Trùng Sinh Chi Si Tửu Hữu Diễn

Chương 44

Qua lễ Thiên Xảo, mạ bắt đầu nhảy nhánh trưởng thành.

Gọi là nhảy nhánh, tức là sau khi mạ đâm rễ thì bắt đầu chia nhánh, trở thành lúa non.

Lúc cấy mạ, người ta cắm ba bốn khóm mạ thành một gốc lúa, một gốc nhảy được tầm hai mươi nhánh thì dừng, cũng có nghĩa là một khóm mạ sẽ chia khoảng bốn năm nhánh. Bạch gia lại cấy mạ theo phương thức một khóm mạ là một gốc lúa, nhờ thế mạ có nhiều không gian để chia nhánh hơn, lúc lớn thì thân lúa sẽ chắc, bông cũng trổ được nhiều.

Thức Yến ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn đám lúa non, trên mặt đều là tiếu ý: “Tướng công ngươi xem, tụi nó lớn quá chừng!”

Hạ Việt đứng bên cạnh ruộng lúa nhìn đồng lúa xanh mướt, trong lòng cũng rất vui sướng. Hắn lấy ra một cái mũ rơm to, đội lên cho Thức Yến, y đưa tay sờ sờ mũ rơm, ngửa đầu nhìn hắn.

“Của cha đưa cho đấy.” Hạ Việt cúi đầu nhìn y, “Buộc dây nón lại, đừng để bị cảm.”

Biết trượng phu quan tâm mình, Thức Yến ngoan ngoãn cột chắc dây lại, vành nón rộng lớn che khuất nụ cười ngọt ngào trên mặt y.

Đột nhiên, Hạ Việt nghe được Thức Yến “A” một tiếng, Thức Yến cúi người xuống một gốc lúa, cầm cái gì trong lòng bàn tay.

“Tướng công ngươi xem này!”

Đứa nhỏ đội mũ rơm to vui vẻ đưa hai tay lên trước mặt nam nhân, hào hứng nói, “Là nhện lưới đó!” (1)

Hạ Việt nghe vậy thăm dò nhìn vào trong tay Thức Yến, bên trong đích xác có một con nhện nho nhỏ, thân mình tròn trịa, bị người bắt cũng không hoảng sợ, chỉ nằm im trong lòng bàn tay, không hề chạy lung tung.

Thức Yến dùng ngón tay cọ cọ con nhện, cười ngẩng đầu nói với trượng phu: “Dễ thương ha?”

“…Dễ thương?” Hạ Việt có chút bất khả tư nghị nhìn phu lang nhà mình, tuy rằng khanh quan Lạc Việt không giống con gái ở trái đất, nhìn thấy sâu bọ sẽ thét chói tai, thế nhưng khanh quan cầm nhện trong tay chơi, còn khen dễ thương, Hạ Việt là lần đầu tiên chứng kiến.

“Ừm” Thức Yến cười gật đầu, “Lúc nãy ta thấy dưới gốc lúa có bốn năm con cơ. Nó có thể ăn rầy nâu (2), giúp lúa không bị sâu bệnh.”

Thức Yến nói đoạn, thả con nhện trong tay xuống ruộng lúa, đáp: “Ta trước đây cũng không thích nhện, bất quá, lúc phụ thân nói cho ta biết nhện có thể tiêu diệt được ngàn vạn con rầy, ta liền cảm thấy chúng nó thật đáng yêu.”

Thức Yến đứng lên quay đầu lại, thấy Hạ Việt dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn mình, y ngượng ngùng cười cười: “Trước giờ ta chưa hề nói điều này với ai cả, tướng công có cảm thấy ta rất quái đản không?”

Hạ Việt lắc đầu, đi tới bên cạnh y ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm con nhện khi nãy dưới mấy gốc lúa.

“Hóa ra chúng nó có ích đến vậy.” Thật ra thì Hạ Việt hơi ớn mấy con nhện, lúc này trông thấy một con đang bò lên thân lúa, thật ra lại cảm thấy khá bình thường, “Nghe Thức Yến nói xong, ta cũng thấy chúng nó rất dễ thương.”

