Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 111

Thời điểm mọi người đuổi tới, đã có người xuống hồ cứu người, Ngâm Hoan nhìn người giãy giụa không ngừng trên mặt nước, lại nhìn người đang bơi tới, đột nhiên cảm giác được có chút vi diệu, địa phương nàng rơi xuống còn có một chiếc thuyền nhỏ bên cạnh, trên thuyền là một tiểu thư khác bị doạ sợ, mà Tô Khiêm Doanh lúc này đã bắt được người rơi xuống nước.

Hứa Tình U lúc được cứu liên đã hôn mê, bất quá chỉ là hôn mê nhẹ, nàng không ngừng mà run rẩy núp ở trong ngực Tô Khiêm Doanh, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy ý sợ hãi.

Bởi vì hôm nay là ngày cực nóng, y phục vốn đã mặc ít hơn bình thường, lúc nãy nàng rơi xuống nước, quần áo dán chặt vào thân thể, không chỉ có đem dáng người uyển chuyển của Hứa Tình U làm cho nổi bật, cũng làm cho người cứu nàng thế tử gia Lục vương phủ nhìn cái sạch sẽ, sau đó cung nữ vội vàng đến đưa áo khoác cho nàng che lại, Hứa Tình u không biết làm sao.

Vài tiểu thư cùng ngồi chung thuyền với nàng lúc nãy đã lên bờ, chạy lại phía nàng, khóc nói, "Tình U ngươi làm ta sợ muốn chết, tại sao lại đột nhiên té xuống."

Lồng ngực dày rộng ấm áp đã ly khai Hứa Tình u, nàng thấy bóng dáng Tô Khiêm Doanh rời đi, bàn tay nắm chặt áo khoá, đột nhiên có cảm giác buồn bã mất mát, bên tai truyền đến thanh âm, bạn tốt ân cần thăm hỏi Hứa Tình U khẽ gượng cười, dưới sự nâng đỡ của cung nữ đi hướng lầu các thay quần áo.

Một đám người kéo đến hơn nửa cái sân, mà các nàng cũng không phải là người có danh tiếng chỉ là hiếu kì tụ tập lại, nguyên nhân cũng không phải là cẩu huyết đến cực điểm, không phải là xô đẩy gây gổ, chỉ là không cẩn thận rơi xuống nước, xong chuyện tất cả đều tản ra.

"Ánh mắt của vị tiểu thư kia rất quen ?" Đang lúc Ngâm Hoan đứng đây phát ngốc, Trình Bích Nhi đột nhiên kéo tay áo của nàng, "Giống như là oán nữ." Trình Bích Nhi cuối cùng hạ kết luận, sau cùng lại nghi ngờ hỏi nàng, "Nàng không phải là theo chân chúng ta cùng đi lầu các sao, tại sao cuối cùng lại lên thuyển?"

Ngâm Hoan lắc lắc đầu, nhìn qua chiếc thuyền cô linh linh bên kia, hồ này mặt nước hẳn là không sâu đi...

Chuyện Hứa Tình U rơi xuống nước bất quá như một nốt nhạc đệm, Mộc đại phu nhân là rất đau lòng, bất quá lúc nghe nói người cứu nàng là Lục thế tử, liền sau khi thay quần áo xong cùng mang nàng sang đó tạ ơn.

Lúc Hứa Tình U đi ra, ngay cả Mộc Y Lâm bên cạnh đều có chút kinh ngạc, lặng lẽ lôi kéo Ngâm Hoan tay, "Biểu tỷ, Hứa tỷ tỷ đây là muốn đi biểu diễn sao." Cách ăn mặc trang điểm tại sao quá lại lộng lẫy xinh đẹp.

Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười, chung quanh đây ngồi không ít người, từ góc độ của các nàng còn có thể chứng kiến thời điểm Hứa Tình u hướng Lục thế tử đi đến, dáng người chân thành, trên mặt ngượng ngùng.

Tô Khiêm Doanh đang cùng người khác trò chuyện, chợt thấy một cái phấn thúy bóng dáng chậm rãi mà đến, nhìn kỹ hồi lâu mới biết được là người mà chính mình cứu lúc sáng, bên cạnh là mấy bằng hữu tốt cũng không tiếp tục nói nữa, Hứa Tình U cầm lấy khăn, lòng bàn tay đã toát khỏi mồ hôi.

Đây là cơ hội, bỏ lỡ cơ hội này nàng Hứa Tình U vận mệnh cả đời sẽ nằm dưới tay người khác, lúc này nàng phải tự trang thủ a.

