Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 62

“Liêm Đao Quỷ, cậu mang tổ A tiến vào từ phía bên trái! Tê Tê, cậu mang tổ B tiến vào từ phía bên phải!” Một mình Đường Viễn đứng cách cửa biệt thự 100m, hít sâu một hơi, bàn tay vừa chuyển, mã tấu Chó điên nhất thời phản xạ xuất ra lãnh quang, lấy Đường Viễn làm trung tâm, một cỗ sát khí bùng nổ.

“Rõ!”

“Rõ!”

Độc Phong gõ gõ tay lái, tuy kính râm trên mặt đã che đi phần lớn biểu tình, nhưng anh vẫn không khỏi giật mình khi nghe được mệnh lệnh vang lên trong tai nghe của tiểu đội trưởng, thầm nghĩ ‘Cậu nhóc Hổ Phách này định một mình một đội sao? Hơn nữa cậu ta còn muốn tiến công từ cửa chính? Đây … cũng quá cuồng ngạo rồi!’

Bất đồng với sự kinh ngạc của Độc Phong, tâm lý của Thảo Môi hiển nhiên đã được gia cố, trừ bỏ nỗi khiếp sợ ban đầu, trong lòng anh bắt đầu khởi động quyết tâm sẵn sàng chiến đấu khẩn cấp.

Thảo Môi hoàn toàn không chút nghi ngờ tiểu đội trưởng Hổ Phách thần bí này sẽ dẫn dắt họ đánh bại Stephen.

“Đội trưởng, tôi bắt đầu a!” Thanh âm Thảo Môi hưng phấn vang lên trong tai nghe, đem vành mũ lưỡi trai chuyển tới phía sau, ngón tay vừa lật liền đem bút cảm ứng hàm trong miệng.

Đủ loại nhan sắc tín hiệu cùng sơ đồ bùm bùm mà hiện lên trên màn hình máy tính khiến người ta hoa cả mắt, rồi lại giống như khiêu vũ, mỗi khi ngón tay Thảo Môi hạ xuống lập tức chớp động mở ra.

“Stephen, hôm nay sẽ là ngày chết của mi!” Súng laser đột nhiên run lên, tay phải Đường Viễn nhanh chóng chỉnh lại tọa độ, mũi súng hướng về phía trước giật một cái, khóe môi Đường Viễn cong lên một độ cung, khuôn mặt thiếu niên non nớt mang vẻ mặt lạnh như băng, hờ hững càng làm cho người ta không tự giác run rẩy.

“Phanh ——!” Theo một tiếng nổ vang trời, cửa biệt thự ầm ầm bị tạc nứt. Vài lính đánh thuê đang đứng hút thuốc trước cửa còn không kịp kêu tiếng nào, lập tức bị văng xa hơn 100m cùng với đất đá; thân thể hung hăng nện mạnh trên mặt đất, nhất thời, đỏ, trắng, nội tạng cùng máu loạn thất bát tao bừa bộn thành một đoàn.

Thảm thiết!

Súng laser, uy lực thật sự là quá lớn!

Một tay Đường Viễn cầm súng, tay còn lại nắm mã tấu, lạnh lùng đứng cách cửa biệt thự 100m, giống như một đầu độc lang tràn ngập lệ khí, thân hình nhỏ bé như tiềm ẩn lực lượng vô tận.

Chỉ thấy, thân trên của Đường Viễn hơi cúi về phía trước, cả người tựa như mũi tên rời cung mang theo sát khí điên cuồng, từ cửa chính nhảy vào biệt thự. Tiếng súng điên cuồng đồng thời vang lên giao hòa với tiếng mã tấu “Phốc phốc” liên tục, chiến đấu bắt đầu!

“Quỷ thật! Cậu ta dám lao vào từ cửa chính?” Độc Phong tiến đến sát mặt Thảo Môi nhìn chăm chăm vào màn hình, hít sâu một hơi, cả giận nói: “Thằng nhóc này mắc bệnh thần kinh rồi! Con mẹ nó, thằng nhóc coi người mình là sắt thép hay sao?” Rống xong, Độc Phong mím môi, khó có thể tin mà nhìn hình ảnh Đường Viễn thật lâu, sau đó mới cười lắc lắc đầu, nói: “Cậu nhóc này…”

“Làm sao vậy? Độc Phong.” Thảo Môi lộ ra vẻ mặt hưng phấn hiếm thấy khi thực hiện nhiệm vụ, ha ha cười nói: “Anh cũng hiểu được đúng không? Tiểu đội trưởng của chúng ta rất không bình thường a!”

