Đây là lần đầu tiên
Ngâm Hoan cùng Cố lão phu nhân và đại phu nhân ngồi cùng bàn ăn cơm,
kiếp trước nàng chỉ làm bạn bên cạnh Cố Ngâm Sương ở chỗ này, nàng chỉ
có thể đứng bên cạnh như một đứa nha hoàn.
Cố lão phu nhân
cùng Mộc thị cũng không nói gì nhiều, Mộc thị chỉ là gắp vài đũa thức ăn cho Ngâm Hoan sau khi, ăn xong Mộc thị liền mang Ngâm Hoan trở về Tử
Kinh viện.
"Nếu là có cái gì không có thói quen thì nói với
mẫu thân, mặc dù cùng sống trong Cố phủ nhưng nơi này và Trúc Thanh viện vẫn là khác nhau." Mộc thị quay đầu lại nhìn nàng, "Mấy ngày nữa lão
phu nhân vậy sẽ phái thêm ma ma đến hầu hạ con, à còn lựa cho con thêm
vài nha hoàn."
"Đa tạ mẫu thân, Ngâm Hoan sẽ ghi nhớ." Cho dù là nàng đến đây làm con thừa tự, cũng không phải là dễ dàng thân thiết
như vậy, Ngâm Hoan trong lòng rõ ràng điểm này, cười gật đầu, đưa mắt
nhìn Mộc thị trở về phòng của nàng, bước lên bậc thang vòng qua hành
lang đến trong phòng của mình.
Nhĩ Đông biết rõ tiểu thư tâm
tình không tốt, sớm thổi đèn để nàng nghỉ ngơi một chút, chính mình thì
trải chăn đệm dưới đất hảo hảo ngủ ở ngoài bình phong.
Bốn
phía yên tĩnh, Ngâm Hoan lăn qua lộn lại vài lần, mở to hai mắt nhìn
chằm chằm nóc giường, kiếp trước nàng không có biết rõ tâm trạng của Cố
Ngâm Sương khi được nhận làm con thừa tự, chỉ một mực chứng kiến cảnh
tượng của nàng, nhưng đến lúc chân chính ở tại trong Tử Kinh viện này,
thời điểm thành con gái thừa tự của con trai lớn Cố gia lại có một cảm
giác xa lạ khiến nàng chưa kịp thích ứng kịp.
Thân phận nàng
cao, nhưng là ánh mắt của những người trong phủ kia vẫn còn khinh thường nàng, xuất thân của nàng là bất chính, mẹ đẻ chẳng qua là một nha hoàn, rất nhiều người nghĩ không ra thân phận như vậy mà tại sao Đại phu nhân lại vừa ý nàng.
Cố lão phu nhân đối với nàng không thân
không sơ, mẫu thân mặc dù đối xử với nàng không tệ nhưng lại không quá
thân thiết mấy, trong bóng tối Ngâm Hoan thở dài vài cái, chính là không có sự liên kết máu huyết ruột thịt a.
Nàng chỉ là tránh
thoát được một căn nhà giam thôi, muốn ở cái nơi lồng tre lớn này sinh
hoạt tốt nàng chỉ có dựa vào chính mình không ngừng nỗ lực.
Ngâm Hoan trở mình đứng quay lưng về phía giữa giường bên cạnh, đời này của nàng giờ mới bắt đầu, thời gian còn có rất nhiều rất nhiều, nàng không
vội, chỉ cần lúc bắt đầu tốt, không cần quá mau...
Bảy ngày
sau, Ngâm Hoan đi theo Mộc thị bước lên xe ngựa trở về Huệ An thành,
sáng sớm trên quan đạo tuyết được quét rất sạch sẽ, chỉ có dọc hai bên
tường chất đống đống tuyết, ngẫu nhiên có thể chứng kiến vài đứa nhỏ
không thích ngủ nướng chạy chơi ném tuyết.
