Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 33

Tính khí bác Năm khó lường, Thôi Tú Hòa cũng không phải hiền lành, hai người tính nóng như lửa gặp nhau, là chuyện không thể hòa giải, độ hòa hợp của không khí lúc ấy có thể tưởng tượng ra được.

Cũng may cán sự Chu vừa xuống xe đã nhanh chóng đưa bác Năm đến phòng làm việc của Trương Mộc Lâm, không hề nhắc tới chuyện mua kẹo. Nếu không tôi thực khó có lý do để đi cùng. Tôi thực không muốn vì vài viên kẹo mà bỏ lỡ mất một màn kịch hay.

Bác Năm ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ như vậy, lại giống như tham gia một bữa tiệc thịnh soạn, mà ông ấy lại chính là chủ tọa của bữa tiệc ấy.

Đường không dễ đi, chiếc xe jeep đi cũng phải mất đến bốn mươi phút, Thôi Tú Hòa đợi đến nỗi tóc như dựng đứng cả lên, toàn thân nghẹn ứ cục tức, Trương Mộc Lâm bị hắn giáo huấn đến mụ mị đầu óc, bất chợt nhỏ giọng than thở. Đến khi bác Năm đi vào, Trương Mộc Lâm mới thở dài một tiếng.

“Chủ nhiệm Thôi, đây là Liễu Tấn Văn của Liễu Gia Sơn.”

Đôi lông mày rậm rạp của Thôi Tú Hòa lập tức nhấc bổng lên, ánh mắt không chút thiện ý, như muốn một miếng nuốt trọn lấy bác Năm vậy.

Bác Năm thấy dáng vẻ ấy, lạnh lùng nhìn lại hắn ta, cả một tiếng chào cũng không có.

Trương Mộc Lâm như bị dội gáo nước lạnh. Hắn biết việc này không dễ dàng gì, nhưng cũng không ngờ tới bác Năm lại có thái độ này. Thôi Tú Hòa hơi thô lỗ một chút, nhưng cũng là phó chủ nhiệm thứ tư của Ủy ban Cách mạng huyện, quyền cao chức trọng. Liễu Tấn Văn chỉ là một tên quan quèn, tỏ ra cao giá quá.

“Ông Liễu à, vị này là Phó chủ nhiệm Thôi của Ủy ban Cách mạng huyện, đặc biệt đến Công xã để tìm hiểu một chút sự tình đại biểu của các đại đội các ông…”

Bác Năm lạnh nhạt nói: “Đại đội chúng tôi tuyển đại biểu tham gia bầu cử, là việc của chúng tôi, đâu cần lãnh đạo huyện quan tâm cơ chứ?”

Quyết tâm bầu cha làm đại biểu, bác Năm quyết tâm quậy một trận, dù là đích thân Vương Bổn Thanh đến, cũng chưa chắc giữ thể diện cho hắn ta, nói gì đến Thôi Tú Hòa.

Trương Mộc Lâm đang định nói tiếp, chợt nghe thấy “Uỳnh” một tiếng, Thôi Tú Hòa đập mạnh lên mặt bàn, ngay sau đó là những lời mạt sát.

“Liễu Tấn Văn, gan của ông to thật!”

Vừa mới thấy mặt, cơn giận dữ của Thôi Tú Hòa lập tức bộc phát, khiến mấy người Trương Mộc Lâm giật nảy mình.

Tôi đứng ngoài thầm thở dài. Tên Thôi Tú Hòa này thực không tiến bộ chút nào, lần trước ở Công xã Hồng kỳ đã bị một vố, vẫn không chịu thay đổi, vẫn cái trò động một chút là đập bàn ra oai.

Loại cán bộ phe tạo phản trình độ như vậy vẫn được ngồi vào vị trí quan trọng như vậy, thực không ra sao!