“Không bình thường?” Độc Phong ngồi trở lại vị trí lái xe, rút ra một điếu thuốc, hí mắt nói: “Rất không bình thường! Đại gia tộc Vincent đã tồn tại cả trăm năm, nếu không có thực lực thì không thể được Dã Đại coi trọng. Đối mặt với địch nhân như vậy, nhớ năm đó, chỉ có Tuyết Lang ở thời kì toàn thịnh là dám một mình độc sấm cửa chính đi!”

Thảo Môi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Đường Viễn càng thêm kích động —— nói không chừng, cậu ta chính là Tuyết Lang thứ hai của BOF a!

Mà giờ khắc này, Stephen đang nghỉ ngơi ở tầng hai cũng cả kinh, cấp tốc xem xét màn hình camera theo dõi, sắc mặt trắng bệch, quát: “Sao máy theo dõi lại tê liệt cả thế này? Xảy ra chuyện gì? Nhanh! Nhanh! Nhất định là người của BOF!”

“Hắc hắc hắc…” Ngón tay Thảo Môi vừa động, một máy theo dõi lập tức báo hỏng không hoạt động, anh cười lạnh nói: “Stephen, người bên lão có vẻ không được tốt lắm nha! Mẹ nó chứ, có tý bản lĩnh như vậy mà cũng dám tìm đến BOF gây chuyện! Hôm nay là ngày lão phải chết!”

Song phương kịch liệt giao hỏa, nháy mắt bùng nổ.

Khi nghe thấy âm hưởng cửa chính bị oanh rụng, Hướng Đông và Tê Tê cũng đã dẫn đội tiềm nhập vào ngoại viện của biệt thự, phân biệt hai bên trái phải tiến công. Mười người này là những đặc công ưu tú nhất của BOF, đám lính đánh thuê tuần tra bên ngoài biệt thự căn bản không phải là đối thủ của họ.

Chỉ một lát công phu, Hướng Đông và Tê Tê đã dẫn đội cùng tiến nhập tầng một. Đám lính đánh thuê bên trong biệt thự có thực lực cũng không kém, dù sao bọn họ cũng là những binh lính thiết huyết, đạp máu để tồn tại, kinh qua vô số trận chiến, lại là hạch tâm của đội võ trang dưới quyền Stephen. Song phương điên cuồng giao chiến, biệt thự như muốn rung chuyển, khắp nơi đều vang lên những tiếng nổ ầm ầm, tiếng chém giết, tiếng đạn rít xé rách màng tai.

“Đội trưởng, có người của quân đội.” Tê Tê tùy tay lau mặt, bàn tay nhất thời bị máu nhuộm đỏ rực.

Đường Viễn rất bưu hãn, súng laser cồng kềnh và mã tấu Chó điên phối hợp rất tốt với nhau càng tăng thêm sức mạnh. Thi thể mềm nhũn nằm ngang dọc trên đường hắn đi qua. Đám lính đánh thuê Stephen an trí tại biệt thự đã bị Đường Viễn hấp dẫn mất hai phần năm.

Sát thần! Một sát thần chưa đến hai mươi tuổi!

Đối mặt với một sát thần Đường Viễn chỉ biết tấn công như không muốn sống, đám lính đánh thuê cường tráng cũng kinh hãi, lòng can đảm tụt xuống hai thành; mưa bom bão đạn đan chéo nhau càng dày đặc, ầm ầm hướng Đường Viễn đánh tới.

