Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 598

Tình thế phát triển của huyện Ninh Bắc không tệ, tuy nói một huyện thì khu vực quản lý không lớn, chỉ gần hai nghìn kilomet vuông, gần trăm vạn nhân khẩu, nhưng không phải chỉ ném vào mấy trăm triệu đầu tư, là có thể nhìn thấy được hiệu quả, còn phải vận dụng sao cho phù hợp với từng nơi, chỉ dẫn chính xác đường phát triển cho quần chúng.

Nếu chỉ tăng thêm nguồn thu thuế, làm đầy thu nhập tài chính cho chính phủ, quảng đại quần chúng, đặc biệt là người nông dân không cùng được giàu lên, thì đó là sử phồn vinh giả tạo, chỉ có vẻ ngoài thôi.

Liễu Tuấn không muốn thấy kiểu phồn vinh như thế.

Còn nhớ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thấy giáo Khương từng tặng cho y một câu trước khi chi tay: Không cần biết ở đâu, ở cương vị nào, đều phải tập trung tinh lực làm tốt từng chuyện một! Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần có lợi cho quần chúng nhân dân, thì phải ra sức mà làm, không nên cầu toàn, mà phải tĩnh tâm làm tốt từng việc một, đợi tới khi mỗi một việc đều làm tốt rồi. Đại cục tự nhiên sẽ có thay đổi.

Những lời này Liễu Tuấn vẫn ghi nhớ kỹ trong tim.

Thành tựu về học thuật của thầy Khương rất phong phú, đức cao vọng trọng.

Những lời này mặc dù là biện pháp học vấn, nhưng dùng ở phương diện quản lý địa phương, cũng hết sức thích hợp.

Liễu Tuấn lúc này đây đang khảo sát ở thị trấn Ngũ Lý Kiều.

Ngũ Lý Kiều cách Thành Quan ước chừng hai mươi kilomet, là thị trấn quan trọng ở trung bắc bộ huyện Ninh Bắc, rất nháo nhiệt phồn vinh.

Nhưng Liễu Tuấn hôm nay tới đây không phải là khảo sát công tác thương mại mậu dịch.

- Huyện trưởng, mời đi bên này.
Bí thư Mai Văn Hoa dẫn Liễu Tuấn đi lên một ngọn đồi, trên đó đã trồng từng hàng cây quả.

Từ sau sự kiện dùng bạo lực chống người thi hành công vụ, Mai Văn Hoa chẳng những không mang thành kiến với Liễu Tuấn, ngược lại càng tâm phục khẩu phục quy thuận dưới cờ của Liễu Tuấn, cảm thấy vị huyện trưởng trẻ tuổi này là nhân vật làm chuyện lớn.

Mà Liễu Tuấn cũng rất hài lòng với năng lực của Mai Văn Hoa.

Trong lúc đi lên núi, Liễu Tuấn hứng thú hỏi.
- Văn Hoa, cái vườn quả này của các cậu định làm quy mô thế nào?

Cuối năm ngoái chủ tịch Kim Phú Xương của công ty Ức Xương phát động một đoàn đại biểu Hồng Kông, mời rất nhiều người trong giới thương nhân tới huyện Ninh Bắc tiến hành khảo sát đầu tư.

Trong đó có một ông chủ Vương của tập đoàn dồ uống Nam Hoa, có ý xây dựng cột cơ sở gia công đồ uống ở khu khai phát kỹ thuật cao và mới (cao tân khu), của huyện Ninh Bắc.

Mai Văn Hoa đáp:
- Căn cứ vào dự toán của công ty Nam Hoa, cần có một vạn mẫu vưởn quả, chủ yếu là trồng táo, lê những loại hoa quả thích hợp cho sản xuất đồ uống. Hiện giờ mới chỉ là bước khởi đầu, chừng làm một nghìn mẫu, đều là trồng táo.

Liễu Tuấn cười:
- Một vạn mẫu, quy mô lớn đấy.

- Vâng, công ty Nam Hoa đưa ra kế hoạch ba năm, nếu như thị trường tiêu thụ thuận lợi, thì mỗi mẫu hoa quả có thể đạt tới lợi nhuận chừng sau bày chục triệu.
Mai Văn Hoa tỏ ra rất hưng phấn.

Kiếm được chừng ấy tiền thì quá tốt rồ nhưng Mai Văn Hoa lại ngập ngừng.

