Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 121

Ediy: Mây

Án kiện này cần mấy ngày mới trình từ nha môn đến Hình bộ, Hình bộ sau khi tiếp nhận thì cũng phải mất mấy ngày để kiểm tra, vì vậy cũng phải bảy tám ngày sau mới cần lên công đường lần nữa mà thời gian này Ngâm Hoan đang bị sốt cực kỳ cao, chưa khỏi hẳn.

Cố lão phu nhân nói lúc nàng bị vụ bắt cóc vừa rồi làm cho sợ , mặt khác bởi vì nàng giết người nên ngủ không an giấc, vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh của tên thổ phỉ bị đâm trúng kia cứ xuất hiện quấy nhiễu nàng không nhừng, máu tươi của hắn dính lên váy nàng, dính lên tay nàng, máu tươi chảy khắp nơi, nhưng hắn vẫn không chết cứ chằm chằm nhìn nàng, gắt gao nhìn chằm chằm, mà nàng bị giam ở trên giường không cách nào chạy thoát, máu kia đã gần chạm mép giường của nàng.

"A!" Ngâm Hoan mạnh mở mắt ra, thấy được nóc giường quen thuộc, ngực không ngừng phập phòng.

"Tiểu thư, ngài lại thấy ác mộng sao?" Nhĩ Đông rất nhanh đi đến, cầm lấy khăn bố vắt khô từ chậu bên cạnh giường, Ngâm Hoan nhấc người lên, sau lưng mồ hôi đã ướt một mảng lớn, "Lấy cho ta bộ quần áo khác."

"Tiểu thư, không bằng để nô tỳ lau người cho ngài nha." Nhĩ Đông đưa tay vào ổ chăn thử dò xét, vừa nóng vừa ướt.

Sau đó sờ sờ trán Ngâm Hoan một lúc, nói với vẻ yên tâm, “Đỡ sốt rồi, để nô tỳ lấy nước cho ngài." Ngâm Hoan nghiêng người nhìn tấm bình phong, lại nhìn nhìn trang sức trên bàn, sau khi thấy tất cả đồ vật quen thuộc, tâm của nàng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Nhĩ Đông rất nhanh dẫn theo một nha hoàn nữa vào, sau khi lau lại người thì thay cho nàng một bộ quần áo sạch mới, lại tiếp tục thay đổi một bộ chăn đệm mới, Tư Kỳ bên ngoài gõ cửa đi vào, trong tay là chén thuốc vừa mới sắc, lúc nhìn thấy trận chiến mà Nhĩ Đông thu thập bèn đem Ngâm Hoan đỡ lên, hỏi "Tiểu thư lại thấy ác mộng sao?"

"Tỉnh lại thì đỡ hơn nhiều rồi." Ngâm Hoan uống từng ngụm từng ngụm thuốc nhỏ, đắng đến mức nhíu mày, Tư Kỳ sờ sờ tóc bị ướt dán bên tai nàng, "Lão phu nhân đẫ thay tiểu thư sắp xếp xong rồi, ngày mai ngài sẽ đi Nam Sơn tự ở một thời gian ngắn, phu nhân cũng cùng đi với ngài."

"Trong phủ nhiều chuyện cần mẫu thân mà đại tẩu hôm nay thân thể nặng nề, chỉ cần Tư Kỳ tỷ tỷ đi theo với ta là được rồi." Ngâm Hoan nửa làm nũng nói, Tư Kỳ cũng xem như hiểu ít nhiều tính cách của nàng, "Tiểu thư của ta ơi, Tư Hoạ tỷ tỷ sẽ cùng đi với ngài, nô tỳ phải ở nhà để giúp đỡ lão phu nhân xử lý chuyện nhà, người phải hảo hảo dưỡng bệnh cho tốt, còn lo lắng lung tung làm gì."

"Chờ tiểu thư trở lại, mọi chuyện đều kết thúc, ngài sẽ không còn thấy ác mộng nữa." Tư Kỳ đặt chén xuống đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng xong, Ngâm Hoan cười cười, Tư Kỳ sờ sờ mặt của nàng rồi đi ra ngoài.

