Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 959

Từ nhà họ Cận đi ra thì trời đã tối đen, Cận Hữu Vi đi tới cửa cười hì hì:
- Có muốn thả lỏng một chút không?

- Thôi, lại tới Thúy lam chi dạ hả? Anh cứ ở nhà nói chuyện với ông cụ nhà anh đi!

Liễu Tuấn không tán đồng.

- Tôi này không được, đồng ý với Hiểu Xuân tới chỗ cô ấy rồi.

Cận Hữu Vi gần đây đúng là mê đắm cơ thể trẻ trung khỏe mạnh của Hiểu Xuân rồi, cô em xóm núi đầy hương vị thiên nhiên, khác hẳn các cô nương trong thành phố.

Liễu Tuấn thuận miệng nói:
- Tốt với người ta một chút.

Cận Hữu Vi bực mình:
- Biết rồi, trên đời này không phải chỉ cậu mới có lương tâm.

Liễu Tuấn cười phá lên, phất tay tạm biện Cận Hữu Vi, xe chậm rãi đi trong khuôn viên vắng lặng của thường ủy tỉnh, chưa đi được bao lâu thì có chuông điện thoại.

Là Lăng Nhã gọi tới, Liễu Tuấn mỉm cười nhận điện thoại:
- Anh đây.

Lăng Nhã bĩu môi:
- Lần nào cũng chỉ có hai chữ khô khốc.

Liễu Tuấn đưa xe dựa vào bên đường, giảm tốc độ lại.

Từ xa có hai ánh đèn đi tới.

- Tối qua nhé.
Lăng Nhã nói mang theo chút mong mỏi.

- Ừ.
Chỉ một chữ thôi làm Lăng Nhã hân hoan vui sướng.


Lúc này ánh đèn ở phía xa đã tới gần, khi hai xe giao nhau, Liễu Tuấn nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ "cõi âm", hiển nhiên đó là Uông Quốc Chiêu, hắn nhìn thấy Liễu Tuấn, dừng xe lại.

- Liễu bí thư.
Uông Quốc Chiêu hạ cửa kính xuống chào.

- Uông thị trưởng.
Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp lại, rồi nhấn ga phóng xe đi, nơi này không phải chỗ để hàn huyên.

Lăng Nhã đã mua một căn nhà ba gian hai phòng ở bên cạnh con đường Trường Hà, phòng ốc trang trí rất thanh nhã, cô biết Liễu Tuấn không thích sắc màu xa hoa, lại cẩn thận mua hai chỗ gửi xe, xe cô và Liễu Tuấn không thể để người khác thấy.

Cô đã ly hôn rồi, chẳng bận tâm người khác nói gì, nhưng Liễu Tuấn thì khác.

Liễu Tuấn tới nơi, đi lên tầng năm.

Khi đó trong nước chưa có phong trào dùng thang máy lắm, nhưng đây là khu quy hoạch mới, đại bộ phần nhà cao tầng đều có cấu thang máy hơn, nhưng thường thì Liễu Tuấn thích đi cầu thang bộ, đó cũng là một loại rèn luyện.

Liếu nha nội học võ từ nhỏ, rất coi trọng rèn luyện.

Đó là căn bản y giữ sức "chiến đấu" sung mãn mà lại.

Vừa tới nơi, cảnh cửa phòng đã mở ra, Lăng Nhã mặc một bộ váy đen bó sát làm dáng đứng trước cửa, nghịch ngợm nói:
- Cung nghênh Liễu đại lão gia.

Liễu Tuấn khẽ gõ lên đầu cô, đi vào phòng, Lăng Nhã đã chuẩn bị sẵn dép lê cho y thay, Liễu Tuấn tới thẳng ghế sô pha nằm xuống.

Đây là thói quen của Liễu nha nội, trong ổ ái tỉnh của mấy hồng nhan tri kỷ, y thích nằm cho thoải mái.

Lăng Nhã mang lên cho y một cấu trà nóng đậm đặc, đặt ở chỗ y có thể đưa tay ra là lấy được ngay, rất chu đáo, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế, gối đầu lên cánh tay y, giống như lời cô đã hứa với Liễu Tuấn, làm một "nha đầu" ngoan ngoan nhất.