Liễu Tuấn cười nói:
- Nhưng đất đai ở Ngũ Lý Liều không đủ phải không? Một vạn mẫu, diện tích chừng sáu bảy kilomet vuông rồi, diện tích Ngũ Lý Kiều, tổng cộng chỉ chừng trên 30 kilomet vuông phải không? Ừm 32.7 kilomet vuông!

Mai Vân Hoa hãi hùng.

Vị này đúng là quá ghê gớm rồi, ngay cả người quản lý trực tiếp như hắn cũng chẳng nắm số liệu chuẩn xác như vậy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Cho nên xóa khu gộp xã là xu thế tất yếu, sau khi sát nhập, diện tích của Ngũ Lý Kiều sẽ tăng thêm gấp đôi, đất đồi đủ trồng quả rồi.

Mai Văn Hoa liên tục gật đầu, có điều trong lòng cũng hồi hộp, sau khi xóa khu gộp xã, đất đồi thì đủ, nhưng Ngũ Lý Kiều còn do Mai Văn Hoa hắn định đoạt hay không thì còn phải xem đã.

Mai Văn Hòa là bí thư đảng ủy thị trấn, cấp phó khoa, đừng thấy ở trong thị trấn thì uy phong lắm, vì hắn tuổi trẻ mà đã lên tới cấp phó khoa, nhưng một khi gộp hai ba xã vào, thì thị trấn Ngũ Lý Kiều mới sẽ có cơ cấu chính khoa, trên huyện khẳng định sẽ bổ nhiệm bí thư mới.

Căn cứ vào quy hoạch của xóa khu gộp xã, toàn huyện có chính khu công sở toàn bộ bị xóa bỏ, cũng tức là bí thư của chín khu này, những cán bộ cấp chính khoa phải an bài chức vụ mới, còn về cán bộ cấp phó khoa thì càng có hàng đống. Bảy mươi lăm xã hợp thành hai mươi xã, rõ ràng là sư nhiều cháo ít, những người nhiều năm ở cấp chính khoa đương nhiên sẽ được an bài trước, đoán chừng tới lúc đó Mai Văn Hoa được xếp một chức phó bí thư xếp gần trên đã là tốt lắm rồi.

Liễu Tuấn cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn.

Khoảng thời gian này, Lục Hương Mai và Bành Thiếu Hùng thăm dò suy nghĩ của Liễu Tuấn, cùng người theo nhiều đường quan hệ tới xin xỏ không ít, xóa khu gộp thôn còn chưa bắt đầu, lãnh đạo có trọng lượng trên thành phố đã đánh tiếng rồi, tất nhiên là chủ yếu là nhắm vào Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai, người đi tìm Liễu Tuấn không nhiều.

Người này không tham tiền, "không mê gái", người ta thực sự không nghĩ ra biện pháp gì hay để dụ y sa ngã.

Liễu Tuấn vừa đi vừa nói:
- Văn Hoa, cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng bước. Cậu cứ làm tốt công việc trong phận sự là được, không cần nghĩ quá nhiều, hiểu chưa?

Mai Văn Hoa giật mình hiểu ra, gật đầu.

Từ năm ngoái tới nay Liễu huyễn trưởng luôn cường điều một việc: Muốn tiến bộ, lập thành tích.

Ban đầu chỉ có một mình Liễu Tuấn nói thế, hiện giờ thành khẩu hiệu của cả ban bệ huyện ủy, Bành Thiếu Hùng trên các hội nghị lớn nhó cũng nói như thế, hơn nữa bất kể trong lòng người khác nghĩ thế nào, ít nhất "tiến bộ bằng thành tích thực" đã thành một khẩu hiệu tuyên truyền.

Nếu như có thể làm được như vậy thực, thì lề thói quan trường huyện Ninh Bắc sẽ phát sinh chuyển biến cực lớn, quét sạch tập tục xấu thời Phương Triêu Dương để lại.

Nếu thăng quan bằng thành tích, Mai Văn Hoa tự tin đủ mười phần.

Năng lực của hắn khá nổi bật trong những người đứng đầu xã thị trấn.

Ngọn đồi không cao, Liễu Tuấn sức khỏe cường tráng, đi một lèo lên đinh, mặt không đỏ thở không gấp, còn những người đi theo thì ai nấy thở phì phó, mồ hôi đẫm sống lưng.

Đưa mắt nhìn quanh, cả đồi toàn cây quả mới trồng, cỏ dại bụi cây đều được dọn sạch, rất chỉnh tế, chỉ thiếu có mỗi vẻ sanh um tươi tốt, từ góc độ ngắm cảnh mà nói, thì không được như trước.