Hít sâu một hơi, Hứa Tình U mang trên mặt quẹt chờ mong nhìn thoáng qua Tô Khiêm Doanh, "Lục thế tử, chuyện vừa rồi Tình U rất cảm kích, nếu ngài không rat ay kịp thời, không biết Tình U có còn đứng đây nói chuyện được nữa không."

Phần lớn nam nhân đều nguyện ý ân cần với các nữ nhân sung bái mình, điều này tạo cho họ một tâm lý thoản mãi, tại trên người Tô Khiêm Doanh thì có hiệu quả.

"Hứa tiểu thư cần phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng, ta chỉ là tiện tay mà thôi không cần phải nói cảm ơn." Tô Khiêm Doanh hiền hòa cười, Hứa Tình U nhìn hắn hơi ngẩn ra, nhớ tới tại Mộc gia Mộc đại phu bởi vì hôn sự của nàng cũng đã xem xét vài gia đình, đáy lòng Hứa Tình U cảm thấy không công bằng, người trước mắt này đã đủ cho nàng dùng cả đời, không cần những người mà dì sắp xếp.

"Lục thế tử không cần khiêm tốn, tự Tình U đi vào nhà dì tại Huệ An thành từ sớm, sớm đã nếm qua nhân tình ấm lạnh của kiếp ăn nhờ ở đậu, Tình U không có gì báo đáp, chỉ có thể lần nữa cảm tạ Lục thế tử." Hứa Tình yếu ớt cúi người báy lại, mang trên mặt quẹt một cái thống khổ cùng bi thương không rõ, sau khi nói xong thì xoay người ly khai.

Tô Khiêm Doanh sửng sốt một chút, quay đầu hỏi người bên cạnh, "Là tiểu thư nhà ai?"

"Hình như là Huệ An thành Mộc gia a." Người bên cạnh cũng không phải biết rõ ràng, Tô Khiêm Doanh chỉ nhớ rõ Mộc gia Huệ An thành chỉ có một tiểu thư chính thống, như vậy vị tiểu thư trước mặt này, giống như nàng theo như lời là ăn nhờ ở đậu sao.

Kia bốn chữ có lẽ xúc động một chỗ trong lòng Tô Khiêm Doanh, Tô Khiêm Doanh nhớ tới thời điểm cứu nàng, hai tay của nàng sít sao níu lấy áo mình, rõ ràng đã lên bờ giải rồi nhưng nàng vẫn còn sợ hãi như vậy, bên cạnh không có một người nào, không có một cái nha hoàn nào phụng dưỡng, quang cảnh như vậy, tại Mộc phủ cuộc sống của nàng nhất định không dễ chịu.

Mộc đại phu người nếu là biết rõ ý tưởng này của hắn, đoán chừng là muốn tức đến xì khói lỗ tai, chính nàng người chỉ có con trai mà đem chuyện hôn sự của nàng khảm vào tâm trước, nhưng có một sự thật nàng phải thừa nhận đó là gả thì gả thấp, cưới thì cưới cao, nếu lấy Mộc phủ danh hiệu cũng chỉ có thể là một vị biểu tiểu thư, tâm cao khí ngạo thì có ích lợi gì, người ta vừa nhìn phụ mẫu ngươi đều mất, chỉ là sống nhờ tại Mộc gia, hơn nữa chỉ là thân thích của Mộc phu nhân.

Nhìn từ phía xa xa Ngâm Hoan thấy được vẻ mặt của Tô Khiêm Doanh, trên mặt thoáng hiện lên quẹt một cái khinh thường, quả nhiên là cái cô gái người người yêu sao...

Đến thời điểm ăn cơm trưa, tất cả mọi người cùng đến sơn trang đều tụ họp lại, bọn cung nữ đã sớm chuẩn bị các món ăn thượng hạng, các nàng ngồi ở trên chiếu, trước bàn là những món ăn tinh xảo đã sớm chuẩn bị tốt.

Thỉnh thoảng chứng kiến ánh mắt ghi hận từ phía xéo đối diện của Kỳ Nhị tiểu thư, Ngâm Hoan một bên gắp đồ ăn cho Mộc Y Lâm, ầm ĩ bất quá cũng không nên tiếp tục so đo đến bây giờ đi, lòng của vị Kỳ Nhị tiểu thư này quả thật còn nhỏ hơn cây kim a.

Mộc Y Lâm tự nhiên cảm thấy, người nàng tiểu, lại quỷ linh tinh, vừa ngẩng đầu chính là làm một cái mặt quỷ, đảo mắt lại cúi đầu xuống ăn giả vờ là thục nữ, Kỳ Tố Lam tức đến nỗi thiếu chút nữa quẳng cái đĩa.
Bình Luận (0)
Comment