Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Chương 22

Khi Quân Khải về đến, trong nhà quả nhiên không có ai, toàn bộ căn nhà tối đen một mảnh, im lặng đến đáng sợ.

Anh nhíu nhíu mày, hơi mệt mỏi thở dài, sau đó nhấc chân đi lên phòng mình ở lầu hai. Sớm biết vậy đã không trở về, còn khiến anh lo lắng Dư Hạc phải ở nhà một mình. Anh cảm thấy bọn họ đã ngủ cùng nhau bao lâu nay, tiểu Hạc nếu phải ngủ một mình chắc sẽ thấy không quen.

Anh đang suy nghĩ đến đủ mọi chuyện, vừa đi được nửa đường thì đột nhiên dừng chân, cả người gần như bị đóng đinh tại chỗ, lỗ tai truyền đến từng trận thở dốc, làm cho tai anh như muốn ù hết đi. Anh cứ như vậy im lặng đứng tại chỗ, suy nghĩ trong đầu bỗng trở nên trống rỗng, anh kìm không được mà hung hăng siết chặt nắm tay, tiếng động kia rõ rành rành như thế, vang vọng ngay tại bên tai…

“A… Nhanh lên… Hành Tri”

“Ha ha, tiểu lẳng lơ em, kẹp anh chặt muốn chết…”

Giản Quân Khải sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, tay anh chậm rãi buông lỏng ra, chỉ cảm thấy toàn thân một trận rét run. Thảo nào ba lại dễ dàng đáp ứng anh thuê nhà ở bên ngoài như thế, hóa ra là sợ mình quấy rầy nhã hứng. Quân Khải nhếch khóe miệng mỉm cười châm chọc, nghĩ rằng người này có lẽ chính là mẹ kế không lâu sau của mình, thời điểm cấu kết với nhau còn đến sớm hơn kiếp trước a, là bởi vì anh không có ở nhà nên càng thuận tiện cho việc liên lạc của bọn họ sao ?

Tim của anh dần dần bình tĩnh lại, xoay người chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng vừa đi không được vài bước, anh đột nhiên hối hận, động tác dưới chân nhẹ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước lại phía lầu, khẽ cười cười, hơi điều chỉnh biểu tình trên mặt lại, rồi vừa nói, “Ba, con đã về” vừa đẩy cửa phòng của Giản Hành Tri ra.

Anh thấy rõ mồn một trong nháy mắt biểu tình của Giản Hành Tri trở nên cực kì hoảng hốt, sau khi kịp phản ứng, ông mới bối rối kéo một tấm chăn qua che lại nửa người dưới của nữ nhân.

Cặp sách trong tay Quân Khải chợt rơi xuống sàn nhà, anh mờ mịt nhìn hai con người đang dây dưa cùng nhau trên giường, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

“Quân Khải, còn về từ khi nào.” Giản Hành Tri có chút thẹn quá thành giận nhìn bóng người trước cửa, sau đó dùng chăn bao chặt lấy nữ nhân trong lồng ngực, còn trấn an hôn hôn môi nàng.

Người phụ nữ kia thoạt nhìn thần tình hơi kích động, còn hơi hơi run rẩy, sau đó liền mặt mày đỏ bừng chôn khuôn mặt mình vào trong chăn, nghiêng người đi, đưa lưng về phía cửa phòng, Quân Khải không thể nào nhìn rõ mặt của nàng, có điều cũng đã xác định nàng chính là nữ nhân sau này sẽ sinh cho ba mình cũng như cho mình một đứa em trai.

Giản Hành Tri bấy giờ mới có tâm tư mặc quần áo vào, toàn bộ quá trình không vội cũng không chậm, có vẻ rất là thản nhiên.

Giản Quân Khải kinh ngạc mỉm cười một chút, “Ngại quá, hôm nay là thứ sáu, bất quá hình như là con không nên trở về, thật có lỗi đã quấy rầy hai người. Không cần gấp gáp mặc đồ vào đâu, con đi trước, hai người tiếp tục.”

Thần tình Giản Quân Khải oán giận cắn cắn môi, sau đó cầm cặp sách trên đất xoay người chạy vọt ra ngoài. Chạy được vài bước thì anh ngừng lại, “Sắp đến kì thi cuối kì rồi, sau này ba nếu không có chuyện gì đặc biệt mà gọi điện bảo con về con sẽ không về đâu, miễn quấy rầy chuyện tốt của ba ba ngài.”

Lúc nói đến đây, thanh âm của anh đều có chút run run, thậm chí còn mang theo một tia nghẹn ngào mỏng manh, nói xong câu đó thì anh cũng không quay đầu lại nữa, chạy ra ngoài. Giản Hành Tri phẫn nộ gọi hai tiếng tên anh, nhưng hoàn toàn bị anh phớt lờ.

Lưu Lỵ Lỵ chui đầu từ trong chăn ra, vẻ mặt hơi nhu nhược, nhưng cũng mang theo chút quyến rũ, “Bị con anh thấy rồi, làm sao đây ?”

“Không sao, đừng quan tâm nó làm gì.” Giản Hành Tri hơi phiền muộn.