Hạ Việt biết rầy nâu, chúng là một loài côn trùng vô cùng có hại đối với cây lúa, nhìn qua y như một con bọ nhỏ màu nâu, hành động lại y như ruồi, chuyên gia bám vào thân lúa hút chất dinh dưỡng. Lúa bị rầy sẽ trở nên khô xơ héo úa, hơn nữa sức sinh sản của rầy rất mạnh, trong một đêm có thể hút khô một mảng lúa to, thoạt nhìn như một cái động lớn, nghiêm trọng nhất có thể lan ra cả một cánh đồng.

Lạc Việt không có thuốc trừ sâu, đối phó với rầy chỉ có thể sử dụng thiên địch của chúng. Các nông dân sẽ mua giống về, trong đó có nhện lưới, thả xuống ruộng cho chúng tự sinh sản, trải rộng khắp ruộng lúa để bảo vệ cây trồng.

Vào đông thì nhện sẽ chui xuống đất trốn, đến đầu xuân lại chui ra, kiên trì thả một hai năm thì trong ruộng sẽ có rất nhiều nhện, như Bạch gia nay đã không cần mua nữa, cấy mạ xong, tụi nó sẽ tự động bò lên cây.

Ngoại trừ nhện lưới, trong ruộng còn có những sinh vật khác có thể ăn côn trùng có hại như nhện nước (3) hoặc bọ nước (4).

Hôm nay, bọn hắn phải hỗ trợ đám thiên địch này ăn rầy nâu.

Thức Yến cầm một cái chậu gỗ nhỏ bước xuống nước, múc dầu hạt cải trong chậu ra vẩy lên ruộng, sau đó đập nhẹ mấy cái lên lá lúa, đám rầy rơi xuống nước bị dầu phủ lên, không hô hấp được nên một là chết hai là trở thành thức ăn cho nhện nước.

Phương pháp này cũng tương đối đơn giản, bởi vậy đám nhỏ nhà họ Bạch đều có thể ra đồng hỗ trợ, Hạ Việt cũng đi theo, vừa làm việc vừa để ý nhóm tiểu cữu, trông cho bọn chúng không vấp té hoặc lỡ tay đè vào lúa.

Sau khi làm xong, trên chân ai nấy đều khó tránh khỏi cũng dính dầu, mấy người lớn thì lấy gàu múc nước rửa một cái là xong. Ba đứa nhóc kia căn bản là từ thắt lưng trở xuống đều ướt nhẹp, Hạ Việt bèn thẳng thắn xách tụi nhỏ về nhà nhét vào thùng tắm.

Giờ đã là đầu hạ, sau giờ Ngọ, mặt trời rất ấm áp, mấy đứa nhỏ ngồi trong thùng tắm cười ha hả đùa giỡn, lại còn nghịch ngợm té nước lên người ca phu, mãi đến khi bị cha mắng vài tiếng mới chịu dừng lại, ngoan ngoãn xin lỗi.

Hạ Việt cũng không để ý mấy, nam nhân đưa tay sờ sờ đầu nhóm tiểu cữu nhà hắn, ẵm mấy đứa ra, chờ ba đứa lau người rồi mặc quần áo.

“Tướng công, ngươi mau thay quần áo đi.” Thức Yến đứng bên cạnh cầm y phục giục hắn. Hạ Việt cúi nhìn vải vóc trước ngực mình ướt một mảng lớn, gật đầu, cùng Thức Yến đi vào nhà.

Thức Yến đóng cửa phòng lại, vừa xoay người liền thấy Hạ Việt không e dè cởi ngoại bào và nội y xuống, lộ ra tấm lưng dày rộng tinh tráng. Bình thường y chỉ có thể thấy trước ngực của người kia, còn đằng sau chỉ loáng thoáng, lúc này đột nhiên nhìn rõ ràng như vậy, trên mặt tiểu hài tử cũng không khỏi nóng lên. Y che giấu sờ sờ hai má, cảm thấy cũng không sao nên liền bước đến bên cạnh nam nhân.

Hạ Việt chẳng biết vì sao tiểu phu lang nhà mình vừa thấy lưng mình đã đỏ mặt, hắn nhướn mày, rút khăn tay ra lau. Lúc trông đám nhỏ thì Hạ Việt phải khom lưng đứng trước thùng tắm, ba đứa kia vừa quậy thì ngực áo hắn bị ướt, quần thật ra không có việc gì.

