các địa phương, các tôn giáo, cùng với sự gửi gắm kỳ vọng của hơn sáu mươi triệu người dân, tham gia đại hội mỗi năm chỉ có một lần.

Những lãnh đạo cũ tỉnh ủy như Cận Tú Thật cũng có mặt.

Đồng chí Liễu Tuấn thay mặt chính phủ tỉnh, đọc báo cáo công tác của chính phủ.

Trong báo cáo, đồng chí Liễu Tuấn nói, một năm qua, tỉnh A toàn diện thực thi đẩy mạnh phát triển kinh tế xã hội, dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy tỉnh A, nhân dân các dân tộc toàn tỉnh đi sâu quán triệt tư tưởng đại hội đảng TW lần thứ 16.... mục tiêu nhiệm vụ phát triển kinh tế xã hội đạt được những thành tựu mới...

Tỉnh trưởng trẻ tuổi cao lớn đẹp trai trịnh trọng hứa: Thực thi chỉ thị của TW, trong hai năm sẽ toàn diện trừ bỏ thuế nông nghiệp, tăng cường đầu tư tam nông, thúc đẩy nông nghiệp và nông thông Ngọc Lan phát triển.

Trong nhà hát lớn, tiếng vỗ tay rền vang không dứt.

Sau khi Liễu Tuấn báo cáo công tác chính phủ, là báo cáo kế hoạch năm 2005.

Tiếp đó Cao Hà đại biểu cho Thai Duy Thanh, đọc thư từ chức , các đại biểu nhất trí thông qua.

Toàn thể đại biểu bỏ phiếu tuyển cử đồng chí Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh A. Tỉ lệ đắc cử tới 98%.
Bình Luận (0)
Comment