Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 149

Ngày hôm sau, Lục Vương Gia lại tới, từ sáng sớm, Ngâm Hoan đã dẫn người đầu bếp nữ cùng với Nhĩ Đông đi Dương Quan để chọn lựa mua đồ, đương nhiên cái trấn nhỏ nằm sát Bắc Đồ cũng không giống với thành Lâm An, thậm chí trên đường đi cũng gặp không ít người Bắc Đồ đã dọn tới đây sinh sống, bởi vì chiến sự hàng năm, cho nên địa vị của bọn họ ở Dương Quan này cũng không cao.

Tiểu Tứ dẫn đường, đưa Ngâm Hoan đi về hướng chợ, ở trên những quày hàng cũng có không ít đồ tốt, trong đó còn có những thứ đồ chơi nhỏ mà lúc trước Ngâm Hoan còn thấy Tô Khiêm Mặc đã đưa qua cho mình. Bọn họ mua một ít gia súc và cá sống, đầu bếp nữ chọn một ít đồ ăn mới, nhìn qua thấy rất ngon, Ngâm Hoan thì mua một ít hương liệu để đem về nhà họ.

Trong sảnh trước, bọn người Lục Vương Gia đang uống rượu với Tô Khiêm Mặc, Ngâm Hoan tự mình xuống bếp nấu ăn, nấu xong để cho bọn Tiểu Trúc bưng lên, những việc còn lại thì giao cho đầu bếp nữ (dđlqđ). Ngâm Hoan đi vào phòng đổi một bộ quần áo sạch, sau đó mới đi lên sảnh trước.

Đã nhiều năm nay Mộc Triều Lộ cũng chưa về lại nhà, khi nhìn thấy Ngâm Hoan, cũng chợt nhận ra nàng đã thay đổi không ít. Trong cách ăn mặc trang phục của người phụ nữ nhưng vẫn còn mang theo một chút non nớt, nở nụ cười ngọt ngào, bước tới rót rượu cho bọn họ.

“Tốt, tốt, tốt. Lúc con thành thân ta cũng không thể tham dự, rượu này coi như bù lại đi,…, rót cho Nhị Cữu thật đầy vào.” Mộc Triều Lộ vui vẻ hớn hở cầm lấy ly rượu được rót đầy, uống một ngụm, ở một bên còn lại, Lục Vương Gia cũng rất vui mừng, đứa con này của Đại Lang không thể trở thành con dâu nhà mình, vậy thì làm cháu dâu cũng đã khiến cho hắn rất vui vẻ rồi, hôn sự này còn do chính tên tiểu tử Khiêm Mặc này đi thỉnh cầu với Hoàng Thượng.

Ở trong mắt Luc Vương Gia, nhìn Ngâm Hoan còn vừa ý mình hơn so với đứa con dâu của chính ông, trong đó cũng không có nguyên nhân gì khác ngoài chuyện của Cố Vũ Lang, ông ta ôn hòa nói: “Ngâm Hoan à, con đi theo Khiêm Mặc tới nơi đây, những ngày sống ở Dương Quan này sẽ phải khổ cực hơn rồi.”

“Lục Bá, con không có khổ chút nào, tướng công đối xử với con rất tốt.” Ngâm Hoan lại rót cho ông ta một ly rượu đầy, dường như ông ta cũng rất hưởng thụ tiếng gọi ‘Lục Bá’ của Ngâm Hoan, (d,đ,lê,quý,đôn) Lục Vương Gia xúc động trong lòng, uống cạn ly rượu này: “Thật tốt, đối với con tốt là được rồi. Nếu dám đối xử không tốt với con, ta có nhiều người như vậy, con cũng đừng che chở cho nó!”

Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Mặc, thấy chàng cười vang nhìn mình, cũng dứt khoát trả lời: “Dạ.”

Một lát sau, Lục Tướng Quân dẫn theo Lục Trọng Nham tới đó, dù sao thì Lục Phủ và Cố Phủ cũng có quan hệ thông gia, chỗ này cũng không phải quân doanh, không cần phải làm dáng làm điệu, Mộc Triều Lộ liền gọi bọn họ tới ngồi chung, Lục Trọng Nhạm ngồi vào chỗ bên cạnh Tô Khiêm Mặc, Ngâm Hoan liếc nhìn hắn, rởi khỏi thành Lâm An, người Nhị tỷ phu này của nàng cũng mang theo cảm giác tang thương hơn, ngược lại với rất nhiều thiếu gia trẻ tuổi còn mang tính trẻ con.

Tỏ ý sai Thu Lăng rót rượu cho bọn họ, Ngâm Hoan cũng đi ra ngoài, để bọn họ lại đó có thể thoải mái trò chuyện, nàng cũng không quên dặn dò Tiểu Trúc chuẩn bị rượu đầy đủ, trời hôm nay có chút lạnh, uống một chút rượu để làm ấm thân thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngâm Hoan quay trở về phòng, Nhĩ Đông đang dọn dẹp quần áo mùa thu giúp nàng, Ngâm Hoan đi tìm một cây vải nhung thượng hạn, trời ở Dương Quan trở lạnh nhanh như vậy, nàng muốn chuẩn bị quần áo sớm hơn một chút.

Đến buổi chiều, Ngâm Hoan trở lại sảnh trước coi thử ra sao, thấy mọi người uống hơi nhiều, Ngâm Hoan sai Tiểu Trúc nói với đầu bếp nữ nấu canh giải rượu cho bọn họ, (d/đ/l/q/đ) lúc nàng đi vào trong viện thì đụng phải Lục Trọng Nham đang xiêu vẹo đi ra.

Ngâm Hoan vẫn nhớ rõ, lúc ban đầu Lục Trọng Nham đi một chuyến tới Dương Quan, sau khi trở về tung hoành trong triều đình cũng thuận buồm xuôi gió hơn, mặc dù không phải làm quan lớn gì, nhưng theo lời tướng công từng nói với nàng, lúc đó trong triều đình đã ngấm ngầm phân chia thế lực rồi, có lẽ Lục Trọng Nham đã bám vào một trong những thế lực đó.

“Thất Muội." Lục Trọng Nham gọi nàng một tiếng, Ngâm Hoan đứng tại chỗ cách xa hắn ta mấy bước đáp lời: “Nhị tỷ phu.”

“Đình viện này đẹp quá, Thất Muội cảm thấy Dương Quan như thế nào?” Lục Trọng Nham chấp tay đứng đó, từ bên ngoài nhìn vào trong viện thì cây côi đã úa vàng, nhà họ Tô cũng nhỏ, đứng ở đây còn có thể nghe được tiếng la hét từ ở bên ngoài truyền vào bất cứ lúc nào.

“Nhị tỷ phu cũng có thể mua một ngôi nhà ở chỗ này, thỉnh thoảng đưa Nhị tỷ tới đây ở cũng không tệ.”

“Hiện giờ không biết Nhị tỷ của muội như thế nào nữa.” Trên mặt của Lục Trọng Nham thoáng qua vẻ ảm đạm, khóe miệng Ngâm Hoan cũng nhếch lên giễu cợt, diễn trò cũng giống như thật quá rồi: “Nghe nói Nhị tỷ sống rất tốt, rất an toàn.”

Vẻ mặt Lục Trọng Nham khẽ biến đổi, rốt cuộc phải đánh giá lại cái người muội muội mà lúc nào vợ mình nhắc tới cũng làm cho nàng ta đau lòng, theo như lời của Cố Ngâm Sương oán thán thì Ngâm Hoan đã đoạt đi địa vị kế nữ, lại năm lần bảy lượt làm tổn thương tâm ý của người tỷ tỷ như nàng ta, làm chồng của nàng ta, tất nhiên muốn làm một chút gì đó cho vợ mình, chẳng hạn như đưa cho nàng ta thuốc, dung túng nàng ta đi tới Cố Phủ hạ độc, tốt nhất là có thể để cho Ngâm Hoan gặp bất hạnh, hay là, xúi giục Nhị tiểu thư của Kỳ gia, lừa gạt nàng ta đi tìm sơn tặc.

Chỉ có điều, vận khí của nàng thật may mắn, lần nào cũng tránh được tai ương, còn dội ngược lại nước bẩn cho bọn họ, (dđlêquýđôn) nhìn thoáng qua thì có vẻ như điềm tĩnh, nhưng thật ra tâm tư lại rất thâm trầm.

Thường thì vật cùng loài sẽ hấp dẫn lẫn nhau, Lục Trong Nham chợt nhận ra Ngâm Hoan cũng là một loại người như hắn ta, nhìn bên ngoài như vô hại, nhưng kỳ thật lại chứa cực độc.

“Nhị tỷ của muội là một người tính tình sảng khoái.” Lục Trọng Nham nói từ từ, Ngâm Hoan thấy hắn ta còn định nói thêm gì nữa, cho nên ngắt lời hắn ta: “Nhị tỷ phu ngồi đi, để ta đi xem mọi người như thế nào đã.”

Lục Trong Nham nhìn theo bóng lưng của Ngâm Hoan đi khỏi, ôn nhu trong mắt cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo.

Mọi người trong sảnh chính đã uống cũng khá nhiều rồi, Tô Khiêm Mặc không thể uống nhiều rượu, tất cả các tướng lĩnh trong quân doanh cũng không thể uống nhiều rượu, liền sai Tiểu Tứ gọi vài người đến, đỡ mấy người Lục Vương Gia lên xe ngựa, sau đó đưa bọn họ về quân doanh.

Chờ đến khi Tô Khiêm Mặc trở về thì trời cũng đã tối, Ngâm Hoan thấy trên người hắn toàn là mùi rượu, liền đẩy hắn đi tắm. Tô Khiêm Mặc không chịu nghe theo, còn cố tình ôm Ngâm Hoan vào trong lòng, đưa mặt về phía nàng, thở vài hơi, rồi hỏi nàng có thấy hắn say hay không.

Thu Lăng đứng ở cửa nghe thấy như vậy thì mặt cũng đã đỏ tới mang tai, lúc trước phòng ở trong viện Cẩm Tông rất lớn, khi bọn họ chờ ở bên ngoài cửa, cùng lắm chỉ nghe được một vài tiếng động bên trong, nhưng hôm nay lại nhìn thấy lão gia và phu nhân nói chuyện với nhau như thế, thì nàng ta cũng cảm thấy đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.

“Đừng có làm rộn, mọi người đang nhìn kìa!” Ngâm Hoan đẩy người hắn, Tô Khiêm Mặc lại liếc mắt nhìn về phía cửa, (d,đ,le,quy,đon) Tập Noãn thấy vậy liền lôi kéo Thu Lăng đi ra ngoài, còn rất hiểu chuyện đóng cửa lại trước khi rời đi, vì thế hắn cũng ôm nàng không chịu buông tay: “Nhìn đi, bọn họ đều đã ra ngoài rồi.”

“Được rồi, đừng lộn xộn nữa, đi tắm nhanh đi.” Ngâm Hoan đẩy hắn ra, làm cả người nàng cũng dính mùi rượu. Bên ngoài phòng, Thu Lăng vẫn đỏ mặt, mắt thì thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, Tập Noãn nhìn nàng ta với ánh mắt kỳ quái, cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ tiểu thư và cô gia, làm sao mà nàng ta lại có vẻ mặt như vậy.

Mà ở trong mắt Thu Lăng, nàng ta chưa bao giờ thấy qua thiếu gia có những hành động như vậy, thứ nhất là ở trong Bát Vương Phủ cũng phải kiêng nể Bát Vương Phi, cho nên cũng bớt phóng túng hơn, thứ hai là do nàng ta không phải là nha hoàn cận thân hầu hạ thiếu gia, cũng không thể nhìn thấy được, lúc trước có nghe người ta nói là thiếu gia không thích có bất cứ người con gái nào tới gần hắn, nhưng chuyện hôm nay cho thấy sự thật cũng không phải như vậy rồi.

Cửa phòng mở ra, Tô Khiêm Mặc đi ra, vẻ mặt mới vừa rồi cũng thay đổi, đưa ánh mắt nhàn nhạt liếc bọn họ, rồi đi tới phòng sát vách. Mặt của Thu Lăng cũng đã không còn đỏ nữa, sững sờ nhìn theo bóng dáng Tô Khiêm Mặc đi khỏi, tình cảnh này lại vừa vặn bị Ngâm Hoan nhìn thấy.

