Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 271

Đứng tại tòa lầu A tòa nhà ất xương “Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư” với phong làm việc rộng rãi, lộng lẫy, cảm nhận vẻ đẹp của đêm hồng kông, trong lòng có chút khó tả.

Thật không thể ngờ được, có ngày tôi có thể đứng ở đây, trên mảnh đât hào hao giàu có này.

Tiếng guốc sau lưng vang lên, chị tiểu Thanh đã đến. nhẹ nhàng nói: “Nhân viên đều đến đủ rồi, chân trọng mời ông chủ chỉ bảo”

“Chị mới là đại bà chủ, em chỉ đứng bên cạnh nghe thôi” tôi cười nói.

Tiểu Thanh cười, cũng không phủ nhận. nhẹ nhàng khoác tay tôi, đi ra phòng hội nghị.

Phòng hội nghị không lớn, không rộng như phòng làm việc của chị tiểu Thanh, nhân viênc ủa cả công ty cũng không nhiều, thêm nhân viên văn thư cũng khoảng 10 người. với công ty đầu tư tài chính làm việc dựa vào điện thoại quy mô như thế này cũng được rồi.

Cách sau cảnh cửa kính, những “Anh tài tài chính” đã trông thấy tổng Liễu xinh đẹp khoác tay bổn nha nội cao to đẹp trai tiến lại, lập tức đứng dậy, tỏ thái độ kính trọng.

Liễu tổng bình thường nghiêm khắc lạnh lùng, ít nói, như là mỹ nhân băng giá vậy, không giống như khi đi bên cạnh người con trai kia. Nhưng không biết người thanh niên trẻ tuổi “Đẹp trai” kia làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim người đẹp.

Vào tới phòng họp, tiểu Thanh dời khỏi tôi tiến lên trên bục phát biểu.

“Mời mọi người ngồi”

Tiểu Thanh rõng rạc nói, giọng nói cũng rất tự tin.

“Xin giới thiệu với mọi người đây là Tuấn thiếu gia”

Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ, nói: “Chào Tuấnthiếu gia”

Tôi mỉm cười gật đầu coi như lời chào.

Tiểu Thanh giới thiệu cho tôi nhân viên của công ty, nói những điểm nổi bật trong sơ yếu Lý lịch của những nhân viên này, trí nhớ rất rõ ràng, có thể thấy rất hiểu nhân viên.

Tiếp theo, mọi người lần lượt báo cáo tình hình nghiệp vụ trong thời gian này, mỗi người báo cáo có lẽ đều là lợi nhuận, ít có tổn thất, chỉ có một nhân viên là nói tới chuyện đã làm ăn mất một khoản.

Tiểu Thanh chú ý lắng nghe, thi thoảng còn ghi chép vào sổ ghi nhớ, sắc mặt cũng bình tĩnh như nước. làm cho nhân viên khi báo cáo càng cần phải cẩn thận.

Tôi gật đầu, nhân viên được huấn luyện không tồi, xem ra tiểu Thanh đã rất thành thạo rồi.

Khoảng 40 phút, sau người báo cáo cuối cùng, mọi người đều đưa mắt nhìn tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nhìn tôi, tôi gật đầu.

“Tiếp theo xin mời Tuấn thiếu gia lên nói vài lời với mọi người”

Cả hội trường vỗ tay.

“Với những bản báo cáo của các vi vừa rồi, tôi đều đã nghe, căn bản mọi người đều làm tốt.” tôi nó từ từ.

Mọi người như trao cho nhau ánh mắt thở phào nhẹ nhõm. Liễu tổng thường ngày đã rất nghiêm khắc rồi, “Chư hầu” mà chị ta mời tới, không hỏi cũng biết, là người có chức cao. Những không biết sẽ nghiêm khắc như thế nào. Nghe tôi nói những câu động viên thế này đương nhiên là có chút yên tâm.

“Thời gian này chỉ tăng, còn sp005 cũng như vậy, yên nhật cũng không tăng thêm..”

Một người khoảng 30 tuổi đeo kính đột nhiên giơ tay, tôi nhớ khi tiểu Thanh giới thiệu người đó họ Lý;

“Lý tiên sinh, mời nói”

“Xin hỏi Tuấn thiếu gia, làm sao biết yên nhật chỉ tăng không giảm?”

