Sau thời điểm kiểm
tra học vấn tại nữ đường, ánh mắt Cố Ngâm Phương khi nhìn Ngâm Hoan đều
mang vài tia kì lạ, nếu như nói quá khứ đơn thuần là thích chơi ác nàng, như vậy hiện tại liền nhiều hơn một phần hận ý, ước chừng vì tự thấy
Ngâm Hoan hơn nàng. Sự vui vẻ của nàng chính là tạo nên từ sự thống khổ của Ngâm Hoan.
Cố Thừa Vũ chỉ ở lại năm ngày trở về Huệ an
thành, bởi vì hắn chịu trách nhiệm kiến tạo lại cung điện nên không có
thể rời đi khỏi quá lâu, có thể thấy, đối với Chu di nương mà nói, này
năm ngày căn bản là nàng không có cơ hội gặp mặt, tại trong phòng Phương thị ngủ lại hai tối, còn lại ba buổi tối, chia đều cho vài vị di nương
khác.
Qua mấy ngày cuộc sống bình tĩnh trở lại, không thể
thiếu chút ngáng chân, Ngâm Hoan thuận lợi nhận được tiểu bình phong đã
làm xong, so với công tượng trong Cố phủ, bên ngoài làm càng thêm tinh
xảo hơn, bất luận là chạm rỗng hay là làm bệ, được sơn rất tinh tế, Ngâm Hoan đem dải lụa được thêu tốt treo lên thì một tòa tiểu bình phong
rộng hơn một thước cao nửa thước liền xuất hiện ở trước mắt.
Khẽ gập lại ở giữa, bức thêu hạc ngắm lan dưới ánh sáng của đèn đuốc hiện
lên cực kì có hồn, dùng chỉ tơ màu hồng làm tôn lên chỉ kim tuyến được
thêu lồng vào chữ thọ rất đẹp, Ngâm Hoan cầm hộp gấm trong tay cẩn thận
bỏ vào.
Ngày nóng qua, đến giữa tháng tám, nhiệt độ có chút
giảm xuống, Cố phủ cũng bắt đầu náo nhiệt, Cố quốc công Cố Vũ Lang bên
ngoài lãnh binh đánh trận đã trở lại mang theo quà tặng cho Cố lão phu
nhân, năm rương lớn quà được mấy chục binh lính mang vào.
Trong phủ nha hoàn bà tử cũng đều bận rộn, trong hành lang hay vườn hoa đều
được trang trí bằng tơ lụa màu đỏ mang không khí vui mừng, không khí
trong Trúc Thanh viện cũng đi theo mà sinh động hẳn lên, một bên Cố Ngâm Phương yên lặng đang thử hai bộ xiêm y mới làm, một bên Cố Ngâm Sương
nhìn một quyển ghi chú cầm trong tay, thỉnh thoảng cùng nàng nói hai
câu.
Cố Ngâm Phương nhấc làn váy ngồi trên giường, cầm lấy
một quyển mà nàng xem hết sững sờ hỏi, "Nhị tỷ từ khi nào mà ngươi cũng
xem sách lão sư?"
Cố Ngâm Sương sách để xuống, xem tư thế
ngồi của nàng khẽ nhíu mày một cái, "Lúc nào rảnh thì xem, sách lão sư
quả thật rất hay." Cố Ngâm Sương phân phó nha hoàn lấy khăn ra, lau khóe miệng cho nàng, ôn nhu nói, "Sao di nương lại cho ngươi đi ra như vậy?"
"Nhị tỷ, ngươi nói nàng sẽ tặng cái gì cho lão phu nhân?" Cố Ngâm Phương gật gật đầu, chậm chạp hỏi.
"Ngươi không có thăm dò thử sao?" Cố Ngâm Sương lật trang kế tiếp, "Ta chính
là nghe nói, nàng nhờ Chu di nương kiếm người làm chút đồ vật tiếp đó
lại sai người mua dải lụa thượng hạng."
"Chẳng lẽ nàng ta
nghĩ thêu bức trang vạn thọ?" Cố Ngâm Phương đoán nhưng cũng đoán không
ra, hôm nay Cúc Tú bị đuổi trở về Nghênh Xuân viện, căn bản không thăm
dò được Ngâm Hoan muốn làm cái gì trong nhà, Nhĩ Đông là cái gì cũng
không nói, hai cái nha hoàn mới tới miệng giống như bị khâu không tiết
lộ cái gì.
