Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 687

Khâu Viên Triêu cho Mao Ái Tiên xem chính là bài báo (hiện tượng lạ ở huyện Ninh Bắc) của Phí Thanh đăng trên tờ Tân Hoa Xã.

"Mao Ái Tiên chỉ là một cán bộ làm thuê, trước đó khi công tác ở trấn Đại Đường, tác phong làm việc luôn thô báo ác liệt, nhưng loại người này lại được lãnh đạo nào đó của huyện Ninh Bắc coi trọng, lúc gần cuối năm, đã phái hắn tới thôn Tú Khê thu cái gọi là khoản thống trù, khiến cho thôn dân quả phụ Tống Nguyệt Nguyệt phẫn hận uống thuốc trừ sau tự sát"

Đọc đoạn này, gân xanh trên cổ Mao Ái Tiên nổi hết lên, trán toàn mồ hôi.

Thiếu Bình thì mặt tái nhợt, môi mấp máy mãi không nói ra nổi một chữ.

- Qua cầu rút ván, qua cầu rút ván.
Môi Mao Ái Tiên run run lẩm bẩm.

Khâu Viên Triêu cười khẩy, nói:
- Hai người còn cho rằng mình ghê lắm hả? Tới thủ đô cáo trạng, cho rằng người trong thủ đô coi trọng mình nữa? Thật nực cười.

- Khâu bí thư, tôi....tôi...
Mao Ái Tiên chỉ cảm thấy đầu óc oong oong, không biết đáp lại thế nào.

May mà Khâu Viên Triêu cũng chẳng có ý muốn hắn trả lời gì, nói:
- Mao Ái Tiên, đoạn dưới không cần đọc nữa, không có lời nào tử tế đâu. Tôi nói anh là một người dân huyện Ninh Bắc, là đàn ông đàng ang, mình làm sai không nhận, lại còn cáo trạng cái gì, giờ thì bôi đen cả huyện chúng ta rồi, anh có lợi gì chứ?

Mao Ái Tiên mấp may môi không nói.

Thiệu Bình quyết định bất chấp luôn, hừ một tiếng nói:
- Khâu bí thư, anh cũng đừng có dọa chúng tôi, tôi không nuốt trôi cục tức đó nên đi cáo trạng đấy, giờ người ta muốn qua sông rút ván thì dân thường chúng tôi hết cách thôi.

- Hừ, Thiệu Bình, tôi biết cô chua ngoa đanh đá, nhưng cô phải biết, rất nhiều chuyện cô không ngờ tới nổi đâu, cô có chua ngoa hơn cả trăm lần cũng vô dụng. Cô nhìn đoạn cuối bài báo đi, đoạn mà lãnh đạo nhận xét đó!

Khâu Viên Triêu nhìn cô ta trong lòng khinh thường, trông thì cũng khá dễ coi, nhưng lại luôn tự cho mình là đúng! Rất nhiều chuyện của nam nhân, đã bỉ hủy trong tay loại đàn bà không biết trời cao đất dày gì này.

Mao Ái Tiên vội xem đoạn cuối bài báo, đúng là có lãnh đạo nhận xét.

"Vấn đề của huyện Ninh Bắc phải tra xét cho rõ, nhất là Mao Ái Tiên, căn bản là một phần tử xấu, mặc dù Tống Nguyệt Nguyệt được cứu chữa kịp thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng loại người như Mao Ái Tiên phải nghiêm túc xử lý, xúc phạm luật pháp, thì phải xử lý theo pháp luật.

Đó là nguyên văn của lời nhận xét, đọc tên ký phía dưới Mao Ai Tiên cũng chẳng nhận ra là ai, nhưng lãnh đạo trung ương có thể phê duyệt trên đó, hẳn phải là nhân vật cực kỳ lớn.

Đọc tới đó Mao Ái Tiên hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.

Hết rồi hết rồi, thế này là cáo trạng thế nào thành hại bản thân rồi.

Lãnh đạo trung ương phê "xử lý theo pháp luật" là chẳng phải đùa, nực cười Thiệu Bình còn cho rằng Khâu Viên Triêu tìm bọn họ để đàm phán điều kiện.

Khâu Viên Triêu lạnh lùng nói:
- Mao Ái Tiên, anh còn điều gì để nói không?

Kỳ thực Khâu Viên Triêu mời hai vợ chồng đó tới văn phòng làm việc đã nói rõ chuyện này còn có chỗ để "thương lượng", nếu không thì đã trực tiếp bảo đội cảnh sát hình sự tới bắt người rồi.

Lấy lời phê của vị lãnh đạo kia ra làm "thượng phương bảo kiếm", Khâu Viên Triêu hoàn toàn không lo có kẻ nào nói huyện Ninh Bắc trả thù.