Xem ra mỗi người đều có câu hỏi như thế này. Tuy thời gian này, bọn họ theo lệnh của tiểu Thanh dựa vào thị trường yên nhật làm chủ yếu, cũng kiếm được chút tiền, kì thực trong lòng cũng chưa có những tâm phục nhất định.

Dù sao thị trường cổ phiếu và thị trường chứng khoán hai nơi này cơ cấu ra không có, thật sự rất khó nắm bắt.

Huống hồ họ cũng biết, tiểu Thanh mới di dân sang không lâu. Làm sao có thể có những kiến thức tinh thông như những “Anh tài tài chính”như họ? chỉ là người ta là bà chủ, đành theo mà thôi.

Tôi gật đầu, nói: “Trước mắt đại cơ cấu của kinh tế thế giới đều đang phồn vinh, thị trường cổ phiếu khắp nơi, đương nhiên cũng có xu hướng phát triển, làm tài chính, cái đại kị nhất chính là không bắt kịp thị trường. thuận theo mà làm mới đúng Lý”

Kì thực sau này rất nhiều thị trường cổ phiếu, chính là không hiểu đạo Lý này, một ngày từ sáng đến tối cầm “Đồ Tuyến K”phân tích đi phân tích lại,

Thường những người tự cho mình là người thông minh kia, đều có cái bệnh “Đối đầu”, cho rằng mình không giống như những người khác. Những không biết bất luận trên chính giới hay thương giới, người giành được chiến thắng lại không gì khác chính là “ Thuận thế mà làm”

“TuấnCthiếu gia nói quả nhiên có Lý, nhưng thị trường cổ phiếu và tiền tệ, không thể chỉ có tăng, có điều chỉnh hoặc sẽ giảm xuống?”

Tiên sinh này, quả nhiên là người không vừa.

Tôi nói:ki thực thị trường cổ phiếu cũng tốt, thị trường tiền tệ cũng tốt, cái quan trọng nhất là kiếm được tiền, nói Lý thuyết nhiều quá không có tác dụng”

Lý tiên sinh lập tức không nói gì.

Tôi không chú ý tới ông ta nữa, nói với tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, bắt đầu từ bây giờ, cần khống chế tiền vốn của mỗi nguời, không quá 50 vạn. trước thang 10 năm nay, tập trung mua hằng sinh kì, sp005, ymm và yên nhật cũng chỉ có lợi tâmg 20% rồi sẽ chững lại, không cần tập trung quá, hiểu không?”

“Hiểu”

Tiểu Thanh đáp.

Thấy tôi nói chắc như đinh đóng cột, những người “Anh tài tài chính” có chút không bằng lòng, nhưng không có cách nào khác.

“tiểu Tuấn, làm sao em có thể khẳng định là thời gian sắp tới thị trường cổ phiếu sẽ như vậy?”

Sau cuộc họp, những anh tài tài chính đều giấu những suy nghĩ không hài lòng của mình ra khỏi phòng họp, trở về căn phòng làm việc rộng rãi của tiểu Thanh, cô ấy ngay lập tức hỏi tôi.

“Trực giác”

Tôi cười nói.

Tiểu Thanh cười lắc đầu, thật sự không hài lòng với câu trả lời của tôi. Tôi cũng không định giải thích thêm, biết trước những chuyện này, nói cũng không ai tin, cho nên cứ dùng “Trực giác” để trả lời là tốt hơn hết.

“Chị không quan tâm sao em biết được, chỉ cần kiếm được tiền là được, đúng không?”

“Ứ,…đi đâu ăn cơm?”

Tiểu Thanh thấy tôi không muốn nói cũng chẳng muốn tra hỏi thêm.

Nhiều năm trở lại đây, người bên cạnh tôi, đều đã quen với việc theo ý tôi mà hành sự, kết quả thường làm cho họ ngạc nhiên. Lâu dần thành quen.

Tôi cười nói: “Chị là địa chủ, nên để chị chọn, chi thường ngày ăn ở đâu?”

“Buổi trưa thì ăn tại nhà ăn công ty, bảo người mang đến, có khi tối cũng vậy”

“Tối tại sao vẫn ở công ty?”