Tất cả đều xuất phát từ nội tâm, cô cam tâm tình nguyện làm như thế.

Lăng Nhã từ nhỏ khá được cưng chiều, có tính đại tiểu thư lười biếng đợi cơm bưng nước rót tới tận miệng, chưa từng ngờ rằng, hầu hạ một nam nhân lại cảm thấy hạnh phúc và sung sướng như thế.

Liễu Tuấn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve má Lăng Nhã.

Lăng Nhã ngồi một lúc, có lẽ thấy mệt rồi, chui luôn vào lòng Liễu Tuấn nằm, ghế sô pha dù lớn nhưng dẫu sao không phải giường đôi, cơ thể hai người phải đè lên nhau mới đảm bảo được Lăng Nhã không ngã xuống.

Cảm nhận được bầu ngực mềm mại của Lăng Nhã, Liễu bí thư bắt đầu này lòng hươu dạ vượn.

Cái loại váy bó sát này, lúc làm việc đúng là phá hoại, nhưng tuyệt không phải hoàn tòan không có cái lợi, ít nhất nó có thể đem những đường cong chuẩn mực từng bộ phận một trên người Lăng Nhã trình diện trước mắt Liễu bí thư, cách một lớp lựa mềm, đôi khi càng làm người ta nhiệt huyết sôi trào hơn cả đối diện ở trạng thái nguyên thủy.

Liễu Tuấn vẫn dùng biện pháp cũ, luồn tay xuống dưới váy, vầy vò cặp mông hoàn mỹ của cô.

Lăng Nhã rất phối hợp, khẽ kéo váy lên.

Có điều Liễu bí thư tay chân chỉ hoạt động theo bản năng, còn đầu óc vẫn đang suy nghĩ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Cận Tú Thật và vô tình gặp Uông Quốc Chiêu ở khu thường ủy tỉnh.

Trì An Phong cũng ở đó cho nên gặp Uông Quốc Chiêu chẳng phải là lạ, có điều từ vẻ mặt Uông Quốc Chiêu nhìn y lức đó, rõ ràng là nói, hắn biết Liễu Tuấn tới tìm ai.

Sau này mọi người cùng là đồng nghiệp trong ban, nhưng cách cục trước kia e rằng sẽ thay đổi lớn.

Ảnh hưởng của Cận Tú Thật ở cao tầng lẫn tỉnh A đều chưa mất đi, ông mời Liễu Tuấn tới nói chuyện, ắt phải phân tích toàn diện kiến nghị của y, hơn nữa cơ bản là tán đồng.

Đinh Ngọc Chu vẫn là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh A, cho thấy chức vụ điểu chỉnh vẫn trong tỉnh, điều này làm sác xuất Đinh Ngọc Chu ở lại làm bí thư thành ủy Ngọc Lan cao hơn, chính vì thể Cận Tú Thật mới mời Liễu Tuấn tới gặp mặt.

Thao tác ra sao là chuyện của Cận Tú Thật, còn cuộc nói chuyện hôm nay chỉ là để xác định thái độ của y, dù sao chuyện lớn phải thận trọng, không thể chỉ dựa vào Cận Hữu Vi chuyển lời được. Nếu Đinh Ngọc Chu ở lại Ngọc Lan, Liễu Tuấn sẽ hoàn toàn thay đổi lập trường hợp tác với Đinh Ngọc Chu.

Quan trường là thế, địch ban luôn biến hóa theo thời khắc, có điều hố ngăn cách giữa Đinh - Liễu quá sâu, Cận Tú Thật cần phải xác định rõ ràng thái độ của cả hai, nếu như giữa bọn họ không thể hợp tác thì Đinh Ngọc Chu ở lại chỉ làm tình hình càng thêm phức tạp.

Với Liễu Tuấn chuyển biến này là cần thiết, phải chỉnh hợp thế lực Hà Duyên An để lại tỉnh A, khi Hà Duyên An làm tỉnh trưởng, quyền nhân sự không đủ, cán bộ đề bạt đã phần đều ở hệ thống chính phủ và cơ quan trực thuộc tỉnh, vị trí không quan trọng lắm, sau khi rời nhiệm sở càng khó kiểm soát. Cho dù cán bộ Hà hệ, cũng chưa chắn hoàn toàn ngả theo Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành. Cho nên y phải tranh thủ được sự ủng hộ của Cận Tú Thật mới có thể trở thành 1 trong ba cái chân vạc, không rơi xuống hạ phong trong cuộc đấu tranh sau này.