“Thu Lăng, đưa quần áo này đến cho thiếu gia.” Ngâm Hoan sai Tập Noãn lấy một bộ quần áo trong phòng ra đưa cho Thu Lăng, ý muốn nàng đưa đến phòng bên cạnh, trong lòng Thu Lăng rất vui mừng, liền cầm lấy quần áo rời đi.

“Tiểu thư, Thu Lăng, nàng ta….” Tập Noãn đi theo Ngâm Hoan vào phòng, (d.đ.lê.quý.đôn) quần áo của thiếu gia luôn do Nhĩ Đông tỷ tỷ hay là hai người tùy tùng đưa tới, tại sao tiểu thư lại sai Thu Lăng đưa qua.

Ngâm Hoan cười nói: “Ta hỏi ngươi, nếu ta sai ngươi đưa qua, thì ngươi có đi hay không?”

“Nếu tiểu thư sai nô tì đưa qua, thì làm sao có thể nói là đi hay không, nhưng chỉ có điều chuyện này đều do Nhĩ Đông tỷ tỷ làm, chỉ sợ người khác làm không quen khiến cô gia không thích thôi.” Tập Noãn bước qua bóp vai cho nàng.

“Nhưng có một vài người chỉ sợ là rất muốn làm chuyện đó.” Ngâm Hoan chậm rãi nói. Phía bên kia, Tô Khiêm Mặc mới vừa cởi áo, áo lót đã bị mở ra, đang muốn đi thử nước xem có đủ ấm không thì lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài: “Vào đi.”

Thu Lăng cầm quần áo đi vào, đưa mắt len lén nhìn Tô Khiêm Mặc đang đứng bên cạnh thùng nước tắm. Dưới lớp quần áo lót mỏng manh, thân hình như ẩn như hiện, làm cho nàng ta nhìn thấy trái tim cũng đập thật mạnh, trong đầu lại vang lên lời của Quản ma ma đã nói, nếu chính bản thân các nàng có bản lãnh làm cho Tam thiếu gia thu các nàng vào cửa, đến lúc đó Vương Phi cũng sẽ ra mặt làm chủ cho các nàng.

“Thiếu gia, quần áo để ở đây.” Thu Lăng ôn nhu nói, Tô Khiêm Mặc nghe được tiếng nàng ta thì nhíu mày: “Được rồi, để đó rồi người đi ra ngoài đi.”

Cả người Thu Lăng vẫn không nhúc nhích, đỏ mặt nói tiếp: “Thiếu gia, hay là để Thu Lăng chà lưng cho ngài nha.”

Chân vừa mới chuẩn bị bước tới, Tô Khiêm Mặc đã xoay người, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi không nghe ta nói gì sao, đi ra ngoài.”

Thu Lăng ngẩn ra, tại sao thiếu gia lại giận dữ như thế chứ, cuối cùng nhìn hắn, nói lắp bắp: “Thiếu gia, một mình ngài làm sao tắm được, để Thu Lăng chà lưng cho ngài.”

“Cút ra ngoài!” Tô Khiêm Mặc chán ghét nhìn nàng ta, hét to lên: “Ngươi điếc hay sao mà không nghe được lời của ta, ta kêu ngươi đi ra ngoài, nếu ngươi không ra thì có thể rời khỏi đây ngay lập tức, tự mình trở về Bát Vương Phủ ở thành Lâm An!” Tô Khiêm Mặc không thích vẻ mặt như vậy, chỉ là một nha hoàn mà lại có can đảm làm chuyện như vậy trước mặt hắn, nếu không phải nhìn tới mặt mũi của mẫu phi, không thể để cho Ngâm Hoan bị khó xử, với tính tình của hắn thì nha hoàn này đã bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi.