Thức Yến thấy trượng phu dùng chiếc khăn y thêu cho thì không khỏi lộ ra một nụ cười, nghĩ hóa ra tướng công là tùy thân mang theo nha.

“Tướng công, hay là ta múc nước cho ngươi tắm nhé.” Thức Yến suy nghĩ một chút, nói với Hạ Việt.

Thức Yến kỳ thực không muốn để trượng phu tắm ở Bạch gia. Bây giờ là ngày mùa, ngoài ruộng rất đông, Hạ Việt tới Bạch gia hỗ trợ cũng đã thu hút không ít khanh quan vừa làm việc vừa len lén nhìn hắn.

Y cũng không phải không phát giác, chẳng qua cảm thấy mình giận dỗi vì những chuyện cỏn con này thì có vẻ quá nhỏ nhen, hơn nữa Hạ Việt cho tới bây giờ đều là vùi đầu làm việc, cũng không nhìn bọn họ, rảnh rỗi cũng chỉ cùng y chơi, còn nói mấy câu làm người ta đỏ mặt. Nghĩ đoạn, Thức Yến cũng dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu.

Chỉ là, ở nhà họ Bạch thì chỉ có Bạch cha là ở trong phòng tắm nước nóng, lang quan đều trực tiếp ra sau viện múc nước giếng xối. Hiện tại vừa qua trưa, trong nhà vẫn chưa nấu nước, Hạ Việt đương nhiên phải đi ra ngoài tắm.

Thế nhưng ngoài cửa lại có vài người thỉnh thoảng “vô ý” đi ngang qua làm Thức Yến thế nào cũng không muốn trượng phu phơi thân trong viện.

Dưới quê ban ngày ít khi nào đóng cổng, bình thường khanh quan nghe thấy tiếng nước cũng sẽ tránh đi, nhưng mấy người kia rõ ràng chỉ chực chờ tìm cơ hội, Thức Yến làm sao yên tâm được. Cho dù biết bọn họ cũng chỉ là muốn nhìn một chút, y cũng không vui.

Bất quá lúc nãy, thấy tướng công vẫn luôn mang theo khăn mình thêu, Thức Yến cảm giác y rất được coi trọng, vui sướng qua đi lại cảm thấy bản thân mình ích kỉ, rõ ràng trượng phu đối tốt với y như thế, y cư nhiên vì mấy suy nghĩ vớ vẩn của bản thân không cho người ta tắm.

Rốt cuộc vẫn không nỡ để Hạ Việt bị vây xem, tiểu hài tử suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi múc nước, để hắn tắm trong phòng.

Kỳ thực Hạ Việt sáng nay cũng chỉ đi theo phụ vẩy dầu trừ côn trùng, buổi sáng không nóng, hắn lại đứng trong nước cả buổi, người không ra mồ hôi nên cũng không định tắm. Nếu như áo không bị ướt thì Hạ Việt cũng chẳng muốn thay, dù sao hai người đang ở Bạch gia, hắn ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Đúng lúc này, Thức Yến đột nhiên nói muốn múc nước cho hắn tắm, quay đầu lại liền thấy phu lang nhà mình đang xị mặt ra, nhớ đến mấy khanh quan cứ lảng vảng gần ruộng nhà họ Bạch, Hạ Việt làm sao có thể không đoán được tâm tư của đối phương.

Hắn thật ra rất kinh hỉ, dù sao Thức Yến vẫn luôn biểu hiện rất nghe lời, Hạ Việt cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến đứa nhỏ này ghen tuông hay giận dỗi.

Hạ Việt càng nghĩ càng hài lòng, thẳng thắn để khăn lên bàn, không thèm mặc quần áo liền trực tiếp kéo Thức Yến qua ôm.

Khí tức nồng đậm của nam nhân đột nhiên trực tiếp xông vào mũi làm đứa nhỏ cứng người, đầu choáng váng, ***g ngực trần trụi của đối phương làm y có chút ăn không tiêu.

