Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 37

Ôn Hữu Cung rầu rĩ uống hết một chén trà, vô cùng chà đạp hình tượng công tử phong lưu mà dùng tay lau mặt một cái, hai chân mày cũng nhíu lại. Hắn nhìn Hạ Việt một hồi, rốt cục cắn răng mở miệng nói:

“Vốn chỉ định dắt huynh đi dạo một vòng, nhưng thứ lỗi tiểu đệ để bụng, ta thật sự phải nói cho huynh nghe!”

Hạ Việt liếc mắt nhìn hạ nhân một cái, hắn hiểu ý, ngoan ngoãn bưng đĩa lạc và li trà của mình lên tìm chỗ khác ngồi, để hai người thoải mái nói chuyện.

Ôn Hữu Cung cảm kích cười cười, hắn ghé sát vào Hạ Việt, thấp giọng đáp: “Thực không dám giấu huynh, ta cũng không phải là con trai độc nhất của gia tộc, mà trên có ca ca dưới có đệ đệ. Đại ca từ nhỏ đã vào kinh làm ăn, vì thế chúng ta cũng không quá thân thiết. Đệ đệ của ta tuy là một khanh quan nhưng dã tâm lại lớn, y có hơi lậm tiểu thuyết nên luôn muốn hơn thua với lang quan mới chịu, từ việc buôn bán đến thi cử. Đúng là có không ít khanh quan giỏi giang như thế, đã vậy Việt kinh lại còn là nơi qui tụ người tài, nhưng đệ đệ của ta làm gì có cái bản lĩnh đó?!”

Nói đoạn, Ôn Hữu Cung uống một ngụm trà, sau đó lại xoa xoa mi tâm: “Y nếu thật có bản lĩnh, ta sẽ không ngại để y quản lí công việc. Phụ thân cho y một cửa hàng bán vải, sau đó ngày nào y cũng phải chạy tới hỏi ta! Nếu là tiểu đệ của ta, tự nhiên ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Thế nhưng ta vừa nói xong y liền cảm giác mình đã xuất sư, cái gì cũng hiểu, ai nói cũng không nghe! Hai năm ròng chưởng quĩ cửa hàng cứ chạy tới tìm ta tố khổ, ta không thể xen mồm vào, phụ thân cũng là một bộ tùy y đùa nghịch. Thật vất vả đến năm thứ ba, may sao y không nháo nữa, rốt cuộc biết mình không phải là kinh thương đại tài, cũng bắt đầu biết để ý đến mấy lang quan khác. Nhưng y lại không muốn tìm một lang quan tốt, y muốn tìm người nào có thể giúp đỡ y xử lí công việc cơ!”

Nghe đoạn, Hạ Việt nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Hình như có gì đó sai sai?”

“Chứ còn cái gì nữa! Nếu y muốn người ta ở rể, vậy thì cũng được đi, có điều y lại không chịu!”

“Vậy y muốn thế nào?”

Thanh niên trước mặt Hạ Việt ban đầu tao nhã là thế, lúc này đây hai vai đều xìu xuống, hữu khí vô lực thều thào: “…Y là muốn cưới người ta về sau đó thu luôn công chuyện làm ăn của người ta. Đại ca, ngươi nói xem y có bị làm sao không?! Chính phu lang giúp đỡ trượng phu xử lý công việc là chuyện bình thường, nhưng y lại muốn trượng phu giúp y trông cửa hàng, hơn nữa vừa vào cửa đã đòi đồ của người ta! Tiểu tử này có bị khùng không vậy?!”

“…” Hạ Việt mấp máy môi, kỳ thực hắn đã có chút 囧, khanh quan mà lại có ý tưởng thiên mã hành không (1) kiểu này sao?

Trước không nói về năng lực buôn bán của người này, cơ mà làm gì có nhà trai nào vừa cưới về đã đưa hết tài sản của mình cho nhà gái bao giờ. Rốt cuộc hài tử kia đã đọc thể loại sách gì vậy?

Lúc này Ôn Hữu Cung đột nhiên trầm mặc, một lát sau mới bình tĩnh tiếp tục nói: “Đây vốn là chuyện riêng trong nhà, không nên cho người ngoài biết, ta cũng không có ý định kể cho ai nghe, chỉ là sợ sẽ liên lụy đến huynh, đệ bất đắc dĩ mới phải nói.”