“Đợi thị trường cổ phiếu mở phiên giao dịch mới”

Tôi gãi gãi đầu. người ta hiện nay là bà chủ của công ty đầu tư tài chính, đợi thị trường cũng kà đương nhiên..

“Ăn có quen không?”

Tiêu Thanh mím môi, lắc đầu, dáng vẻ rất đáng yêu, đâu còn có hình bóng của “Người phụ nữ mạnh mẽ nữa?”

“Có khi buổi tối cũng tự nấu những món ăn theo sở thích, chỉ một mình ăn cũng không thấy ngon”

Tôi nhìn kĩ chị ấy, mấy tháng không gặp quả nhiên có xanh và gầy đi một chút, những ngày tháng đợi thành lập công ty tại hk thật sự đã chịu rất nhiều khổ cực.

Tiểu Thanh bị tôi nhìn chăm chú vậy có chút xấu hổ, đỏ mặt nói nhỏ: “Nhìn cái gì, cũng không phải lần đầu gặp mặt?”

“tiểu Thanh, chị gầy đi”

Tiểu Thanh hơi ngạc nhiên, có chút buồn, quay đầu đi.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, chị làm cơm cho em”

Tôi đi, nhẹ nhàng kéo chị đi cùng.

Tiểu Thanh ôm tay tôi, gật đầu.

Đi cầu thang máy đến đại đường, tiểu Thanh nói với tôi: “Em đợi chị một lát, chị đi lấy xe”

“Ừ”
Một lúc sau, một chiếc xe màu đỏ từ từ chạy đến, dừng lại bên cạnh tôi.

Tôi mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh lái xe,trong xe có mùi nước hoa giống như mùi của tiểu Thanh. Rất mê hoặc.

Thấy tôi đã ngồi vào, tiểu Thanh nhẹ nhàng chạy xe đi.

Chỗ ở của tiểu Thanh cách công ty ấy xương hai dãy phố, rất nhanh đã đến nơi, cũng là tòa nhà 18 tầng, thuộc tòa nhà bậc trung tại Hồng Kông

“Tầng mấy?”

“Tầng 9”

Chị tiểu Thanh giọng hơi run run trả lời.

Lòng tôi hơi động lòng, nhìn sang chỗ chị, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của chị, tôi liền cười, tiểu Thanh cũng hơi ngại cười theo. Không khí lúc đó trở nên ngại ngần.

Xem ra đêm nay phải ở lại đây rồi.

Phòng Tiểu Thanh ở có hai phòng ngủ 1 phòng khách,ở một mình thế là đủ.

Bố trí phòng khách rất đơn giản, sơn tường đơn sắc, đồ trong nhà cũng rất đơn giản.

“Em ngồi đợi một lát chị đi thay đồ”

Tôi gật đầu, ngồi trên chiếc ghế sofa tại phòng khách.

Tiểu Thanh vào phòng khách, không lâu sau thì đã đổi sang bộ đồ màu ghi, đi vào nhà bếp, mặc chiếc tạp giề màu vàng. Đội thêm chiếc mũ cùng màu. Trong chốc lát từ một nữ nhân viên đã trở thành một người phụ nữ của gia đình.

Tôi ngồi trên ghế chị thì chưa vội nấu cơm mà bật tivi và lấy cho tôi chiếc gối mềm mại thơm mát ra, đẩy tôi nằm xuống, rồi pha cho tôi tách trà nóng, rồi đặt vào chỗ mà tôi có thể đưa tay ra với lấy uống được.

“Gạt tàn không?”

“Á, em hút thuốc rồi”

“Ừ”

“Có”

Tiểu Thanh cũng không hỏi nhiều vào bếp.

Tôi đang kinh ngạc một người sống một mình, lấy đâu ra gạt tàn, đợi một lúc chị đi ra trên tay cầm 1 chiếc bát nhỏ, không nhìn được cười.

Tiểu Thanh cười nói: ‘Chị không hút thuốc, dùng cái này thay gạt tàn đi”

Thấy tôi lấy trong túi áo thuốc trung hoa, chị liền bật lửa đưa lại trước mặt tôi,tôi từ từ hút thuốc, cảm thấy thật dễ chịu.

Tiểu Thanh thấy tôi lắc lắc đầu, hai mắt lim dim thì cười nói: “Muốn ăn gì?”

