"Hiểu sai ý?" Phương
thị hừ một tiếng, "Khăn tay rớt trên mặt đất thì Lục công tử liền tưởng
là của hắn sao, nếu không phải lúc đó ngươi đã ám hiệu gì cho hắn thì
tại sao hắn nghĩ đây là vật ngươi cố tính đưa cho hắn, còn hiểu nhiên
sai người trao đồ vật này nọ lại cho ngươi ở Cố phủ, ngươi giải thích
chuyện này làm sao đây."
"Ngâm Sương không có làm vậy mà mẫu
thân, cho tới nay Ngâm Sương đều tuân thủ nghiêm ngặt nữ giới, chưa bao
giờ cùng Lục công tử nói chuyện riêng tư, chuyện tình khăn tay này Ngâm
Sương cũng không biết, mẫu thân nếu không phải tin có thể để Lục công tử tới đây đối chất." Cố Ngâm Sương hai mắt rưng rưng lệ, mười phần ủy
khuất, trong lòng nàng đại khái đã hiểu rõ, hoặc là Bành công tử chuyển
khăn này cho Lục công tử nói là của mình đưa cho hắn, hoặc là Lục công
tử thấy khăn tay này nên đòi từ Bành công tử.
Nếu là giả
thiết trước, Bành công tử là người nhẫn tâm, nếu là giả thiết sau, Lục
công tử là người vô sỉ, Cố Ngâm Sương không muốn tin tưởng vào giả thiết trước, Bành Mậu Lâm một người ôn hoà như gió xuân làm sao là một người
hành động tuyệt tình như vậy được.
"Ngươi không ngại mất mặt
thêm hay sao, đối chất, có phải ngươi muốn cả thành Lâm An này biết hết
chuyện của hai ngươi thì ngươi mới vừa lòng sao?" Phương thị vỗ mạnh vào bàn một cái, chuyện này nếu truyền ra không chỉ mất danh dự của nàng mà còn ảnh hưởng tới khuê dự của các tiểu thư ở Cố phủ này.
"Mẫu thân, Ngâm Sương thật không có cùng Lục công tử tự trao tín vật mà." Cố Ngâm Sương quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, đầy vẻ uỷ khuất,
"Ngâm Sương không quen biết hắn, thậm chí ngay cả hắn là công tử nhà nào đều không rõ, Ngâm Sương biết rõ việc này ảnh hưởng như thế nào đối với danh dự Ngâm Sương, Ngâm Sương tuyệt không có khả năng làm thế."
Phương thị đem thư thả lại trong hộp gấm, chuyện quan trọng hôm nay không phải là trừng phạt nàng mà là làm cho chuyện này hư hư thật thật, nếu là
toàn bộ lỗi đẩy tới người Lục thiếu gia thì không chắc chắn tướng quân
phu nhân không lên tiếng, Phương thị trầm ngâm một lát, quyết định tìm
Cố lão phu nhân thương lượng một chút.
"Hứa má má, đưa Nhị tiểu thư trở về." Phương thị liếc nhanh Hứa má má, đứng dậy mang theo hộp gấm đi đến sân Cố lão phu nhân.
Không cần tới nửa ngày thì trong đám người làm trong phủ lại đồn thổi một bản khác, Lục thiếu gia cùng Cố gia Đại thiếu gia có quan hệ tốt nên tặng
một ít đồ thú vị cho Đại thiếu gia, cũng không biết người giữ cửa đưa đồ như thế nào lại đưa nhầm cho tiểu thư, đồ tặng nhầm này làm hại Nhị
tiểu thư bị Tứ phu nhân trách mắng.
Người đưa đồ nhầm kia đã
bị trách mắng và đuổi khỏi Cố phủ, người hầu không tận tâm như vậy Cố
phủ phải không dám nữa dùng, thiếu chút nữa sẽ phá hủy danh dự của tiểu
thư Cố gia.
Đương nhiên lời đồn đãi ngăn mãi cũng không được, tự nhiên có một phiên bản khác lặng lẽ lưu truyền, Nhị tiểu thư cùng
Lục công tử gặp nhau tại hội đèn lồng ngày mười lăm, vừa gặp đã thương,
Nhị tiểu thư dùng khăn tay tự thêu đem tặng, Lục công tử dùng trâm vàng
và thư đáp lễ.
Ngâm Hoan chỉ nói cho bà tử kia biết là Nhị
tiểu thư gặp Lục nhị công tử ở lễ hội lồng đèn ngày mười lăm, về phần
khăn tay và thư từ của hai người họ nàng không nói lời nào, cũng không
tiết lộ ai giúp đỡ ở phía sau, nhất định khiến Ngâm Sương khó xử.
Trong Nghênh Xuân viện, Tiền di nương suy yếu nằm trên giường, vẻ mặt có chút hư nhược, nhìn Nhị tiểu thư đang cúi thấp đầu, Tiền di nương thở dài
một hơi “Làm sao con không nghĩ rằng với thân phận của Bành gia làm sao
xứng với Tam phòng chúng ta”.
“Di nương” Ngâm Sương giật giật miệng không nói gì, là một người khôn khéo, tại lúc xuân tâm nảy mầm
nàng không có dùng lý trí suy xét, nàng chỉ muốn thử một lần, nói không
chừng đối phương cũng có ý tứ như vậy.
"Vài lần nói chuyện cùng Bành gia trước đây, ý tứ lão phu nhân là muốn thân
càng thêm thân, nhưng tuyệt đối không phải là một phòng này của chúng
ta, hôm nay tước vị ở trong tay người nào, ai mới là người có khả năng
nhất, Nhị tiểu thư, con cần cẩn thận suy nghĩ lại."
Tiền di
nương giả bộ bệnh nhiều ngày, cuối cùng cũng đem chuyện Thất thiếu gia
cho trở về quá khứ, Dương thị khổ sở thì khổ sở, đau long thì người
cũng đã đi, còn có thể làm sao, coi như là không vui một thời gian thôi
ngược lại Cố Vũ Thừa mỗi lần trở lại cũng sẽ bớt chút thời giờ bồi Tiền
di nương, Tam phòng này là vậy, ai là người được thị tẩm nhiều thì cuộc
sống trôi qua sẽ tốt.
Cố Ngâm Sương đáy mắt rõ ràng không cam lòng, lúc trước đối với chuyện tự nữ của phòng lớn
nàng không có chấp nhất như vậy, mọi người đều từ mẹ sinh ra, vì sao
phải dùng đến thân phận cao thấp để quyết định lấy hay bỏ.
Con người sống trên đời sẽ có nhiều thời điểm không quá ứng ý mà đối với
những người đã quen làm trung tâm của người khác thì càng không thể chịu được việc này, thắng làm vui thua làm địch, đối với Cố Ngâm Sương mà
nói phải quấn chết người khác mới là thành tựu của nàng.
"Con hiểu rõ, di nương yên tâm." Suy nghĩ lại, Cố Ngâm Sương gật đầu đáp
ứng, "Lần tới phụ thân trở lại, di nương cầu xin phụ thân một chút để
muội muội sớm trở lại, đã hơn một năm rồi."