"Nàng nào có công phu thêu tranh vạn thọ kia." Cố
Ngâm Sương đáy mắt thoáng hiện lên một cái khinh thường, di nương vì
chính mình chuẩn bị đồ, ngoại trừ Ngũ đệ, còn có người nào có thể so
sánh qua được.
Cố Ngâm Phương càng nghĩ càng không ra, mất đi một nửa tâm tình thử y phục, cái gì cũng xem có chút ít không vừa mắt,
nhìn ra bên ngoài thấy trời muốn mưa nói, "Nhị tỷ ta đi trở về, y phục
này muội còn muốn đổi."
Cố Ngâm Sương gật gật đầu, cúi đầu đọc sách Trần Uyển Thanh, đây là cái phụ thân thích nên nàng phải đọc a...
Ngày hai mươi mốt tháng tám, tại Lâm An thành, từ sang sớm cửa lớn Cố phủ xe ngựa không ngừng, khách quý nối liền không dứt, Cố quốc công phu nhân
Mộc thị dẫn người ra cửa đón khách, các nhà mang lễ tiến vào, trong sân
hết sức náo nhiệt, Ngâm Hoan các nàng là Cố gia nữ quyến phải đi viện
Lão phu nhân thỉnh an sớm một chút.
Nghi Tận viện đã sớm tập
trung không ít người, Phương thị mang theo nhóm tỷ muội các nàng đi vào, lúc đó Bành lão phu nhân cũng sớm đã ngồi chơi, Phương thị ủy khuất hô
một tiếng bác, Cố Ngâm Sương các nàng cũng quỳ xuống hô bác chồng.
"Cố phủ thật là náo nhiệt, còn Bàng phủ chỉ toàn mấy tên hỗn tiểu tử, giỏi nhất là phá phách thôi."
Bành lão phu nhân Thục Cầm vốn là Cố gia ra tiểu thư, cùng lão quốc công
đời trước cùng với chi thứ hai lão gia Tam phòng đều là anh em ruột cùng một mẹ.
Sau xuất giá tới phủ Bành quốc công được yêu thương sủng ái, bà sinh được một trai hai gái, sau khi hai nữ nhi lập gia
đình, phủ Bành quốc công to như vậy chỉ có con trai con dâu cùng ba đứa
cháu, tự nhiên không có náo nhiệt như Cố phủ.
“Ta xem mấy
tiểu tử của ngươi đều tốt, nếu như ngươi là không thích, vậy thì cho ta
mang về phủ nuôi, tương lai a đem Cố phủ tiểu khuê nữ chúng ta gả hết
cho bọn họ."
Cố lão phu nhân cười nói, nhìn thấy phía dưới
đầy người ngồi, bọn Ngâm Hoan cùng vài hài tử khác đều phải đứng, hài tử của cả ba phòng cũng không phải là ít .
Ngâm Hoan ngẩng đầu
nhìn liếc nhanh thì không thấy mấy tiểu Bá Vương của Bành gia, ngược lại lại thấy được Bành Sở Thu nhu thuận đứng bên cạnh Bành lão phu nhân,
"Đã không gặp Sở Thu vài năm rồi, nha đầu kia đúng là ngày càng xinh đẹp mà."
Cố lão phu nhân kéo Bành Sở Thu đến bên cạnh mình, "Sở nha đầu, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
"Thưa lão phu nhân, Sở Thu năm nay tám tuổi, đây là quà mà Sở Thu chuẩn bị
mừng thọ lão phu nhân, chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam
Sơn." Bành Sở Thu cầm hộp gấm từ tay nha hoàn quỳ xuống trước Cố lão phu nhân, cung kính nói.
Cố lão phu nhân cười vui vẻ mở hộp gấm
ra nhìn, là hai mươi mốt hạt trai được cống từ chùa Nam Sơn vẫn còn toả
ra một mùi hương nhan nhàn nhạt, "Tổ mẫu nói lão phu nhân mấy năm nay lễ Phật nhiều, những hạt châu được cống từ chùa Nam Sơn này có công hiệu
lưu thông máy huyết, nếu là lão phu nhân mang theo nó, ngồi đã lâu, sẽ
không quá mệt mỏi."