Nhưng Mao Ai Tiên và Thiệu Bình đã hoàn toàn rối bời rồi, đâu còn bình tính phân tích được điều ẩn chứa trong đó nữa.

- Tôi...tôi muốn báo án, tôi muốn tố cáo lão già háo sắc Tiểu Sơn kia cưỡng hiếp tôi....
Đột nhiên Thiệu Bình rống lên như phát điên.

Lần này không chỉ Mao Ái Tiên, ngay cả Khâu Viên Triêu cũng kinh hãi.

- Liễu bí thư, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Nghe xong Thiệu Bình tố cáo, Khâu Viên Triêu ý thức được chuyện không ổn, ngay lập tức liên hệ với Liễu Tuấn.

Lúc này Liễu bí thư đang tiếp Quách Hữu Vi trong phòng làm việc.

Quách Hữu Vi tới báo tin mừng cho Liễu Tuấn, đồ uống của công ty Hân Nhạc đã bán hết sạch, Quách Hữu Vi muốn lập tức mở rộng giây chuyền sản xuất, thế nhưng Mike Trần lại trở về Hồng Kông rồi, Mike Trần nhận được điện thoại của Quách Hưu Vĩ, liền bảo ông ta tới tìm Liễu bí thư, nói phàm là quyết định của Liễu bí thư công ty Chấn Trung sẽ chấp hành vô điều kiện, nghe lời này Quách Hữu Vi ngẩn ra.

Ông ta sớm biết quan hệ giữa Mike Trần và Liễu Tuấn rất tốt, nhưng không ngờ tốt tới mức "làm thay chức phận" được.

Liễu Tuấn tất nhiên là giơ cả hai tay ủng hộ, bảo Quách Hữu Vi đưa ra dự toán tổng thể báo cáo lên cho tổng bộ công ty Chấn Trung, rồi lại khen ngợi Quách Hữu Vi một phen.

Chính đang nói chuyện thì nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu, Liễu Tuấn vừa nghe nói chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh là Khâu Tiểu Sơn lợi dụng chức quyền dụ dỗ Thiệu Bình phát sinh quan hệ nam nữ, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, sai Khâu Viên Triêu lập tức tới văn phòng làm việc của y.

Kỳ thực chuyện Thiệu Bình bị Kỳ Tiểu Sơn “cưỡng hiếp”, có thể nói là kết quả thương lượng của cả hai bên, Mao Ái Tiên chỉ có chút quan hệ thân thích vòng vèo với một vị lãnh đạo nào đó nên mới được thuê làm cán bộ tạm thời, còn Thiệu Bình nhà cũng chẳng có chỗ dựa nào, vì sự kiện Tống Nguyệt Nguyệt, Mai Ái Tiên bị đánh gây xương sườn rồi đuổi việc, hắn trong lòng ấm ức, lại được Thiệu Bình xúi bẩy nên mới hạ quyết tâm đi cáo trạng.

Nhưng Mao Ái Tiên cũng biết vụ cáo trạng này rất khó.

Tới phòng khiếu nại của tỉnh, vừa khéo gặp được Kỳ Tiểu Sơn, Kỳ Tiểu Sơn cực kỳ nhiệt tình tiếp đãi, mắt thì đảo khắp người Thiệu Bình, lại nói rất nhiều lời "có tương lai".

Thấy chuyện có một tia hi vọng, Thiệu Bình chủ động thương lượng với Mao Ái Tiên, muốn "chinh phục" Kỳ Tiểu Sơn.

Mới ban đầu Mao Ái Tiên kiên quyết không đồng ý.

Chuyện này có mấy nam nhân chịu đồng ý được.

Nhưng Thiệu Bình hạ quyết tâm phải cáo trạng cho được, chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh trong mắt họ là cán bộ to lắm rồi, lại lộ ra vẻ muốn giúp đỡ, Thiệu Bình liền đánh liều được ăn cả ngã về không, chủ động "đưa hàng tới tận cửa"

Kỳ Tiểu Sơn cũng thông minh, được toại nguyện rồi liền chỉ điểm hai vợ chồng này lên kinh thành cáo trạng.

Tiếp theo đó là phát sinh một loạt "kỳ ngộ" ở kinh thành, còn được gặp vị "thái tử" trong truyền thuyết, Mao Ái Tiên đem cái mũ xanh vứt lên chín tầng mây, luôn khen vợ tài giỏi.

Nhưng kết quả lại là "qua cầu rút ván" và "xử lý theo pháp luật"

Khâu Viên Triêu đưa lời khai của Thiệu Du kể lại một lần, còn có ghi chép.

Người này này làm việc cẩn thận, ngay cả ghi chép cũng đã có.

