Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

Chương 22

Xuất phát từ chân núi, mọi người bắt đầu hành trình leo núi.

Mặc trang phục chống lạnh dày cộm, Tô Kha đeo cả mắt kính chống lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong quần áo, Mạt Kình Lộc đi bên cạnh cậu, bước đi vô cùng hữu lực, đi bộ lâu như vậy, cũng chưa thấy anh thở dốc.

Leo núi tuyết rất dễ bị mắc chứng quáng tuyết*, nhóm Mạt Kình Lộc đều có kinh nghiệm, chuyến leo núi lần này cũng không quá gây khó khăn cho bọn họ, đi cuối cùng trong đoàn là Trần Mộc lan, vị công tử này đối với cách sắp xếp của nông trại vẫn tồn tại ý kiến, nên bữa sáng hôm nay cũng không ăn gì, hiện tại chắc rất đói, hắn không để ý đến thân thể mình như vậy, Lý Diên Phách lại không thể không chăm sóc hắn, dụ dỗ hắn ăn chút bánh bích quy và socola nóng mới yên lòng.

Quáng tuyết là chứng bệnh dễ gặp khi leo núi tuyết, khi ánh sáng có cường độ mạnh phản chiếu lên mặt tuyết, mắt nhìn lâu sẽ bị nhức, đồng tử bị kích thích mở rộng, chảy nước mắt, nghiêm trọng hơn có thể bị mù tạm thời.

Núi tuyết Lãng Kỳ, đối với người lần đầu leo núi như Tô Kha, đây là lựa chọn tốt nhất, tiểu công tử của Trần gia cũng có chút kinh nghiệm leo núi, cho nên đối với việc này liền có ý kiến, cảm thấy quá mức thiên vị Tô Kha.

“Chậm quá! Có cái gì mệt đâu mà nghỉ.” Trần Mộc Lan nhìn thân ảnh cậu bé phía trước, không khỏi than thở.

Mạt Kình Lộc dừng bước lại, mắt kính phòng lạnh đã che hơn phân nửa gương mặt anh, nên không thể nhìn thấy ánh mắt hiện giờ cùa anh, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác khiếp đảm, “Cậu có thể đi một mình.”

Trần Mộc lan run run một chút, lấy dũng khí ưỡn ngực, không phục nhìn anh, “Đi một mình thì đi, hừ, Lý ca, chúng ta đi!”

“Ai!!!” Lý Diên Phách vô tội bị tha đi, tuy trong lòng không muốn rời đi nhưng phải bất đắc dĩ theo tên này, dù sao cũng lỡ đáp ứng với dì phải chăm sóc hắn rồi, đành chào tạm biệt Mạt Kình Lộc, “Tôi dẫn hắn đi trước!”

Lý Liệu nhìn thân ảnh anh mình dần khuất xa, lại nhìn Mạt Kình Lộc, lưỡng lự một chút rồi nói: “Vậy, em cũng đi trước nha anh Kình Lộc!” Nói xong liền chạy đến bên cạnh Lý Diên Phách.

Một nhóm năm người đi hết ba người, chỉ còn lại hai người là Mạt Kình Lộc và Tô Kha.

Tô Kha nhìn ba người đi càng ngày càng xa, lo lắng nhìn Mạt Kình Lộc: “Như vậy không sao chứ?”

“Em không cảm thấy hiện tại rất an tĩnh sao?” Tâm tình Mạt Kình Lộc tốt hẳn lên, ba người kia đi rồi, bốn phía yên tĩnh hẳn, mặt đất phủ đầy tuyết, cành khô ngẫu nhiên lộ đầu lên, dẫm chúng trên mặt tuyết chỉ có cảm giác mềm mại, “Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, đi thôi! Nhân lúc trời còn chưa tối, tranh thủ leo lên đỉnh núi.”

“Ừm...được.” Tô Kha thuận theo, nắm chặt tay Mạt Kình Lộc.

Hai người bước đi trong cảnh tuyết trắng xóa, Tô Kha chống gậy, tay phải chống lên đó làm điểm tựa, leo được một nửa, Tô Kha thật sự không thể đi nổi nữa, vịn đầu gối thở phì phò, càng đi lên cao không khí càng loãng, mặt Tô Kha đỏ bừng tựa vào người Mạt Kình Lộc thở dốc.

