Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 904

Thời gian đã đi vào tháng bảy, Hồng Kông chính thức trở về tổ quốc, thủ trưởng số một và thủ tướng tham gia nghi thức tiếp nhận, nhân dân toàn quốc hân hoan chúc mừng thời khắc lịch sử này.

Công tác của khu Trường Hà cũng tiến vào giai đoạn nước rút, chợ vật liệu đã xong, đưa vào sử dụng, đường Trường Hà cũng được thông xe, phương an chỉnh biên hai trăm vạn mét vuông đất đi xung quanh thành Phượng Hoàng cơ bản được thực thi thuận lợi, vùng đất hoàng kim xung quanh quảng trưởng nhân dân giá tăng lên vòn vọt, vượt xa khỏi dự đoán ban đầu, Sài Thiệu Cơ cười tới không ngậm miệng lại được.

Đã từng có ai, đã từng bao giờ, nghĩ tới đất đai lại bán được giá như thế.

Nếu như bán hết tất cả, trong tay Sài Thiệu Cơ có khoản tài chính dũng mãi không hết, tất cả dự an đều sẽ được thực thi, thậm chí thực thi trước thời hạn, quy hoạch ba năm của ban quan lý, đã trở thành một tương lai có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ba năm tạo nên một thành phố Ngọc Lan mới đã sắp thành hiện thực.

Đúng lúc này Liễu Tuấn nhận được một cú điện thoại bất ngờ của Đinh Ngọc Chu.

Do Đinh Ngọc Chu đích thân gọi mà không thông qua Ngưu thư ký, tình hình này trước kia rất hiếm thấy, cho dù Liễu Tuấn đã trở thành nhân vật có thực quyền ở Ngọc Lan, đủ để ngồi sánh vai với Đinh Ngọc Chu, nhưng qua lại thường ngày, nếu có chuyện cần thương thảo với Liễu Tuấn, đều do Ngưu thư ký gọi điện thông báo.

- Liễu Tuấn, là tôi đây.

Giọng nói của Đinh Ngọc Chu trong điện thoại vẫn lãnh đạm, uy nhiêm như cũ.

- Xin chào Đinh bí thư.
Liễu Tuấn thì giữ lễ độ cần thiết.

- Cậu có thời gian không? Tới văn phòng của tôi một chuyến!

- Vâng, hiện giờ tôi ở khu Trường Hà, sẽ tới ngay lập tức.

- Ừ.

Đinh Ngọc Chu không nói nhiều, cúp điện thoại luôn.

Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, nghĩ một lúc nhưng không ra Đinh Ngọc Chu có chuyện gì, nhưng khẳng định không phải là trao đổi công tác thường ngà. Có điều y cũng không nghĩ nhiều, gọi Vu Hoài Tín theo, đi thẳng lên thành phố.

- Bí thư, nghe nói nhà đầu tư xưởng kim khí có chút vấn đề.

Lên xe, Vu Hoài Tín đột nhiên nói.

Liễu Tuấn im lặng, chờ nghe hắn nói tiếp.

Vu Hoài Tín biết rõ tính y, tiếp tục:
- Nghe nói nhà đầu tư kia từ đầu năm nay tới giờ không hề tiến hành công việc kiến thiết mang tính thực chất nào, hiện giờ lại đề xuất ra sửa xưởng kim khí thành khu vực cho thuê.

Liễu Tuấn nhướng mày lên.

Tình huống này y có chút ấn tượng.

Xưởng kim khí là một xí nghiệp quốc hữu cỡ nhỏ, trước khi khu Trường Hà chưa lập nên, đã ở trong trấn Hợp Thủy, là một công xưởng kiểu cũ xây năm 60. Năm ngoái Liễu Tuấn đẩy mạnh cải cách quốc xĩ trong khu Trường Hà, xưởng kim khí này thuộc về loại không có hi vọng, thiết bị cũ kỹ, tích lũy kỹ thuật gần như là không, còn về nhãn hiệu sản phẩm càng chẳng có. Một xí nghiệp như thế, cần như không thể cải tạo, khi đó ban quản lý còn nước còn tát, cũng tiến hành tuyên truyền tìm nhà đầu tư cứu vãn.

Không ngờ đúng là có nhà đầu tư nhìn trung cái xưởng cũ nát này, đồng ý bỏ vốn hợp tác kinh doanh, hơn nữa vốn rất lớn, gần như chiếm tới 70% cổ phần, khi đó còn dùng một khoản tiền lớn trả nợ lương có công nhân, được ban quản lý bình phẩm rất tốt.