“Là người của Từ Thạch! Lưu một người sống, những người khác, giết!” Giờ phút này, dường như Đường Viễn đã hóa thân thành một cỗ máy chiến đấu, kinh nghiệm tác chiến và phong cách chiến đấu tàn nhẫn của kiếp trước hoàn toàn được thể hiện ra. Cho dù tố chất thân thể của hắn chưa đạt được tiêu chuẩn lý tưởng nhưng bên cạnh hắn còn có Hướng Đông, Tê Tê và một đám đặc công có thực lực bưu hãn làm người phụ trợ, Đường Viễn cũng gần như đã phát huy được sáu, bảy thành thực lực của Tuyết Lang thời kì toàn thịnh.

Stephen hoàn toàn luống cuống. Lúc trước, gã đã từng phái người kiểm tra cẩn thận toàn thân Đường Niệm. Cũng chính vì xác định chắc chắn trên người Đường Niệm không có đồ vật linh tinh như thiết bị định vị, truy tung nào đó, gã mới dám quang minh chính đại mà áp Đường Niệm đến một khu vực ngoại thành thành phố B.

“Chẳng lẽ, cậu ta thật sự là người của BOF?” Vùng xunh quanh lông mày Stephen nhíu chặt, gã tự nhiên đoán được đám người đang tấn công vào biệt thự là người của Cố Viêm. Stephen lập tức ra lệnh lôi Đường Niệm đến chỗ gã.

Giờ phút này, tình huống của Đường Niệm rất không tốt, y phục trên người rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt, vết thương trải rộng trên sống lưng đã sưng đỏ, vừa nhìn là biết cậu đã phải chịu qua không ít tra tấn.

Đường Niệm lạnh lùng nhìn Stephen, sự kinh hoàng ban đầu khi bị bắt cóc đã qua. Dù sao, trong cơ thể cậu cũng chảy dòng máu quân nhân kiên cường của Triển Viễn Kiếm, boong boong thiết cốt không sợ chết. Đường Niệm cười lạnh, nói: “Tao thao mẹ mày, lão ngoại quốc chết tiệt!”

“Ba ——” một tiếng, một tên lính đánh thuê cường tráng bên cạnh vươn tay quăng cho Đường Niệm một cái bạt tai. Nhất thời, Đường Niệm chỉ cảm thấy đầu ong ong, lỗ tai vù vù.

“Tao hỏi mày một lần nữa, mày có phải là người của BOF hay không?” Stephen lạnh lùng hỏi.

“Người cái con mẹ mày ấy! Mẹ khiếp, dám ở thành phố B chúng tao giương oai! Phi!” Kỳ thật, căn bản Đường Niệm cũng không biết BOF là cái gì nhưng đầu óc cậu cũng không phải là ngốc. Cậu biết, nếu đám người nước ngoài trang bị vũ khí tận răng này dám công nhiên bắt người ngay ở thành phố B thì chắc chắn có quan hệ gì đó với người trong quân đội Trung Quốc. Mà ông ngoại của cậu, Triển Viễn Kiếm từng là người tham mưu có chức vị khá cao trong quân đội.

Đám ngoại quốc này sẽ không vô duyên vô cớ bắt cóc cậu như vậy. Mấy ngày nay Đường Niệm suy đoán ra hai khả năng về việc mình bị tóm lần này, hoặc là liên quan đến ông ngoại Triển Viễn Kiếm, hoặc là liên quan đến em trai giống cậu như đúc – Đường Viễn.

Nhưng vô luận là liên quan đến ai cũng được, cả hai người đều là người nhà thân thiết nhất của cậu, lão già kia muốn moi thông tin gì từ miệng cậu á, nằm mơ!

“Miệng còn rất cứng!” Stephen hừ lạnh một tiếng, vứt một ánh mắt ra hiệu với tên lính đánh thuê. Tên kia lập tức móc khẩu súng lục ra, dí ngay vào huyệt thái dương của Đường Niệm.

“Đường Niệm, tôi biết cậu còn có một em trai sinh đôi. Có lẽ, lần này chúng tôi đã bắt nhầm người rồi.” Stephen lạnh nhạt nói: “Nếu bắt nhầm, vậy thì cậu chết trước đi.”

“Phanh ——” một tiếng, Đường Niệm đứng tại chỗ, mắt cũng chưa chớp, trên mặt dính đầy máu và óc người. Tên lính đánh thuê bên cạnh Đường Niệm đã bị bắn tung đầu, đổ gục xuống bên cạnh.