“Chỉ cần là món chị làm cái gì em cũng thích”

Câu này vẫn là câu nói con gái thích nghe, quả nhiên mặt chị ấy đỏ lên ngay, bước vào bếp. sau một hồi những tiếng băm chặt, thì lại ngửi thấy những mùi thơm không thể tả.

Tài nấu ăn của Tiểu Thanh từ trước đã rất tuyệt không biết gần đây sống một mình tay nghề có giảm đi chút nào không.Trong lúc chờ đợi chị làm cơm tôi bật ti vi ngồi xem.

Những loại phim thế này tôi không thích xem, nhưng mô phỏng “Vong tiền” lại làm tôi chú ý. Xem ra tất cả chải cần nắm vững yêu cầu thị trường, tiến thêm một bước, thì có thể kiếm tiền lớn, chất lượng sản phẩm thì để sau mới suy nghĩ đến.

Hút hết điếu thuốc tôi đứng dậy, đi xung quang phòng khách, đột nhiên nhìn thấy trong một góc nhỏ có một tập sách dày, cầm lên xem thì thật bất ngờ đó là “Kinh tế học “

Bộ kinh tế học này vẫn là nhà kinh tế học nổi tiếng người mĩ, học viện kinh tế học cùng nhiều giáo sư quản lý học quốc tế cùng biên soạn, xuất bản năm 1978, đại học âu mỹ đã lấy nó làm giáo trình học, không ngờ lại thấy nó trong phòng của tiểu Thanh.
Tôi cầm quyển sách đó lật vài chương tới chương thứ 11 “Chính sách tài chính và tiền tệ” xem qua nội dung của chương này thì thấy có một vài dòng có đánh dấu mực đỏ có lẽ tiểu Thanhcho rằng điều này quan trọng.

Đây là quyển sách được dịch ra do Hồng Kông xuất bản, được viết bằng chữ phồn thể, thể chữ không lớn, tôi chỉ nhìn vài chữ đã đau hết cả đầu, mắt hoa lên, thật không hiểu sao tiểu Thanh lại đọc được.

“Ăn cơm…”

tiểu Thanh gọi với ra.

Tôi nhìn vào trong bàn ăn, thấy có gà, thịt lợn và rau xanh. Gà và nồi canh thịt đều màu đỏ. Chỉ thấy đã muốn ăn rồi.

Tôi cười ha ha, đóng sách lại định đi đến bàn ăn, thì tiểu Thanh kéo lại, ấn tôi xuống ghế, cười nói : “Cậu là ông chủ, chỉ cần ngồi đây, tự có phục vụ”

Tôi cười nói: “Thế do chính Liễu tổng làm phục vụ thì còn gì bằng”

“Mẹ chị thường nói. Con trai là trời, con gái là đất…”

Tiểu Thanh cười, đã lấy một bát cơm đặt trước mặt tôi.

“Có uống rượu không?”

“Rượu thì thôi miễn”

“Thế uống nước canh trước? trước khi ăn cơm uống 1 bát canh, dáng đẹp lại khỏe mạnh”

Tôi mỉm cười gật đầu, cả kiếp trước cũng thường nghe những câu nói này bây giờ nghe lại vẫn thấy vui.

Tiểu Thanh lại lấy một bát canh đặt trước mặt tôi. Tôi bưng lên uống một ngụm, hương vị tươi ngon, lại gật đầu.

Tiểu Thanh cứ thế ngồi đợi phản ứng của tôi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cười tươi như hoa.

“Chị tiểu Thanh, tay nghề của chị thật giỏi”

Tôi vừa ăn vừa khen.

“Ngon thì ăn nhiều một chút”

Tiểu Thanh rất vui, cầm bát cơm lên ăn vài miếng, ánh mắt vẫn không dời khỏi tôi, ánh mắt như đang cười vậy.

Tôi ăn cơm rất nhanh chỉ một lúc đã ăn hết 4 bát, tiểu Thanh 1 bát mãi mới xong, cũng đặt bát xuống.

“Ăn ít việc nhiều, sức khẻo sẽ bị ảnh hưởng,ăn nhiều chút đi”




Tiểu Thanh rất vui, cầm bát cơm lên ăn vài miếng, ánh mắt vẫn không dời khỏi tôi, ánh mắt như đang cười vậy.