Bác Năm lạnh lùng thoáng liếc tên phó chủ nhiệm Thôi đang lửa giận đùng đùng kia, ngồi xuống một cách dứt khoát, không nói câu gì. Bác Năm vốn không thể nhịn được như vậy, đó đều là kết quả thương lượng giữa bác và cha tôi. Cũng không biết chắc chắn là Thôi Tú Hòa, chỉ thương lượng nếu là lãnh đạo từ huyện xuống có tức giận, bác Năm cũng phải dùng chiêu lạnh lùng này ứng phó.

Chiêu này với người khác có lẽ sẽ không được như ý, nhưng dùng để ứng phó với Thôi Tú Hòa thì lập tức có tác dụng.

Cho dù bác Năm phản bác lại ngay lúc đó, cũng đập bàn quyết ăn thua với Thôi Tú Hòa, có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn được phần nào. Bác Năm lại tỏ ra như vậy, thực giống như không đặt Thôi Tú Hòa vào trong tầm mắt. Phó chủ nhiệm Thôi sao có thể không điên tiết?

“Ông…ông nói xem, việc bầu cử đại biểu nhân dân lần này của Liễu Gia Sơn các ông là như thế nào?”

Thôi Tú Hòa càng tức giận, bác Năm càng tỏ ra lạnh lùng.

“Phó chủ nhiệm Thôi, việc bầu cử đại biểu nhân dân của đại đội Liễu Gia Sơn có chỗ nào bất hợp pháp?”

Từng câu từng chữ của bác Năm, đặc biệt nhấn mạnh vào chữ “Phó” trong “phó chủ nhiệm”. Nhưng so với hai chữ “hợp pháp” sau đó thì sức công kích của chữ “phó” này chưa là gì.

Lễ nghĩa khi đó, cán bộ cơ sở đều chú trọng “hợp lý hay bất hợp lý”, “hợp hay không hợp chính sách”, nhưng kiến thức pháp luật lại khá nông cạn. Thôi Tú Hòa không thể ngờ được hai chữ “Hợp pháp” này lại lại có thể được nói ra từ miệng một bí thư chi bộ nông thôn năm mươi mấy tuổi.

“Cái gì hợp pháp?”

Thôi Tú Hòa chỉ tự hỏi trong đầu như vậy nhưng lại buột miệng nói ra, đến bản thân hắn cũng thấy chút xấu hổ. Đường đường một phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện lại hỏi một câu hỏi như vậy, còn ra thể thống gì nữa?

Trương Mộc Lâm và cán sự Chu không khỏi quay mặt đi chỗ khác, không để cho Thôi Tú Hòa thấy dáng vẻ khó xử của mình.

“Điều 44 Hiến Pháp nhà nước ta quy định…”

Bác Năm chậm rãi nói.

Cuốn Hiến pháp này là do thầy Chu tìm giúp, cuốn Hiến pháp xuất bản năm, 1978, ngày 5 tháng 3 chính thức công bố. Tôi vượt thời gian trở lại, cũng không nhớ rõ lắm.

Thôi Tú Hòa không để cho bác Năm nói hết, chuyển hướng sang hỏi Trương Mộc Lâm: “Tôi hỏi ông, đại biểu chỉ định của đại đội Liễu Gia Sơn các ông là ai?”

Trương Mộc Lâm không muốn bị kẹt vào giữa Thôi Tú Hòa và bác Năm một chút nào, tình thế cấp bách, không thể không trả lời: “Chính là Liễu Tấn Văn.”

Thôi Tú Hòa “hừ” một tiếng, hỏi bác Năm: “Bí thư Liễu, ông gia nhập Đảng bao lâu rồi?”

Tôi ở ngoài cửa nghe Thôi Tú Hòa hỏi như vậy, liền biết hắn ta chuẩn bị đánh trống lảng vụ “Hiến pháp”, đem kỷ luật của tổ chức ra nói. Thực chất từ trước tới giờ Thôi Tú Hòa chưa từng gặp ai đem “Hiến pháp” ra nói chuyện với hắn.