Công tác cụ thể như thế, Liễu Tuấn thường là không xen vào, đều giao hết cho Sài Thiệu Cơ và ban quản lý phụ trách, nên tình hình ra sao y không được biết nhiều lắm.

Khu Trường Hà có tới mấy trăm công ty xí nghiệp, một xưởng kim khí nho nhỏ thực sự không đủ để Liễu bí thư coi trọng.

Có điều hiện giờ Vu Hoài Tín vừa nói như thế, Liễu Tuấn liền coi trọng rồi.

Vu Hoài Tín từ ghế phụ quay đầu lại, thái độ ngập ngừng. Vu Hoài Tín theo y gần hai năm rồi, hai bên đã qua thời gian cọ sát, trong công việc rất ăn ý. Gần đây rất ít khi thấy Vu Hoài Tín ngập ngừng như thế, có thể thấy chuyện rất quan trọng, có khả năng còn dính líu tới nhiều thứ khác.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tiếp đi.

- Vâng, nghe nói thương nhân này kỳ thực chỉ là vỏ ngụy trang, thực sự đứng đằng sau là công ty Tinh Vũ...

Liễu Tuấn cau mày.

Sao lại dính dáng tới Cận Hữu Vi rồi?

Liễu Tuấn bất giác nhớ tới trước đó Sài Thiệu Cơ nói tới chuyện "bất ngờ" kia, trong mấy chục công ty địa ốc tràn vào khu Trường Hà, lại không có Cty Tinh Vũ, Sài Thiệu Cơ cho rằng bên trong có chuyện lạ, khi đó Liễu Tuấn không chú ý lắm, Cận Hữu Vi đã lui khỏi thể chế, chỉ là một thương nhân thuần túy, không cần quá quan tâm.

Hiện giờ xem ra Cận tông tử mưu lược thật sâu.

- Tôi biết rồi.

Liễu Tuấn khoát tay, không nói tới đề tài này nữa, Liễu bí thư cần giữ tinh thần để ứng phó với Đinh Ngọc Chu.

Tới văn phòng Đinh Ngọc Chu, Ngưu thư ký khách khí vô cùng, đứng vội dậy tươi cười tiếp đón, cũng không thông báo mà dẫn ngay Liễu Tuấn vào văn phòng, hiển nhiên Đinh Ngọc Chu đã đẩy các chuyện khác sang bên chuyên môn đợi Liễu Tuấn.

Với địa vị của Liễu Tuấn hiện nay, đáng được Đinh Ngọc Chu coi trọng như thế.

Hai người gặp mặt vẫn như cũ, Đinh Ngọc Chu gật đầu hời hợt, Liễu Tuấn chào hỏi rồi ngồi xuống, Đinh Ngọc Chu theo thói quen đầy thuốc lá tới, Liễu Tuấn châm cho mỗi người một điếu.

Trong văn phòng mau chóng bốc lên một làn khói mờ.

Hai người đều không nói.

Trầm mặc một chút, Đinh Ngọc Chu chậm rãi mở lời:
- Liễu Tuấn, tôi thu được một số phản ánh của quần chúng, một cố quốc xĩ ở khu Trường Hà trong quá trình cải cách có vấn đề.

- Xin Đinh bí thư chỉ thị rõ hơn.

- Ví dụ như xưởng kim khí, có phải là đầu năm nay hợp tác với thương nhân bên ngoài không?

Liễu Tuấn thầm giật mình, xem ra tin tức của Vu Hoài Tin hơi chậm rồi, người ta đã đưa tới trước mặt Đinh Ngọc Chu, nhưng không biết ai lớn gan như thế, cả gan tuyên chiến với hai vị đại nha nội.

- Vâng thưa bí thư, đầu năm có đưa vào một nhà đầu tư, chiếm 70% xưởng kim khí.

- Vậy cậu có hiểu gì về nhà đầu tư này không?

Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn hết sức bình thản, như nói chuyện thường ngày với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười:
- Nói thật, Đinh bí thư, tôi không biết rõ lắm, xưởng kim khí đó quá nhỏ.

Đinh Ngọc Chu nhướng mày lên, thái độ này của Liễu Tuấn vừa nằm ngoài lại nằm trong dự liệu, cả Ngọc Lan này chỉ có một mình Liễu Tuấn dừng tâm thái ngang hàng nói chuyện với ông ta, thẳng thắn thừa nhận không hiểu về tình huống của xưởng kim khí, có thể thấy trong lòng y căn bản chẳng bận tâm tới việc lưu lại ấn tượng xấu trong lòng ông ta. Bất ngờ là Đinh Ngọc Chu vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ che dấu một chút.

Đinh Ngọc Chu không tin Liễu Tuấn không biết nội tình.