Tôi ăn cơm rất nhanh chỉ một lúc đã ăn hết 4 bát, tiểu Thanh 1 bát mãi mới xong, cũng đặt bát xuống.

“Ăn ít việc nhiều, sức khẻo sẽ bị ảnh hưởng,ăn nhiều chút đi”

Tôi cầm quyển sách “Kinh tế học” đập nhẹ lên đó nói.

“Một bát là đủ ăn xong còn có hoa quả nữa”

tiểu Thanh đứng dậy thu dọn bàn ăn, rồi lấy hoa quả ra.

“tiểu Thanh, chị đang xem quyển này?”

“ừ…là a giai tặng chị, nói rất dễ hiểu”

Tôi cười nói: “Thế chị thấy sao?”

tiểu Thanh cười: “Miễn cưỡng cũng có thể hiểu, sau khi đi làm về, không có việc gì làm thì xem, kì thực xem rồi vẫn thấy có khúc mắc”

Câu này tôi tin, thấy chị xem sách còn đánh dấu cả thế này, thật sự đã xem rồi.

Tôi cười nói: “Thế hôm nay em không phá hỏng lịch học chị đã sắp xếp rồi?”

“Có chút”

Tiểu Thanh cười.

“Có muốn đi ngắm cảnh đêm của Hồng Kông không? Đi dạo?”

Tôi cười khua khua tay: “Thôi đi, khắp nơi đều là nhà là xe, chỗ nào mà chẳng thế”

“Thế…em đi tắm đi, chị chuẩn bị quần áo cho”

“Ừ, được”

Lần này đên hồng kông định ở lại 2 ngày, chủ yếu là tìm hiểu tình hình của công ty, xem năng lực của tiểu Thanh, hiện nay thấy thế này căn bản cũng tốt.

Không ngờ tiểu Thanh ngày càng giỏi như vậy.

“Phòng tắm không rộng, em chịu khó tý nhé”

Tiểu Thanh ôm quần áo của tôi ra, nói thêm những lời xin lỗi.

“Không sao”

Thật sự nhà tắm này cũng không coi là nhỏ, chỉ là không thể so sánh được bằng nhà tắm hào hoa tại khách sạn thu thủy. nội y thay là tôi đem theo, nhưng bộ ngủ lụa màu vàng là tt biết tôi đến nên đã chuẩn bị trước.

Tắm xong, cảm thấy thật thoải mái, tôi đứng trước hiên nhà, châm điếu thuốc.

Một cơn gió thơm thổi đến, một tấm thân ấm áp ôm lấy eo tôi từ phía sau, đầu chị tiểu Thanh ngục vào lưng tôi,

Từ khi có quan hệ với Xảo Nhi, khả năng của tôi với chuyện nam nữ cũng giảm đi. Tối nay, tại đây?

Trong lòng tôi có chút đấu tranh. Xảo Nhi và tiểu Thanh đối xử rất tốt với tôi, tôi và Xảo Nhi đã yêu nhau 7 năm, tất cả đến đều rất tự nhiên, nhưng cảm giác với tiểu Thanh thì không giống như với Xảo Nhi.

Nên tình cảm của tiểu Thanh với tôi là có rất nhiều “Đấu tranh tư tưởng”

Vì đó là con gái của bác Bảy, chúng tôi coi như là thanh mai trúc mã, thân thiết gần gũi, mỗi lần gặp mặt chị đều tự nhiên có cảm giác thân thiết nhưng phần nhiều là tình cảm chị em trong nhà, nếu như không có tình cảm nam nữ phức tạp, tôi và tiểu Thanh khi ở cùng nhau. Sẽ có cảm giác rất thoải mái, yên ổn vui vẻ.

Từ khi cảm nhận được “Ý” của chị với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là “Không đúng”, chỉ là một loại bản năng, biến chị thành người yêu thì không phải chuyện dễ dàng gì.
Rất lâu tiểu Thanh có thể hiểu được ý giữ khoảng cách của tôi, nhưng chị vẫn thích tôi, xem ra yêu 1 người thật không cần có lý do.