Mạt Kình Lộc nhíu mi, đưa bàn tay đang đeo găng chạm vào mặt Tô Kha, nói: “Chúng ta nên trở về thôi!”

Tô Kha kinh ngạc nhìn anh, “Tại sao?”

“Em có phản ứng cao nguyên*, tiếp tục như vậy sẽ chịu không nổi.”

Phản ứng cao nguyên xảy ra khi ta thay đổi độ cao, càng lên cao áp suất không khí càng giảm nên một người quen sống ở đồng bằng, khi lên trên cao sẽ cảm thấy khó thở, chóng mặt và buồn nôn.

Nghe Mạt Kình Lộc nói thế, Tô Kha có chút ảm đạm, “Em luôn muốn đuổi theo kịp anh, nhưng vì cái gì lại thành cản chân anh.” Cậu mím môi, ủ rũ nói.

Mạt Kình Lộc sửng sốt, cười nói: “Anh chưa từng coi em là gánh nặng, chuyến leo núi này chỉ để rèn luyện thân thể thôi, em còn nhỏ, bình thường lại không có rèn luyện thân thể, không đủ thể lực là chuyện bình thường, em đừng cậy mạnh, như vậy chỉ càng làm anh lo lắng thêm.”

Mạt Kình Lộc luôn có thể nói vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ của anh sẽ luôn kéo Tô Kha ra khỏi vỏ ốc của mình, nhìn thấy thần sắc Tô Kha đầy tiếc nuối, anh ngừng một chút, ngồi xổm xuống, “Anh cõng em lên đỉnh núi.”

Dấu chân trên mặt tuyết càng sâu hơn, sức nặng của một người biến thành của hai người, Tô Kha nằm ở trên lưng Mạt Kình Lộc, trái tim đập thình thịch. Sau khi sống lại, có rất chuyện khiến cho Tô Kha có cảm giác như mình đang nằm mơ, người ở đời trước mà ngay cả vọng tưởng cũng không dám tin giờ phút này lại đang cõng mình, đời này, cậu lại trở thành người thân thiết nhất của người anh hùng trong lòng mình, cùng ôm nhau, trở thành người yêu của nhau.

Dấu chân in ở trên mặt tuyết ngày càng nhiều, mang theo mong đợi của Tô Kha đối với tình yêu, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

Sau khi leo lên được đến đỉnh núi, Mạt Kình Lộc thả Tô Kha xuống,hơi thở của anh có chút gấp, tiến lên phía trước, lại không nhìn thấy bọn Lý Diên Phách, Mạt Kình Lộc cũng không đi tìm, năng lực của Lý Diên Phách cũng không tệ, anh không cần lo lắng.

Sau khi trở về từ núi tuyết, bọn họ ở lại nông trại nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện đi dạo quanh núi Lãng Kỳ một vòng, mới trở lại chỗ đậu xe, lái xe trở về thành phố.

Khi trở lại thành phố đã là ban đêm, Mạt Kình Lộc đưa Tô Kha đến cửa nhà, cậu nằm ngủ ở trên xe, đem chăn lông quấn quanh người Tô Kha, Mạt Kình Lộc ôm cậu xuống xe, đi tới cửa còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở ra, cha Tô Kha đứng ở cửa, đưa tay đón lấy bé con đang ngủ say của mình.

Đoạn Lôi khải có chút xa cách, nói: “Tô Kha thật sự đã làm phiền cậu rồi.”

Mạt Kình Lộc nhìn Tô Kha đang ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Bác trai, bác có biết Tô Kha với cháu có quan hệ gì không?”

Đoạn Lôi khải sửng sốt, sau đó thở dài, hắn luôn cảm thấy mình mắc nợ Tô Kha nhiều lắm, đối với đứa con này, hắn luôn cưng chiều hết mức, trong việc dạy dỗ cũng chưa từng đánh mắng, nay Tô Kha và Mạt Kình Lộc ở cùng một chỗ, hắn cũng vô lực đi ngăn cản, thầm nghĩ nên để cho Tô Kha vui vẻ, đành thở dài trong lòng, con mình thích ai thì cứ để nó thích đi!