Nhưng Khâu Viên Triệu bất ngờ là Liễu bí thư không hề có cút vui vẻ nào, ngược lại còn tỏ ra nghiêm trọng và phẫn nộ, khiến Khâu Viên Triêu trở nên thấp thỏm.

- Có chứng cứ không?
Hồi lâu sau Liễu Tuấn mới hỏi.

- Có! Thiệu Bình nói cô ta có lưu lại vật chứng, có thể kiểm tra được.

Liễu Tuấn gật đầu.

Nếu như chuyện này có chứng cứ sắt đá, thì Kỳ Tiểu Sơn chạy đâu cũng không thoát.

- Làm đúng theo trình tự thông thường, báo cáo cho kỳ ủy tỉnh.
Liễu Tuấn trầm tư chốc lát rồi căn dặn.

Khâu Viên Triêu gật đầu làm theo.

- Tiểu sắc ma, cậu làm chưa đủ mạnh.

Hà Mộng Doanh dám nói như vậy với Liễu Tuấn toàn là khi hai người không ở cạnh nhau, phải nói Hà đại tiểu thư muốn tới Đại Ninh lắm, hơn một tháng không được gần tiểu sắc ma rồi, nhớ nhung trong lòng cứ như cỏ mọc vào mùa xuân, thế nhưng hiện giờ thế cục cực kỳ mẫn cảm, chuyện lại liên quan tới tiền đồ chính trị của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh yêu tiểu sắc ma của mình tha thiết, nên chỉ đành cố chịu nỗi khổ tương tư, không dám hành động lỗ mãng, chỉ đành trêu chọc trong điện thoại.

Liễu bí thư đang nằm ngửa ngửa trên ghế sô pha, di động gác bên tay, hai chân vắt cao, hừ một tiếng.

Y biết Hà Mộng Doanh đang nói tới chuyện hạ bệ Kỳ Tiẻu Sơn.

Chứng cứ Thiệu Bình đưa ra cực kỳ xác đáng, chẳng những tố cáo bằng tên thật, lại còn cung cấp chứng cứ, kỳ ủy tỉnh không dám chậm trễ, lập tức chỉ thị phòng giám sát thứ hai nhận lấy vụ án này.

Theo phạm vi quản lý, Kỳ Tiểu Sơn thuộc về sự phụ trách của phòng giám sát số một, nhưng lúc này Diệp Xuân Lâm không định để Bạch Dương ra tay.

Bề ngoài chỉ là một cán bộ lạm dụng quyền lực thu lợi cá nhân, nhưng Kỳ Tiểu Sơn là thân tín của Hồ Vi Dân, ai biết sau lưng có dính lứu tới chuyện khác hay không, thế cục khó lường, không nên tùy tiện đưa Bạch Kiến Minh cuốn vào.

Tất cả sự kháng cự của Kỳ Tiểu Sơn đều sụp đổ trước mặt kết quả kiểm tra, hắn thực sự không ngờ thiếu phụ gợi cảm nông thôn kia lại có tâm cơ như vậy, làm chuyện đó cũng lưu lại chứng cứ.

Kỳ Tiểu Sơn lập tức bị bắt, vụ án đang trong quá trình thẩm vấn, sẽ dính líu tới ai nữa và tới mức độ nào thì chưa dự đoán được.

- Hạ một tên chủ nhiệm phòng khiếu nại có là cái gì! Kém cỏi!
Hà đại tiểu thư tiếp tục đả kích Liễu bí thư qua điện thoại.

Liễu Tuấn bật cười nói:
- Vậy chị nói xem, tài giỏi thì phải làm ra sao để em còn biết.

- Hừ, chuyến này phải cho chúng một đòn đau! Cho đám sở trưởng kiến thiết, phó tỉnh trưởng bên này hạ hết một loạt.
Hà đại tiểu thư đắc ý cong môi lên.

- Chị cẩn thận một chút.
Liễu Tuấn căn dặn.

Động thủ ở tỉnh D là Liễu Tuấn bảo Hà Mộng Doanh làm, nhưng hạ cả một phó tỉnh trưởng và sở trưởng kiến thiết không phải là hành động nhỏ.

Mà tỉnh D lại là tỉnh có thế cục chính trị phức tạp nhất, các thế lực nơi đó đấu tranh không ngừng, mặc dù có thắng có thua, có điều chưa từng có thế lực nào có thể nhất thống thiên hạ.

Liễu Tuấn sở tính khí "đại tiểu thư" của Hà Mộng Doanh nổi lên, gây ra chuyện quá lớn, làm lửa cháy vạ lây, khiến các thế lực trung lập cũng bị cuốn vào thì không tốt.

- Yên tâm, không sơ xuất gì đâu! Có ba chị chống đằng sau mà.
Hà Một Doanh hùng hồn nói, rồi tặng cho Liễu Tuấn một nụ hôn..
Bình Luận (0)
Comment