Từ sau lần đánh nhau sống chết tại trường tài chính, tiểu Thanh đỡ cho tôi 1 dao, thì tôi mới hiểu rõ tình cảm sâu đậm cảu chị dành cho tôi, vì yêu, chị đã coi tính mạng của tôi còn quan trọng hơn của chị nhiều.

Người mà chưa đích thân trải qua thì không thể cảm nhận được tình cảm ẩn chứa sau nhát dao đó. Huống hồ tiểu Thanh vẫn là một người con gái mềm yếu.

Khi thấy máu chảy ra từ cánh tay của chị trong lòng tôi cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng khi thấy chị trên giường bệnh tôi thật sự cảm nhận được thế nào là “Hy sinh cho tình”

Mỗi giai đoạn tình yêu đều có những nét không tương đồng.

Trải qua những chuyện này tôi mới biết người con gái này đã im đậm trong lòng tôi, cũng khó có thể xóa đi được. những việc hiện nay tôi sắp xêp tôi cũng hiểu được tâm tư của mình, chính là để tiểu Thanh làm một trong những người đáng tin nhất, thân thiết nhất.

Với tư cách người trung niên trải qua hai thế hệ, đã rất khó có được 1 người đáng tin như vậy, nhưng tiểu Thanh lại cho tôi cảm giác này, chỉ là tại sao tôi vẫn đang làm loạn?

Xem ra những dục vọng vẫn còn rất lớn. hạn chế này ánh mắt không phải của người bên cạnh cũng không ở những câu nói của bạn bè người quen nhưng có trong lòng tôi. Muốn vượt qua trở ngại này thật không dễ.

Tôi quay người lại nhẹ nhàng ôm lấy chị, tiểu Thanh ngoan ngoãn trong lòng tôi, rất hạnh phúc và mãn nguyện thở nhẹ. Chúng tôi cứ đứng vậy chẳng ai nói gì.

“tiểu Tuấn, mỗi ngày vẫn chăm chỉ tập luyện chứ?”

Rất lâu sau, tiểu Thanh hỏi.

“Ừ…”
“Thế…sớm đi nghỉ đi”

Tiểu Thanh nói rồi, đứng thẳng người.

“Chị đi chuẩn bị giường cho”

Tôi cúi xuống nhìn chị, tiêu thanh hơi đỏ mặt, mím môi, hình như muôn nói gì, rồi lại không nói mà quay người đi. Nhìn dáng vội vội vàng vàng của chị, một cảm giác khó tả lại trào lên.

Đúng…

Cảm giác này thật không sai

Nghỉ hè, theo lệ là phải về nhà đoàn tụ cùng với cha mẹ, hơn nữa Nghiêm Phi cũng chỉ chờ có ngày nghỉ như thế này để về, cho dù tôi có kiếm cớ như thế nào thì hai tháng này cũng không thể rời khỏi cô ấy.

Xảo Nhi hiểu cho cái khó của tôi, trường vừa cho nghỉ hè, liền thu dọn hành lý về thành phố Bảo Châu cùng với tôi.

Tôi ôm chặt cô ấy, hiểu được cái khó của“”. Đại sư kim đường đã nói, khi ở cùng với người con gái anh ta yêu, đều là toàn tâm toàn ý yêu thương, đối với mỗi cô gái đều là thật lòng.

Câu nói này rơi vào tôi cũng thấy đúng.

Người này một khi làm những chuyện ảnh hưởng đến tình cảm thì đều tìm cho mình một vài lý do để tránh né, dấu đi những điều không yên tâm.

Xảo Nhi thấy tôi trên đường đi có chút bất yên, biết trong lòng tôi có chút bồn chồn, liền cười an ủi: “Một năm không về nhà, em cũng rất nhớ người thân, cũng không biết Mao Mao đã lớn thế nào rồi”

Tôi gật đầu, ôm chặt cô ấy thêm 1 chút.

“Sau khi trở về, em định ở đâu?”

“Ừ, tại phòng của cửa hàng bánh mì…nhưng trước hết phải về Phong Thụ đã”

Tôi cười, nói: “Cậu anh hiện nay là bí thư trấn Phong Thụ, nếu như có việc gì, có thể đến tìm cậu ấy giúp đỡ”

Hiện nay gia đình họ Lương căn bản cũng chẳng có chuyện gì cần nhờ vả đến cậu cả, nếu như cô tam mợ sáu có việc gì cần sự giúp đỡ, nếu không có liên quan tới quy tắc thì đều đến tìm sự trợ giúp của Xảo Nhi.