Đến buổi tối Cố lão phu nhân cùng Mộc thị đều đến đay thăm nàng, Ngâm Hoan thoáng nghe có tiếng nói chuyện bên cạnh nhưng lại không thể nào mở mắt ra được, đầu thì rất khó chịu.

Mộc thị nhẹ nhàng vuốt trán của nàng, mới lui sốt chưa được bao lâu, bây giờ lại sốt lại rồi "Mẫu thân, xem ra cần phải tìm đại sư nói chuyện lại rồi."

"Trước đó vài ngày ta có nghe tin Tư Không đại sư du lịch đã trở lại, ngày mai các con cứ đến đó tìm hắn nếu không tìm được hắn thì tìm trụ trì." Cố lão phu nhân đau lòng nhìn Ngâm Hoan, đứa nhỏ này quả nhiên là số khổ mà, thật chẳng lẽ ứng theo lời Tư Không đại sư nói, cả đời phú quý, nhưng lại cải mệnh nên lúc trẻ phải chịu đau khổ sao.

"Bát vương phi sáng nay còn phái người đến ân cần thăm hỏi, nói chuyện bên Hình bộ chúng ta không cần lo lắng." Mộc thị cầm lấy băng gạc thấm chút nước ấm đặt lên trên môi Ngâm Hoan, lại đổi cho nàng một cái khăn trên trán, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Như vậy là tốt rồi, người Hoàng gia vô cùng bao che khuyết điểm."...

Ngày hôm sau Ngâm Hoan sốt lui một chút, Mộc thị mang theo nàng xuất phát đi Nam Sơn tự, liên tục mấy ngày nàng bị sốt và bị ác mộng quấy nhiễu, Cố lão phu nhân nói nàng là gặp chuyện hung hiểm cho nên hồn phách bị doạ, cần phải đến chùa nhờ ánh sáng của Phật môn để ác mộng không dám quấy nhiễu nữa.

Ngâm Hoan lên xe ngựa liền ngủ mất, Cố Dật Tín đưa các nàng đến Nam Sơn tự, thấy nàng còn ngủ bèn ôm cả thảm cả Ngâm Hoan vào phòng khách, vừa mới để xuống giường Ngâm Hoan liền tỉnh, Cố Dật Tín sờ sờ đầu của nàng, "Muội ở đây dưỡng bệnh cho tốt, lúc trở về thì không còn chuyện gì hết nha."

"Đại ca, muội nợ huynh ân tình rồi." Ngâm Hoan kéo tay áo hắn lại, "Chuyện cùng thổ phỉ cấu kết này, cùng số bạc lớn mua mạng của muội hẳn là không thể không có liên quan đến Kỳ phủ đi."

"Nếu Kỳ phủ không có tâm dung túng nàng thì nàng ta làm sao dám làm chuyện như vậy được, hẳn là Kỳ gia đối với chuyện tứ hôn lần nàyc của Hoàng Thượng cực kỳ bất mãn đi." Dưỡng hổ vi hoạn, lần này mà không giải quyết một lần cho hết, nếu để bọn họ quật khởi thật không dám nghĩ đến xa hơn đâu.

Thấy đại ca gật gật đầu, Ngâm Hoan thở phào nhẹ nhõm, Tưởng tỷ tỷ, nếu chuyện này thành công, ta cũng coi như trả xong ân tình với tỷ a.

Màn đêm buông xuống, Ngâm Hoan nằm ở trên giường mơ hồ có thể nghe được tiếng tụng kinh xa xa vọng lại, nửa canh giờ sau có tiếng chuông vọng lại, cửa ngoài mơ hồ có âm thanh của Mộc thị, lúc đi vào Ngâm Hoan thấy bên cạnh bà là một vị hoà thượng mặc tăng bào màu xám.

"Đại sư, đã làm phiền ngài." Mộc thị mời hắn đến ngồi xuống bên giường Ngâm Hoan, Tư Không nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngâm Hoan, "Thí chủ ngày gần đây có phải gặp tai ương liên quan đến máu đúng không?"

