Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 124

"Ngươi!" Kỳ Tố Như hất đổ chén nước trên bàn, thế mà nàng dám nói mình không biết xấu hổ.

Cửa đột ngột bị mở ra, Tưởng Cảnh Trí xông vào, đúng lúc thấy được muội muội cười vui vẻ mà Kỳ Tố Như đáy mắt đỏ hoe.

"Cảnh Trí ~" Trong lòng Kỳ Tố Như lập tức dấy lên hi vọng, ủy khuất gọi hắn một tiếng, không đợi Tưởng Cảnh Trí mở miệng, Tưởng Như Nhân đứng dậy ra hiệu nha hoàn cản ca ca của nàng lại, quát lớn, "Lục Thế tử phi, tựa hồ ngươi là đã quên thân phận của mình rồi, hôm nay ngươi phải gọi ca ca ta là Tưởng thiếu gia mới đúng, nếu để cho ngoại nhân nghe được chẳng phải sẽ suy nghĩ các ngươi có cái quan hệ mập mờ gì sao. Cho dù ngươi không thèm để ý, nhưng Tưởng gia chúng ta chắc chắn sẽ để ý!" Nói xong nàng liếc Tưởng Cảnh Trí một cái, cuối mặt xuống đất.

"Như Nhân, dù thế nào thì muội cũng không nên chặn hết thư của Tố Như gửi cho ta, còn tự ý huỷ luôn thư hẹn gặp mặt hôm nay của Tố Như." Tưởng Cảnh Trí nhìn người trong lòng đã không gặp mặt một thời gian rồi, có chút đau lòng.

"Vậy các ngươi liền bỏ trốn đi." Tưởng Như Nhân nhìn bọn họ, thần sắc bình tĩnh vô cùng, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ ngân phiếu, "Đây là năm trăm lượng bạc, xe ngựa ở phía sau cửa, hiện tại các ngươi có thể bỏ trốn, hôn sự của huynh ta sẽ giúp huynh lui, sau này Tưởng gia cũng liền không còn một Tưởng Đại thiếu gia này."

Nhìn hai người bọn họ sững sờ bên đó, Tưởng Như Nhân đi đến trước mặt Kỳ Tố Như, từ trên cao nhìn xuống nàng, "Không phải ngươi đã nói cho dù lập gia đình nhưng vẫn còn nhớ thương ca ca của ta sao, vậy thì bây giờ hai người liền bỏ trốn đi, các ngươi không phải là rất thống khổ sao, các ngươi không phải là tôn thờ tình yêu sao, vậy thì đi đi." Tưởng Như Nhân không tự giác đề cao âm lượng.

"Muội hồ nháo cái gì!" Tưởng Cảnh Trí thấy Kỳ Tố Như bị sợ hãi, mở miệng quát lớn, "Tố Như đã lập gia đình."

"Huynh cũng biết nàng đã lập gia đình sao? Vậy huynh còn dính vào Kỳ gia chuyện tình làm gì, vậy sao huynh còn thư từ đi lại với nàng, nếu không phải ta lại thư từ bí mật của hai người thì không biết chuyện này còn kéo dài đến khi nào nữa. Lúc huynh trả lời thư của nàng huynh có còn nhớ nàng ta đã là vợ người khác rồi không. Huynh còn nhớ huynh đã đáp ứng ta chuyện gì rồi sao, nhà ta lại là đại thế gia nếu chuyện này bị phát giác, huynh có tưởng tượng được hậu quả không. Mà hơn hết huynh người làm Đại ca ta lại lần lượt nuốt lời hết lần này đến lần khác, ngươi có biết mục đích nàng hẹn huynh ra đây làm gì không, Kỳ gia hôm nay đã làm cho Thánh thượng chán ghét, huynh là muốn đem Tưởng gia cùng với bọn họ chôn cùng mới vui lòng đúng không!"

"Hôm nay ta cố ý để gã sai vặt nói cho huynh biết chuyện này, rốt cuộc huynh cũng tới. Ta đã cùng tổ phụ cùng phụ thân thảo luận rồi, Đại ca huynh không thích hợp với vị trí gia chủ Tưởng gia, ta cũng không muốn khuyên các ngươi thêm nữa, ta chỉ là muốn nhìn một chút, hôm nay lúc huynh chỉ có hai bàn tay trắng, nàng có còn tiếp tục viết thư cho huynh nữa không”. Nói xong liền đem tất cả thư tín mà Kỳ Tố Như viết cho hắn suốt thời gian qua vứt lên bàn.

"Nếu như các ngươi thật sự không rời bỏ được đối phương, thì cầm tờ ngân phiếu này rồi ẩn cư đi, nếu không Đại ca từ nay về sau huynh đừng ở trước mặt ta nói chuyện tình yêu cao thượng của hai người nữa!" Tưởng Như Nhân nói đến đỏ cả mặt, đem kia ngân phiếu để trên bàn liền đi ra ngoài, trong phòng trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, Kỳ Tố Như ngơ ngác ngồi ở đó, Tưởng Cảnh Trí ngồi chồm hổm bên dưới, đem trên mặt đất từng lá thư nhặt lên cẩn thận.

"Cảnh Trí." Thật lâu sau, Kỳ Tố Như mới ấp úng hô một tiếng, "Tưởng Như Nhân mới vừa nói chuyện gì, vị trí gia chủ Tưởng gia kia không còn là của huynh sao."

Tưởng Cảnh Trí đem tất cả thư đều đặt ở trên bàn, ngồi ở bên cạnh nàng nắm tay của nàng, "Ta vốn là không thèm để ý cái đó lắm, để Nhị đệ tiếp nhận vị trí này còn tốt hơn ta, Tố Như, nàng nguyện ý đi cùng ta sao?"