“Liên lụy?” Hạ Việt không hiểu ra sao cả, “Nhưng ta có làm gì đâu?”

Ôn Hữu Cung nhíu mày, vô cùng áy náy đáp: “Hôm qua ta với phụ thân nói chuyện của huynh, y đứng bên ngoài nghe thấy, hôm nay cứ nằng nặc đòi ta giới thiệu y cho ngươi. Ta đã nói là huynh có phu lang rồi, y lại bảo làm thị lang cũng được, quấn ta nửa ngày, thấy ta không chịu giúp bèn chạy về nhà đòi phụ thân đi cầu hôn.”

“…”

Hạ Việt ngạc nhiên, sao tự dưng lại lôi mình vào đây. Nhìn Ôn Hữu Cung nhăn nhó rầu rĩ, hắn có loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn.

“Không sao a.” Hạ Việt đáp. Chỉ là cầu hôn mà thôi, cho dù thực sự tới cửa xin cưới, hắn tin tưởng phụ thân cũng sẽ cự tuyệt. Chẳng cần Hạ Việt không thề với Thức Yến, phụ thân cũng sẽ không tự tiện quyết định việc hôn nhân của hắn nữa.

“Ta chỉ sợ y thật sự tới cửa quậy phá, phụ thân cũng rất thương y, bị cuốn lấy phỏng chừng thật đúng là sẽ đi cầu hôn.” Ôn Hữu Cung bị tiên đoán của bản thân kích thích cho rùng mình một cái, hắn đưa tay nắm chặt tay áo của Hạ Việt, thẳng thắn nói, “Đại ca, tuy rằng thân làm anh lại nói em của mình như thế thật không tốt, thế nhưng ngươi trăm ngàn lần đừng đáp ứng y! Đúng là y lớn lên trông rất xinh đẹp, nhưng mà…”

Hạ Việt nhịn không được bịt chặt miệng hắn lại, nhìn Ôn Hữu Cũng trợn to hai mắt, nam nhân cũng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Be bé cái mồm thôi!”

Ôn Hữu Cung lúc này mới ý thức được nãy giờ mình to tiếng quá, hắn đỏ mặt ngậm miệng, ngồi im thin thít.

Trên đời nào có một đại ca liều mạng năn nỉ người khác đừng cưới đệ đệ của mình, Hạ Việt dở khóc dở cười lắc đầu, hắn nên nói rõ ràng thì hơn: “Ngươi yên tâm, cho dù y xinh đẹp bản lĩnh đến đâu ta cũng không lấy. Không chỉ mình khanh quan nhà đệ, khanh quan nhà khác cũng vậy.”

Lần này đến phiên Ôn Hữu Cung ngẩn ra.

Hạ Việt nở nụ cười, vô thức sờ sờ túi tiền treo bên hông mình: “Ta chỉ cần một mình phu lang của ta, đời này cũng sẽ không lấy thị lang.”

Ôn Hữu Cung trợn to mắt nhìn hắn, vừa thấy hoang mang lại có chút mong ước.

“Đại ca và phu nhân thương nhau thật đấy!”

Hạ Việt nghe vậy cười cười, từ chối cho ý kiến.

Có thể bây giờ tình yêu của hắn đối với đứa nhỏ kia chưa đủ sâu, nhưng có lẽ ngày ấy cũng chẳng còn cách bao xa nữa.

Ôn Hữu Cung vẫn còn đang chìm trong cảm thán: “Ta cũng hy vọng có thể có một phu lang cảm tình trung hậu a.”

Hạ Việt biết hắn chỉ có một thị lang, chưa có chính phu lang. Hắn thấy sắc trời hãy còn sớm liền đơn giản hỏi chuyện Ôn Hữu Cung.

Đại ca của Ôn Hữu Cung tuổi còn trẻ liền bắt đầu gách vác gia tộc, lang quan vừa trưởng thành đã không còn thanh xuân, sáng sớm đã phải xử lí công việc, chạy thương mệt mỏi đi nữa cũng không được hé răng, ngay cả thể hiện ra mặt cũng không được. Hài tử này cứ thế tự chống chọi một mình, ép buộc bản thân trở thành một thiếu đương gia hoàn mỹ.