Bác Năm ưỡn ngực, hiên ngang trả lời: “Đã hai mươi lăm năm, tôi vào Đảng năm 1953.” Giọng nói vô cùng tự hào, rồi lập tức hỏi ngược lại: “Phó chủ nhiệm Thôi, ông vào Đảng năm nào?”

Tôi suýt chút nữa cười thành tiếng.

Bác Năm ra đòn này quả thật lợi hại. Thôi Tú Hòa năm nay chưa tới 43 tuổi, dù tính thế nào cũng không thể có tuổi Đảng hơn bác Năm được.

Quả nhiên khi nhắc đến lý lịch, Thôi Tú Hòa càng thất thế, cười lấp đi: “Bí thư Liễu, ông là Đảng viên lão làng rồi, kỷ luật tổ chức của Đảng, hẳn ông còn nắm rõ hơn tôi. Công xã chỉ định ông làm đại biểu bầu cử, đó là sự tin tưởng của tổ chức và Đảng đối với ông, sao ông lại tự tiện thay đổi? Việc này không phải coi kỷ luật của Đảng thành trò đùa sao?”

“Phó chủ nhiệm Thôi, tôi nào dám coi kỷ luật của Đảng là trò đùa? Bầu Liễu Tấn Tài làm đại biểu nhân dân, không phải là chuyện mình tôi làm được, đó là toàn bộ xã viên của đại đội Liễu Gia Sơn quyết định. Điều 44 Hiến pháp nước ta quy định, công dân có quyền bầu cử và trúng cử…”

Hiến pháp là vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó với Thôi Tú Hòa.

“Ông…”

Biết rõ là bác Năm giở trò, nhưng lại không tìm được lý do nào để phản bác. Thôi Tú Hòa tức đến nỗi đi đi lại lại trong phòng, không thèm uống nước.

Nhận thấy cục diện bế tắc, Trương Mộc Lâm không dám tham gia vào, nhưng cũng buộc phải làm dịu không khí xuống, khuyên Thôi Tú Hòa thì hắn không dám, đành khuyên bác Năm vậu, dù sao thì ông ấy cũng là cấp dưới.

“Chuyện này, Thư ký Tấn Văn à, quyết định của toàn thể xã viên đại đội Liễu Gia Sơn tất nhiên là chúng tôi tôn trọng. Nhưng ý kiến của cấp trên, chúng ta cũng không thể xem thường chứ? Uy tín của ông tại Liễu Gia Sơn rất lớn, xã viên đều tin tưởng ông, cái này ai ai cũng biết mà…”

Trương Mộc Lâm khéo léo hơn Thôi Tú Hòa biết bao, vừa mở miệng đã rót lời lọt tai rào trước.

Bác Năm không quan tâm tới lời Trương Mộc Lâm, người ta thường nói quan trường không bằng hiện trường, bác Năm cố gắng hết sức tranh luận với Thôi Tú Hòa, còn thể diện của Trương Mộc Lâm lại không thể không giữ lại. Hơn nữa Trương Mộc Lâm cũng chưa từng gây khó dễ cho Liễu Tấn Tài, không đến lượt đắc tội với hắn.

“Chủ nhiệm Trương quá lời rồi. Một lão nông dân như tôi có uy tín gì chứ?”

“Đức cao vọng trọng, đức cao vọng trọng, ha ha…”

Để thuyết phục được bác Năm, Trương Mộc Lâm chọn lựa lời lẽ, chọn những lời lọt tai nhất để khen bác Năm.

“Bí thư Liễu à, ông xem, cả cái huyện Hướng Dương này, chưa từng nghe đến chuyện người chỉ định của Công xã không trúng cử, tiền lệ này thực không nên xảy ra. Cấp trên biết chuyện này, đã phê bình Trương Mộc Lâm tôi rất nghiêm khắc, ông biết là ngồi ghế chủ nhiệm như tôi cũng khó mà … Nếu không ông trở về làm công tác quần chúng, chọn ông làm đại biểu nhân dân đi? Chính là giúp tôi việc này, có được không?”