“Vậy…” Nàng khẽ cắn môi, “Còn tiếp tục không ?”

Ánh mắt của nàng cứ như vậy mang theo khát vọng nhìn ông, trong phòng tản ra một không khí dâm loạn, Giản Hành Tri nhất thời cảm thấy cả người lại bắt đầu nóng lên, “Tiếp tục, sao lại không tiếp tục chứ.” (móa, ghét thứ đàn bà dâm đãng với thứ đàn ông nứ** *** như này. Xin lỗi đã nói tục vì ta dễ bị kích động khi gặp mấy chuyện đại loại như ngoại tình, chứ bình thường ta… hiền lắm, bạn nào không thích thì bỏ qua cho nhé)

.

Vốn đã qua cũng lâu rồi, anh cứ nghĩ rằng mình cả đời cũng sẽ không nhớ tới chuyện này nữa, nhưng không biết vì sao, ngay tại thời khắc đó, lúc mà anh nghĩ mình sẽ hoàn toàn không để ý đến chuyện ba mình muốn kết hôn với nữ nhân nào nữa, thì anh lại bỗng nhiên nhớ tới người mẹ đã mất từ lâu rồi của mình. Khi ấy anh còn quá nhỏ, hình như là lúc còn ở nhà trẻ, một hôm nào đó, chờ mãi chờ mãi mà không có ai đến đón mình, thầy giáo mới đưa anh về nhà, anh nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đang đỗ trước cổng, ánh đèn đỏ trên xe cứ chớp lóe chớp lóe khiến người ta hoa cả mắt, sau đó thì là tiếng một đám người ồn ào tranh luận với nhau, xung quanh tràn ngập một thứ không khí hỗn loạn bi thương, rồi Quân Khải tận mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mẹ mình, khuôn mặt kia chỉ chợt nhoáng lên trước mắt anh một cái, rồi lướt qua anh, bị khiêng lên xe cứu thương. Từ đó về sau, anh không còn được thấy gương mặt của mẹ nữa, chưa một lần gặp lại.

Giản Quân Khải nhắm nghiền hai mắt, anh chôn cả khuôn mặt mình vào lòng bàn tay, bất chợt một sự mỏi mệt từ đáy lòng dâng lên. Anh hít sâu vài hơi, cảm thấy cả người vô lực.

Kiếp trước lúc ba với người phụ nữ kia kết hôn Quân Khải cũng không nhớ tới chuyện này, vì sao lại vào ngày hôm nay, vì sao lại nhớ tới chuyện đó, thật kỳ quái !

Anh nhẹ nhàng cười cười.

Thở ra một hơi, sau đó anh vẻ mặt lại trở nên lãnh đạm, đón xe chuẩn bị đến nhà Dư Hạc. Đột nhiên anh rất muốn nhìn xem dáng vẻ kinh hỉ của Dư Hạc khi nhìn thấy mình.

Bên kia.

Dư Hạc đang có chút nhàm chán cưỡi xe đạp về nhà, vốn dĩ cậu cũng muốn nhanh về lắm, nhưng lại nhớ tới đống tập bài tập cùng sách giáo khoa đều để ở nhà Quân Khải. Cậu phi thường bất đắc dĩ nhíu mày, lẽ ra đêm nay còn định học bài, sắp đến kỳ thi rồi, cậu nghĩ nghĩ rồi quay đầu xe chạy ngược về nhà Quân Khải. Cũng may nhà của hai người bọn họ cách nhau không xa, bằng không chạy tới chạy lui quả thật là phiền phức chết đi.

Vất vả lắm mới lấy được sách vở chuẩn bị về nhà, Dư Hạc vốn thể lực cũng không được tốt, mặc dù quãng đường này không xa, nhưng tới tới lui lui thực sự khiến cậu sắp kiệt sức rồi.

Đúng lúc này, cậu bỗng nghe được một vài tiếng động kỳ quái, như là tiếng nắm tay đấm vào cơ thể người… Mà khoan ! Còn có cả những âm thanh linh tinh khác như tiếng thở hồng hộc cùng với tiếng chửi lộn nữa.

Cậu không khỏi dừng xe lại, chống một chân nghỉ ngơi, nhưng mà chỉ dừng tại chỗ không làm gì thêm, lẳng lặng đứng, hồi lâu sau, giống như khe khẽ có một tiếng rên truyền đến, cậu mới nhẹ cau mày, mím môi, chân một lần nữa đạp xe định rời đi. Có những việc không cần đến mình quan tâm, cậu chỉ cần tự bảo vệ mình cho tốt là đủ rồi.

Tuy nhiên, vừa lúc đó, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói hung bạo, người nọ dường như phun một ngụm nước miếng, “Kiều Tân Hạo ? Tên cũng dễ nghe ha, bộ dáng thằng nhóc mày cũng đẹp trai đấy ! Này thì !” Hắn vừa nói vừa tàn ác đá người dưới chân một cú, sau đó một tiếng kêu đau đớn phát ra.

Dư Hạc cả người ngưng lại, đứng tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment