- Nào, tôi mời Liễu bí thư một chén.
Bạch Tú Khôn mỉm cười nâng chén lên, có điều trong đầu lại vang lên lời cảnh cáo của em gái: Anh, đừng có chuốc rượu cậu ấy, cậu ấy không uống được nhiều, nếu không lỡ việc chính đấy.
Nếu là người khác mời khách, Bạch Dương chẳng thừa hơi nhắc nhở.
Hiện giờ người dám chuốc rượu Liễu Tuấn không nhiều.
Nhưng Bạch Tú Khôn là ngoại lệ, nếu hắn mời rượu, Liễu Tuấn tửu lượng có kém tới đâu cũng không thể từ chối. Bạch Dương biết anh mình ít nói nhưng là "rượu lâm cao thủ".
Làm tới trung tướng, tửu lượng có kém tới đâu thì Liễu Tuấn cũng không bì nổi.
Có "cảnh cáo" của Bạch Dương, chuốc rượu thì không có, nhưng năm ba chén thế nào cũng phải uống. Người vốn đã ít, uống lại ít nữa thì không khí không khỏi quá nặng nề.
Liễu Tuấn mỉm cười uống cạn.
Đợi Liễu Tuấn ăn vài miệng, Thái Thế Lâm mới đứng dậy kính cẩn nói:
- Tôi kính Liễu bí thư một chén.
Liễu Tuấn chưa tới, Thái Thế Lâm rất thấp thỏm, chỉ sở y thất hẹn. Mặc dù Bạch Tú Khôn đích thân ra mặt, Liễu Tuấn cũng nhận lời, khả năng thất hứa là cực thấp. Có điều ở thủ đô, chẳng may Liễu Tuấn an bài đột xuất gì. Hiện giờ cuối cùng Liễu Tuấn cũng tới rồi. Nhưng từ lúc y xuất hiện ở cửa CLB Hoa Đô, Thái Thế Lâm phát hiện ra mình càng thấy bất an, trong lòng khẩn trương hết sức.
Cho nên sau khi ngồi xuống bàn, Thái Thế Lâm luôn tìm cơ hội kính rượu Liễu Tuấn.
Hắn tin, Liễu Tuấn khẳng định hiểu hàm nghĩa bữa tiệc rượu ngày hôm nay. Cho nên chén rượu này Liễu Tuấn có uống hay không quan hệ rất lớn. May mắn là Liễu Tuấn không cự tuyệt, cùng hắn chạm cốc, mặt còn mang nụ cười, không hề có ý không vui nào.
Thế là Thái Thế Lâm yên lòng, ngửa cổ uống cạn chén rượu mạnh.
Mặc dù Liễu Tuấn uống rượu rồi, cũng không đại biểu cho chuyện như thế là xong, nhưng ít nhất không cự tuyệt, chuyện kia còn có đường vãn hồi.
- Liễu bí thư, Thế Lâm và tôi và chiến hữu cũ, chúng tôi ở trong một đại đội.
Bạch Tú Khôn vẫn ít nói như thế, giới thiệu quan hệ của mình với Thái Thế Lâm cũng chẳng nói nhiều hơn nửa chữ. Càng như thế, mỗi câu hắn nói càng khiến người ta coi trọng.
Kỳ thực Bạch Tú Khôn có phải là chiến hữu cũ của Thái Thế Lâm hay không không quan trọng, chỉ cần hôm nay hắn ra mặt đã nói rõ quan hệ hai người không tầm thường rồi.
Xin ân tình một ủy viên cục chính trị không phải ai cũng làm được.
Liễu Tuấn cười, nhìn sang Thái Thế Lâm.
Thái Thế Lâm vội ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói:
- Liễu bí thư, chuyện cán sự ban bảo vệ khu cảnh bị Bách Đảo là Thái Tiểu Quân ở trường hợp công chúng tự tiện dùng súng, đảng ủy khu cảnh bị chúng tôi đã xác minh. Qua thảo luận, quyết định cảnh cáo nghiêm khắc trong đảng, xử phạt hành chính, rời khỏi quân ngũ, an bài công tác khác. Xử trí đã thỏa đáng chưa, xin Liễu bí thư chỉ thị.
Có thể nhìn ra lời này của Thái Thế Lâm rõ ràng được "cao nhân chỉ điểm".
Thông thường, Thái Thế Lâm muốn cầu xin, câu đầu tiên phải xin lỗi. Dù nói thế nào Thái Tiểu Quân là con hắn, thiếu chút nữa rút súng ra chĩa vào bí thư tỉnh ủy, chuyện này nếu truy cứu nghiêm túc, cực kỳ nghiêm trọng.
Thái Thế Lâm vốn định vừa gặp Liễu Tuấn là xin lỗi ngay.
Hắn nghĩ, ít nhất đó là một loại thái độ, nếu không thì không có thành ý. Trên quan trường chẳng phải chú trọng vấn đề thái độ sao. Có điều hắn cũng hiểu, không có nhân vật lớn ra mặt, mình tới tận nơi xin lỗi Liễu Tuấn chỉ có hiệu quả trái ngược.
Cho nên Thái Thế Lâm cầu tới Bạch Tú Khôn.
Thái Thế Lâm là quan quân trung cấp, đại cục chính trị cao tầng hắn không rõ lắm. Chỉ biết Bạch lão gia tử là nguyên lão của Mình Châu hệ, Liễu Tuấn thì là lãnh tụ thế hệ mới của Nghiêm Liễu hệ. Mấy nắm qua hai hệ phái đấu đá tưng bừng, trong mắt Thái Thế Lâm nghĩ phải là như nước với lửa rồi. Bạch Tú Khôn ra mặt đã chắc gì có tác dụng. Nhưng ngoài Bạch Tú Khôn, hắn không cầu tới ai được nữa, nhưng bạn bè hay chiến hữu khác, không ai có tư cách lên tiếng trước mặt Liễu Tuấn.
Thái Thế Lâm đã là nổi bật trong đám bạn bè và chiến hữu rồi.
Bạch Tú Khôn rất nghĩa khí, đồng ý với lời cầu khẩn của Thái Thế Lâm, không hề có ý từ chối.
Tình nghĩa chiến hữu mấy chục năm không phải là giả.
Đứng thấy Bạch Tú Khôn không giỏi ăn nói, nó không đại biểu cho hắn không thông hiểu việc đời. Nhận lấy việc cầu tình này, thì rốt cuộc phải làm sao cho thỏa đảng, thì phải mưu tính cho kỹ. Bạch Tú Khôn cũng biết, chỉ cần hắn ra mặt, Liễu Tuấn rất khó không nể mặt. Thế nhưng cái thể diện này bao phần là nhờ hắn, bao phần là nhờ Bạch Dương và Bạch lão gia tử thì khó nói lắm.
Luận am hiểu Liễu Tuấn, tất nhiên không ai hơn Bạch Dương.
Bạch Tú Khôn liền đem tình hình trao đổi qua điện thoại với Bạch Dương.
Bạch Dương vừa nghe xong liền cau mày lại.
Bạch Tỉnh Trưởng cau mày, không phải là vì Thái Thế Lâm mà vì Liễu Tuấn.
Người này thật là, hiện giờ thân phận ra sao còn đi hòa trộn với một đám diễn viên.
May mắn trong quá trình sự kiện này, Trầm Nhiêu từ đầu tới cuối không nói một câu, người khác cũng không chú ý tới cô. Nếu không chỉ y Bạch tỉnh trưởng lập tức đi tìm Liễu tỉnh trưởng nói chuyện cho ra nhẽ rồi.
Tỉnh trưởng là tỉnh trưởng, nữ nhân là nữ nhân, hai chuyện khác nhau.
Thời gian nghỉ ngơi của Liễu bí thư, âm thầm tới Bách Đảo ăn cơm cùng mới ngôi sao điện ảnh, lại cùng mấy tên công tử "đánh ghen", thiếu chút nữa dùng tới súng. Đây xem như tin tức hạng nặng rồi. Lời đồn như thế mặc dù không tới mức làm lay động gốc rễ của Liễu Tuấn, nhưng không hề tốt.
Nhưng Liễu bí thư thích vi hành, thói quen cũ rồi, không dễ bắt y sửa.
Nghe Thái Thế Lâm nói, Thái Tiểu Quân kỳ thực chưa rút súng, chỉ có động tác rút súng, tay chưa chạm vào súng đã bị khống chế.
Đương nhiên đó không phải trọng điểm.
Loại trường hợp đó, không có cái gọi là chỉ có ý đồ rút súng.