Sau khi trở lại thành phố, Tô Kha liền nằm ở nhà ngủ suốt một ngày liền, chuyến leo núi Lãng Kỳ lần này thật sự mệt mỏi, cậu ngủ thẳng tới tê cả người mới rời giường, liền gọi điện thoại cho Mạt Kình Lộc, muốn nghe tiếng nói của anh, nhưng gọi mãi vẫn không được.

Từ sau khi trở về từ chuyến leo núi, Mạt Kình Lộc liền bị ông Mạt giữ ở nhà, Mạt Kình Lộc lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tức giận của cha anh, chắc là đã biết chuyện của anh và Tô Kha rồi.

Người được phái đi theo Mạt Kình Lộc đã sớm báo tình huống của anh cho ông, nhưng ông chỉ nghĩ con mình là đang vui đùa, lại không nghĩ tới lần này thằng con này lại còn mang cậu bé kia theo đi leo núi, ông liền cảm thấy không ổn, trong lòng càng nghĩ càng không đúng, đến cuối cùng cảm thấy tức giận vô cùng.

“Nếu con muốn chơi đùa, ta cũng không phản đối, trước đây ta quản lý con có vẻ nghiêm chỉnh, hiện tại con đã trưởng thành rồi, có thể tự do đi chơi quậy phá ở bên ngoài, ta cũng không quản, nhưng hiện tại tốt nhất nên nhanh chóng cắt đứt với cậu bé kia.”

“......”

“Ta đang nói chuyện với con, con nghe không, cắt đứt quan hệ với cậu bé kia, bằng không đừng quay về cái nhà này nữa.”

“.... Cha.”

“Trước khi đem sự tình xử lý gọn gàng đừng gọi ta là cha, ta nhận không nổi chữ ‘cha’ này!” Ông Mạt không kiên nhẫn vỗ bàn, nhìn về phía Mạt Kình Lộc.

“Cũng chỉ muốn gọi thêm một lần cuối.” Mạt Kình Lộc đứng lên, thấp giọng nói xong, đi qua bên cạnh cha anh, “Con yêu Tô Kha, nên con sẽ không chia tay với em ấy.”

Kinh ngạc nhìn con mình, ông Mạt chưa bao giờ nghĩ tới việc anh sẽ làm trái ý mình, người vẫn luôn quen với việc mọi người thuận theo ý mình, giờ phút này lại bị cự tuyệt, giống như bị chạm vào vẩy ngược, “Con đây là có ý gì? Con muốn đi sao, tốt, bây giờ con đi khỏi đây thì đừng bao giờ trở về nữa, cũng đừng có hối hận.”

“Con sẽ không bao giờ hối hận.” Phía sau chính là cửa chính, Mạt Kình Lộc cũng không nhìn cha mình, liền rời đi, thật nhẹ nhàng, nhanh chóng và gọn lẹ.

Mạt Kình Lộc sẽ không hối hận, mười năm trước khi lựa chọn nhập ngũ, lúc đó anh đã chịu bao nhiêu đau khổ, không có ai biết, không cầu danh lợi không màng quyền thế, chỉ cần một người có thể cho trái tim mình yên tĩnh, cuối cùng anh cũng tìm được một nửa của mình, làm sao có thể dễ dàng để cậu biến mất.

Ông Mạt ngẩn người nhìn theo bóng lưng con mình, cơn tức giận không thể đè nén tiếp, liền bộc phát ra ngoài, ông đá ngã ghế dựa, ngực không ngừng phập phồng. Nghe được tiếng vang lớn dưới lầu, người đàn bà trên lầu bắt đầu khóc, khóc lóc thảm thiết.

Tốc độ xe rất nhanh, chỉ cần một thời gian ngắn, anh đã tới trước nhà Tô Kha. Người Mạt Kình Lộc muốn gặp nhất lúc này chính là Tô Kha, anh muốn nhìn thấy cậu bé của mình, đem cậu ôm vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm của cậu để bình ổn trái tim mình.
Bình Luận (0)
Comment