"Mười ngày trước nàng bị thổ phỉ bắt cóc, suýt nữa bỏ mạng." Mộc thị ở bên cạnh nói ra, Tư Không gật gật đầu, "Như vậy thì phải cúng để hoá giải tai ương này, thí chủ có thể kể cho lão nạp nghe một chút về tai ương đó không."

Sau khi kể lại những gì nàng thấy trong cơn ác mộng kia, Ngâm Hoan nhịn không được lạnh cả sống lưng, nàng mãi không quên được cặp mắt kia, mắt hắn vằn lên đỏ rực, không cam lòng.

"Tội lỗi, tội lỗi." Tư Không đại sư đưa tay sờ nhẹ vài cáilên trán nàng , "Thí chủ còn giữ cây trâm đã đâm hắn không?"

"Đại sư, những thứ này đều mang đến." Mộc thị sai Thanh Nha lấy hết những thứ kia ra, Tư Không nhìn xa xa cái hộp kia khẽ nhíu mày một cái, "Người buộc chuông phải là người giải chuông, nếu thí chủ là người gặp tai ương này thì thí chủ phải là người hoá giải." Tư Không lấy một cái đao nhỏ rạch lên tay Ngâm Hoan, nặn ra một giọt máu, trong miệng lẩm bẩm gì đó, một tay khuấy cái ly vàu vòng rồi điểm một giọt lên trên cổ tay Ngâm Hoan.

"Hung khí này ta đã siêu độ rồi, thí chủ nghỉ ngơi cho tốt." Tư Không nhìn lại tay nàng một lúc, đã không còn huyết khí như lúc đầu nữa, trong Phật môn há không có chuyện luân hồi sao, bên ngoài thế giới to lớn nữa, mỗi sự kiện tồn tại đều có lý do riêng của nó.

Theo ý tứ của Tư Không đại sư chính là tên thổ phỉ kia chết không cam tâm nên hoá thành ác linh quấy nhiễu Ngâm Hoan không ngừng, khiến nàng không thể sống yên ổn.

Nhĩ Đông nghe mà có vài phần sợ, lén nhìn vào phía trong mấy lần, Ngâm Hoan nở nụ cười, "Nơi này là Phật môn trọng địa, bọn họ không dám làm càn."

"Tiểu thư tại sao ngài một chút cũng không sợ chứ." Nhĩ Đông lầm bầm một tiếng, cho nàng rót một chén nước ấm, đỡ cho nàng uống.

Thời điểm đáng sợ nhất cũng đã qua rồi, trải qua sự khuyên bảo của đại sư thì hẳn là sát nghiệp kia cũng không còn bám theo nàng nữa...

Sau khi làm hai đạo tràng ở Nam Sơn tự xong, Ngâm Hoan quả thật không còn thấy ác mộng nữa, thời điểm ngủ cơn ác mộng kia không đến nữa, quả thật ngủ ngon hơn nhiều, đại sư sau khi bắt mạch cho nàng xong thì khuyên nàng buổi chiều thường thường ra phía sau đi dạo, phơi nắng nhiều một chút.

Nhĩ Đông đỡ nàng vào trong viện, đi vào phòng cầm thêm áo choàng phủ bên ngoài cho nàng, cười nói, "Tiểu thư, ngài có muốn ăn hoa quế cao không, trong chùa cây nguyệt quế nào cũng ra hoa hết, lúc sáng nô tỳ có hỏi tiểu sư phụ quét sân, hắn nói có thể hái xuống một ít."

"Cũng được, nhưng đừng hái nhiều quá, chỉ hái đủ lượng hoa để làm bánh thôi. Lúc làm xong nhớ mang sang cho đại sư một ít." Ngâm Hoan thấy nàng vui vẻ chạy vào phòng lấy rổ hái hoa thì dặn dò một ít, rồi sau đó để nàng tự hái hoa, còn mình tự chiếu cố bản thân.
Bình Luận (0)
Comment