Súng của quân nhân là để dùng với kẻ thù, không phải dùng với đồng bào.
Càng đừng nói với Liễu chính cục.
Cho nên Thái Tiểu Quân có rút súng chĩa vào Liễu chính cục hay không không quan trọng.
Bạch tỉnh trưởng cau mày chỉ trong thoáng chốc, mau chóng quay lại với bản thân sự việc, với hiểu biết của cô về Liễu Tuấn, đây là chuyện mà y ghét nhất, Liễu Tuấn đối phó với đám hoàn khố luôn "tàn độc", huống chi còn liên quan tới quân nhân tại ngũ, càmg phạm vào đại kỵ của y.
Ứng phó không cẩn thận thì không còn là vấn đề có giữ nổi Thái Tiểu Quân hay không, ngay Bạch Tú Khôn cũng bị liên lụy.
Sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn trong quân đội ra sao, anh em họ Bạch đều rõ.
Vì thế ý kiến đầu tiên của Bạch Dương là muốn Bạch Tú Khôn nhắc Thái Thế Lâm : Chuyện này không liên quan tới Liễu bí thư.
Cho dù khi đó là ai ở đó, Thái Tiểu Quân đều không được rút súng, hoàn khố tranh chấp, dùng tới súng, còn gì để nói?
Bạch Tú Khôn rất tán đồng lời nhắc nhờ này, chuyện xấu như thế không nên lôi bí thư tỉnh ủy vào, nếu không là ngu xuẩn hết đường cứu vãn.
Bạch Dương nhắc điều thứ hai, trừng trị Thái Tiểu Quân, không để cho hắn tiếp tục ở trong bộ đội, đó là điểu mấu chốt.
Bạch Tú Khôn cũng tán thành.
Loại công tử ăn chơi như thế tiếp tục ở trong bộ đội chẳng phải sớm muộn cũng gây đại họa, lần này không phải là chọc vào Liễu Tuấn sao? Nếu chẳng phải có hắn trượng nghĩa, Thái Tiểu Quân có mấy cái đầu cũng mất.
Bạch Dương nhắc điều thứ ba, không thể xem chuyện này như cá biệt, phải có tầm nhìn đại cục.
Sự thực chứng minh, ba điều Bạch tỉnh trưởng nói đều trúng ngay điểm yếu, hoàn toàn nhắm vào Liễu Tuấn tủy bệnh bốc thuốc.
Thái Thế Quân báo cáo xong liền im lặng khẩn trương đợi câu trả lời của Liễu Tuấn, đêm xuân ở thủ đô, không khí có chút hơi lạnh, Thái Thế Lâm lại thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn dần mất đi, lông mày nhíu chặt, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Thái tư lệnh, việc xử trí Thái Tiểu Quân tôi không phát biểu ý kiến. Tôi hi vọng chỉ có vụ án này.
Cho dù Thái Tiểu Quân là con ai, là quan quân khu cảnh bị thì việc sự phạt hắn do đảng ủy khu cảnh bị đưa ra. Liễu Tuấn không can thiệp vào chuyện nội bộ quân đội.
Thái Thế Lâm thở phào, vội khom mình nói:
- Vâng thưa Liễu bí thư, đó là do công tác đảng ủy khu cảnh bị chúng tôi không làm tốt, thiếu quản lý giáo dục cán bộ. Nhất là tôi, làm cha Thái Tiểu Quân không quản giáo được con, để nó qua lại với thành phần bất lương trên xã hội là do tôi thất chức, tôi nhất định quản giáo nó nghiêm khắc... Khu cảnh bị chúng tôi chuẩn bị tăng cường công tác giáo dục tư tưởng toàn khu ... Lấy đây làm thời cơ, chẩn chỉnh tác phong.
Bạch Tú Khôn xen vào:
- Thế Lâm, chuyện này anh đúng là có trách nhiệm, con mình cũng không quản lý được, làm sao quản lý bộ đội.
Thái Thế Lâm cười ngượng ngập:
- Vâng vâng, là do tôi quản giáo không nghiêm, mới làm thằng tiểu tử đó ngày càng láo hỗn.
- Thái tư lệnh, nếu có thể lấy đây làm cơ hội chỉnh đốn tác phong bội đội là chuyện tốt.
- Vâng thưa Liễu bí thư.
Thái Thế Lâm cung kính đáp