“Chủ nhiệm Trương, chuyện này khó thực hiện lắm. Không phải là tôi không muốn giúp ông. Nhưng việc này mà đích thân tôi làm thì quả thực rất khó. Ông nghĩ mà xem, nếu người được Công xã chỉ định là người khác, tôi còn dễ nói chuyện. Đằng này lại là tôi, người ta lại không hề bầu tôi, tôi làm sao thực hiện được? Chủ nhiệm Trương, chúng ta phải tin tưởng quần chúng chứ, mọi người chọn Liễu Tấn Tài, ắt hẳn cảm thấy cậu ta làm tốt hơn tôi.”

Trong long tôi thầm khen. Bác Năm làm bí thư mười mấy năm, quả không uổng phí, lời nói ra có tình có lý, không sơ hở chút nào. Truyện Trùng Sinh Chi Nha Nội - new C30 copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trương Mộc Lâm suy nghĩ một lát, nói: “Bí Thư Liễu à, công việc vẫn là phải nhờ đến ông đi thực hiện thôi…”

“Đồng chí Liễu Tấn Tài không phải là cán bộ Công xã Hồng kỳ hay sao? Đại đội Liễu Gia Sơn bầu đồng chí ấy làm đại biểu, có hợp lý không?”

Thôi Tú Hòa đột nhiên nói.

Điều này đúng là vấn đề mấu chốt, chỉ tiếc tôi đã nghĩ tới từ lâu, bảo cha tới nhờ thầy Chu và Nghiêm Ngọc Thành tư vấn, Nghiêm Ngọc Thành lại nhờ người quen trong huyện tư vấn, kết quả có được là không có vấn đề gì cả, cha hoàn toàn có tư cách làm đại biểu nhân dân của Liễu Gia Sơn. Nếu không, bầu chọn cả nửa ngày, lại rơi vào cảnh “bất hợp pháp” thì quá là thiếu tính toán.

Nhưng Trương Mộc Lâm chưa từng nghĩ từ phương diện này. Hắn là cán bộ hành chính cơ sở với tư cách cán bộ kỳ cựu, kinh nghiệm cũng nhiều, nhưng chỉ biết tuân theo chỉ thị của cấp trên một cách tuyệt đối, không hiểu biết chút gì về pháp luật.

“Chuyện này, tôi nghĩ nên hỏi Chủ tịch Triệu của hội đồng bầu cử thì tốt hơn.”

“Mau đi mau đi.”

Thôi Tú Hòa vội vàng phất phất tay. Lần này hắn tới Công xã Hồng kỳ là lệnh của Vương Bổn Thanh, bắt buộc phải xóa bỏ tư cách đại biểu của Liễu Tấn Tài. Vương Bổn Thanh không mong muốn Đại hội đại biểu của Huyện gặp chút trục trặc gì. Lần trước kết quả biểu quyết tại Đại hội cán bộ và Hội nghị Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng Huyện đã khiến hắn mất thể diện lắm rồi, dường như làm lung lay chiếc ghế của hắn tại huyện Hướng Dương. Cho dù Liễu Tấn Tài không ho he gì tại Đại hội, chỉ riêng chuyện một cán bộ cơ sở bị đình chức lại đắc cử làm đại biểu nhân dân, cũng tác động tới hắn không nhỏ. Lãnh đạo Địa khu Bảo Châu chắc chắn sẽ nghi ngờ quyền hạn của hắn tại huyện Hướng Dương. Một khi lãnh đạo cao nhất của huyện bị cấp trên chất vấn về năng lực lãnh đạo thì số ngày ngồi trên vị trí này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chưa nhắc đến người khác, Trịnh Hưng Vân quyết sẽ không bỏ qua cơ hội lớn này.