Trở về thành phố Bảo Châu, kết quả là Nghiêm Phi cũng dã về chưa lâu. Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo đều đã ra tận cổng đón. Những người quen biết không biết tại sao biết bổn nha nội thích ăn thịt thú rừng nên đã đem đến rất nhiều đồ khô là thịt thú đến, chất thành núi cao.

Họ biết tính cách cha tôi, không nhận quà, thấy tôi về liền tìm ngay được lý do để mang quà đến.

Mẹ thấy như vậy, lập tức cau mày: “tiểu TRình, tiểu tTôn sao các cậu lại làm thế này, không biết ông Liễu nhà tôi rất quy tắc sao?”

Đúng chủ nhật, cha vẫn theo lệ cũ ở tại phòng làm việc, trước đây làm chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng, đều làm việc không ngưng nghỉ, như hiện nay làm thị trưởng của thành phố, lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi chứ?

Trình Tân Kiến hiện nay cũng đường đường là cục trưởng cục công an, luận đến chức vụ còn là cấp trên của mẹ cục phó cục công thương khu Tú Thành nữa. Đâu có ngờ được rằng chỉ đạo Trần vẫn giống như khi người ta còn làm việc tại huyện Hướng Dương, mở miệng ra là tiểu TRình.

Lãnh đạo cũ gọi như vậy Trình Tân Kiến cũng đã quen rồi cho nên cũng chẳng chú ý đến cười nói: “Cục trưởng Trần, chị đừng hiểu nhầm, những thứ này không phải đem đến biếu thị trưởng liễu hay chị mà tiểu tuấn, bảo tôi mua hộ. Giao dịch công bằng không hề có ý hối lộ gì?”

Người này nói dối mà mặt chẳng đỏ lên tý nào, tôi đã từng bảo anh ta mua hộ?

Chẳng qua khi này, đương nhiên phải gật đầu không chối, nếu không đồng ý thì những thừng đồ được khuân vào cửa nhà tôi sẽ chật chộn nhốn nháo nếu ai mà nhìn thấy thì lại có những lời đám tiếu không hay.

“Mẹ, bác Chu thích ăn thịt này mà, còn có bí thư Bạch cũng thích, con bảo họ mua giúp, đem đến thành phố Đại Ninh tặng người thân, ha ha….”

Tôi nhanh chóng nói thêm vào, chỉ cần nhắc tới hai vị quan này thì đỡ để mẹ do dự không quyết.

Chu tiên sinh và bí thư Bạch nếu nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ không cản lại.

Quả nhiên mẹ vừa nghe thấy thế liền tin là thật.

Một nhóm người luôn chân luôn tay. Vác đồ vào trong phòng.

Mẹ nhìn hai thùng to đồ thịt thú rừng có chút lo lắng, tuy là đồ khô, cũng phải tìm chỗ khô ráo thoáng khí để đặt đồ, nếu không thì hỏng hết.

“Tiểu TRình, phiền các cậu bê thứ này lên tầng ba”

Biệt thự của viện thường ủy tỉnh ủy chỉ có hai tầng, lầu ba chỉ là một cái căn phòng nhỏ, dùng để những đồ lặt vặt, nên rất thoáng gió.

Trình Tân Kiếm và Tiêu Kiếm lại vác đồ lên tầng ba, Tôn Hữu Đạo thì “gầy”, sức cũng yếu, như ông già vậy.

“Anh Tôn ngồi đi”

Tôi nói Tôn Hữu Đạo.

“Ừ”

Tuy nói mọi người đều rất thân quen, nhưng hiện nay cha tôi lại làm thị trưởng quyền cao chức trọng cho nên tôn cũng có phần kính trọng, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa.

Mẹ bận rộn trên gác, Nghiêm Phi lại chủ động pha trà mời khách.

Tôn Hữu Đạo hơi ngại vội vàng nói “Không dám”, cẩn thận nhận lấy tách trà, không cẩn thận động vào bàn tay ngọc ngà của Nghiêm Phi, khó tránh làm cho Tuấn thiếu gia tức giận.

