Edit: Mây
Tô Khiêm Mặc cúi xuống, nhìn Ngâm Hoan thấp hơn mình nửa cái đầu nói: Tại sao vóc dáng của ngươi không có chút nào thay đổi vậy!
Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói
Hai năm sau, Ngâm Hoan chín tuổi
Tô Khiêm Mặc nhìn người nào đó vẫn thấp hơn mình một cái đầu, thở dài: Tại sao ngươi càng ngày càng thấp.
Ngâm Hoan bình tĩnh đi ngang qua hắn
Ba năm sau, Ngâm Hoan mười hai tuổi, Tô Khiêm Mặc mười lăm tuổi
Hắn vẫn cúi xuống nhìn người nào đó bây giờ cách đầu hắn một khoảng rất xa, có chút buồn bực nói: Ta chắc chắn là ngươi ở Cố phủ bị ngược đãi rồi, nếu không thì sao nhiều năm như vậy ngươi chẳng cao lên được chút nào. Như vậy đi, ngươi đi theo ta, ta bảo đảm ngươi rất nhanh sẽ cao hơn ta!
Ngâm Hoan lúc này đây không có không tiếp tục nhìn hắn nữa, từ từ đứng lên bậc thang trước mặt hắn, một bậc không đủ cao thì thêm mấy bậc nữa, từ trên cao nhìn xuống: Tô thiếu gia, cả ngày lẫn đêm ngài chạy tới nơi này, rốt cuộc có mục đích gì!
Bốn năm sau, Ngâm Hoan xuất giá
Tô Khiêm Mặc đá kiệu, tân nương từ kiệu hoa bước ra, Tô Khiêm Mặc trực tiếp cõng nàng lên đi vào cửa chính, hỉ bạc trên đỉnh đầu Ngâm Hoan rung rung theo nhịp chân của hắn, chung quanh là tiếng hoan hô tiếng pháo vang dội, nhưng bên tai của nàng vẫn rất rõ từng lời của hắn truyền đến: Nàng xem ta đã nói là chỉ cần nàng theo ta thì tất có ngày nàng cao hơn cả ta, bây giờ nàng đã tin chưa.
Ngâm Hoan cúi đầu khẽ nhìn qua tấm hỉ khăn thì thấy một màu đỏ ửng lan rộng từ vành tai đến cổ của hắn...