Ngâm Hoan cũng nghe được tiếng hét giận dữ của Tô Khiêm Mặc. Tập Noãn bước ra ngoài nhìn một chút, chỉ thấy bóng dáng của Thu Lăng đang che mặt chạy ra ngoài, quay trở lại nói với Ngâm Hoan, Ngâm Hoan chỉ yên lặng uống trà, dặn dò chậm rãi: “Đi nấu một chén trà an thần giải rượu, có lẽ cô gia uống hơi nhiều rượu.”

Đầu tháng mười, Lục Trọng Nham lên đường trở về thành Lâm An, đây là kết quả thương lượng của mọi người và Lục Vương Gia, viết thư cho hắn ta trở về kinh, sắp đặt cho một chức quan, chỉ là không thích hợp để tiếp tục ở lại Dương Quan nữa. Bốn tháng mất tích đó sẽ làm cho người khác nghi ngờ làm sao hắn có thể sống sót mà trở về, lại không bị truy binh của Bắc Đồ bắt được hay sao, thậm chí, có phải là đã đồng ý với nhau chuyện gì hay không.

Mà trong nhà họ Tô, từ ngày Thu Lăng chạy ra khỏi phòng, tâm tình của bản thân suy sụp không ít, Ngâm Hoan cũng không thèm để ý tới nàng ta, nha hoàn do Vương Phi đưa tới, hiển nhiên nàng cũng biết ý đồ trong đó là gì, nhưng cuối cùng có thu vào cửa hay không, nàng sẽ không quyết định thay cho tướng công của mình.

“Tốt lắm, lấy những thứ này đi.” Ngón tay Ngâm Hoan chỉ những món đồ thêu tinh xảo, trong tay có nón, áo lót thật dày bằng nhung. Lúc này đã đầu tháng mười rồi, thời tiết rất lạnh, trong sân đã đặt những chậu than nóng, Ngâm Hoan phát hiện người ở Dương Quan thích ngủ trên giường đất, trên giường xây một lớp gạch, bên trong trống rỗng, ở dưới đốt khí nóng, như vậy vào mùa đông khi ngủ cũng không cần phải đắp chăn thật dày, đối với người nghèo cũng có thể dùng được.

“Nhĩ Đông, ngươi bảo hộ viện ra ngoài hỏi thăm một chút, tìm người làm một cái giường đất ở phòng bên cạnh được không?” Ngâm Hoan không thể thích ứng với thời tiết lạnh lẽo này nhanh như vậy được, trong tay nàng còn ôm một cái lò sưởi.

Sau đó khoảng mười ngày, giường đất ở phòng bên cạnh được làm xong, Ngâm Hoan đứng nhìn ở một bên cũng cảm thấy rất thú vị, những viên gạch được đặt ngang dọc từ thấp lên cao, rồi trải dài ra thành mặt giường, sau khi được đốt nóng, Ngâm Hoan cũng bước lên, ngồi xuống giường xem thử, so với giường gỗ thì giường đất này ấm hơn nhiều, cũng kêu Nhĩ Đông ngồi thử: “Trước kia, nghe mấy ma ma trong phủ kể lại, chồng của bà cũng nằm ngủ trên giường đất, mùa đông ngủ rất thoải mái, còn tiết kiệm được tiền mua chăn nệm.”

"Tiểu thư, mùa thu mà ngủ trên giường này là đủ ấm rồi.” Tập Noãn ngồi thử một chút rồi nói, Ngâm Hoan thấy mọi người đều nói tốt, cũng cười nói: “Được rồi, vậy thì xây thêm cái này trong phòng các ngươi đi.”

Tác giả có lời muốn nói: mấy ngày nay đều bận, đã hứa với mọi người trong ngày hôm nay sẽ bỏ lên, vậy mà vẫn kéo tới gần sáng, ngày mai Lương Tử còn đi bệnh viện kiểm tra ╮(╯Д╰)╭, vào thu thì có nhiều chuyện phải làm ~ cuối cùng cũng bỏ lên rồi.

Nói thêm là Lương Tử thấy giường đất trên TV rất nhiều, quả thật còn chưa nằm thử lần nào, không biết có đúng như lời đồn đại ‘đông ấm hạ mát’ hay không nữa ~~~╮(╯Д╰)╭

Cuộc sống gia đình ở Dương quan tạm ổn vậy ~
Bình Luận (0)
Comment