Ôn gia liên tục có người tới làm mai, đưa hết người này đến người khác tới xem cả hai có hợp ý nhau không, cuối cùng, đại ca của Ôn Hữu Cung đến kinh thành, cưới khanh quan của một đại hộ nhân gia làm chính quân. Đây đương nhiên là chuyện tốt, có điều, sau khi con trai cả đi, sản nghiệp của Ôn gia rơi xuống vai đứa con trai thứ vẫn luôn thích chơi đùa du ngoạn.

Ôn Hữu Cung là một hài tử hiếu thuận, sau khi biết tình huống trong nhà, hắn không đợi phụ thân mở miệng đã thu lại tâm tư vui đùa, cắt đứt quan hệ với đám bạn, tiếp thu công việc, làm ăn đâu vào đấy.

Người người đều nói Ôn phụ thân thật tốt số, đại nhi tử cưới được nhà tốt, nhị nhi tử lại có bản lĩnh, nhưng chẳng có ai hay biết sự cô đơn của Ôn Hữu Cung.

Cha của Ôn Hữu Cung mất sớm, để lại hắn cùng đại ca cho Ôn phụ và cha kế chăm sóc. Vì để phụ thân và cha kế an tâm, hắn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối ở trước mặt bọn họ, ngay cả một câu oán hận cũng không có.

Xưa kia Ôn Hữu Cung còn có đại ca, nếu đại ca biết hắn khó chịu sẽ an ủi dỗ dành hắn, nhưng đại ca sau khi về nhà vợ, cho dù có thư từ qua lại thì hai anh em cũng không khỏi trở nên xa cách. Sau đó, Ôn Hữu Cung không còn ai bên cạnh nữa.

Vị đệ đệ kia lại bị cha kế chiều hư, tuổi hai người xấp xỉ nhau, lúc đầu còn xem hắn là kẻ thù làm hắn chỉ muốn phát rồ. Ôn Hữu Cung thường xuyên sẽ nhìn gia đình khác mà ao ước, nếu như mình có một lang quan đại ca thì tốt biết mấy.

Sau đó, Ôn Hữu Cung gặp Hạ Việt.

Dáng dấp ôn nhu trầm ổn của nam nhân quả thực chính là lý tưởng của đời hắn, cho dù không làm ăn với nhau được, hắn cũng nhất định phải quấn lấy người này.

Ở cùng một chỗ với Hạ Việt cảm thấy thật thoải mái, hắn không cần tính toán không cần che giấu, đùa dai một tí cũng chẳng hề gì. Loại cảm giác được người khác dung túng này đã bao lâu rồi hắn mới cảm nhận được, thích đến nỗi không muốn rời.

Hiện tại, người đại ca này mở miệng hỏi hắn, hắn căn bản cũng không muốn che lấp, sòng phẳng dứt khoát mở miệng kể.

Kỳ thực Ôn Hữu Cung cùng thị lang nhà mình quen nhau từ nhỏ, hai người bằng tuổi nhau, chỉ là năm 13 tuổi, cả nhà khanh quan nọ lại dọn đi chỗ khác.

Hai người lúc đó vốn có chút tình cảm, sau đó lại bị mất liên lạc. Qua năm sau, đại ca Ôn gia thành thân, hắn tiếp nhận sản nghiệp gia tộc, sau đó quên bẵng luôn chuyện này.

“Thế y làm sao gả cho ngươi?” Hạ Việt hỏi.

Ôn Hữu Cung thở dài nói: “Nhà y bị cháy, cả nhà nhảy xuống sông nhưng cũng không kịp, dân làng chỉ cứu được một mình y, trên người còn có sẹo. Y không còn thân nhân nào khác, bọn họ tìm thấy địa chỉ nhà ta trong ngực áo y, quan sai liền đưa y đến nhà chúng ta.”

Hạ Việt ngạc nhiên: “Sao y lại để địa chỉ nhà ngươi trong áo chứ?”

Ôn công tử phong lưu lúc này thế mà đỏ mặt, hắn gãi gãi má, ấp úng nói: “Y viết địa chỉ nhà ta lên một miếng gỗ nhỏ đeo trong người, nói là sợ quên rồi thì không tìm được ta.”

“Tiểu khanh quan người ta đối với ngươi thâm tình phết đó chứ.” Hạ Việt cười trêu ghẹo hắn.

Ôn Hữu Cung cũng cười, chỉ là nụ cười kia có chút phức tạp: “Ta biết y thật lòng với ta, nhưng ta lại…Lúc y đến đây đã là sáu năm sau rồi, ta đã muốn quên còn có người như vậy tồn tại trên đời này. Đã vậy, năm 14 tuổi ta còn…còn chạy lên phố hoa chơi.”