Chẳng trách được, làm kinh tế đâu phải là để ngắm.

Dưới một tảng đá lớn không xa, có đặt mộ cái lán nhỏ, hình như có người ở đó trông coi vường quả, kỳ thực vườn cây lúc này gì đã có quả, lý ra không cần phải trông, nhưng giữa những cây quả, còn xen vào ít dược liệu, chắc là trông coi những thứ đó.

Liễu Tuấn đi tới chiếc lán cỏ đó.

Đám Mai Văn Hoa, Phan Tri Nhân theo sát ở đằng sau.

Người trong lán nghe thấy tiếng động liền vén rèm vải thò đầu ra xem xét, thì ra là một ông già đầu tóc bạc phơ.

Liễu Tuấn cười chào hỏi:
- Chào cụ ạ!

- À à, chào cậu, các cậu là cán bộ thị trấn xuống hả?

Ông cụ chừng bảy mươi mấy rồi, nhưng mắt còn tốt, nhìn một cái từ khí độ trang phục là nhận ra bọn họ là cán bộ ngay.

- Vâng thưa cụ, cháu từ huyện tới, cháu họ Liễu, liễu là cây cây Liễu.

Ông cụ cũng thân thiết nói:
- Liễu cán bộ, tôi họ Mai, vào bên trong ngồi đi.

Cụ Mai nhiệt tình mời chào.

Cái lán này vừa nhỏ vừa thấp, đừng nói tới người vóc dáng cao lớn khôi ngô như Liễu Tuấn, cho dù là thanh niên bình thường cũng phải, khom lưng cúi đầu mới chui vào được, người dân quê hiếu khách, nên chỉ khách khí mời thế thôi.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Thôi cụ ạ, chúng cháu đứng ngoài này một chút.

- Ừ ừ, vậy mời cậu ngồi.

Cụ Mai quay người lấy một cái ghế dài ra, đưa cho Liễu Tuấn, làm người không ngờ là trong cái lán một bà cụ chừng bảy mươi, hẳn là bạn già của cụ Mai, cầm một cái khay bát, run rẩy từ trong đi ra rót trà mời mọi người.

Nước trà trong ngọt, Liễu Tuấn uống một bát lớn, rất là khoan khoái.

Liễu Tuấn ngồi xuống chuyện phiếm cùng ông cụ.

- Cụ Mai, năm nay cụ thọ bao nhiêu rồi?

- À, bảy mươi ba rồi.
Cụ Mai chẳng những mắt không tệ, mà tai cũng tốt, đầu óc tỉnh táo.

- Nhân sinh thất thập cổ lai hi, cụ Mai, sao cụ không ở nhà hưởng phúc nhà, hai cụ lên núi ở để làm gì?

Cụ Mai thở dài nói:
- Ôi có cách nào đâu, phải trông coi dược liệu chứ, trong nhà không còn ai cả mà.

Thì ra cụ Mai có hai trai một gái, cháu cũng trưởng thành cả rồi, hiện giờ hai ông bà cụ ở với con cả, con trai con dâu phải ở nhà trông ruộng, tới lượt hai cụ lên núi lập lán trong thuốc.

- Liễu cán bộ, cậu ngồi trong phòng làm việc trên huyện, không hiểu tình hình cơ sở, nông dân chúng tôi nhiều gánh nặng lắm.
Cụ Mai than thở.

Mai Văn Hoa và các cán bộ ở thị trấn đều xấu hồ, thầm nghĩ cái lão già này không biết nói chuyện với ai, nói thẳng huyện trưởng không hiểu tinh huống cơ sở, thật toát mồ hôi.

Vẻ mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc.

- Trong thị trấn, trong thôn, đều đòi tiền, cái gì mà phân thuế, gộp thuế, thuế đầu người, danh mục quá nhiều. Tôi tuổi lớn rồi chỉ nhớ nổi chừng đó, cậu ở huyện tới, chắc là cán bộ lớn hả?
Cụ Mai thấy Liễu Tuấn tuổi trẻ, nhưng ngồi thản nhiên, còn người khác đứng ở đằng sau, cúi đầu kính cẩn, nên đoán định y là "cán bộ lớn".

Liễu Tuấn gật đầu.

- Vậy lão già tôi hỏi cậu một việc, có triều đại nào mà một ông già hơn bảy mươi tuổi phải nộp thuế đầu người không?
Bình Luận (0)
Comment