Mà y nói mình là "quân mũi nhọn" với Hà đại tiểu thư chẳng phải là lời nói xuông.

Với Đinh Ngọc Chu, sự chuyển biến này cũng là cần thiết , sự uy hiếp của Liễu Tuấn đã yếu đi sau khi Hà Duyên An và Thôi Phúc Thành điều chức. Mà từ sau khi Đỗ Văn Nhược rớt đài, Đinh Ngọc Chu cơ bản "toàn diện đình chiến" với Liễu Tuấn rồi, quan hệ căng thẳng giữa hai bên có sự hòa hoãn hữu hiệu.

Thế cục hiện giờ đã có thay đổi về căn bản, tất cả việc làm trước kia của Liễu Tuấn chẳng qua tranh thủ đủ không gian và tiếng nói cho bản thân, chỉ cần Đinh Ngọc Chu chịu buông một phần quyền lực, Liễu Tuấn sẽ không quá đáng. Tổng thể mà nói, giao phong với Đinh hệ, Liễu Tuấn vẫn ở thế tác chiến trọng điểm, không "tấn công" toàn diện, mục đích cũng rất rõ ràng. Nói cách khác mâu thuẫn hai bên không phải không thể hóa giải.

Còn Cù - Thai là kẻ nắm quyền bên trên, trong cuộc đấu tranh sắp triển khai, hai người đó chiếm cứ cao điểm, sẽ từ trên diện đánh xuống dưới.

Từ quy mô điều chỉnh thường ủy tỉnh ủy lần này là có thể thấy rồi.

Đinh Ngọc Chu không muốn hoàn toàn bị đẩy ra rìa, thì phải kiếm được nhiều sự ủng hộ hơn, nhất là sự ủng hộ của Liễu Tuấn, như thế ông ta có sự hỗ trợ từ lực lượng bản địa trung kiên của Cận Tú Thật, và sự ủng hộ cao tầng từ Liễu Tuấn.

Đoán chừng muốn Đinh Ngọc Chu chuyển biển từ trong lòng rất khó, với tuổi tác và chức vị của ông ta, đôi khi tư duy rất cố chấp.

Liễu Tuấn cũng chẳng hi vọng thành bạn bè gì với ông ta, y chỉ cần kết minh mang tính giai đoạn.

Với trí tuệ chính trị của Đinh Ngọc Chu, hẳn có thể nhìn thấu điểm này, huống chi còn có Cận Tú Thật nhắc nhở.

- Này, hôm nay Thôi tỉnh trưởng tìm em nói chuyện đấy.

Nằm trong lòng Liễu Tuấn, Lăng Nhã cũng cảm nhận được y đang để hồn vía đâu đâu, cũng không vội "đòi hỏi", nói tới chuyện công việc.

- Thôi thị trưởng nói gì với em.

- Đương nhiên là nói chuyện công việc rồi, hỏi em công việc gặp khó khăn gì có thể phản ánh.. Có phải Thôi tỉnh trưởng biết gì rồi không?

Lăng Nhã không dám xác định lắm, xoay người lại nắm úp lên người Liễu Tuấn, ánh mắt mang theo chút lo lắng, cô biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành cực kỳ mật thiết, Thôi Phúc Thành vừa tới nhậm chức liền tỏ ý quan tâm tới cô, nói không chừng hắn phát hiện quan hệ của cô và Liễu Tuấn.

Thôi Phúc Thành biết không có gì, Lăng Nhã lo người khác cũng có thể phát hiện.

Cô càng yêu Liễu Tuấn, càng không muốn tạo thành chút phiền phức nào cho y.

Liễu Tuấn đưa tay lên, khẽ vuốt mái tóc ngắn suôn mềm, mỉm cười nói:
- Không sao đâu, em đừng lo, người ta không biết thì sao, biết thì sao?

Lăng Nhã an tâm, nằm trong lòng Liễu Tuấn, khóe miệng hơi cong lên, cực kỳ thỏa mãn
Bình Luận (0)
Comment