“Đứa ngốc, ngươi xem ta có chảy được tí mồ hôi nào không?” Hạ Việt hôn lên đỉnh đầu y một cái, âm thanh mang theo tiếu ý hỏi.

Thức Yến phục hồi tinh thần mới để ý rằng tuy hai người đứng gần nhau như vậy, y cư nhiên cũng không nghe thấy mùi mồ hôi. Y vươn một tay đặt lên vai đối phương, thử quẹt một cái cũng không thấy ướt. Thức Yến trợn mắt, nhăn mũi hít hít, trái lại còn ngửi được mùi cây mộc hương nhàn nhạt rất dễ chịu.

“Có mùi không?” Hạ Việt hỏi.

Thức Yến ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu.

Hạ Việt hài lòng nở nụ cười, thơm lên chóp mũi y một cái, sau đó kề sát vào trán đối phương, đáp: “Cơ mà ta cũng không định tắm đâu, Thức Yến cứ yên tâm, tướng công của ngươi sẽ không bị người khác trông thấy.”

Tiểu hài tử bị người nhìn thấu tâm tư đỏ bừng mặt, đôi mắt không được tự nhiên nhìn tới nhìn lui, lại không dám đối diện với Hạ Việt. Một lát sau, y lại đột nhiên đứng nghiêm, nhìn thẳng vào mắt người nọ.

Hạ Việt thấy Thức Yến do dự cắn môi, sau đó y mở miệng, rất là nghiêm túc mà lầm bà lầm bầm: “Sau này cũng không được để cho người khác nhìn.”

“…” Đây là lần đầu tiên Thức Yến dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn. Thành thân được nửa năm, đứa nhỏ này cho tới bây giờ đều là thuận theo nghe lời, chẳng bao giờ yêu cầu điều gì, hôm nay lại cho Hạ Việt một kinh hỉ lớn.

Đây không phải là ý muốn độc chiếm thì là cái gì? Phu lang nhà mình rốt cục cũng tự giác giữ chồng, không còn cái tư tưởng lấy thị lang cũng được, Hạ Việt trong lòng vừa vui lại vừa đắc ý.

Hắn cười cười, nâng mặt y lên, rất trịnh trọng nói: “Thân ái, từ khi hai ta thành thân tới nay cũng chỉ có mình ngươi mới thấy được cơ thể của ta thôi. Ừm…trong lò rượu không tính, nhưng ở đó toàn là lang quan, Thức Yến nhịn một chút được không?”

Thức Yến ngoan ngoãn cầm tay hắn gật đầu.

Hạ Việt cười, lại hôn lên môi y: “Thức Yến nhà ta thật là hiểu chuyện. Dĩ nhiên, ngươi cũng không được lộ người ra đâu đấy nhé, chỉ có thể để cho ta nhìn thôi. Thức Yến là của ta, ta cũng là của một mình Thức Yến, hiểu không?”

Hốc mắt Thức Yến có hơi đỏ lên, y cố sức gật đầu nói hiểu, sau đó liền ôm cổ Hạ Việt, ngẩng đầu chủ động hôn. Hạ Việt sửng sốt, khi hoàn hồn lại lập tức đem người ấn xuống giường, đầu lưỡi vói vào trong thăm dò hôn sâu.

Hai người vừa có chút động tình, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng gõ dồn dập, sau đó liền nghe được thanh âm lanh lảnh của cặp song sinh:

“Ca phu, đi chơi với chúng ta đi!!!”

“…”

Hạ Việt ý do vị tẫn buông Thức Yến ra, bất đắc dĩ đáp ứng một tiếng, hắn sờ sờ khuôn mặt hồng hồng của người trong lòng rồi mới buông y ra, xoay người mặc quần áo.

Cả hai đành phải đè nén dục vọng trong người xuống, Thức Yến trông thấy ánh mắt đầy hàm ý của Hạ Việt thì ngẩm hiểu, đêm nay chắc y lại không được ngủ rồi.

Quả nhiên đến tối, nam nhân ôm y triền miên rất lâu, đến lúc được tha bổng, Thức Yến cảm giác mình cũng sắp tan thành một vũng nước.