Hạ Việt cũng không trách móc gì, thành phố lớn phồn hoa tấp nập, người đến người đi la cà tú lâu cũng là chuyện bình thường, Vân Hạ Việt kiếp trước cũng đã từng đến đó hai lần, nhưng chỉ xem cho biết rồi thôi.

Nhìn Ôn Hữu Cung đầy mặt xấu hổ, Hạ Việt cũng biết hài tử này trước đây nói đi dạo phố, bảo đảm cái phố này cũng chả thuần khiết gì cho cam. Mới 14 tuổi a, trẻ con bây giờ ghê thật, cái tật phong lưu này ắt hẳn là từ đó mà ra.

Ôn Hữu Cung đại khái cũng đoán được Hạ Việt suy nghĩ cái gì, cũng không biện giải mà chỉ nói: “Trong kinh có nhiều lang quan nhà giàu lắm, quản giáo không nghiêm, ai nấy đều thích mấy chuyện này, ngày xưa ta cũng hay đi chơi với bọn hắn.”

Hắn cười cười, sau lại nói tiếp: “Lúc gặp lại người kia, ta cùng lắm cũng chỉ còn chút vấn vương quá khứ, nhưng y vẫn luôn thích ta. Phụ thân hỏi ta có muốn lấy y không, ta không biết trả lời thế nào cả nên bảo nếu y nguyện ý làm thị lang thì ta sẽ lấy. Không ngờ, y ngay cả chút do dự cũng không có. Ta nói với y, y là thị lang, trước khi ta cưới phu lang thì y không được sinh con cho ta, y cũng không giận.”

Hạ Việt nghe xong, chỉ cảm thấy tiểu hài tử này căn bản là đang thử thăm dò rồi dằn vặt người ta.

“Thế bây giờ ngươi còn thích y không?” Hạ Việt nhìn hắn hỏi, “Ngươi ngại y có sẹo bỏng trên người sao?”

Ôn Hữu Cung vậy mà lắc đầu.

“Trên mặt y bị một chút nhưng trên lưng có một vết sẹo lớn, màu đỏ sậm trông rất rõ ràng. Thật ra ta thấy cũng bình thường, nhưng y lại để ý mãi, ta có nói cũng không nghe. Về phần có thích hay không…” Hắn nhún vai, dưới đáy mắt ánh lên nét hoang mang, “Y rất tốt, chuyện trong nhà cũng xử lý lưu loát, nhưng nếu đưa y lên làm chính quân thì vẫn chưa đủ.”

“Ngươi muốn chính phu lang của ngươi là người như thế nào?”

Ôn Hữu Cung cúi đầu suy nghĩ một chút.

“Ta cũng không biết nữa.”

Sau đó, đề tài này tạm thời gác sang một bên.

Ôn Hữu Cung lên tinh thần, miệng ồn ào nói hôm nay định dẫn đại ca đi mua sắm, thế nào lại ngồi ở đây nhiều chuyện mất nửa ngày, hắn vội vàng gọi tiểu nhị đến thanh toán tiền trà, sau đó đứng lên giục Hạ Việt mau đi.

Hạ Việt cũng nhớ ra mục đích chính của mình, hôm nay hắn muốn mua vài món quà về tặng cha và Thức Yến.

Nghe Hạ Việt nói là muốn mua lễ vật cho khanh quan nhà hắn, Ôn Hữu Cung liền dẫn hắn đi vào trong phố, vừa đi vừa hỏi xem nam nhân muốn mua cái gì.

Đồ trang sức thì thôi bỏ đi, Hạ Việt suy nghĩ, Vân phụ thân có nhiều rồi, phụ thân phỏng chừng cũng sẽ mua thêm một mớ, Thức Yến năm nay cũng vừa được hắn tặng cho, mua cái khác hay hơn.

Quyết định xong, Hạ Việt liền nói cho Ôn Hữu Cung nghe. Hai người ghé sang cửa hàng vải của Ôn gia, sau khi đã kể hết mọi chuyện với Hạ Việt xong, Ôn Hữu Cung hiện tại cũng không sợ đụng phải đệ đệ nhà mình nữa. Mua vải thì tốt nhất nên mua ở nhà hắn, nơi khác mặc dù cũng tốt nhưng lỡ bọn họ chiếm tiện nghi của đại ca thì sao.