Ngâm Hoan nhìn Cố lão phu nhân cười đem
Bành Sở Thu ôm ở trong ngực, nàng cũng biết địa vị nàng tại Cố gia rất
cao ít nhất là đối với phòng lớn Cố gia, Cố quốc công không có con, Cố
lão phu nhân còn có một con trai Cố Vũ Trị nhưng còn có hai đứa con
trai trưởng phía trước, nên đành dùng cách thân càng thêm thân, ý tưởng
của Cố lão phu nhân là muốn hai nhà Bành Cố làm đám hỏi.
Do
Bành Sở Thu tặng quà nên các vị tiểu thư Cố gia cũng bắt đầu tặng lễ từ
đại tiểu thư dẫn đầu, Cố Ngâm Sương dự liệu không có sai, khi nàng mang
ngọc quan âm ra xác thực làm một số người ngồi trong phòng ngạc nhiên
không ít, kể cả Phương thị, trên mặt Phương thị là sự giận dỗi không
nhẹ.
"Ngâm Sương Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỉ
Nam Sơn, đây cũng là ngọc phỉ thúy Quan Âm của chùa Nam Sơn, ngọc có thể nuôi người, hi vọng lão phu nhân càng ngày càng khỏe mạnh trường thọ."
Âm thanh của Cố Ngâm Sương tính thượng thật là tốt nghe, trong thính đường trộm tiếng nói lên, này so với Bành Sở Thu tặng cống châu còn muốn quý
báu một chút, xuất từ một cái tám tuổi hài tử lễ thọ, Cố lão phu nhân
đều cảm thấy có chút qua.
"Nghệ Lan a, tại sao ngươi lại cho
phép hài tử chuẩn bị quà quý trọng như vậy." Cố lão phu nhân ra hiệu nha hoàn bên cạnh nhận lấy ngọc quan âm, nói với Phương thị ngồi đối diện.
Phương thị trên mặt thoáng hiện lên một tia lo sợ, "Lão phu nhân, đứa nhỏ này
tự chuẩn bị quà vốn là con cũng không biết , chỉ biết là các nàng đều vì lão phu nhân ngày sinh nhật hôm nay mà tốn không ít tâm tư, đều là tâm ý các nàng cho nên con không có hỏi đến quà nặng nhẹ như thế nào."
Không được Cố lão phu nhân khen ngợi như dự đoán của nàng, thần sắc Cố Ngâm
Sương thay đổi một chút, nhị phu nhân Đường thị nhoẻn miệng cười hoà
giải, "Lão phu nhân người xem tượng Quan Âm bằng ngọc này nhất định
khiến đứa nhỏ tốn không ít thời gian và tâm tư, năm nay là đại thọ năm
mươi của ngài, nên tặng quà tốt như vậy chứ!"
Cố lão phu nhân cười híp mắt nhìn Cố Ngâm Sương, sai nha hoàn đưa một bao lì xì cho nàng, "Con có lòng."
Ngâm Hoan lơ đãng nhìn Cố Ngâm Sương đang cúi đầu với hốc mắt ửng đỏ, khóe
miệng khẽ nhếch một chút, thiếu cái này tối mất mặt nàng, này vượt qua
lễ thọ, làm sao sẽ không làm cho chú ý đây, chỉ là này chú ý cùng các
nàng dự tính phân biệt mà thôi.
Đợi đến lúc Ngâm Hoan tiến
lên, trên mặt bàn của Cố lão phu nhân đã có không ít đồ, kể cả chuỗi hạt của Cố Ngâm Phương, cống châu Bành Sở Thu, đồ vật không nổi bật lắm của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan từ từ đi đến trước mặt Cố lão phu nhân, quỳ
xuống.
Thành tâm dập đầu, "Chúc lão phu nhân phúc như Đông
Hải, thọ tỉ Nam Sơn." Ngâm Hoan còn muốn cám ơn Cố lão phu nhân, năm đó
nếu không phải nàng nói một câu kia giải vây, Ngâm Hoan bị khổ còn nhiều hơn.
"Đây là Ngâm Hoan tự mình thêu, có thể làm trang sức
đặt ở trong phòng Lão phu nhân cũng có thể dựng lên làm chụp đèn, hi
vọng lão phu nhân thích." Ngâm Hoan tiếp nhận hộp gấm từ trong tay Nhĩ
Đông, đem ra tiểu bình phong kia.