Không khí năm mới
còn rất nồng, bên đường phàm có cây đều treo đèn lồng màu đỏ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài tiếng pháo, Ngâm Hoan cùng Mộc thị ngồi ở cùng trong một chiếc xe ngựa, tiểu thân thể đứng ở đó, tò mò nhìn bên ngoài
rèm cửa sổ.
"Tiểu thư, gió thổi, coi chừng bị lạnh." Tư Kỳ
thay nàng mang ấm lô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngâm Hoan đỏ bừng cười rất
vui vẻ, đối với Mộc thị một bên đảo sách nói, "Mẫu thân, đây là lần đầu
tiên Ngâm Hoan ra ngoài lúc mừng năm mới, mẫu thân ngài mau nhìn, chỗ
kia thật náo nhiệt!"
Tựa hồ là bị nàng lây cảm giác vui vẻ,
Mộc thị buông sách xuống theo tầm mắt của nàng nhìn sang, đó là một đội
búp bê khiêu vũ mừng năm mới, còn gõ nhạc khí, hết sức náo nhiệt.
"Bọn họ sẽ đi du hành qua nhiều địa phương bắt đầu từ đầu năm mói, mỗi địa
phương họ trải qua năm tiếp theo cũng sẽ vui vui vẻ vẻ." Mộc thị thay
nàng mặc áo choàng vào, "Mãi cho đến hội đèn lồng vào mười lăm, ngày đó
Nam thị sẽ tổ chức múa lân một vòng."
"Mẫu thân trước kia
từng đi qua sao?" Hội đèn lồng ngày mười lăm vẫn là một hoạt động mà các tiểu thư khuê các thích nhất, lúc này nhà nào cũng cho phép các nàng
đi ra một lúc. Vào năm Ngâm Hoan mười mấy tuổi nàng cũng được đi ra thăm ngoạn, lúc ấy Đại ca thấy nàng khao khát muốn đi bèn thuyết phục Cố
Ngâm Sương mang nàng đi cùng, cũng chính là ở chỗ đó, nàng gặp được
người mà nàng không muốn gặp cả đời nhất.
"Đi qua, chờ tuổi
con lại lớn một chút, để cho bọn Dật Tín mang theo con đi xem một chút." Nhắc tới hội đèn lồng, Mộc thị ánh mắt nhu hòa một chút, Ngâm Hoan thân mật dựa vào bên người nàng, "Mẫu thân, hội đèn lồng có phải đặc biệt
náo nhiệt hay không."
"Ừ, đến đó ngày có thật nhiều người,
còn có hội thi thơ đố đèn." Mộc thị nhẹ nói, càng giống là ở nhớ lại cái gì, "Đến ngày hôm đó, hai bên Nam thị rất nhiều tiệm rượu sẽ tháo xuống cửa sổ ở lầu hai lầu ba, cho khách nhân quan sát bên trong dễ dàng
hơn." Nàng năm ấy len lén đi theo hai ca ca đi vào Lâm An thành tham gia hội đèn lồng, mới gặp phải hắn.
Ngâm Hoan nghe trên mặt lộ
ra ước mơ, một lát sau, Mộc thị cúi đầu xuống nhìn nàng một cái, đưa
thuận tay gạt mấy lọn tóc tán loạn trên trán nàng, không biết từ lúc nào Ngâm Hoan đã mang theo một cái cười ngọt ngào ngủ thiếp đi.
"Phu nhân, đem Thất tiểu thư cho Tư Kỳ ôm đi, ngài ngồi nhiều như vậy sẽ mệt mỏi." Tư Kỳ vừa muốn đưa tay ôm Ngâm Hoan, Mộc thị đưa tay ngăn trở
nàng, nhẹ khẽ lắc đầu, "Mấy ngày nay nàng cũng ngủ không ngon, cứ để cho nàng dựa, ta không sao."
Trong giấc mộng Ngâm Hoan tựa hồ
bắt được cái gì đó ấm áp, vững vàng nắm không chịu buông ra, đó là địa
phương ấm áp, thoải mái đến nỗi nàng không muốn tỉnh lại...