Xe ngựa dừng lại trước một cửa hàng xa hoa, chưởng quỹ thấy nhị thiếu nhà mình cứ quấn lấy một vị công tử nho nhã khác gọi đại ca, hắn liền biết hai người quan hệ không tệ, ép giá đến mức thấp nhất. Hạ Việt từ chối không đặng, suy nghĩ một chút liền không khách khí nữa, thoải mái trả tiền. Chút nhân tình này chờ Ôn Hữu Cung tới Dận thành trả cũng được.

Ôn Hữu Cung muốn đi tiếp nên để Vân Khởi lại cửa hàng, dặn dò chưởng quĩ ngàn vạn lần đừng để đệ đệ hắn trông thấy, thấy chưởng quỹ liên tục đáp ứng, hắn xoay người, tự mình mang vò rượu yêu quí vào trong phòng giấu kĩ.

Hạ Việt đứng ngoài cửa tò mò hỏi: “Ôn gia tam thiếu gia còn chưa thành thân mà, sao ngươi không cho y uống rượu?”

Ôn Hữu Cung ngẩn người, nghe không hiểu ý của Hạ Việt, đợi hắn thật vất vả phản ứng kịp thì thiếu chút nữa đã phá lên cười: “Ý đại ca là cái qui định khanh quan kết hôn rồi thì không được uống rượu ấy hở?”

Nhìn Hạ Việt gật đầu, Ôn Hữu Cung thở ra một hơi, nhún vai nói: “Ở đây chả có ai làm thế đâu, mấy năm trước ngay cả khanh nghi đường cũng không đề cập đến vấn đề này nữa. Có người 13 14 tuổi đã uống, chỉ là không được uống nhiều thôi, nhà nào chiều con thì đã cho nó uống từ tấm bé ấy chứ. Ngay cả cái vị hoa quân đệ kể cho huynh nghe kia, lúc đó chẳng phải tiến cung rồi vẫn uống rượu đấy sao, thị lang nhà ta năm 13 tuổi cũng uống rồi.”

“Ra là vậy sao.”

Nghe Ôn Hữu Cung nói xong Hạ Việt liền hiểu, có vài nơi người ta rất tuân theo qui củ, thế nhưng Việt kinh lại không như thế. Người nơi này sống tương đối thoáng, phu lang kiếm tiền nuôi gia đình cũng không ít.

Hạ Việt suy nghĩ một chút, cũng hiểu được như vậy là tốt, ở chốn quan trường cũng có khanh quan, đang đại yến mà lại bảo thành thân rồi nên không uống rượu nghe hơi bất lịch sự, dự tiệc cũng không được tận hứng.

Tuy nói có vài qui định đang dần bị xóa bỏ, nhưng người ta vẫn tuân theo đạo nghĩa trọng yếu một cách nghiêm chỉnh, bị hủy bỏ đa số là mấy lễ nghĩa quá mức chèn ép khanh quan vân vân. Hạ Việt thầm nghĩ, chuyện này rồi sẽ từ từ ảnh hưởng lên toàn bộ Lạc Việt.

Kế tiếp, hai người đều đi chọn xem nên mua cho khanh quan nhà mình cái gì. Ôn Hữu Cung nhìn đại ca chăm chú chọn lựa cũng không khỏi bị ảnh hưởng theo, ngẫm lại mình cũng rất ít tặng quà cho thị lang, rốt cục học theo nam nhân bắt đầu chọn chọn bỏ bỏ.

Chờ đến khi hai người thỏa mãn đi tính tiền, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống.

Ôn Hữu Cung đưa Hạ Việt đến cửa khách ***, hỏi thời gian ngày mai bọn họ khởi hành, nói sẽ đến tiễn, Hạ Việt cũng mỉm cười đáp ứng.

Hai người đứng trước cửa hàn huyên hồi lâu, sau đó vẫy tay cáo biệt nhau.

————————————————

(1) Thiên mã hành không: Ý tưởng quá mức táo bạo vượt ra ngoài khuôn khổ, dịch thuần Việt thì đại khái kiểu “(Fristi), cho trí tưởng tượng bay xa”

CHƯƠNG SAU CÓ H (NHẸ), 500 ANH EM ĐÂU, HÃY CHO MỊ THẤY CÁNH TAY CỦA CÁC BẠN
Bình Luận (0)
Comment