Hạ Việt ăn no, ôn nhu cẩn thận lau người cho phu lang. Hắn thích nhìn bộ dáng Thức Yến mềm nhũn nằm bẹp trên giường, chỉ cần có thế là hắn đã thỏa mãn không gì sánh được.

Có điều, đến lúc lau chân cho Thức Yến thì nụ cười trên mặt Hạ Việt biến mất, hắn phóng nhẹ lực đạo, cẩn thận chậm khăn lên.

Chân của tiểu hài tử bị xước rất nhiều chỗ, Hạ Việt đau lòng, nhịn không được cúi đầu hôn. Thức Yến tuy rằng rất mệt nhưng vẫn chưa ngủ hẳn, y cảm thấy được động tác của nam nhân liền ngẩng đầu hỏi hắn.

“Chân của ngươi sao mà trầy hết rồi?” Hạ Việt cẩn thận lau khô hai cái chân nhỏ, nhét vào trong chăn, hắn vắt khăn lên kệ, rửa tay xong chui vào giường ôm phu lang, lúc này mới mở miệng hỏi.

“Ừm, ta cứ xuống ruộng là bị vậy đó, năm nào cũng thế, không sao đâu.” Thức Yến cũng đã quen nên không để ý mấy, y có chút do dự, chậm chạp nói: “…Tướng công, nhìn chân ta bị trầy xấu lắm đúng không?”

“Nói linh tinh.” Hạ Việt bóp mặt y, “Ai bảo ta thương ngươi.”

Thức Yến cao hứng nở nụ cười, Hạ Việt hôn y một chút, nhìn đứa nhỏ hai mí mắt đã đánh nhau liền ôm y vào lòng vỗ vỗ, thấp giọng dỗ y ngủ.

Một lúc sau, tiếng hít thở đều đều của người kia vang lên, Hạ Việt ngược lại ngủ không được, hắn cũng xuống ruộng làm việc nhưng cùng lắm da sẽ nhăn lại do ngâm nước lâu, chỉ cần lau khô là ổn. Khanh quan ở đây trời sinh mềm mại hơn lang quan, Thức Yến tuy làm việc hàng năm nhưng người vẫn như cũ bị trầy xước liên tục. Trên đôi chân nhỏ kia bị xước bảy tám đường, trông như những đóa hoa đỏ nở trên làn da trắng nõn, càng nhìn càng khó chịu.

Lúc này mới đầu hạ, nếu Thức Yến cứ tiếp tục như vậy cho đến mùa thu, Hạ Việt sẽ chịu không nổi.

Xem ra hắn phải tìm cách làm một đôi giày cho y mang. Giày mùa đông tuy cũng được, nhưng chẳng qua là đế giày làm dày hơn bình thường, tuyết tan cũng không thấm được vào trong, nhưng nếu mang xuống nước thì chắc không ổn.

Lúc hắn ở Việt kinh đã thấy có người dùng túi da múc nước, nhưng chất liệu lại dày quá, nếu may thành giày, mùa hè làm sao chịu nổi. Hơn nữa, chỗ đế giày với ống giày phải khâu thật kín, bằng không nước tràn vào thì chẳng thà đi chân không còn hơn.

Hạ Việt ở trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, bất tri bất giác cũng ngủ mất.

————————————————

(1) Nhện lưới: Bụng có vạch vàng, không có độc, sống ở ruộng lúa.

(2) Rầy nâu:

(3) Nhện nước:

(4) Bọ nước:

Các bạn có biết vì sao chương này lại ra trễ không ‘ v ‘

BỞI VÌ MẤY CÁI CON MẶT LỜ NÀY ĐÓ ‘ v ‘. Khổ thân tôi quá tiếng Trung của mấy con này chả có cái từ điển online nào dịch được luôn, Mị đã phải lết đi google ảnh của chúng nó rồi lật danh sách sâu bọ nhà nông ra tra đến sml ‘ v ‘. Lạy chúa Mị ghét sâu bọ lắm có được không ‘ v ‘, lúc tra mà da gà nổi đầy người chỉ muốn tọng lá ngón vào họng ‘ v ‘. Thức Yến à, bỏ con nhện kia xuống rồi rửa tay ngay, không rửa tay không cho lên giường Hạ Việt ‘ v ‘ …
Bình Luận (0)
Comment