Sau khi chuyến đi thượng thư phủ, tâm trạng Ngâm Sương rất nặng nề, chỉ sợ
là Lục Trùng Nham nhặt được ngọc bội đó, bị mất thì mất nàng không ngại
nhưng nếu Lục thiếu gia lại đến thăm tặng đồ nữa thì lúc này không thể
giải thích mọi chuyện rõ ràng được.
Nàng
nơm nớp lo sợ hơn nửa tháng mà không thấy hành động gì thêm của Lục
thiếu gia, Cố Ngâm Sương mới yên tâm một chút. Tháng năm mùa thu hoạch
đào đã đến, Mộc thị lệnh cho người làm hái rất nhiều đào từ trong trang, mỗi ngày các phòng đều có đào tươi để ăn. Mấy ngày gần đây Ngâm Hoan
cực kỳ thoải mãi, Cố Ngâm Sương không có tâm tư tìm nàng gây phiền toái, mà những người còn lại cũng không còn rảnh rỗi như vậy. Chỉ có tiểu Bá
Vương kia ỷ vào mối quan hệ tốt cùng Đại ca Cố Dật Tín, thường xuyên hỏi thăm tin tức của nàng, Cố Dật Tín bình thường chững chạc đạo mạo nhưng
vẫn còn là thiếu niên ngẫu nhiên cũng sẽ trêu chọc nàng.
"Đại ca, ngài không thể lại nhận đồ đạc của hắn." Nếu là tặng bất kỳ châu
báu kim sức nào thì cùng lắm Ngâm Hoan chuyển thành vàng, làm thần giữ
của cũng tốt. Nhưng cái tên Tô Khiêm Mặc kia lại tặng những thứ cổ quái
ly kỳ, có một lần còn đưa một cái hộp đi đến, mở ra lại là một con nhện, trong thư viết đây là con nhện trân quý từ Tây Vực, tên gọi là trân
châu đen, muốn nàng nuôi thành sủng vật, răng và nọc độc đã rút, không
có uy hiếp tới tính mạng. Trân châu đen thích ăn côn trùng, cuối thư còn nói, nếu nó chết hắn liền tự mình tới cửa tìm nàng, Ngâm Hoan dám bóp
chết nói thì hắn dám tới cửa phủ.
Tất cả
người trong phòng đều bị cái con vật đen thui lông lá đầy ghê tởm này
doạ chết khiếp, bởi vì Thanh Nha lớn tuổi nhất liền chịu trách nhiệm cho nó ăn. Con nhện được ăn đầy đủ nên rất nhanh lớn, nó trông xấu xí mà có cái tên thật dễ nghe, nàng bắt đầu đối với thưởng thức thẩm mỹ của Tô
thiếu gia hoài nghi nghiêm trọng. Nhưng rất nhiều năm về sau, nàng không thể không thay đổi suy nghĩ này về hắn, nếu là hắn ánh mắt không tốt,
há không phải nói bản thân mình không đủ xinh đẹp sao?
Ngâm Hoan cảm thấy giữa hắn và nàng nhất định có cừu oán, hơn nữa thù cũng không nhỏ.
Cố Dật Tín thấy nàng thở phì phì thì cười nói, "Thất muội bình thường tính tình trầm ổn vô cùng, hôm nay chỉ có Tô thiếu gia mới có thể làm Thất
muội tức giận như thế."
Ngâm Hoan thấy hắn
cười trên nỗi đau của người khác thì làm bộ thở dài một hơi, "Cho dù
trầm ổn mấy thì cũng bị vật kia hù chết thôi, Đại ca có thể nào đừng thu đồ của hắn nữa không." Hắn quả thật đang chỉnh ác nàng.
" Không được." Cố Dật Tín mở miệng cự tuyệt, "Nếu huynh không giúp thì
không chừng lần tới con nhện này sẽ xuất hiện trên giường huynh ấy."
Ngâm Hoan bất đắc dĩ nhìn hộp gấm to trên bàn, vô lực hỏi, "Hôm nay lại là cái gì nữa đây."
Tiểu tư (thư đồng) đứng bên cạnh Cố Dật Tín run lẩy bẩy đi tới mở ra cái
hộp, xem ra con nhện đen kia đối với hắn sinh ra bóng ma cũng không nhỏ.
Vừa mở ra Ngâm Hoan mặt liền tối.
Một cây kiếm to như vậy là có ý gì.
Cố Dật Tín bình tĩnh mở lá thư đặt cạnh cây kiếm, sau khi xem xong nói cho nàng biết, "Tô huynh nói, đây là cho Thất muội phòng thân."
Ngâm Hoan nhìn cây kiếm to kia, phòng thân? Nàng mang còn không nổi thì sao
mà phòng thân được, thôi thì, còn tốt hơn so với con nhện, không cần
chăm sóc a.
Nàng cũng không dám đắc tội
tiểu thiếu gia của Bát vương gia phủ a, hắn là tiểu Bá Vương nổi danh
tại Lâm An thành này, dì hắn là hoàng hậu, biểu ca hắn là thái tử, hoàng đế là dượng hắn, cha ruột là Bát vương gia, hắn không phải con trưởng
nên không kế thừa thế tử vị, nhưng hậu trường phía sau hắn thì thân phận nho nhỏ của Ngâm Hoan chọc không nổi.
Ngâm Hoan cũng run sợ trong lòng, Tô Khiêm Mặc cho tới bây giờ khi tặng quà
không hề phạm phải sai lầm nào, ngược lại Cố lão phu nhân cùng Cố quốc
công thật cao hứng, con trai mình cùng con trai vương gia có quan hệ
thật tốt, tương lai cũng sẽ tiền đồ rực rỡ, hơn nữa khi hắn tặng quà
luôn đưa hai phần, một phần xác thực là cho Cố Dật Tín còn phần còn lại
cho nàng. Cho nên cho tới bây giờ chưa có người nào dám hoài nghi hắn,
chỉ là trong kho đồ của Ngâm Hoan càng ngày càng nhiều những đồ vật kỳ
lạ, không thể đổi thành tiền lại không thể lấy ra dùng, còn có vật còn
sống cần chính mình nuôi, nàng khóc không ra nước mắt a.
Chỉ có thể chuyển đau thương thành sức mạnh, Ngâm Hoan gặm đào với mười
phần sức lực, bọn Nhĩ Đông thì yên lặng đứng một bên, không biết tiểu
thư các nàng có bao nhiêu hận ý a, chỉ biết là sau khi ăn hết trái đào
tiểu thư các nàng còn lấy chuỳ đập dập hột đào, tưởng tưởng như đang đập dập Tô Khiêm Mặc a.
Đảo mắt đã là tháng sáu, sau một năm rưỡi sống trong am ni cô Cố Ngâm Phương rốt cục đã trở lại