Xưởng kim khí nằm gần dãi hoàng kim bên thành Phượng Hoàng, quy mô mặc dù không lớn, nhân viên không nhiều, nhưng chiếm diện tích lớn, đó cũng là đặc điểm của các xí nghiệp quốc hữu, khi đó chú trọng cái thể diện, đất đai lại là của quốc gia, không hề có chuyện giao dịch đất cát, xây công xưởng là phải xây to lớn một chút, để biểu thị sự huy hoàng của nó.

Một công xương như thế ở thời đại hiện này kỳ thực căn bản không có giá trị cải tạo gì, duy nhất đáng tiền là đất, nhà đầu tư nhìn trúng nó nên muốn thông qua phương thức hợp tác để chiếm lấy, đúng là một thủ đoạn cao minh. Chỉ có điều trong quá trình thao tác cụ thể, nếu như chỗ dựa không trung, quan hệ không tới nơi tới chốn, thì sẽ có phiền toái xuất hiện, đa số là "vừa mất phu nhân lại thiệt quân", nhưng Cty Tinh Vũ rõ ràng không tồn tại vấn đề này.

- Liễu Tuấn, theo quần chúng phản ánh, nhà đầu tư này thực chất đằng sau là công ty Tinh Vũ, có phải thế không?

Đinh Ngọc Chu vẫn rất chú ý tới từ ngữ, luôn miệng nói là "theo quần chúng phán ánh", hơn nữa trực tiếp mời Liễu Tuấn tới văn phòng nói chuyện, thể hiện lòng dạ của bí thư.

Đương nhiên chuyện này có liên quan tới địa ốc Tinh Vũ.

Cho dù là Đinh Ngọc Chu cũng phải nể mặt Cận Hữu Vi vài phần.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đinh bí thư, chuyện này tôi cũng chỉ vừa được nghe nói, còn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể.

Định Ngọc Chu nhìn y, chậm rãi gật đầu:
- Ừm, cần chú ý một chút, hiện giờ khu Trường Hà kiến thiết kinh tế rất tốt, giá đất xung quanh thành phố điện ảnh và quảng trường nhân dân không ngừng tăng, trong quá trình bán ra phải chú ý công khai công bằng, đừng để người ta nắm lấy sơ hở.

- Vâng, thưa Đinh bí thư, tôi tán đồng với ý kiến của bí thư.

Đinh Ngọc Chu gật đầu, cầm cốc trà lên không nói nữa.

Thực tế Đinh Ngọc Chu hôm nay mời Liễu Tuấn tới đây là phải điều tra nhất định với cái gọi là "quần chúng phản ánh rồi", nếu không có chút chuẩn xác, Đinh Ngọc Chu sẽ không làm phiền tới Liễu Tuấn.

Đối với Đinh Ngọc Chu mà nói, đàm thoại với Liễu Tuấn chẳng phải là chuyện hứng thú gì, mỗi lần nhìn thấy Liễu Tuấn trên cuộc họp thường ủy là ông ta lại phát ngán.

Người trẻ tuổi này mang tới quá nhiều áp lực cho ông ta, vốn hi vọng Lý Huệ có thể chặn y lại, không ngở thoáng một cái Lý Huệ đã bị đánh cho nằm bẹp xuống, căn bản không cùng một đẳng cấp với y.

Nhưng Lý Huệ cũng không phải là không có thu hoạch, dù vì chuyện Cty điện cơ Ngọc Tây mà hắn mất chút thể diện, nhưng uy vọng bên phía chính phủ được lập lên, đúng là một kẻ khôn ngoan, lợi dùng quá chiêu với Liễu Tuấn tạo dựng quyền uy của mình.

Nguyên nhân rất đơn giản: Thua Liễu Tuấn không mất mặt.

Đinh Ngọc Chu cũng thua mà.

Lý Huệ dám khiêu chiến với Liễu Tuấn là đủ chứng minh lá gan và chỗ dựa của hắn, Lý phó thị trưởng thua Liễu phó bí thư, nhưng đối phó với kẻ khác thì chưa chắc. Nếu như không có năng lực và chỗ dựa như Liễu Tuấn thì ngoan ngoãn trước mặt Lý Huệ đi.

Có lẽ chuyện này là một cơ hội, có điều mấy bài học trước đó khiến Đinh Ngọc Chu bình tĩnh hơn nhiều, trước khi làm rõ tình hình, tuyệt đối không ra tay bừa bãi.

- Đinh bí thư còn chỉ thị gì nữa không?

Đinh Ngọc Chu khoát tay:
- Vẫn câu nói cũ, phải chú ý ảnh hưởng
Bình Luận (0)
Comment