Cố lão phu nhân nhìn tiểu
bình phong được mang ra, trên mặt cũng lộ ra tia kinh ngạc, sai nha hoàn đem lên, một khung dải lụa tam giác xinh đẹp có thể làm chụp đèn liền
xuất hiện ở trước mắt nàng, thủ pháp thêu bức trang hạc ngắm lan rất
tốt, cùng chữ thọ kia bên cạnh đầy tinh tế.
"Ơ, thật là một
món quà tinh tế." Bành lão phu nhân mở miệng nói, quay đầu nhìn Ngâm
Hoan còn đang quỳ, "Nha đầu, con làm thế nào nghĩ được món quà như vậy?"
Ngâm Hoan mang trên mặt xẹt tia ngượng ngùng, không nhanh không chậm nói, "
Trong phòng Lão phu nhân nhất định không thiếu những thứ này, Ngâm Hoan
lại muốn làm một món quà đặc biệt khiến Lão phu nhân vui vẻ, lúc nhìn
đại bình phong trong phòng liền nghĩ đến cái này, hi vọng lão phu nhân
có thể khỏe mạnh trường thọ giống như bức thêu hạc ngắm lan này."
Cố lão phu nhân không khỏi nhìn nhiều nàng vài lần, Tam phòng có nhiều thứ nữ cũng không quá dễ dàng, cho dù Nghệ Lan (Phương thị) không phải là
một chủ mẫu hay đố kị nhưng nhìn mấy hài tử này trưởng thành sớm, cũng
làm cho người cảm thấy đau lòng.
"Đứng lên đi, con quỳ cũng
lâu rồi, ta nghe mẫu thân nói về con, mấy ngày trước con còn cứu tiểu
Lục, đứa bé ngoan, mau đứng lên thôi."
Ngâm Hoan đứng dậy,
từ trong tay Cố lão phu nhân nhận lấy bao lì xì, trên mặt luôn nhẹ nhàng cười, Phương thị ở sau lưng nhìn nàng trên mặt là một tia vui vẻ nhưng
nét mặt vẫn không hiện rõ, là một đứa nhỏ có thể khiến người khác an
tâm.
Không giống với việc được phụ thân khen ngợi, Cố lão phu nhân khen ngợi chính là đại diện cho Cố phủ, cũng là lần đầu tiên Ngâm Hoan được nhìn kĩ càng, đứa nhỏ này giữa hai hàng lông mày rất giống Cố Thừa Vũ, là một đứa nhỏ có tâm tư tinh tế, một cô nương thiện lương nhu thuận.
Ngâm Hoan trở lại sau lưng Phương thị, cảm nhận rõ
ràng được ánh mắt của người khác chiếu tới, tiểu bình phong kia so về
giá trị làm sao bằng quà của nhóm tỷ muội, nhưng so với những thứ như
ngọc quan âm, Phật châu các loại, chỉ có đồ của nàng, là tâm ý mà không
tiền nào mua được.
Người lớn tuổi, đối với mấy cái đồ xa hoa
đã sớm quá quan trọng, bởi vì là đại thọ năm mươi, quà của các nhà khác
đều rất quý trọng, ai cũng sẽ không tùy ý cầm cái bức tranh thêu đi tặng nên chỉ có tiểu bình phong của Ngâm Hoan là quà tặng độc đáo nhất.
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thiện ý của Phạm cô nương đứng đối diện, Ngâm
Hoan cười hướng về phía nàng gật đầu nhẹ, yên lặng chờ tất cả mọi người
chúc thọ xong rồi, mới đi theo Phương thị đi vào tiểu hoa viên.
Ngâm Hoan ngồi ở trong đình, xem bọn Cố Ngâm Liên ở trong hồ nước cho cá ăn, gặp Cố Ngâm Phỉ cũng muốn qua đó chơi, chặn lại lên tiếng dặn, "Muội
cẩn thận một chút, trời mới mưa nên đường rất trơn, coi chừng trượt chân ngã vào hồ nước."
"Không phải bọn Ngũ tỷ cũng đi chơi sao,
Thất tỷ tỷ, chúng ta cũng qua đó nhìn một chút nha?" Ngâm Phỉ nhìn Ngâm
Hoan đầy khát vọng, Ngâm Hoan cầm lấy trái cây trên bàn đưa cho nàng,
"Tốt, vậy chúng ta cũng đi xem một chút nhưng muội phải hứa là không
được đứng quá gần hồ nước nha."
Cố Ngâm Phỉ gật đầu thật nhanh, lôi kéo nàng đi đến hồ nước...