“Tay súng bắn tỉa!” Stephen hô to một tiếng, hoảng nhưng không loạn, nhanh chóng lăn vào một góc chết.

“Theo chú!” Hướng Đông đá văng cửa, xả súng quyết liệt, vươn tay túm lấy Đường Niệm, không nói câu nào vừa bắn vừa chạy. Bên này, Stephen điên cuồng xả súng nối gót.

Đường Niệm chấn động, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn Hướng Đông, kêu lên: “Chú Đông?”

“Nhóc thối, lá gan cũng to lắm! Đi! Chúng ta ra ngoài!” Hướng Đông cười to, vươn một bàn tay vỗ vỗ đầu Đường Niệm, đối với tai nghe thấp giọng nói: “Hổ Phách! Hổ Phách, người đã cứu ra, tổ A thỉnh cầu lui lại!”

“Tổ A lui lại, tổ B tiếp tục tiến công!” Đường Viễn đem súng laser khoác lên vai, mã tấu tiếp tục múa lên loang loáng. Phàm là những nơi Đường Viễn đi qua, tất cả những tên lính đánh thuê đứng gần hắn đều bị một đao chí tử.

Đường Viễn nhẹ nhàng thở ra, hai mắt lại càng ngày càng lạnh. Hắn vươn tay lấy súng tự động, hít sâu một hơi. Stephen, hôm nay mày phải chết!

“Tuyết Điêu, chúng ta không lên sao?” Một người đàn ông thon gầy xoay xoay khẩu súng trong tay, nóng lòng muốn được tham gia trận chiến.

Cố Lãnh Đông mặc một bộ áo da, thu hồi súng ngắn, mắt nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Cấp trên chỉ yêu cầu chúng ta hiệp trợ Hổ Phách cứu con tin, hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chuẩn bị trở về căn cứ thôi.”

Người đàn ông thở dài, thất vọng nói: “Nhiệm vụ lần này cũng quá nhàn đi? Tuyết Điêu còn bắn chết một tên, nhưng tôi thì cái gì cũng chưa làm a?”

Cố Lãnh Đông không nói tiếng nào. Hai người nhanh chóng rời khỏi vị trí, rút khỏi khu giao chiến.

“Stephen!” Một tiếng quát lớn vang lên, thân hình Đường Viễn giãn ra, mãnh liệt nhảy từ tầng một lên hành lang tầng hai, dựa lưng cùng Tê Tê, mũi súng laser nhắm ngay vào đám lính đánh thuê xung quanh, cười lạnh nói: “Đi ra, nhận lấy cái chết!”

Hiện tại, Tê Tê cũng bị thương không nhẹ, nhưng khoảnh khắc bị Đường Viễn tựa lưng vào, cơ thể anh đột nhiên chấn động, một tình cảm khó hiểu mãnh liệt dâng lên trong máu, lúc này giận dữ hét: “Stephen! Con mẹ nó, lăn ra đây cho lão tử!”

Đây là một tiểu đội trưởng có sự quyết đoán cùng lực ngưng tụ, chỉ cần xuất hiện cũng đủ để tăng sĩ khí cho toàn đội!

Khóe môi của Đường Viễn hơi hơi gợn lên, mã tấu trong tay hắn tựa như điên cuồng xoay tròn, đôi mắt hẹp dài tùy ý đảo qua vết thương trên cánh tay, cười lạnh nói: “Nhiều năm như vậy, cừu cũng nên báo rồi!”

Hướng Đông mang theo đội A hộ tống Đường Niệm trở về xe. Lúc này, trong đội có một người bị thương nặng buộc phải rời khỏi chiến đấu, mà những người khác cũng vội vã xoa thuốc vào các vết thương trên người rồi cùng Liêm Đao Quỷ lao vào biệt thự lần nữa.

Đường Niệm giống như bị sét đánh vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngốc ngồi im trong xe. Ngược lại, Thảo Môi nhìn Đường Niệm rồi ngẩn ra, vuốt cằm, cười hỏi: “Haizz, sao cậu lại có bộ dáng giống như đúc với tiểu đội trưởng của chúng tôi thế a???”

Bình Luận (0)
Comment