Kỳ Tố Như gần như sợ hãi mà rút tay mình ra từ trong bàn tay hắn, khẩn trương nhìn hắn, "Cảnh Trí, ta đã lập gia đình, ta không có cách nào đi theo chàng."

"Chỉ cần chúng ta đi khỏi nơi này, đến một nơi mà không người nào biết chúng ta, muội muội cho chúng ta năm trăm lượng, chúng ta còn có thể mình làm ăn, tay làm hàm nhai, không phải lúc trước nàng rất muốn có cuộc sống đơn giản và hạnh phúc như vậy sao?" Tưởng Cảnh Trí trong mắt xoẹt lên tia bị thương, "Chẳng lẽ thật sự là vì muốn ta giúp Kỳ gia nên nàng mới tìm ta sao."

"Cảnh Trí, không phải là ta không muốn, mà là ta không thể, ta còn có Kỳ gia, nếu ta đi cùng chàng thì Lục vương phủ sẽ giận chó đánh mèo lên Kỳ gia, ta không thể ích kỷ như vậy." Kỳ Tố Như vội vàng giải thích.

"Nếu nàng đi cùng ta, Lục vương phủ sẽ không giận chó đánh mèo Kỳ gia đâu, chỉ là bọn họ sẽ nói Lục vương phi chết bất đắc kỳ tử, bọn họ sẽ không để cho việc nàng bỏ trốn làm ảnh hưởng đến danh dự Lục vương phủ."

"Đó là lúc trước, bây giờ phụ thân đã bị bãi chức, Nhị muội lại gây chuyện như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua Kỳ gia đâu." Kỳ Tố Như thấp giọng khóc, ngước đôi mắt đầy nước điềm đạm nhìn hắn.

"Lúc nàng gả vào Lục vương phủ thì nàng cũng nói như vậy, kỳ thật nếu nàng không muốn gả thì phụ thân nàng cũng chẳng hề ép nàng, chẳng qua là vị trí Lục Thế tử phi hiển hách hơn vị trí Tưởng gia Đại thiếu phu nhân thôi." Tưởng Cảnh Trí buồn buồn nói, sắc mặt Kỳ Tố Như tái nhợt lắc đầu, "Không phải như thế, không phải như thế."

" Chuyện Kỳ gia ta không giúp được nàng, nàng tự giải quyết cho tốt." Tưởng Cảnh Trí thất vọng nhìn nàng, tự lừa mình dối người lâu như vậy, thật ra hắn chỉ là không cam lòng, hắn cảm thấy là thế tục ràng buộc tình yêu của bọn họ, nhưng khi có một cái cơ hội rời đi bày ra trước mắt thì nàng lại không muốn đi cùng hắn.

"Cảnh Trí, Cảnh Trí ta sai rồi, Kỳ gia không thể xuống dốc được, chàng đi cầu xin muội muội chàng đi, để nàng cầu xin Thái tử một lần nữa, xin Hoàng Thượng buông tha Kỳ gia, muội muội đã bị trừng phạt rồi Kỳ gia không thể xuống dôc được, chỉ cần Kỳ gia tốt lên, ta liền đi theo chàng, có được hay không, chúng ta muốn đi chỗ nào thì đi." Kỳ Tố Như kéo tay hắn lại, Tưởng Cảnh Trí nhẹ nhàng đẩy ra, đưa tay ôm lấy gương mặt của nàng thay nàng lau đi nước mắt, "Nàng vừa rồi không có nghe Như Nhân nói sao, Tưởng gia về sau sẽ không do ta làm chủ nữa, mà phủ Thái tử cũng không phải do nàng làm chủ, nàng đã vì ta trả giá nhiều lắm."...

"Tiểu thư, Đại thiếu gia đã đi rồi." Bên cạnh lầu có tiếng xe ngựa dừng lại, Tưởng Như Nhân ngồi bên trong nghe được hồi báo như vậy, khóe miệng giương cao xẹt qua nụ cười châm chọc, "Hồi phủ đi."...

"Không cần mà, không cần mà, Cảnh Trí, trừ chàng ra không có người nào có thể giúp ta..." Trong phòng Kỳ Tố Như khóc ngã trên mặt đất, mà Tưởng Cảnh Trí đã ly khai.

"Nếu là ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì?" Đột nhiên trong phòng có một giọng nói của nam nhân, Kỳ Tố Như bối rối lau khô nước mắt đứng lên, "Là ai?"

"Nếu như ta giúp ngươi làm cho Kỳ đại nhân phục chức, Lục thế tử phi, ngươi có thể trả công cho ta cái gì?" Kỳ Tố Như sợ hãi kêu Thước Nhi, Thước Nhi lại không có trả lời, "Ngươi rốt cuộc là ai!"

"Ngươi đừng quan tâm ta là ai, nếu là ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta thù lao gì." Thanh âm kia mang theo chút khinh bạc, Kỳ Tố Như dựa vào cạnh bàn run giọng trả lời, "Nếu cha ta có thể phục chức, ngươi muốn cái gì?"

"Tốt, sau khi chuyện thành công ta sẽ tới lấy thù lao, đến lúc đó ngươi cũng đừng không thừa nhận a." Thanh âm kia ha ha cười, lập tức đi xa, Kỳ Tố Như ngay lập tức lao ra xem, trong sân không có bất cứ ai, mà Thước Nhi dựa bên cạnh cửa, tựa hồ là ngất rồi...
Bình Luận (0)
Comment