Lần này mà việc không thành nữa thì Thôi Tú Hòa không biết phải đối mặt với “Ân chủ” của mình như thế nào. Hơn nữa đường công danh của hắn gắn liền với Vương Bổn Thanh, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, không hề có đường lùi.

Chủ tịch Triệu của Đại hội đại biểu nhân dân Công xã Hồng kỳ là một người hơn 50 tuổi, có lẽ là xuống từ vị trí Chủ nhiệm Công xã. Thái độ của ông ấy với Thôi Tú Hòa cũng không tồi, tỏ ra một sự tôn trọng nhất định. Chắc bởi lẽ ông ấy tuy không muốn leo cao nữa, nhưng họ hàng con cháu dù sao cũng có lúc phải nhờ tới Thôi Tú Hòa. Cũng không ai ăn no rửng mỡ tới gây chuyện với Phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện.

“Chủ nhiệm Thôi, xin chào xin chào…”

Chủ tịch Triệu dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay của Thôi Tú Hòa.

Sự nịnh nọt của chủ tịch Triệu khiến tâm trạng Thôi Tú Hòa tốt lên một chút, tìm lại được cảm giác của lãnh đạo huyện, vì thế không vội vàng rút tay về, để cho ông ấy lắc lắc một lúc mới nói: “Chủ tịch Triệu, đồng chí Mộc Lâm vừa nãy chắc đã nói với ông rồi chứ? Thế nào đây?”

Ánh mắt chủ tịch Triệu chợt thay đổi, có chút khó xử.

“Chuyện này, chủ nhiệm Thôi ạ, đồng chí Liễu Tấn Tài được bầu làm đại diện nhân dân của đại đội Liễu Gia Sơn, theo trình tự ...không có vấn đề gì lớn cả…”

Thôi Tú Tài tức giận rút tay về, phẫn nộ nhìn Trương Mộc Lâm.

Trương Mộc Lâm thấy tê hết cả da đầu, không khỏi quay sang nhìn bác Năm cầu cứu.

Bác Năm hạ quyết tâm phải làm náo động một chuyến, không quan tâm tới thể diện của người khác. Có là Vương Bổn Thanh đích thân tới cũng sẽ bị ông ấy chọc tức như vậy thôi. Tất nhiên là sẽ không nhìn trực diện vào ánh mắt cứu viện của Trương Mộc Lâm rồi.

“Nếu theo trình tự không có vấn đề gì, vậy thì chủ nhiệm Trương, tôi xin phép trở về. Vụ xuân đang vào đợt thu hoạch, bận lắm.”

Bác Năm đứng dậy phủi mông nhấc chân đi ra ngoài.

Ha ha, động tác phủi mông của bác Năm thực thanh thoát vô cùng! Trong danh sách những thần tượng mà tôi ngưỡng mộ, đã có thêm cái tên Liễu Tấn Văn.

“Ấy ấy, bí thư Liễu, ông chờ chút đã…”

Trương Mộc Lâm thấy bác Năm muốn rời khỏi, chợt vội vã. Thôi Tú Hòa từ huyện xuống, chưa giải quyết được việc gì, lại bị bác Năm cho một vố, bỏ đi như vậy, không rõ Thôi Tú Hòa sẽ xử lý hắn ra sao.

“Ha ha, chủ nhiệm Trương, quan chức các ông được người ta dâng cho “Bát cơm sắt”, ăn uống không phải suy nghĩ. Nông dân chúng tôi, thực không dám bỏ lỡ vụ mùa… Nếu phó chủ nhiệm Thôi không còn việc gì nữa, tôi còn muốn chiếc xe bánh bao kia (Tiếng địa phương của Liễu Gia Sơn, tên gọi của xe jeep) đưa tôi về cơ…”
Bình Luận (0)
Comment