Nhìn thấy Tôn Hữu Đạo như thế, hay oai hùng Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm trước việc Nghiêm Phi rót trà cho cũng thấp thỏm không yên. Không hoàn toàn vì cái quyền uy cả nghiêm ,mà thực tế là cái khí chất nho nhã của Nghiêm Phi, làm cho những người này thấy có phần xấu hổ.

Nghiêm Phi rót trà xong thì ngồi lại bên cạnh tôi.

Cô nương này mặc chiếc áo phông màu trắng, chiếc váy bông cũng trắng muốt, khuôn mặt trắng mịn màng, tóc kẹp nơ hình bướm, nhẹ nhàng ngồi xuống, mỉm cười trông cô ấy như bông hoa sen trổ bông trên mặt nước.

Trình Tân Kiếm vốn quen đùa tôi. Trong lúc này đột nhiên lại nói lắp không lên lời.

Tôi cười đưa thuốc trung hoa cho họ mỗi người một điếu, sau đó tự lấy cho mình một điếu.

Nghiêm Phi lập tức cau mày nói nhỏ: “Tiểu Tuấn, sao anh cũng hút thuốc? nó không tốt cho sức khỏe đâu!”

Bổn nha nội cũng không cuống, mấy người Trình Tân Kiến, vốn đã châm lửa hút rồi, lại vội vàng dừng lại, giập ngay điếu thuốc đang hút dở, ngai ngần cười.

“Được, có nữ nhi bên cạnh chúng ta văn minh một chút”

Tôi cười đặt điếu thuốc xuống.

Nghiêm Phi lại nhẹ nhàng nói: “Anh muốn hút thì cứ hút đi. Chỉ cần đừng hút nhiều như cha em, và chú liễu là được”

Tôi cười nói: “Quản chuyện nhà vợ”

Nghiêm Phi nhẹ nhàng dựa vào tôi. Lập tức làm cho những người bên cạnh ngạc nhiên, họ không ngờ Nghiêm Phi lại hồn nhiên như vậy, không để ý gì đến người khác, con gai của bí thư nghiêm thật không hổ danh là sinh viên đại học thời đại mới, quả nhiên “Tự nhiên”

Tôi có chút xấu hổ. ho lên một tiếng: “Anh Trình, anh Tôn, anh Tiêu mấy người các vị không việc mà đến, không cần vội vàng đến tặng quà cho tôi chứ?”

Trình Tân Kiến nhìn Nghiêm Phi, cười nói: “Chính là tặng chút đồ thú rừng, không…không có chuyện gì..”

Tôi nghĩ họ đên là mời tôi uống rượu anh em lâu ngày không gặp nhau cả nhà chắc rất nhớ nhau.

“Như thế này đi, hẹn dịp khác, tôi ngày mai tụ tập tại nhà hàng Tú Thành”

Trình Tân Kiến vội gật đầu, quay sang nhìn Tôn Hữu Đạo và Tiêu Kiếm nói: “Thế, chúng tôi đi trước đây…”

Vị này thật là như ngồi trên đống đinh, không ngờ Phi Phi lại tự nhiên như vậy.

Tôn Hữu Đạo và Tiêu Kiếm cũng gật đầu đồng ý.

“Tiểu Tuấn, trưởng Trần đâu, nhờ cậu chào cục trưởng hộ chúng tôi, chúng tôi đi đây…”

Những vị này như thấy ngạc nhiên hay sao vậy, chạy nhanh ra khỏi nhà.

Nghiêm Phi nhìn thấy vậy không hiểu gì.

“Tuấn thiếu gia, sau này nếu thật sự thành với con của bí thư Nghiêm. Chúng tôi thật không dám đến, vợ của cậu, hi hi…”

Lần tới tại nhà hàng Tú Thành, mấy người tập trung lại, lúc chúc rượu trình liền nói ba hoa.

Tôi không vui nói: “Cái gì mà sau này nếu thành con của bí thư Nghiêm, đến lúc đó còn có người dám đấu với tôi”

“Hi hi, nói đúng, hai người là thanh mai trúc mã, …”
Không ngờ trình lại nói vậy.
Bình Luận (0)
Comment